Tô Ôn Lương mơ màng muốn ngủ, nhưng lại không dám lâm vào giấc mộng quá sâu.
Bởi vì y cảm thấy, sau khi Lương Văn Túc tỉnh lại, hình như có gì đó không thích hợp.
Đầu tiên, Lương Văn Túc suy tư nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình rất lâu.
Sau đó, nhiều lần thử rót linh lực, xem đóa hoa dâm mỹ kia từ từ nở rộ, không rõ ý tứ.
Tuy trên mặt vẫn bình tĩnh lặng im, nhưng Tô Ôn Lương biết, đáy lòng Lương Văn Túc đang có cuồng phong nổi lên dữ dội.
Tô Ôn Lương cảm thấy vô cùng khó hiểu, y mặc kệ cốt truyện thế nào, vẫn là tận mắt quan sát thì hơn.
Bởi vì y thừa biết, mọi việc mà Lương Văn Túc làm nhất định đều có mục đích.
Trong hai năm sống nhờ vào khối thân thể này.
Tô Ôn Lương chưa bao giờ nhìn thấy Lương Văn Túc thất thường như vậy, y biết Lương Văn Túc nhất định đã gặp chuyện gì đó.
Tô Ôn Lương vẫn có thể cảm nhận được những biến động trong thân thể, tuy chỉ bằng năm mươi phần trăm so với lúc khống chế hoàn toàn, nhưng trên cơ bản thì y vẫn biết rõ Lương Văn Túc đang muốn làm gì.
Xao động trong lòng Lương Văn Túc, có thể nói là nhiệt lưu phun trào, linh khí đại biến.
Ngay lúc này, huyết mạch của y như bị nung sôi trên lửa lớn, nóng rực một mảnh, linh khí cũng bắt đầu táo bạo không theo bất cứ quy luật nào.
Chỉ bằng những biến đổi đó mà Lương Văn Túc vẫn chưa bị nổ cho tan xác, Tô Ôn Lương cảm thấy thật vi diệu.
Nhưng mà, đây không phải lúc để y bất ngờ, nếu linh khí trong người Lương Văn Túc vẫn cứ tiếp tục tác quái như vậy thì thân thể này sớm muộn gì cũng sẽ bị đùa chết.
Tô Ôn Lương muốn ngăn cản Lương Văn Túc! Tuy bây giờ không phải thời cơ để y cướp lấy quyền khống chế thân thể nhưng y không quản được nhiều như vậy.
Tô Ôn Lương dùng tinh thần lực, mạnh mẽ công kích lên đại não của Lương Văn Túc, thời điểm tinh thần lực và thần hồn sắp chạm vào nhau thì thân thể y đột nhiên dâng trào, bỏng rát một cách quỷ dị.
Tô Ôn Lương vội vàng thu lại tinh thần lực, gấp gáp quan sát hiện trạng trong cơ thể.
Lúc này y mới phát hiện, Lương Văn Túc bắt đầu thở dốc kịch liệt, nhiệt lưu từ lòng bàn tay tung hoành chạy tới khắp các ngóc ngách trong thân thể y.
Đôi mắt Lương Văn Túc giờ phút này đã trở nên đỏ bừng, hạ thân vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên ngẩng cao đầu.
Tô Ôn Lương kinh ngạc trừng mắt, vật đó vậy mà đã thức tỉnh hoàn toàn rồi.
Tô Ôn Lương cũng là một nam nhân, khi đối mặt với tình huống trước mắt y cũng không cảm thấy xa lạ mấy.
Nhưng mà, y vẫn có chút nghẹn họng, trân trối nhìn xuống phản ứng vừa xảy ra bất thình lình.
Lương Văn Túc rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao thân thể đột nhiên lại biến thành như vậy!
Lương Văn Túc thân mang trọng thương.
Tuy trước đây từng có một thiếu niên kiên trì lảng vảng trước mặt y nhưng biểu tình của Lương Văn Túc vẫn cứ lãnh đạm âm u như cũ.
Chỉ là, trên thế giới này, Tô Ôn Lương là người hiểu Lương Văn Túc nhất.
Hai năm trước, Lương Văn Túc trọng thương, chậm chạp khôi phục.
