Hơn hai mươi ngày mau chóng trôi qua, nhưng đối với Bùi Yên mà nói cho dù có nhanh hơn đi chăng nữa thì sự khác biệt duy nhất là mặc thêm cái áo mà thôi.
Cô đi học rồi về ký túc xá đến khu dạy học, thường xuyên cùng ba mẹ gọi video, ngẫu nhiên cùng Vệ Diễn đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trong khoảng thời gian cuộc sống có nề nếp như thế này, cô cảm nhận được sự bình thản đã lâu, giống như vẫn là cô sinh viên năm nhất vậy, trong lòng chờ mong, lúc nào cũng vui vẻ nhiệt tình.
Trừ Lâm Dịch Phong năm lần bảy lượt gọi điện thoại.
Cô cũng cố gắng thích ứng hoàn cảnh này, ban đầu kháng cự đến thói quen, từ phản cảm đến tiếp thu.
Bùi Yên không phải người dễ dàng bị quật ngã trong nghịch cảnh, bên ngoài cô tuy rằng ôn nhu trầm tĩnh, giống như có thể chảy nước. Nhưng nội tâm cô giống như một gốc cây nhỏ bên vách núi, nhìn như yếu ớt dễ chết, nhưng ở trong nghịch cảnh ngoan cường lớn lên.
Năm lớp mười, bạn ngồi cùng bàn với cô bám riết không tha theo đuổi cô, sau nhiều lần bị từ chối, lại ở cuối tuần lừa cô đến sân vận động đợi một buổi trưa, muốn dùng cách này ép cô đồng ý.
Chuyện này nháo đến ồn ào, không có nhân chứng cùng video, thầy cô và bạn học đều không tin Bùi Yên nói.
Bàn ngồi cùng bàn cô là học sinh tiêu chuẩn, các thầy cô thích hắn vì hắn học tốt, bạn học hâm mộ hắn đẹp trai như ánh mặt trời, quan hệ với bạn học cũng rất tốt.
Vì thế qua một ngày, hướng gió biến thành Bùi Yên quyến rũ không thành, cắn ngược lại người khác!
Trong lời đồn đãi vớ vẩn, cô không hề chấp nhất giải thích, dần dần trầm mặc, cũng không có bạn bè gì.
Cha mẹ đau lòng muốn chuyển trường cho cô.
Cô không.
Đó là lần đầu tiên Bùi Yên kiên quyết biểu đạt ý nghĩ của chính mình. Cô từ nhỏ ngoan ngoãn, cha là giáo sư khảo cổ, mẹ là cô dạy múa, nên công việc rất bận, tính cách cô dịu ngoan, nghe lời ngoan ngoãn.
Nhưng cô kiên trì muốn ở đây học xong, thanh giả tự thanh, khi đó cô biết lùi bước sẽ chỉ làm lời đồn đãi càng thêm không kiêng nể gì, người làm thương tổn cô càng thêm thống khoái mà thôi.
Lời đồn đãi dần dần yên lặng, mà cô sống dưới sự âm thầm khinh bỉ của người khác, thi được thành tích tốt đồ vào đại học A .
Chuyện Lâm Dịch Phong cô cũng tính toán chậm rãi giải quyết.
Tinh thần cô không thể sa sút, có thể tìm được cách, Bùi Yên cường tự an ủi.
Lâm Dịch Phong ngày qua ngày gọi điện, cô thậm chí bắt đầu không kháng cự, dời sự chú ý sang chuyện khác. Chỉ là đáy lòng đang không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện thời gian trôi qua chậm một chút , cầu nguyện hắn vĩnh viễn đừng trở về!
Sau tiết dạy vẽ tranh sơn dầu, thầy gọi lại Bùi Yên.
Thầy tên Morris, hơn bốn mươi tuổi, là người Pháp, đeo kính viền vàng, tinh thần sáng láng.
Sau khi ông tốt nghiệp học viện mỹ thuật ở Paris, lấy visa du lịch đi khắp toàn thế giới. Bởi vì thưởng thức văn hoá Trung Hoa Quốc nên ở lại đại học A dạy học.
“Em Bùi, em có hứng thú muốn ra nước ngoài theo diện trao đổi?”
Morris tháo kính mắt, dùng giấy xoa xoa trên mắt kính, trong lúc dô nghi hoặc tiếp tục nói:
“Mùa thu hằng năm, học viện mỹ thuật Paris đều sẽ trao đổi học sinh, đại khái tầm một năm.”
“Em rất có thiên phú, nên đi ra ngoài nhiều lấy kinh nghiệm!”
“Chim chóc không nên bị nhốt ở lồng sắt hoa lệ!”
Morris thực thưởng thức phong cách vẽ của Bùi Yên, một năm nay dạy cô, nghĩ đến trường học cũ mỗi năm sẽ có trao đổi sinh, Morris muốn đề cử cô đi.
Nhìn tranh người khác, mới có thể tìm được trung tâm của chính mình.
Bùi Yên sau khi nghe xong mở to hai mắt, ánh mắt phát ra sắc thái sáng lấp lánh, trên mặt lộ ra sự vui sướng.
Cô vốn dĩ sau khi tốt nghiệp định đi du học, nước Pháp là sự lựa chọn đầu tiên, hiện giờ chỉ là đi sớm thôi. Nếu như đi Paris còn có thể tránh Lâm Dịch Phong, có lẽ chờ sau kho cô xuất ngoại, không đến một tháng hắn sẽ vứt cô ra sau đầu.
Nghĩ đến chuyện này trong lòng nhảy nhót không thôi.
Morris đương nhiên nhìn ra ý của cô, đưa giấy tờ cho cô từ trong cặp sách.
“Đi về thương lượng cùng người nhà một chút!”
“Nếu quyết định rồi thì trong vòng hai tuần gửi cho thầy, thầy viết thư giới thiệu cho em.”
Việc du học làm Bùi Yên kích động vài ngày, đêm đó cô nói với cha mẹ nói, cha mẹ cô đương nhiên ủng hộ cô.
Đồng thời cô cũng sưu tập rất nhiều tư liệu của học viện mỹ thuật Paris từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Thậm chí giao thông xung quanh cần lưu ý gì, bao gồm một số địa điểm ở Paris
Nàng muốn đi thật sự quá nhiều nơi!
Giống như là một nhà giam đột nhiên có cánh cửa sổ, cô gấp không chờ nổi muốn bay ra.
Đến lúc Lâm Dịch Phong gọi điện thông báo, tâm trạng đang tốt lập tức im bặt.
Hắn đã trở về!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...