Không khí xung quanh lập tức bị rút hết, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dày đặc và tiếng bước chân ép sát của người đàn ông.
Hai mắt hắn đỏ lên, lóe lên sự quỷ dị, ánh mắt như sói đói,
Bùi Yên bị ép từng bước lui về phía sau, trong đầu rõ ràng nói cho cô đang bị nguy hiểm!
Cô lập tức xoay người chạy về phía phòng ngủ, lại bị bàn tay to của hắn giữ lại, trực tiếp ném vào sô pha.
Thân thể của hắn áp xuống, một tay áp cánh tay nhỏ của cô đến đỉnh đầu, giữ đầu của cô, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô.
Mùi hương chỉ thuộc vè riêng mình cô khiến cho hắn điên cuồng, hắn hôn sâu vào bên trong lưỡi cô, cuốn lưỡi cô, bá đạo mút vào. Cướp lấy chất lỏng của cô.
Môi lưỡi giao nhau, nước bọt từ trong miệng hai người được giữ lại. Trong lúc hai người mãnh liệt triền miên, thân thể mềm mại bị hắn bao trùm hoàn toàn, giống như sắp bị hắn ăn vào trong bụng.
Mùi hương của cô bay vào mũi hắn, làm hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, trong đầu đang không ngừng kêu gào:
Muốn cô! Muốn cô! Tiến vào cô!
Khiến cô trở thành người con gái của hắn!
“Ưm ưm…”
Bùi Yên hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, kịch liệt tránh thoát, lại như cũ bị hắn áp chế, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cánh tay trắng nõn bị hắn bóp đến nỗi xuất hiện vết bầm vết bầm.
Chỉ nghe “A A” vài tiếng.
Vây dài trắng sữa ở trong tay hắn biến thành từng miếng vải vụn, cô mỏng manh chống cự làm Lâm Dịch Phong càng thêm hưng phấn.
Đầu lưỡi ướt nóng của hắn liếm lung tung ở trên mặt cô, nước bọt ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt; cởi áo ngực của cô, trói chặt tay cô.
“Đừng đừng…! Anh không thể như vậy…”
Bùi Yên cuối cùng cũng hiểu ý hắn.
Hắn muốn cường bạo cô!
Nước mắt giống như trân châu, từng giọt xuất phát từ sâu bên trong, tay nhỏ trên đỉnh đầu vô vọng giãy giụa.
Theo thân thể cô vặn vẹo, hai bầu ngực cao cao chót vót tròn trịa lúc ẩn lúc hiện, trắng nõn như trứng mới lột vỏ, tản ra mùi hương của cô, đầu vú hồng hồng như đang dụ dỗ hắn cắn mấy miếng.
Lâm Dịch Phong chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, hô hấp lập tức thô nặng vài phần.
Bàn tay to của hắn nắm lấy ngực cô. Mạnh mẽ xoa bóp, giống như đang nặn đậu hũ.
Ngón trỏ của hắn kẹp lấy đầu vú, lôi kéo xoay tròn, giống như trẻ bú sữa, giống như đào tiên ở trong tay hắn.
Trong tay trơn trượt làm mắt hắn mờ mịt , hận không thể lập tức ăn cô, trong quần tây dục long sớm đã đứng thẳng dục long, cách vải dệt cọ xát rốn cô.
“Đừng! Anh như vậy là phạm pháp… Lâm Dịch Phong!”
Giọng nói réo rắt thảm thiết ẩn ẩn cầu xin.
Bùi Yên còn chưa được ai sờ ngực mà giờ phút này bị hắn làm càn chà đạp, đầu vú đang bị tay hơi thô ráp cọ xát.
Vừa đau vừa tê dại.
Cô sợ tới mức khóc lên.
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, cô mảnh mai khóc thút thít làm dục long hắn càng thêm sưng to, hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai, lại vào lỗ tai, không thỏa mãn chui sâu vào.
Bàn tay to đồng thời nắm lấy ngực cô xoa đủ hình dạng, mềm nhẵn.
Môi dọc theo cổ thon dài, lưu lại vệt đỏ, liếm qua xương quai xanh, cúi đầu nhìn ngực cô đang nhẹ nhàng đong đưa.
Đây chính là bộ ngực ba lần bốn lượt ở trong mộng quyến rũ hắn, như ẩn như hiện run rẩy, khiến cả người hắn nóng lên, trằn trọc khó tránh khỏi.
Hiện giờ đã ở trên người hắn, hoàn chỉnh nở rộ.
Hắn si mê cúi đầu, chóp mũi dán ở ngực cô ngửi, một mùi hương ngọt thanh hỗn loạn như có như không hương bay tới.
Trong lúc cô đang nghẹn ngào khóc hắn đột nhiên ngậm lấy đầu vú. Mùi sữa chui vào mũi hắn. Hắn càng thêm mạnh mẽ mút, muốn hút ra sữa, hàm răng cắn đầu vú cô, lại hút chặt, ăn ở trong miệng.
Bàn tay to cũng không quên yêu thương một bên vú khác, theo phun ra nuốt vào, hoặc nhẹ hoặc xoa nắn.
Ngắn ngủn một lát, bộ ngực nàng được hút đến lưu lại chỉ bạc.
“Đừng hút… Đau quá……”
Động tác liếm mút của hắn giống như trẻ con bú sữa, ngực Bùi Yên đau đến khóc lên, âm than mảnh mai.
Giống như chim nhỏ rơi vào trong tay hắn, mặc hắn xử trí.
Lâm Dịch Phong nghe được hai mắt màu đỏ tươi, bàn tay to xuống mông cô xé quần lót của cô.
Hắn cường ngạnh tách hai chân cô, đặt chính mình trong đó. Hắn cưỡi ở trên người cô, mở dây lưng, kéo khoá.
Cự vật nóng bỏng được phóng thích ra.
Côn thịt lập tức chụp đánh ở trên môi âm hộ, hồng nhạt khiến cự vật của nam nhân càng sưng to.
“Không cần… Sẽ chết… Tôi sẽ chết…”
Khi Bùi Yên nhìn đến cái cao chót vót kia, cự vật như cánh tay trẻ con, giống như bị dọa ngất xỉu đi.
Quái vật khổng lồ giờ phút này cao cao chót vót, kề sát áo sơ mi hắn, côn thịt đen nhánh, gân xanh bạo khởi, phun ra vài giọt chất lỏng.
Hắn vặn vẹo hai chân cô, nắm lấy côn thịt, quy đầu chọc vài cái vào âm đế, thân gậy bắt đầu chụp vào bộ phận sinh dục trơn bóng.
Một chút một chút,
Vài cái lúc sau, hai mảnh môi âm hộ bị tách ra.
“A Diễn… A Diễn… Cứu cứu”
Bùi Yên khóc , nơi riêng tư bị cự long cực nóng tùy ý đùa bỡn, như thế nào cũng không tránh được.
Cô tuyệt vọng, chỉ đến người yêu đến cứu cô.
Nhưng mà, không ai có thể cứu cô.
Không ai cứu được cô.
Mắt Lâm Dịch Phong màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm nơi riêng tư màu hồng kia, không có một sợi âm mao, vừa hồng vừa mềm.
Yếu hầu lên xuống, tay cường thế tách âm hộ, bên trong mềm mà ngây ngô, giống như một đóa hoa. Hắn dùng tay đâm thọc vài cái, lại xoa bóp vài cái, chỗ đó run rẩy đến lợi hại.
Cô đang bị hắn đùa bỡn kêu thảm khóc lóc cầu xin, tiểu huyệt chảy ra một ít dâm thủy.
Ngón tay tách ra, bên trong đỏ bừng càng sâu, giống như dụ hắn thâm nhập. Đầu ngón tay chọc vào nơi mê người, mới vừa đi vào một chút đã bị kẹp chặt, muốn hoà tan hắn
Dọc theo tiểu huyệt qua lại vỗ về chơi đùa, dâm dịch chảy ra; móng tay cô đâm vào thịt, nước mắt nhỏ giọt ở trên sô pha, ướt một tảng lớn, bất lực khóc cầu xin
“Cầu xin anh… Thả tôi… Thả tôi đi!”
Sao có thể thả cô? Hắn hận không thể nuốt cô.
Quy đầu mới từ hoa phùng chọc vào một bộ phận nhỏ, đã bị huyệt thịt kẹp chặt, nhúc nhích không được.
Hắn bị kẹp đến da đầu tê dại, mồ hôi từ cằm nhỏ giọt đến ngực, lướt qua tuyết nhân ngư dừng ở bụng nhỏ mềm mại trắng nõn.
Cảm giác khẩn trương làm hắn có một lát thanh tỉnh, nhưng cảm giác hủy thiên diệt địa điên cuồng. Hắn cúi đầu ngậm lấy môi nữ hài, côn thịt hơi lui về phía sau, hung hăng thẳng lưng đâm vào.
“A…”
Trong nháy mắt kia đau đến tê tâm liệt phế, lan tràn đến khắp thân thể. Thân thể cô mảnh mai run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay muốn véo ra máu, nước mắt tràn lan.
Cô khóc kêu không làm gì được, đầu lưỡi hắn chui vào trong miệng cô, côn thịt thô tráng khảm thật sâu ở tiểu huyệt.
Một khắc đó, có thứ gì hoàn toàn bị rách!
Huyệt ướt nóng xoắn chặt hắn, Lâm Dịch Phong thở hổn hển, cổ bạo khởi gân xanh.
Hắn cố nén xúc động muốn thọc vào rút ra, cúi đầu hôn nước mắt nơi khóe mắt ngậm lấy vành tai cô phun ra nuốt vào.
Bàn tay to nắm lấy bộ ngực cao ngất, tận lực ôn nhu vuốt ve, xoa bóp, ý đồ muốn cô bớt đau.
“Yên Yên, Yên Yên ngoan, lập tức sẽ không đau, sẽ rất thoải mái!”
Nam nhân cởi bỏ sự trói buộc trong tay cô, hôn cô, tiếng nói khàn khàn tràn đầy áp lực dục vọng.
Có lẽ là rõ ràng cảm nhận được cô đau, hắn khôi phục lý trí, cảm giác dưới thân là người mà hắn nhớ nhung, dục vọng ngay sau đó che trời lấp đất vọt tới.
Cô là của hắn!
Tiểu huyệt không buông hút càng chặt, hút đến hắn căng thẳng, Lâm Dịch Phong rốt cuộc không thể nhẫn nại, nắm lấy eo thon, vận động thân thọc vào rút ra lên.
Thân gậy thô tráng kéo huyệt thịt non ra bên ngoài, còn chưa chờ một lát đã lập tức tiến vào, giống như chịu khổ chà đạp kiều hoa, càng thúc giục người hung hăng tàn phá.
“… Không…”
Cô không chịu nổi sự mãnh liệt này, gần như choáng váng quay đi. Ngón tay bám lấy lưng hắn, lập tức xuất hiện mấy vết máu.
Lâm Dịch Phong lại như không cảm giác được đau, đầu lưỡi ướt nóng hôn cổ cô, côn thịt tím đen đang ở trong tiểu huyệt ra ra vào vào, mang ra một ít máu.
Đó là tượng trưng cho sự thuần khiết của cô, đã bị hắn phá bỏ.
Trong không khí tràn mùi mật ngọt cùng mùi máu tươi, ngửi khiến người ta càng hưng phấn, dưới háng tốc độ bắt đầu nhanh hơn, càng ngày càng mãnh, âm thanh thân chụp đánh không dứt bên tai.
Tiếng khóc của dô trong nháy mắt cao vút lên, tiểu huyệt thừa nhận quái vật khổng lồ va chạm mãnh liệt, thân thể mềm mại bị đâm cho run lên.
Ở lúc bị đâm kịch liệt, cô giống như hôn mê bất tỉnh.
Hắn cúi đầu mút lấy vành tai tô, côn thịt càng thêm mãnh liệt cắm vào. Tiểu huyệt chảy ra lượng lớn dâm dịch, nhanh chóng thọc vào rút ra làm chỗ giao hợp sinh ra càng ngày càng nhiều bọt mép, theo kẽ mông chảy trên sô pha.
“Cốc cốc cốc”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cùng với tiếng say rượu gọi.
“Yên Yên, Yên Yên, mở cửa”
Bùi Yên hai mắt đẫm lệ, quay đầu nhìn về phía cửa, đôi mắt mơ hồ. Tay nhỏ ở không trung vô vọng với tới, bị hắn đâm cho lắc qua lắc lại.
Giống như phải bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, cô khóc lên, giọng nói mỏng manh, nghẹn ngào vô cùng.
“A Diễn, a… Diễn, cứu… em.”
-----
Bình luận nhiều về truyện để nhanh có chương mới nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...