Đêm nay, Lâm Dịch Phong thức trắng đêm.
Ánh đèn lờ mờ, cô gái trần trụi ngủ ở trong lòng ngực hắn, hai chân vẫn giao nhau bằng phương thức thân mật, khuôn mặt chôn sâu trong ngực hắn.
Hốc mắt Lâm Dịch Phong màu đỏ tươi, si mê miêu tả khuôn mặt cô, môi cùng mi đều khắc thật sâu vào trong lòng.
Cho đến màn đêm nhạt dần, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày nặng, khiến cho trong phòng sáng hơn.
Trên đường đến sân bay, Lâm Dịch Phong sớm phân phó tài xế bằng tốc độ chậm nhất, chỉ có trên đường cao tốc có những chiếc xe khác chạy nhanh qua, giống như hắn vô cùng thoải mái.
Bùi Yên lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, chưa từng phát hiện hắn n nhìn chằm chằm sườn mặt cô, trong mắt điên cuồng lặp lại quay cuồng, lại không ngừng yên lặng.
Lâm Dịch Phong trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.
Nhân lúc em ấy còn chưa đi, mau giữ em ấy lại!
Ý nghĩ hung hăng ngang ngược như tằm cắn nuốt những tia lý trí cuối cùng của hắn, hắn muốn không màng gì, nhưng nhìn khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của cô lại bại trận, cuối cùng hóa thành nồng đậm bi ai.
Trong xe trầm mặc.
Chờ ở đại sảnh, sau khi xong xuôi hết thảy thủ tục, Bùi Yên cầm giấy đăng ký, ngẩng nhìn hắn mím môi
“Trở về đi.”
Cô gái mặc áo khoác vẫn như cũ nhỏ xinh, trên mặt khí sắc so với lúc trước tốt hơn rất nhiều. Lâm Dịch Phong giơ tay giúp cô chỉnh khăn quàng cổ, sau khi nhìn dấu hôn trên cổ hô hấp cứng lại, hắn rốt cuộc không nhịn được, đột nhiên ôm cô vào trong ngực.
Lực lớn đến nỗi như xoa nát cô, hắn ở bên tai cô tham lam ngửi:
“Tới bên kia gọi điện thoại cho anh nhé.”
“Gặp chuyện gì nhớ nói cho anh.”
Hắn nghẹn ngào trầm thấp, sớm đã nói mấy lần lại nhịn không được nhắc lại một lần.
“Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể đến!”
“Ừm” Bùi Yên cảm thấy phần eo đau đớn, cô không giãy giụa, nhẹ giọng nói với hắn:
“Lâm Dịch Phong, tạm biệt!”
Lâm Dịch Phong chưa bao giờ cảm thấy xương cốt rét lạnh như thế.
Nhìn cô đến chỗ kiểm tra càng ngày càng gần, cách chính mình càng ngày càng xa. Hắn nhịn không được nhớ hương vị cô, nhớ lúc cô mỉm cười, lại phát hiện ký ức đã bắt đầu phai nhạt.
Hắn thậm chí cẩn thận mới có thể nhớ tất cả của cô.
Tâm hắn trống rỗng, tựa như giờ phút này dần dần đi vào hoàng hôn, cô đơn cùng âm u bao lấy
“Yên Yên ——”
Lúc bóng dáng cô sắp biến mất ở chỗ kiểm an, hắn hô to lên, từ sâu trong yết hầu buột miệng thốt ra, đại sảnh sân bay có thể nghe rõ ràng.
Bùi Yên quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Ở lại!
Chúng ta cùng nhau đi!
Anh yêu em!
Lâm Dịch Phong hốc mắt đỏ lên, tất cả lời nói nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ chậm rãi nói
“Thuận buồm xuôi gió!”
Cô gái của anh, thuận buồm xuôi gió.
Bùi Yên cong khóe miệng, môi đỏ khẽ nhếch, đôi mắt đều mang theo nhợt nhạt ý cười, trong mắt sáng lên, như lúc mới gặp ôn nhu, cô vẫy vẫy tay với hắn.
Xoay người.
Từng bước một
Biến mất ở tầm mắt hắn.
Đó là Lâm Dịch Phong lần đầu tiên thấy cô cười ngọt như vậy, sạch sẽ như vậy, bất luận trải qua bao nhiêu sự đau thương, cô vẫn như cũ là một cô gái ấm áp.
Khắc sâu nhất trong trí nhớ của hắn.
Khoé môi gợi lên độ cung của hắn theo bước đi của Bùi Yên mà hoàn toàn suy sụp.
Tâm không ngừng trầm xuống, sâu không thấy đáy.
Bốn phía trời đất quay cuồng, bóng người xung quang đều biến thành bóng dáng chớp nhoáng. Hắn nhìn phương hướng cô rời đi, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất, cho đến khi đôi mắt tràn ngập nước mờ mịt.
——
Sau khi chuyện xảy ra Lâm Dịch Phong rất mơ hồ, hắn không biết mình ra sân bay như thế nào, ở trên xe ký ức cũng là trống không. Chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chỗ cô từng ngồi, sững sờ thật lâu.
Khoảnh khắc mở cửa chung cư, hắn cảm giác được sự rét lạnh bên trong, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn thậm chí muốn lập tức xoay người rời đi.
Nhưng có thể làm sao? Chỗ nào đều không hề có cô!
Vì thế hắn để phòng bóng đen bao trùm, không dám bật đèn, bật đèn sẽ thấy bóng dáng cô từng ở, nơi nơi đều cố!
Hắn không xác định chính mình có thể bình tĩnh hay không!
Thời khắc Lâm Dịch Phong nằm ở trên giường, trong đầu đều là trống rỗng, trợn tròn mắt, trần nhà đen nhánh áp xuống, khiến ngực hắn đau lại đau
Khóe mắt thất một tia ánh sáng xẹt qua, hắn nghiêng đầu thấy trên bàn trang điểm lập loè chút ánh sáng nhạt, hắn tiến lên cầm lên.
Là kẹo hình ngôi sao.
Hắn đã từng tự tay kẹp trên đầu cô, đẹp như vậy.
Cô không mang đi.
Giờ khắc này, cảm xúc hắn không kiềm chế được nữa, hắn giơ tay ngăn đôi mắt, lòng bàn tay bỗng chốc ướt át..
Cho đến ngày đêm hôm sau.
Lâm Dịch Phong vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi ở bên cửa sổ, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Không ngừng nói cho chính mình đây là sự khởi đầu mới của cô.
Hắn sẽ vẫn luôn chờ cô, nhớ cô cũng có thể thăm trộm cô.
Thậm chí ngày mai có thể mua vé máy bay, lấy danh nghĩa bạn bè đến xem cô như thế nào.
Hắn biết như thế nào là yêu một người, muốn lấy cách chính xác theo đuổi cô, một lần nữa có được cô.
Suy nghĩ hơn nửa đêm khiến tâm hắn dần dần sống lại đây, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại
“Lâm, tôi ở sân bay đợi một tiếng rồi vẫn không thấy ai!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...