Sau một năm bế quan tu luyện, thân thể của y mới miễn cưỡng tốt lên một chút, nhưng sau đó Lương Văn Túc lại chạy ra ngoài, rồi lại tiếp tục bị thương.
Đầu tiên là giao chiến với ma tu có cấp bậc ngang ngửa mình, Cố Hồng Hiên, thân thể liền rách nát đến cực điểm.
Tiếp đó, Lương Văn Túc lại trúng một kiếm của đệ nhất tu sĩ Xa Dữ Giới Huyền Đạo Tử, hơn nữa còn là một kiếm từ pháp bảo bản mệnh, một kiếm xuyên thân, thương tổn không nhỏ.
Đương nhiên, 'lỗ thủng' này cũng không đơn giản như vậy, điểm trí mạng chính là, kiếm khí của Huyền Đạo Tử liên tục giằng co trong gân mạch bụng của y, đây cũng là nơi gần đan điền nhất, cho nên nó đã trực tiếp ảnh hưởng đến tiến độ hấp thu linh khí của Lương Văn Túc.
Đến cuối cùng, Lương Văn Túc nhân lúc thần chí vẫn còn thanh tỉnh muốn tự bạo Nguyên Anh, cùng kẻ thù cá chết lưới rách.
Nếu không phải ngay cả Tô Ôn Lương cũng không biết vì sao bọn họ lại có thể tránh được một kiếp sinh tử thì nói không chừng bây giờ thân thể này đã biến thành một đống thịt nát.
Với tình trạng báo động mà nguyên chủ vẫn còn muốn tiếp tục mù quáng, không phải chỉ mọc một đóa hoa thôi sao? Sao lại mang tính mạng của mình ra đùa giỡn như vậy được? Dù cho là có liên quan tới vấn đề sinh con, trực tiếp bắt nam chính về hành sự là được rồi, phải không? Nam chính bây giờ chỉ là một thiếu niên thuần khiết, đến việc dẫn khí nhập thể cũng không làm được, đây cũng là điều kiện hết sức thuận lợi để đè nam chính, không phải sao!
Tô Ôn Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi, thân thể này đã chịu nhiều ảnh hưởng tiêu cực, bây giờ còn phải giải quyết nhu cầu cấp bách.
Y cần phải tìm một người cùng y sinh con, hơn nữa còn phải là giống đực có cấp bậc cao hơn, như vậy mới có thể giúp y giải quyết vấn đề của Tình Xà Cổ.
Cảm xúc hiện giờ của Tô Ôn Lương đột nhiên tăng lên gấp bội.
Có lẽ đây cũng là ý nghĩ của Lương Văn Túc, đôi mắt y đỏ lừ một mảng.
Lương Văn Túc là chủ nhân thật sự của cơ thể này, cho nên mỗi cảm xúc của y đều có ảnh hưởng sâu sắc tới Tô Ôn Lương.
Trước mắt Lương Văn Túc tối sầm không nhìn thấy rõ, trong đầu y bây giờ chỉ còn một ý niệm, đó chính là 'Giao phối'.
Lương Văn Túc nghiêng ngả lảo đảo bò trên mặt đất, thân thể y đã suy yếu đến mức không thể đứng dậy nổi nữa.
Lương Văn Túc nhịn không được phẫn nộ, gầm nhẹ một tiếng, Tình Xà Cổ như hóa thành ngọn lửa đốt cháy cơ thể y, hoàn toàn thiêu rụi thần trí cuối cùng trong đầu Lương Văn Túc.
Bạch Cảnh Thần vốn ngủ không sâu, sau khi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào pha lẫn chút thống khổ truyền ra từ vách nhà.
Hắn lập tức bị âm thanh này dọa tỉnh, giật mình bật dậy.
Bạch Cảnh Thần còn tưởng là có yêu thú công kích, hắn cảnh giác đi tới trước cửa nhà tranh, ngay lập tức đối diện với đôi đồng tử đỏ tươi như máu, lãnh đạm vô tình.
Bạch Cảnh Thần vốn đang giơ cao cây gậy, thế nhưng vừa nhìn thấy dị trạng của người trong phòng, hắn lập tức buông lỏng bàn tay theo bản năng quay người bỏ chạy.
Người bên trong đột nhiên nhào tới, túm cổ áo hắn kéo vào nhà tranh.
Bạch Cảnh Thần liều mạng phản kháng, chỉ là sau khi ngửi thấy mùi hương thơm ngọt có chút kỳ dị, hắn liền chậm rãi đình chỉ giãy giụa.
Thời điểm Lương Văn Túc buông hắn ra, Bạch Cảnh Thần lập tức ngửa đầu hít sâu tìm kiếm mùi thơm quái lạ đó, cuối cùng hắn mới phát hiện, mùi thơm này là do hơi thở của y tỏa ra.
Bạch Cảnh Thần hít sâu một hơi, da thịt co rút biểu tình dữ dội, thần hồn điên đảo hạ xuống một nụ hôn kịch liệt.
Huyết mạch vốn dĩ đã bị giam cầm đột nhiên phấn chấn đến lạ thường, từng cơn dâng trào như đang khiến nó hồi sinh.
Hắn vốn là thần thú cường đại nhất Tu chân giới, trước đây bị áp chế giam cầm, sau khi được thả ra liền trở nên dữ dội như thác đổ, một phát không thể vãn hồi.
Đồng tử của hắn như hắc diệu thạch, giờ phút này lại nhiễm một mạt ánh kim nhàn nhạt.
Sau khi tròng mắt chuyển đổi hoàn toàn, Bạch Cảnh Thần cũng lập tức thay đổi, trong không khí phảng phất mùi hương dụ hoặc, hấp dẫn tâm trí của nữ nhân.
Tinh thần Bạch Cảnh Thần bây giờ đã hoàn toàn tan rã, căn bản không thể khống chế được bản năng cuồng nộ của Yên Chi Long.
Bạch Cảnh Thần liếm môi, quyết đoán nhào tới.
Lương Văn Túc phối hợp nằm dưới thân hắn, vừa lòng buông lỏng hai tay.
Hai người ngươi tới ta đẩy, khó tách khó phân, một cao một thấp.
Tình Xà Cổ đã chiếm cứ sợi thần trí cuối cùng trong người Lương Văn Túc.
Cũng phải thôi, đây là độc cổ mà lịch đại Xà tộc cao giai đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể nghiên cứu ra, bởi vì họ sớm đã đoán được tình cảnh này, Xà tộc vốn có tính tình kiêu ngạo, đặc biệt là giống đực càng cao ngạo hơn ai hết, bọn họ tuyệt đối sẽ không khuất phục nằm dưới thân bất kì ai.
Nếu cứ giữ cái suy nghĩ này thì Xà tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong.
Vì thế, để phòng ngừa trường hợp đôi bên không nguyện ý, bọn họ sớm đã có chuẩn bị.
Trong lúc Tình Xà Cổ phát tác, nó không những ngăn chặn sự cao ngạo theo bản năng của Xà tộc, mà ngược lại còn khiến cho bọn họ trở nên điên cuồng kịch liệt.
Đứng trước sự tồn vong của chủng tộc, mấy chuyện khác chỉ là râu ria.
Hoặc nói, tất thảy đều không quan trọng.
Hai người đều thức tỉnh huyết mạch.
Một người bị Tình Xà Cổ tác quái vĩnh viễn nằm dưới thân kẻ khác, một người khôi phục khí chất cao ngạo, bễ nghễ chúng sinh.
Thời điểm Bạch Cảnh Thần hoàn toàn đâm vào cơ thể Lương Văn Túc, hạ thể hắn thành công xâm nhập cúc huyệt y, trước mắt Tô Ôn Lương đột nhiên nhòe màu như bị mất tín hiệu, một màn đỏ cam vàng lục lam chàm tím như ngựa hoang nhanh chóng phi qua, biến chuyển lạ thường.
Tô Ôn Lương sợ sẽ xảy ra hậu quả khôn lường nên nhanh chóng dùng tinh thần lực tấn công thần hồn của Lương Văn Túc, với ý đồ khống chế thân thể.
Tốc độ của y không thể nói là không nhanh, cấp bậc dị năng cũng không thể nói là không cao, nhưng mà……
Thời điểm tinh thần lực đã hoàn toàn chiếm cứ thần hồn, Tô Ôn Lương cũng thành công khống chế được thân thể này.
