Nam chính đều yêu tôi

Phòng bệnh bỗng chốc an tĩnh lại, câu nói kia mang tiếng thở dốc dày đặc, khiến trong phòng có thêm áp lực, ánh mắt đen nhánh của hắn càng làm cho Lâm Tầm cảm thấy sợ hãi, giống như bị như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
 
Cô ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, ngoan ngoãn trả lời: “Là chị Yên Yên tỷ.”
 
Nói xong cô bất an cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của hắn. Sao chú nhỏ đột nhiên lại nhìn cô như vậy chứ.
 
“Yên.. Yên....” Mẹ Lâm thấy trong miệng con trai lặp lại mấy chữ này, một lần lại một lần, trong ánh mắt bà sự vui sướng, kích động, đã biến mất để rồi hóa thành sự đen tối sâu không thấy đáy.
 
Không biết tại sao đáy lòng bà cũng có chút thấp thỏm, đang muốn mở miệng hỏi hắn làm sao vậy, đã nhìn thấy vẻ mặt nắn căng chặt, lời nói trong miệng khiến người ta sợ hãi.
 
“Là Yên Yên nào?”
 
Lâm Tầm bị sợ tới mức không biết làm sao, cánh tay nhỏ và chân trên sô pha run rẩy không ngừng, trong mắt nghẹn nước mắt, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được, trong miệng run run : “ Bùi...Bùi Yên”
 
Giọng nhỏ như ruồi bay, phòng bệnh an tĩnh như vậy sao có thể nghe không rõ, huống chi hắn đang căng thẳng.
 
Lâm Dịch Phong trong nháy mắt ngẩn ngơ, sau đó hắn không thể tin nhìn Lâm Tầm, hốc mắt đỏ lên, từ đuôi mắt lan tràn toàn bộ đôi mắt, tơ máu trải rộng.
 
Hắn trừng mắt nhìn cô bé, ánh mắt đáng sợ như Lâm Tầm đã nói sai cái gì, hắn hận không thể bóp chết cô.
 
Lâm Tầm bắt đầu thút tha thút thít nức nở, từng giọt nước mắt chảy xuống tay.
 
Vẫn là mẹ Lâm không nhìn được, bà tuy không biết con trai làm sao vậy, nhưng hắn doạ Lâm Tầm, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với Lâm Tầm hung dữ như vậy, doạ cho con bé khóc rồi. Bà ra tiếng ngăn cản: “Dịch Phong, con đừng doạ Tiểu..”
 
Lời còn chưa dứt, đã thấy đột nhiên xốc lên chăn, đi chân trần chạy đến sô pha, thời khắc đặt chân xuống sàn hắn lảo đảo, như sắp ngã trên mặt đất.
 
Nhưng hắn không thèm để ý, hai ba bước chạy đến bên cạnh Lâm Tầm giật lấy di động của cô.
 

Lâm Dịch Phong mở màn hình di động, bàn tay to run run rẩy rẩy, nhấn mấy lần mới mở ra.
 
Trong video, cô gái đứng giữa sân khấu, rõ ràng những người khác cũng đẹp mỹ kiều, đều bày ra cho người xem một mặt sức sống tràn trề như ánh mặt trời.
 
Nhưng sau khi camera chuyển đến vị trí của cô, ánh mắt cô không hề quá mức như vậy.
 
Khóe miệng cô cười nhạt nhẽo, trong mắt như có nước mùa xuân, sáng như sao trời, như một ngôi sao ở trong đó, đẹp đến rung động lòng người.
 
Thời khắc ống kính chiếu vào mặt cô, tươi đẹp cả thế giới này, cô đặt microphone ở bên miệng, dùng giọng nói hắn quen thuộc khảm vào cốt tủy, giọng nói dịu dàng trong mơ ấy.
 
“Tôi là Bùi Yên, năm nay 21 tuổi, đến từ thành phố Giang Lai Châu, tôi thích vẽ tranh, cũng thích đàn dương cầm, cảm ơn mọi người.”
 
Nói xong khả năng phát hiện mình giới thiệu ngắn hơn những người khác, cô thẹn thùng cười với camera.
 
Ngẩng đầu, màn ảnh kéo gần, từ xương quay xanh tinh xảo quay lên trên, khuôn mặt tinh xảo, camera vội vàng quét đến sau tai cô, một nốt ruồi nhỏ trùng khớp với cô gái trong mơ của hắn.
 
Vị trí giống nhau! Kích thước như nhau!
 
Ngay sau đó đầu Lâm Dịch Phong như nổ tung, cảm giác trống rỗng bao trùm.
 
Hắn ngơ ngác nhìn video, video tiếp tục quay những người khác hắn lại tua lại,  một lần, hai lần, ba lần, bốn lần...
 
Lỗ tai không nghe thấy, hắn mở mắt to ra nhìn chằm chằm, màn hình di động bị bọt nước che đậy đến mơ mơ hồ hồ, hắn vươn tay lau đi, bực bội lại thô lỗ.
 
Mẹ Lâm bị hành động của hắn doạ sợ, hắn run rẩy đáng sợ, khoé mắt màu đỏ tươi như không phải nước mắt mà là máu.
 
“Dịch Phong, con làm sao vậy?”
 

Bà tiến lên, còn chưa đụng tới bờ vai của hắn đã nhìn thấy hắn dùng sức đập nát di động, màn hình di động bị dập nát.
 
Lực vô cùng lớn, vang vọng cả căn phòng
 
“ HuHu....” Lâm tầm chấn động, sợ hãi khóc lớn, cô gái đứng ở góc tường không biết sao chú nhỏ lại nổi giận, tiếng khóc nghẹn ở trong cổ họng.
 
“Là giả.... Video là giả....”
 
Lâm Dịch Phong không ngừng lẩm bẩm, hắn mờ mịt nhìn chằm chằm khắp nơi, tất cả sự vật xung quanh trong mắt hắn hỗn loạn lắc lư, trôi nổi.
 
Chỉ có tim hắn là thật đang bị răng cưa khứa vào, bị dã thú vô tình gặm nhấm, đau không? Không cảm thấy, chỉ cảm thấy khoét một mảnh lớn
 
Là giả, nhất định là giả...
 
Hắn đột nhiên chạy ra cửa, mẹ Lâm la hét, Lâm Tầm khóc thút thít, toàn bộ bị hắn vứt sau tai
 
Trong đầu hắn đều là video là giả... Thế giới này là giả... Tất cả đều là giả, hắn phải về thế giới thật kia, cô còn mang thai đang đợi hắn, con của bọn họ sắp sinh rồi...
 
Còn chưa mở cửa, đã bị người đẩy ra, thư ký Trương cầm một chồng tài liệu, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, không phản ứng kịp.
 
Đôi mắt hắn đỏ đến đáng sợ, tràn đầy bất lực cùng bàng hoàng, chân trần đạp lên trên sàn nhà, đến giày cũng chưa đi.
 
Không biết là dẫm vào cái gì, một vũng máu lớn chảy ra từ bàn chân hắn.
 
“Lâm tổng, cậy --” thư ký Trương chỉ thấy hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đồ trong tay ông, sự lo lắng còn chưa nói ra, tài liệu đã bị cướp lấy.
 

Lâm Dịch Phong lật một tờ, lại một tờ, như đang tìm kiếm cọng rơm cứu mạng cuối cùng , cô không phải.... người trong video kia không phải người trong mơ của hắn... Không phải....
 
Đến những tờ cuối cùng, tay mới đột nhiên dừng lại, tờ tin tức.
 
“Bùi Yên ( 1992-2017 )
Sinh viên tốt nghiệp ngành nghệ thuật khoá 2014, sau khi vào giới giải trí mắc bệnh trầm cảm dẫn đến tự sát, đã tử vong.”
 
 
Trên góc trái, ảnh cô ngây ngô cười, mi mắt cong cong, mắt ngọc mày ngài.
 
Đồng tử hắn đột nhiên cô rụt lại, trái tim đau đến nỗi không cảm giác được gù, ruột gan đứt từng khúc. Tuyệt vọng, bi thương, bất lực, như muốn đè hắn trên đất.
 
“Đều là giả!!!”
 
Lâm Dịch Phong lạnh giọng quát, giọng còn khủng bố hơn vừa nãy, hắn xé nát tờ giấy trong tay kia, rống giận với thư ký Trương và Lâm Tầm.
 
“Mấy người hợp nhau lừa tôi đúng hay không.... Đều là gạt người...” Cô ấy không chết.... Hắn còn chưa thấy cô... Hắn còn chưa ôm cô, còn chưa nói với cô hắn nhớ cô như thế nào.
 
Hắn sẽ không mắc mưu!
 
