Nam Chính Khóc Lóc Thảm Thiết Vì Tôi

Translator: Harn

Chương 5: Đứa nhỏ ngốc

Sau khi Minh Lạc tỉnh dậy thì giật bắn người: "Tao mắc bệnh sạch sẽ mà, sao tao lại ngủ ở đây được cơ chứ."

Y hoảng hốt vô cùng: "Anh Thống ơi anh Thống, có phải người ta bị dính OOC rồi không!"

*OOC: diễn xuất không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của nhân vật.

Hệ thống lạnh lùng nói: "Mày mắc bệnh sạch sẽ cái con khỉ!" Minh Lạc từng có lần đóng vai phản diện là một tên lính, lúc y xuyên qua vừa đúng lúc hai bên giao chiến, chiến trường chỉ toàn là xác chết, quân địch bao vây nửa tháng mãi cho đến khi đống xác kia thối rữa mới chịu rút quân, Minh Lạc bò ra từ trong đống xác chết sau đó đâm công chính một vố sau lưng, khiến công chính suýt chút nữa nước mất nhà tan, "Yên tâm, không dính."

Tạ Văn Tuyên thủ d*m khi nghĩ về Minh Lạc, lúc rời đi hoảng hốt không thôi.

Chuyện nam nữ hắn chưa sành sỏi đã đành, đằng này còn n*ng với một tên đàn ông, đàn ông thì cũng thôi, còn phải là tên biến thái Kiều Minh Lạc mới chịu..... Mấu chốt là chỉ cần hắn nghĩ đến cái cách Kiều Minh Lạc thờ ơ lạnh lùng nhìn hắn, thì hắn lại sướng đến mức bantumlum.

Hắn đang chuẩn bị đạp xe vào đường cao tốc thì bị dòng xe đông đúc cản lại.

Tạ Văn Tuyên nhất thời không thể chấp nhận được sự thật rằng mình cũng là một tên biến thái, chẳng rảnh để ý đến Minh Lạc.

Minh Lạc hoàn toàn tin tưởng hệ thống, ngay lập tức biến ra bản mặt cười hề hề: "Nếu như anh Thống đã nói là không dính." Y gửi nụ hôn gió đến hệ thống, "Thì cho chơm chơm cái nà."

Hệ thống bị Minh Lạc làm cho buồn nôn, nó cũng trả chiêu ngay tắp lự: "Mày nên bày tỏ tình cảm với Đường Tiểu Đường sau khi bỏ thuốc cậu ta ấy, nhớ chuẩn bị hẳn hoi rồi mần."

Minh Lạc thở dài: "Hổng mún đâu."

Hệ thống trợn mắt: "Thế mày chế nhiều thuốc mê như vậy là tính dùng cho chó hả?"


"Khụ khụ khụ." Minh Lạc nghiêm túc, "Thừa còn hơn thiếu, thừa còn hơn thiếu mà."

Bởi vì Minh Lạc vô ý chạm mặt với công chính, nên cốt truyện cũng theo đó mà thay đổi.

Minh Lạc thương lượng với hệ thống: "Tính ra thì cũng sắp đến lúc rồi, cái đoạn tối qua cứ xem như là Kiều Minh Lạc bị công chính sỉ nhục là được ấy mà."

Theo cốt truyện gốc, Kiều Minh Lạc cũng len lén bày vài ba trò be bé, một hai lần thì Tạ Văn Tuyên còn có thể cho là trùng hợp, thế nhưng nhiều lần như thế thì hắn cũng chẳng phải thằng ngu, hắn vừa chán ghét vừa bực bội, sau đó cũng biết được bản tính của Kiều Minh Lạc, thế là xông thẳng đến cảnh cáo Kiều Minh Lạc.

Hệ thống sinh ra là để giám sát những người làm nhiệm vụ, Minh Lạc không có hành vi trái quy định, cũng đưa ra đề nghị hợp lý, nó không có lý do gì để không đồng ý: "Được."

Dẫu cho thấy cốt truyện bắt đầu rối tung lên, thì nó có thể làm gì được cơ chứ, nó cũng tuyệt vọng lắm đó. Rõ ràng Minh Lạc đi từng bước đúng lộ tuyến của vai phản diện rồi, cũng lén lút làm cái này cái kia để khiến công chính buồn nôn. Thế nhưng mới giây trước còn tính bóp chết Minh Lạc, ngay giây sau đã lao tới đè y rồi!

Hệ thống xỉu ba ngày ba đêm.

Hệ thống là AI (trí tuệ nhân tạo), nó không hiểu rằng chỉ một biểu cảm nho nhỏ trên gương mặt của con người cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến sự việc. Minh Lạc so với Kiều Minh Lạc thì đúng chất phản diện hơn nhiều, những thứ Kiều Minh Lạc làm chỉ có thể khiến Tạ Văn Tuyên chán ghét, còn Minh Lạc thì thẳng tay đáp mặt Tạ Văn Tuyên xuống đất mà đạp.

Đối với Tạ Văn Tuyên, Kiều Minh Lạc chỉ là con giòi mắc ói, nhưng Minh Lạc thì giống như con cá mập trắng lớn, dứt khoát chà đạp hắn.

Một con sói sẽ không bao giờ hứng thú với một con chuột, thế nhưng khi đối đầu với một con hổ, chắc chắn thể nào cũng giương nanh múa vuốt, cuối cùng nhận ra con hổ kia thực ra chỉ là một con mèo béo, ngay cả chữ "Vương" xiên xiên vẹo vẹo ở trên đầu cũng chỉ là dán lên mà thôi.... Đến lúc đó sẽ thấy nó thật thú vị, đương nhiên là muốn chọc ghẹo rồi.

Minh Lạc về nhà trong niềm hân hoan, gửi đơn xin nghỉ vài ngày cho nhà trường với tâm trạng phơi phới.

Sau khi phản diện bị công chính uy hiếp, sỉ nhục, đã nhận thức rõ khoảng cách giữa hai người, sinh ra sợ hãi, không còn quyết tâm, ấm ức suốt mấy ngày liền. Có câu nói rằng "Nếu không vùng dậy trong bóng tối, ắt sẽ biến thái trong bóng tối*", Kiều Minh Lạc không dám vùng dậy, nên đành yên lặng trở nên biến thái.

*Lời của Lỗ Tấn: "Nếu không vùng dậy trong bóng tối, ắt sẽ chết đi trong bóng tối."


Hắn chuốc thuốc thụ chính, rồi bày tỏ lòng mình với cậu.

Minh Lạc vui vẻ trải qua kỳ nghỉ vài ngày thì lại tiếp tục lên sân khấu, y đã thăm dò từ trước, hoàn toàn không ngoài ý muốn nhận ra Tạ Văn Tuyên không đi học, thế là bắt tay vào sự nghiệp to lớn của mình.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì choàng tấm áo blouse mới toanh, còn đỏm dáng xịt chút nước hoa.

Tỏ tình là phải trang trọng như thế này!

Mặc dầu là tỏ tình đơn phương.

Chạng vạng, vào tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm đó.

Đường Tiểu Đường nghe thầy vật lý giảng bài nhưng chẳng thể tập trung, Tạ Văn Tuyên vẫn chưa đi học lại, bên cạnh thiếu vắng một người, trong lòng cũng trống rỗng theo.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút rầu rĩ, chợt bắt gặp bóng dáng giáo y mặc áo blouse trắng đứng đợi ở hành lang, y nhìn tán cây đung đưa, an tĩnh tựa một cơn gió thoáng qua.

Đường Tiểu Đường chớp chớp mắt, không hiểu sao lại cảm nhận được sự cô đơn.

Kiều đại ca dịu dàng thế mà cũng có lúc buồn sao?

Đường Tiểu Đường cắn môi, trong mắt hiện lên sự lo lắng, cậu không muốn Kiều Minh Lạc buồn. Nhưng cậu lại không thể hiểu lý do tại sao Minh Lạc buồn.... Dạo gần đây tâm trạng Tạ Văn Tuyên không được tốt, cậu chỉ quan tâm làm sao để dỗ Tạ Văn Tuyên, thế là quên mất Kiều đại ca.

Tiếng chuông reo, đám học sinh ùa ra ngoài như một cơn gió, cố ý hoặc vô ý né tránh Kiều Minh Lạc.

Dù Kiều Minh Lạc rất nổi tiếng với những nữ sinh, nhưng do quá đỗi lạnh lùng, nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không một ai dám tiến đến đối mặt với ánh nhìn lạnh nhạt của y.


Đường Tiểu Đường xách cặp, giọng nói ngọt ngào mang theo chút ngượng ngùng: "Kiều đại ca."

Minh Lạc cũng quay người lại, nở một nụ cười hòa ái: "Tiểu Đường."

Đường Tiểu Đường định bụng hỏi Minh Lạc có phải có chuyện gì xảy ra không, nhưng nhìn thấy nụ cười của Minh Lạc, không biết nên nói ra sao cho phải, cậu lúng túng mấy bận, gương mặt non mềm hiện lên vẻ bối rối: "Em..."

Minh Lạc đã quyết định xong, khoe với hệ thống: "Tối nay tao muốn ăn cơm với thịt xào chua ngọt!"

Hệ thống câm cmn nín, bi thương trống trải cái gì chứ, chỉ là Minh Lạc băn khoăn bữa tối nên ăn món gì mà thôi. Cái nhan sắc này, khí chất này cộng với biểu cảm ngây người đã tạo nên dáng vẻ u sầu khiến thụ chính ngây thơ lương thiện áy náy biết bao. Hệ thống nhìn mà tức á.

Minh Lạc cứ chờ rồi chờ mãi mà chẳng thấy cậu ta nói gì tiếp, thế là Kiều đại ca ôn nhu chu đáo chủ động tiếp lời: "Không phải Tiểu Đường nói muốn có cuốn Tuyển tập thơ tiếng Anh sao?"

Đường Tiểu Đường nghe vậy thì bất ngờ: "Kiều đại ca tìm thấy giúp em rồi ạ?"

Minh Lạc cười gật đầu: "Ở phòng y tế trường, chúng ta cùng nhau đi lấy nhé."

Đường Tiểu Đường mắt sáng long lanh: "Anh tốt quá!"

Tiêu chí dành cho lốp dự phòng: Thẻ người tốt

Minh Lạc dịu dàng sờ đầu Đường Tiểu Đường: "Em vui là được." Đứa nhỏ ngốc, để lát nữa mi ngủ rồi thì không còn nghĩ như vậy nữa đâu.

Đường Tiểu Đường mặc dù vui nhưng lại càng cảm thấy áy náy hơn, Kiều đại ca để ý đến ngay cả một câu nói bâng quơ của cậu, thế nhưng khi Kiều đại ca gặp chuyện thì cậu lại chẳng hay biết. Với suy nghĩ đền bù cho tổn thương tinh thần của Minh Lạc, Đường Tiểu Đường còn nhiệt tình hơn cả Minh Lạc.

Cậu bảo Minh Lạc ngồi xuống, nhanh chóng đi pha trà, pha xong thì mình uống trước một ngụm, dáng vẻ sẵn sàng tâm sự với Minh Lạc bao lâu cũng được: "Gần đây Kiều đại ca thế nào rồi ạ?"

Minh Lạc đương suy nghĩ làm sao để dụ Đường Tiểu Đường uống thuốc mê ở trong cốc: "....." Đứa nhỏ này ngốc quá.

Chàng trai phản ứng trong chốc lát: "Cũng tạm."


Đường Tiểu Đường biết rõ nếu muốn người khác mở lòng thì bản thân phải thả lỏng trước, cậu bắt đầu líu lo kể về bản thân thường ngày làm gì.

Đôi mắt của cậu trai to tròn, giọng nói thì dễ thương, ngọt ngào như bánh mật.

Lương tâm của Minh Lạc bị tra tấn, y sám hối với hệ thống: "Tao cảm giác tội lỗi quá đi mất."

Hệ thống cười lạnh: "Ha ha."

Đường Tiểu Đường nói được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, cậu ngáp một cái, mi mắt ngày càng nặng trĩu, bất giác ngủ thiếp đi.

Hệ thống nhận ra sự tồn tại của một người khác, nhưng nó không nói cho Minh Lạc biết.

Thậm chí nó còn không nhận ra tình tiết có sự thay đổi, chỉ liên tục thúc giục: "Nhanh lên, đến lúc mày làm biến thái rồi."

Minh Lạc tràn ngập tự tin, y đã chuẩn bị từ trước, còn luyện sẵn ở nhà mấy trăm lần rồi cơ, bảo đảm tình cảm dạt dào.

Ánh hoàng hôn ở chân trời tựa bức tranh sáp dầu với hai màu cam vàng chủ đạo, tia nắng chiếu qua lớp thủy tinh, khiến căn phòng như được bao phủ bởi lớp ánh sáng ấm áp.

Cậu nhóc ngủ say, những sợi tóc con quăn vểnh lên, hơi thở đều đều.

Giáo y im lặng từ nãy đến giờ, bất chợt di chuyển, y nhìn thiếu niên.

Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn nhưng lại ngỡ như nhiều năm đã trôi qua.

Chàng trai giở một trang trong cuốn sách mà y tặng cho Đường Tiểu Đường, ngón tay thon dài lướt trên trang giấy, vẻ mặt hờ hững.

"I seem to have loved you in numberless forms, numberless times."

Dường như anh đã yêu em, vô vàn thể thức, triền miên ngút ngàn.*

(Bản dịch của Minh Sơn Lê)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận