Lâm Dịch Phong từ nhỏ đã học vẽ tranh, học với bà nội của hắn. Bà nội hắn ở đã nổi tiếng ở thế kỉ trước, trước khi gả cho ông hội hắn thì ở mảng nghệ thuật rất có thành tựu.
Vì thế, mưa dầm thấm đất, hội họa đương nhiên trở thành môn bắt buộc thời thơ ấu của hắn.
Mà nguyên nhân chính khiến ngắn yêu thích môn nghệ thuật này, là bởi vì hắn muốn một nơi an tĩnh phủ đầy đáy lòng điên cuồng của hắn.
Nói như thế nào nhỉ, gia thế hắn như vậy nên hắn bắt buộc phải trở thành một người mẫu mực; định ra là được muôn người ngước nhìn; cũng định hắn có thể có tất cả; hắn có thể ở trên mảnh đất này hành tẩu..
Các quy định có thể trói buộc người bình thường nhưng không thể trói buộc hắn. Mà trong lòng hắn những mặt âm u chậm rãi sinh trưởng, trở thành một quái vật, luôn hung hăng ngang ngược kêu gào.
Nhắc tới bút vẽ, dùng cả buổi chiều để kết cấu, miêu tả, nhuộm màu. Tâm hắn cũng từ từ an ổn lại.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, vô số lúc ngạo mạn, theo thói quen hắn mang hết những thứ âm u đó vào tranh.
Tất cả mọi người nói hắn là thiên tài về máy tính, chỉ có chính hắn biết, hắn thích nhất là vẽ.
Lâm Dịch Phong lần đầu tiên nhận thầy là người Anh, tên Smith. Hắn vẽ tranh quỷ tài, kỳ quái khiến hắn không lọt vào mắt các đại sư, nhưng Smith lại có thể nhìn ra mặt tối của hắn qua những bức tranh hắn vẽ.
Mười mấy năm qua, vị thầy này trong giới nghệ thuật được xưng là quái tài, cũng coi như có chút danh tiếng. Smith vào năm trước lên kế hoạch ở kinh đô tổ chức triển lãm tranh, thời gian đúng là vào thứ bảy. Ông đã sớm liên hệ với Lâm Dịch Phong, dùng tình nghĩa thầy trò nói hắn tới hỗ trợ.
Nam nhân rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm việc công ty vào cuối tuần, lái xe chạy tới kinh đô nghệ thuật quán.
*****
“Yên Yên, cậu đi đâu, đi hẹn hò sao?”
Bùi Yên đang chuẩn bị ra ký túc xá, người ở giường đối diện hỏi cô, vẻ mặt hóng hớt hỏi.
Bùi Yên lắc lắc đầu :”Hạnh mục công ty của anh ấy sắp kết thúc, hiện giờ đang tăng ca! Tớ đi xem triển lãm tranh, lần trước ở nghệ thuật quán trên official website bán vé vào cửa.”
“Được rồi , cậu đi đi” Từ Uyển nhàm chán chào Bùi Yên chờ cô đi rồi hưng phấn nói: Vừa rồi ở Tieba có người nói, Trung Thịnh là sản nghiệp của nhà học trưởng Lâm!”
“Trung thịnh? Là ông trùm bất động sản? Thiệt hay giả vậy?”
Chu Viện lập tức buông di động, giật mình nói.
“Ai nói bậy việc này? Tám chín phần là sự thật!”
“Trời ạ! Tớ cùng nam thần khoảng cách so ngân hà lại xa một bước! Thật hâm mộ Điệp Y có thể đến công ty anh ấy thực tập, lúc trước điền nguyện vọng tại sao tớ không chọn khoa máy tính chứ?”
Mà giờ phút này Bùi Yên mới tiến vào nghệ thuật quán, cô đối nơi này cũng không xa lạ, bản thân học nghệ thuật chuyên nghiệp, cô thường xuyên tới nơi này mở rộng tầm nhìn, hoặc là tìm linh cảm.
Hôm nay tới hơi sớm, người đến xem triển lãm không nhiều lắm. Bùi Yên theo cầu thang lên lầu hai, dọc theo hành lang, vừa đi vừa nhìn, cuối cùng bị một bức tranh ở góc hấp dẫn.
Tên của bức tranh là 《 vực sâu 》, kết cấu rất đơn giản, trong tranh vẽ chàng trai ngồi xổm bên hồ, nhìn chằm chằm vào ánh trăng phản chiếu dưới mặt hồ, mà trên trời mây đen giăng đầy, gió cuốn tàn bạo, giống như giấu diếm mãnh thú ăn thịt người.
Bức tranh này không để lại người vẽ, bên dưới góc phải cũng không có ký tên, Bùi Yên hoài nghi có phải cùng một người vẽ với các bức tranh ở đây.
Cô ngẩng đầu lẳng lặng quan sát, thời gian trôi qua hồi lâu cũng chưa phát hiện, đến lúc vang đến giọng nói của đàn ông.
“Cô gái, tôi thấy cô dừng ở đây ngắm bức tranh này rất lâu, cảm thấy hứng thú sao?” Một người nước ngoài tóc vàng tò mò hỏi. Người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi, ngoại hình rất đẹp. Nhìn ra đã ở Trung Quốc rất lâu, tiếng phổ thông rất chuẩn.
Bùi Yên hiền lành cười cười, lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy này bức tranh này phong cách rất khác bức tranh khác ở đây, thấy tò mò mà thôi!”
Smith nhìn cô gái người Trung Quốc có dung mạo xuất chúng này giống như rất hứng thú, ngữ âm rất chậm, hỏi vài câu. Hành lang lầu hai giờ phút này rất trống trải, chỉ có bọn họ, cho dù giọng nói có nhỏ một chút, mọi người xung quanh cũng có thể nghe được.
.
“Vậy từ bức tranh này cô nhìn thấy gì?”
“…Có lẽ trong lòng chàng trai này có ngọn lửa, có dục vọng bỏng cháy. Anh ta không dám đối mặt, chỉ có thể cúi đầu chuyên chú nhìn ánh trăng trong nước, khiến anh ta có thể trong thời gian ngắn ngủi quên mất, hoặc khắc chế.”
Bùi Yên ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bức tranh, sườn mặt dịu dàng tú mỹ, cùng Smith nói chuyện phiếm, chàng trai có khả năng lựa chọn kìm chế dục vọng của mình, vì tránh rơi vào vực sâu, lựa chọn không chân thật tốt đẹp.
“Nếu trong lòng cô cũng có ác ma, cô sẽ chọn cái gì?” Smith rất tò mò, “Giết nó, hay là phóng thích nó?”
Bốn phía càng hiện yên tĩnh, giống như xung quanh không tồn tại cái gì, chờ Bùi Yên trả lời.
“Nếu là tôi nói, tôi sẽ ôm chặt nó, nhân sinh khổ đoản, không thử biết như thế nào?”
Bùi Yên cười trả lời, từ biệt Smith, quay đầu đi về hướng tây.
Đợi cho Bùi Yên biến mất ở chỗ rẽ, trên lầu truyền đến tiếng bước chân. Dáng người chàng trai đĩnh bạt, ăn mặc tây trang giá cả xa xỉ, tiếng giàu xa từ xa đến gần, đến đây đột ngột dừng lại.
“Cô gái kia nói đúng là linh cảm sáng tác lúc ấy của em sao?” Smith hỏi chàng trai.
Tác phẩm này Lâm Dịch Phong vẽ, Smith nhìn trước sau cảm thấy rất thú vị, vì thế để nó vào triển lãm tác phẩm.
Ông nhìn trước người đàn ông thành thục trước mắt, chân thon dài, bờ vai dày rộng, tây trang giày da càng hiện lạnh nhạt. Khác xa chàng trai ngạo nghễ năm xưa.
Duy nhất không thay đổi đó là cặp mắt lạnh lùng xa cách.
Lâm Dịch Phong không đáp lại ông, nhìn bức tranh trên tường rồi rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Bức tranh này được hắn vẽ vào hai năm trước. Năm đó, công ty hắn có được sự phát triển vược bậc, chính thức tiến vào tầm mắt của đại chúng.
Hắn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, sau khí phách hăng hái đó là sự áp chế xuống đáy lòng.
Vì thế có bức tranh trên tường này.
Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái rời đi.
Bùi Yên!
Lúc cô đứng ở chỗ này, hắn ở hành lang lầu 3 nhìn thấy cô, chỉ thoáng qua cũng nhận ra cô, cho dù chỉ là sườn mặt.
Rất kỳ quái!
Tuy rằng thị lực của hắn rất tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn, người khác chủ động đến trước mặt hắn, nịnh nọt, tự giới thiệu bản thân. Dần dà, hắn đã thói quen không nhớ người.
Vì sao hắn sẽ nhớ kỹ Bùi Yên?
Có lẽ là bởi vì đêm đó ở trên xe, giọng nói cô mềm mại, hắn cảm thấy rất dễ nghe.
Nhớ tới vừa câu nói : “ Tôi sẽ ôm chặt lấy nó.” Lâm Dịch Phong cười nhạo một tiếng, không để bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...