Lúc đó, y chỉ cảm thấy hạ thân truyền đến cơn đau như đang bị xé rách.
Tô Ôn Lương trợn mắt há mồm không thể tin được, cái tên dã thú trên cơ thể y đột nhiên điên cuồng đâm rút như đang vặn pít tông.
Tô Ôn Lương vội vàng giãy giụa, thời khắc này, y mới ý thức được một chuyện, không phải Lương Văn Túc nguyện ý bị áp, mà là thân thể kia đang làm phản!
Tô Ôn Lương cũng không nghĩ nhiều, cảm giác nóng rực điên cuồng lần nữa quét khắp cơ thể y.
Mà ngay lúc này, y đã hoàn toàn khống chế được thân thể, vì vậy cũng cảm nhận tường tận những biến đổi trong người.
Ý niệm thanh tỉnh cuối cùng, rốt cuộc tan vỡ!
Chỉ với chưa đầy một giây, Tô Ôn Lương đã trầm luân theo bản năng nguyên thủy, vô pháp kềm chế.
Hình ảnh trước mắt liên tục đong đưa, hạ thân đau rát rốt cuộc chết lặng.
Thế nhưng đối phương vẫn tiếp tục đâm rút, mỗi lần đâm đều hướng sâu vào bí động, khiến khoái cảm trong y điên cuồng dâng trào đến tê dại.
Trận hoan ái kịch liệt cuối cùng cũng chấm dứt, đáy mắt Tô Ôn Lương nhiễm một tầng ướt át, mơ hồ không rõ.
Nhưng cũng may, y rốt cuộc đã khôi phục bình thường rồi.
Tô Ôn Lương quay đầu nhìn tên cầm thú đang nằm bên cạnh, dung mạo tuấn mỹ như hoa như ngọc, lông mi dài cong vút còn hơi rung động.
Mặc dù hắn đã nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể nhận ra đường mi hẹp dài và độ cong tuyệt mỹ, cánh mũi hoàn hảo như được chỉnh sửa từ bệnh viện thẩm mỹ cao cấp nhất trong thành phố, hoàn toàn không có khuyết điểm, cũng không cần nảy nở đầy đủ đã khiến người ta mê luyến.
Sườn mặt đối phương nộn thịt đỏ ửng, chứng tỏ mấy hôm nay hắn ăn uống không tồi.
Mặt mày Tô Ôn Lương tối sầm, cái tên yêu tinh kày! Xém chút nữa đã ép khô y!
Ngay lúc Tô Ôn Lương hận đến mức khóc không ra nước mắt thì trong đầu đột ngột vang lên tiếng nhạc vui vẻ rộn ràng.
Trong nháy mắt, y còn nghĩ mình đã xuyên về thế giới hiện đại.
Tô Ôn Lương vội vàng mở mắt, thật thất vọng, trước mặt y vẫn là mái nhà tranh cũ nát kia.
Y thừa biết mình vẫn còn ở thế giới này, thân thể ấm áp bên cạnh cũng chứng minh y vẫn còn nằm trong 'địa ngục'.
Nhạc dạo qua đi, một đạo âm thanh máy móc lạnh băng, không mang cảm xúc vang vọng trong đầu:
【Hệ thống J7823 kích hoạt tự khởi động, 5, 4, 3, 2, 1, 0, khởi động xong.】
【Mục tiêu ký chủ Tô Ôn Lương, đối phương nhiệm vụ của mục tiêu Bạch Cảnh Thần, xác nhận xong.】
【Hệ thống J7823, tự động giúp ký chủ Tô Ôn Lương chết giả chạy trốn một lần, ký chủ Tô Ôn Lương cũng tự động hoàn thành nhiệm vụ nhập môn, chiếm được cơ thể của boss phản diện, điểm khen thưởng: 1000 điểm.】
【Ký chủ Tô Ôn Lương đã tích được điểm tiêu chuẩn của cấp độ ban đầu, hệ thống tự động mở ra giao diện sơ cấp.】
【Giao diện sơ cấp bắt đầu download…… thỉnh chời trong giây lát……】
Tô Ôn Lương: “……” hệ thống là cái gì, có chuyện gì xảy ra vậy?
《Edit: Hoa_Diec》.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...