Trong phòng bệnh mấy người đều ngốc rồi, ngơ ngẩn nhìn hắn nổi điên, nhìn hắn rải khắp mảnh giấy vụn, nhìn hắn thất hồn lạc vía nỉ non, khóc rống như đứa trẻ, hắn lao ra phòng bệnh
“Thư ký Trương, mau ngăn nó lại!!” Mẹ Lâm sợ hãi, khóc lóc với thư ký Trương.
 
Hắn như này khẳng định sẽ xảy ra chuyện!
 
Thư ký Trương sau khi phản ứng lập tức đuổi theo hắn, Lâm Dịch Phong quả thực là không muốn sống, những y tá chăm sóc bệnh nhân ở hành lang đều bị hắn đụng vào, kim tiêm và thuốc rơi đầy đất.
 
Cũng có mấy người cho rằng hắn phát bệnh nổi điên, sôi nổi ngăn lại, kết quả hắn học qua đấu vật đánh mấy quyền tất cả đều ngã trên mặt đất, toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy tiếng thống khổ kêu rên.
 
Các bác sĩ và y tá khác nghe thấy nhưng không hiểu đây là tình huống như thế nào, đứng ở cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm.
 
Lâm Dịch Phong còn đang điên cuồng chạy về phía hành lang mắt thấy cửa thoát cháy, thư ký Trương lạnh lùng sắc bén quát bác sĩ trực ban:

 
“Còn đứng ở kia làm gì? Còn không mau ngăn Lâm tổng, nếu để cậu ta chạy ra, bệnh viện các người toàn trách!!”
 
Bác sĩ đột nhiên thanh tỉnh, mấy bác sĩ to lớn mặc áo trắng đồng thời chạy tới cửa thoát hiểm ngắn hắn lại , nhưng không có tác dụng, bốn người cũng không giữ được hắn,
 
Lâm Dịch Phong hoàn toàn mất đi lý trí, hắn hạ thủ với mấy người cản trở lại.
 
Tay hắn bị giữ thì dùng chân, dùng đầu, khóe mắt muốn nứt ra nhìn người khác, cho dù là tường đồng vách sắt cũng phải sợ hãi, vài người bị hạ gục.
 
Chớp mắt hắn sắp chạy thoát, một ống tiêm bỗng chốc đâm vào lưng hắn, thân thể đang sôi sục nháy mắt giống bóng cao su bị đâm thủng, té ngã trên đất.
 
Mẹ Lâm đuổi kịp tới nhìn thấy con trai điên cuồng lại chật vật, bụm mặt nghẹn ngào rơi lệ, phu nhân ưu nhã hơn bốn mươi tuổi lần đầu trước mặt người lạ khóc lớn.
 
Giường di động sớm chuẩn bị, vài nam bác sĩ tiến lên nâng lên trên giường, mẹ Lâm nhắc nhở: “Mấy anh nhẹ chút...”
 
Toàn bộ hành lang tràn ngập sự thả lỏng sau khi được sống sót, y tá ngồi xổm thu dọn các ống tiêm bị rơi, bác sĩ chủ trị cùng thư ký Trương đang thảo luận chứng bệnh đột phát, còn có tiếng bánh xe đẩy cọ xát.
 
Nhưng Lâm Dịch Phong đều không nghe thấy.
 
Thân thể cứng đờ nằm ở trên giường, mỗi một cơ bắp đều bị gây tê, không thể nhúc nhích, chỉ có cặp mắt mở to, nhìn chằm chằm đèn hành lang, nội tâm chảy nước mắt.
 
Hắn nghĩ tới, lúc đầu hắn chạm vào sàn nhà kia, những kì ức dần dần hiện lên trong hắn. 
 
Khi cô cầu xin hắn buông tha cô, bộ dáng bất lực, khi cô nói một gian nhà tranh, ánh mắt cô tràn ngập hướng tương lai.
 
Cô đau lòng lau khoé mắt của hắn, trong miệng nói: “Dịch Phong, anh đừng khóc.”
 
Cô giận dỗi khi hắn quên tên con, nhưng vẫn ngoan ngoãn viết tên con -- Lâm Chân Nhã, Lâm Thư Đồng.
 
Hắn cũng thấy rõ người đàn ông giống hệt hắn, vô số lần không tìm thấy cô , dựa vào trên sô pha uống rượu, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: “Yên Yên... Yên Yên....”
 
Tất cả, hắn đang nghĩ đến tất cả chuyện đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui