Nam chính đều yêu tôi

Đêm đông rất an tĩnh, gió thổi rít qua cửa sổ, giống như bọc lấy bông tuyết, nhẹ nhàng rơi trên cửa kính, âm thanh thanh thúy êm tai.
 
Trong phòng ngủ, máy sưởi đã bật, Lâm Dịch Phong bật đèn ở đầu giường thành nấc tối nhất, cúi đầu nhìn Bùi Yên, ánh mắt ôn nhu.
 
Ánh sáng mông lung như bao phủ trên mặt cô gái ngủ say, lông mi dài dưới mí mắt, nhìn như điềm tĩnh lại ôn hòa.
 
Gương mặt ngủ say kia vẫn bao phủ lấy mây mù nhạt nhẽo ưu thương.
 
Vết thương trên mặt và cổ đã nhạt đi, sắp không còn nữa .
 
Vết thương bên ngoài đã tốt.
 
Yên Yên, vết thương trong lòng em khi nào mới khép lại ?
 
Hắn yên lặng lẩm bẩm, khóe miệng chua xót.
 
Từ ngày đó qua đi, cô trở nên hoàn toàn trầm mặc, mặc kệ hắn dỗ như thế nào 
, cô cũng không hề mở miệng nói chuyện.
 
Giờ cơm cô ngoan ngoãn ăn, kệ hắn thay quần áo tắm rửa, kệ hắn ôm cô, giống như một búp bê vải tinh xảo an tĩnh.
 
Nhưng ánh sáng trong mắt dần dần tắt đi, không có sự lấp lánh ban đầu.
 
Ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn không muốn!
 
Hắn tình nguyện để cô giận dữ, mắng chính mình, kháng cự chính mình.
 
Hoặc là đâm hắn mấy đao.
 
Chỉ cần cô có thể nhìn hắn, cùng hắn trò chuyện!
 
Đuôi mắt Lâm Dịch Phong dần dần đỏ, hắn tự an ủi.
 
Một ngày nào đó cô sẽ tốt lên.
 
Di động đột nhiên sáng lên, vang lên tiếng rất nhỏ, Lâm Dịch Phong dịch chăn cô, nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa lại, vào thư phòng.
 
Hắn đặt điện thoại ở bên tai, nhàn nhạt dò hỏi:
 
“Mẹ, có chuyện gì?”
“Dịch Phong, nghe ông ngoại nói con dùng danh nghĩa Trung Thịnh điều động nhân sự?”

 
Mẹ Lâm cùng mấy người giới thượng lưu đi du lịch nước, hôm nay mới trở về, nhận được điện thoại của Đường lão gia rất là kinh ngạc.
 
Tính cách con trai mình rõ ràng nhất.
 
Công tư phân minh, nếu không lúc trước có thể để doanh nghiệp của nhà mình che chở gây dựng sự nghiệp.
 
Nhưng hắn một hai phải đơn thương độc mã đi ra ngoài, ai cũng không ngăn được.
 
Đây là lần đầu tiên  hắn dùng thế lực trong nhà.
 
Vậy mà sa thải một số lượng lớn người, còn lệnh các công ty con và công ty hợp tác với Trung Thịnh không tuyển dụng bọn họ!
 
“Ừm.”
Lâm Dịch Phong thấp giọng trả lời, nghĩ đến đám người kia ở đại học A ánh mắt lạnh vài phần.
 
“Là vì cô gái kia?” Mẹ Lâm thử hỏi.
 
Bà từ thư ký Trương đã biết một ít, cô hái kia cũng học ở đại học A, bị người ở trường học hãm hại, Dịch Phong vì bảo vệ cô ấy, mới làm những việc này.
 
Con trai mình có người yêu, mẹ Lâm vui vẻ.
 
Lúc trước giới thiệu nhiều cho hắn mấy con cháu thế gia, hắn đều không hứng thú.
 
Lần trước còn nháo đến chuyện Mễ Điềm Điềm, Dịch Phong trực tiếp trở mặt, khiến Mễ lão gia mất hết mặt mũi cho cháu gái ra nước ngoài.
 
Mẹ Lâm lúc ấy còn ngăn không được thở dài.
 
Dựa vào tính này của con trai muốn tìm cô gái chăm sóc hắn, sợ là khó!
 
Không ngờ tới ngay sau đó nghe thư ký Trương nhắc tới, vui mừng khôn xiết.
 
“Khi nào dẫn cháu ấy về gia đình mình xem xem?” Mẹ Lâm rất là vui mừng, ngay sau đó lại bổ sung một câu:
 
“Yên tâm, mẹ không phải mụ bà bà ác độc, chỉ cần con thích cháu ấy, mẹ sẽ không phản đối.”
 
Lâm Dịch Phong không nói gì, chỉ dư lại tiêng thở nhợt nhạt.
 
Đáy lòng hắn tràn đầy chua xót, hắn nằm mơ cũng muốn dẫn cô trở về, đã chuẩn bị kế hoạch từ sớm.
 

Cho nên hắn muốn dẫn cô đi Tây Cương, để người trong nhà đều quen cô.
 
Khi đó đáy lòng cô không muốn, gạt mình chuyện du học, mà hiện giờ……
 
Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện trở lại khi đó, khi đó trong ánh mắt cô còn lóe sáng, còn tràn ngập khát vọng với tương lai, còn ẩn nhẫn lừa hắn.
 
Mà không phải giống như bây giờ!
 
“Như thế nào? Coi trọng bảo bối như vậy? Đến người trong nhà cũng không thể xem?”
 
Lúc lâu không được com trai đáp lại, mẹ Lâm nhịn không được cười trêu chọc:
 
“Mẹ đây càng tò mò cô gái của con như thế nào?”
Lâm Dịch Phong dựa vào trên tường, ánh mắt nhàn nhạt:
 
“Lần sau có cơ hội.”
 
“Mẹ, không có gì con tắt máy trước.”
 
Sau khi hắn ngắt điện thoại, đến phòng khách để ấm toàn thân , bảo đảm toàn thân ấm lại mới đẩy cửa phòng ngủ.
 
Hắn xốc chăn, nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng ngực của mình.
 
Thân hình mềm mại trong cái ôm ấm áp đó, cũng trấn an tâm hắn đang nôn nóng, hô hấp ấm áp của cô cách áo ngủ, thổi quét ở ngực hắn.
 
Tâm Lâm Dịch Phong đột nhiên trở nên mềm mại nhưng lại mệt mỏi.
 
Nếu thời gian có thể ngừng ở giờ khắc này thật tốt, hắn có thể quên mình là tội nghiệt, quên hết quá khứ, cho dù chỉ là ngắn ngủi lừa mình dối người, hắn cũng nguyện ý.
 
Hắn tắt đèn, hơi hơi gục đầu xuống, cọ xát khuôn mặt mềm mại, ôm thân thể mềm mại nặng nề ngủ.
 
Nửa đêm, ánh trăng mênh mông xuyên thấu qua bức màn chiếu vào phòng ngủ, cả phòng tối tăm loáng thoáng chút ánh sáng.
 
Lâm Dịch Phong nhíu chặt mi, trán bốc lên tầng mồ hôi mỏng, hắn lại mơ thấy cảnh Bùi Yên ở phòng học bị khinh nhục.
 
“Yên Yên!”
 
Hắn gầm nhẹ ra tiếng, mở choàng mắt.

 
Sau khi tỉnh táo nhận ra là mơ mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, tay theo hướng bên cạnh sờ sờ.
 
Không có ai!!
 
Mồ hôi lạnh tức khắc chảy ra, hắn bỗng chốc chống thân thể, bàn tay to nhấn một cái, phòng ngủ sáng lên.
 
Cô không ở đây!
Lâm Dịch Phong chạy nhanh ra phòng ngủ, phòng khách trống vắng đen tối giống tâm hắn.
 
Hắn nôn nóng gọi “Yên Yên?”
 
Bước chân kinh hoảng hỗn độn, hắn mở cửa từng phòng, thậm chí đến phòng vệ sinh cũng tìm.
 
Không có có!
 
Cả phòng sáng ngời ấm áp, tâm hắn lại hoảng sợ bất an, tiếng gọi đang run rẩy.
 
Lâm Dịch Phong đứng ở tại chỗ bình tĩnh một lát, bảo đảm cửa chính vẫn khoá như cũ, tìm ban công các phòng.
 
Khi đến ban công của phòng ngủ, bước chân hắn dừng lại.
 
Gió lạnh gào thét, cô mặc áo ngủ mỏng đứng ngoài ban công , bóng dáng ở trong bóng tối càng thêm thon gầy, giống như sắp bị cắn nuốt. Nhàm chán chỉnh khăn quàng cổ.
 
Cô đứng ở lan can, đôi mắt chính ngốc ngốc nhìn toà nhà, không có tiêu cự.
 
Lâm Dịch Phong hô hấp ngưng lại, lập tức tiến lên ôm chặt lấy cô, bàn tay to giữ eo cô, giọng nói nôn nóng mất tiếng:
 
“Sao lại ở chỗ này? Bên ngoài lạnh như vậy!!”
 
Hắn không đợi cô trả lời đã bế cô về phòng ngủ, một khắc cũng không muốn ở chỗ này.
 
Vừa nãy, hắn cảm thấy màn đêm đen như mực đang muốn cướp lấy cô, cảm giác đau kịch liệt cùng sợ hãi bao trùm lấy hắn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
 
Giữ lấy em ấy!
 
Lâm Dịch Phong bật máy sưởi cao thêm mấy độ, bọc chăn ôm sát cô. Khuôn mặt lạnh lẽo chôn vào ngực hắn, tâm hắn cũng bị cứng lại rồi. Hắn mở miệng, yết hầu gian nan:
 
“Sao lại ra ban công?”
 
Nơi đó lạnh như vậy! Cao như vậy! Nếu cô…
 
Hắn không dám nghĩ tiếp, bàn tay nắm lấy tay nhỏ lạnh băng của cô, khuôn mặt tuấn tú cọ khuôn mặt như băng sương của cô, ôm cô càng chặt giống như muốn cô vào trong ngực mình.
 
Bùi Yên không trả lời hắn, mắt hạnh mất đi sắc thái ngày xưa, có chút đình trệ.
 
Hốc mắt Lâm Dịch Phong lập tức đỏ lên, hắn che lại đôi mắt cô, lòng bàn tay nóng dán ở trên lông mi cô, hắn ôn nhu mở miệng:

 
“Mau ngủ đi, bảo bối.”
 
“Đừng sợ, không bao giờ có người dám bắt nạt em!”
 
“Lần sau không ngủ được thì gọi anh dậy, anh nói chuyện với em được không?”
 
Trong tay dần dần an tĩnh, chỉ có cảm xúc rất nhỏ từ làn da truyền tới lòng bàn tay, hắn chậm rãi buông ra, nhìn chăm chú cô
 
Ánh mắt hắn dần dần trở nên bi ai, một chút một chút từ khóe mắt chảy ra, một chút ướt át.
 
Hắn nghĩ đến lúc ban đầu quen biết cô.
 
Cô bị bệnh, an tĩnh nằm ở trong lòng ngực, điềm đạm ngoan ngoãn, giống một con mèo ôn nhu đáng thương.
 
Khi đó hắn không hiểu cái gì là thích, chỉ cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, muốn ngắm nhìn cô, muốn đặt ở trong tay thưởng thức.
 
Nhìn cô cùng Vệ Diễn thân mật, hắn tức đến điên rồi, sự giận dữ trong lồng ngực quay cuồng, trong đầu óc đều là ý nghĩ đoạt lấy cô, khiến cô chỉ thuộc về chính mình.
 
Hắn sát phạt quyết đoán, cường ngạnh ngang ngược không hiểu cái gì là ôn nhu, cái gì là thành toàn.
 
Chỉ dùng cách trực tiếp chiếm hữu cô, ở trên người cô để lại ký hiệu của chính mình.
 
Hắn thành công, cũng từ đây hoàn toàn không có cơ hội.
 
Hắn rốt cuộc không có cách nào đi vào đáy lòng cô, cũng không nhận được nụ cười chân thành của cô, đến cơ hội nắm lấy cổ áo hắn kêu đau cũng không có.
 
Vĩnh viễn!
 
Giữa bọn họ là kết quả xấu không thể cứu được!
 
“Yên Yên, nếu có thêm một lần….”
 
Lâm Dịch Phong thấp giọng nỉ non, khóe miệng toàn là thê lương.
 
Anh hối hận rồi, có thể làm lại một lần hai không!
 
Anh hối hận từng mang cho em thương tổn, hối hận xông vào cánh cửa của em, hối hận mỗi giây mỗi phút.
 
“Là anh sai rồi!”
 
Ngực hắn hơi hơi phập phồng, áp xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng, tiếng nói khẩn cầu:
 
“Yên Yên, anh còn có cơ hội sửa lại không?”
 
Đôi mắt hắn dần dần mơ hồ giống như con tim hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui