Lúc này, sau lưng tên thủ lĩnh đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không thể hiểu nỗi: tại sao ngày xưa viết thư văn này thật dễ dàng, hôm nay viết ra lại khó khăn đến vậy?
Hắn mất hơn mươi hai phần khí lực mới chống đỡ được.
Đến khi không thể kiềm chế nỗi, hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống, chỉ có thể làm bộ lau mặt, nhân cơ hội nhét vào miệng hai viên Bổ Linh Đan.
Mà thư văn được hắn viết ra...
Vân Thừa Nguyệt trầm ngâm nhìn lại: là một chữ "Phá".
Chữ "Phá" to lớn hiện ra giữa ánh sáng đỏ rực, lơ lửng trong không trung, bỗng nhiên bị mũi đao tách ra, đập thật mạnh vào giữa vòng tròn bột mà bọn thương phỉ đã vẽ.
Ầm!
Chữ "Phá" tan vào trong mặt đất, mang theo một cỗ năng lượng mạnh mẽ; đột nhiên mặt đất chỗ bột phấn bao vây rung chuyển, sụp đổ và vỡ nát thành vô số đất đá, "ầm ầm ầm" rơi xuống.
Tiếng vang vọng đi rất xa.
Một cái hang động dùng để trộm mộ hoàn thành trong chốc lát.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên cánh cửa động màu đen.
Ngay sau đó, lão Cát bước tới một bước, nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên dưới, lộ ra sắc mặt vui mừng.
Ông ta vươn bàn tay phải dính đầy dầu mỡ của mình ra, cầm lấy cây bút lông đã mòn một nửa, viết một chữ trên la bàn của mình.
...rơi xuống rồi.
Cửa động rơi xuống rồi.
Một luồn ánh sáng mỏng manh, mờ ảo hướng về phía cái hố không đáy tìm kiếm thứ gì đó; luồng không khí dường như lưu chuyển chậm lại.
Vân Thừa Nguyệt suy nghĩ: không biết văn thư này lại có tác dụng gì đây?
Lão Cát quay đầu lại nói: "Đại ca, đã chuẩn bị xong rồi......!Cái kia, hay là chúng ta tìm ai đó xung phong, thay huynh đi thám thính trước được không?"
Đôi mắt gian tà của ông ta linh hoạt chuyển động.
Một lăng mộ lớn thế này luôn tồn tại nhiều cạm bẫy, dù ai trong bọn họ đi trước cũng không ổn, ông ta tự nhiên không vui.
Tên thủ lĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh một vòng, giơ tay chỉ chỉ hai chiếc xe ngựa bên kia.
"Thương đội" của bọn họ ngoài việc chở "hàng cao cấp" như Vân Thừa Nguyệt, còn có hai xe "hàng bình thường" - dùng để chờ đợi đám dân thường xui xẻo bị bán cho bọn hắn.
"Từng người một xếp hàng, để cho bọn chúng đi trước dò đường."
Ánh mắt lão Cát sáng lên, không chút do dự: "Thủ lĩnh thật anh minh! Vừa hay còn tránh cho bọn chúng chạy loạn!"
Động tác của các thương phỉ rất nhanh đã đem hơn mười người gầy gò mang xuống.
Những người này tuổi tác cũng không lớn, chính là độ tuổi thích hợp để xuất lực làm công việc khó khăn.
Bọn họ vốn đều là ngây ngốc, tê dại không tỉnh, bị đẩy một hồi lâu, mới đột nhiên tỉnh ngộ vận mệnh của bản thân, thoáng chốc liền mở miệng khóc, cầu xin tha thứ.
"Đều ở đây thất thần làm gì."
Tên thủ lĩnh vẫy vẫy tay.
Tù - làm cho người ở tứ phía của lồng giam không thể ngẩng đầu.
Sau khi viết xong thư văn, đột nhiên biến hóa ra mấy sợi dây thừng, bay đến trói chặt hơn mười người; thanh âm khóc lóc của bọn họ đột nhiên dừng lại, thần sắc cũng dần dần trở nên tê dại, mê man.
Cái này...!Không chỉ giới hạn hoạt động, ngay cả tâm trí cũng bị khống chế?
Vân Thừa Nguyệt trong lòng khẽ rùng mình: nếu vừa rồi nàng không chủ động đứng ra, giờ phút này có phải cũng sẽ trở thành một con rối vô tri vô giác trong tay bọn thương phỉ này hay không?
Nàng nhìn chằm chằm đám người đáng thương ngây ngốc kia không đành lòng, bản thân lại sinh ra một chút tức giận, đầu ngón tay nhắm vào sợi dây thừng "Tù" kia, hung hăng kéo ra...
"A......!"
Chủ nhân của thư văn "Tù" đột nhiên rống lên một tiếng.
"Tiền lão bát, người đang làm cái gì vậy!" Tên thủ lĩnh hăm dọa
Đối phương mờ mịt giơ tay lau mồ hôi, lấy ra một túi chất lỏng rót vào miệng, hàm hồ nói: "Thật kỳ quái! Linh lực của đệ đột nhiên không khống chế được, suýt nữa khiến thư văn sụp đổ! "
Thủ lĩnh thiếu kiên nhẫn nói: "Ta thấy ngươi hơn một nửa là sợ hãi, tay của ngươi còn run lẩy bẩy kìa! Cầm lấy đi, cho ngươi mang theo một lọ dịch Bổ Linh, đừng để nửa đường không còn sức lực chống đỡ thư văn, giải thoát cho đám "hàng hóa" này!"
Vân Thừa Nguyệt hơi rũ mắt xuống, có chút không cam lòng thu tay lại.
Quả nhiên, việc nàng hấp thu linh lực của người khác là có giới hạn.
Thật đáng tiếc.
Nàng lại liếc nhìn đám người đáng thương ngoan ngoãn như trâu như ngựa kia, thầm than một tiếng, để tay lên ngực tự hỏi: với sức lực hiện tại của nàng, có thể cứu bọn họ ra hay không?
Không thể.
Con đường phía trước chưa biết thế nào, nàng không dễ dàng gì mới giữ được bản thân an toàn, chứ đừng nói đến việc một mình giải cứu những người khác.
Người nghèo thường chỉ lo thân mình.
Bây giờ nàng chưa có bản lĩnh đi cứu người khác.
Vân Thừa Nguyệt bắt đầu kìm nén trái tim đang khí huyết dâng trào, hết sức tập trung, chuyên chú quan sát xung quanh.
Bọn thương phỉ dắt hơn mười người, giống như dắt hơn mười mấy con trâu con ngựa, đến bên cạnh hang động chuẩn bị đi trộm, đẩy từng người một xuống.
Chữ "Hàng" mà lão Cát đã viết trước đó không ngừng lóe sáng; mọi người liên tục bị đẩy xuống, không phải đột nhiên rơi xuống, mà là rơi với tốc độ đều đặn.
Rất nhanh, những người bị coi là quân cờ dò đường đã xuống dưới động hết rồi.
Khi bọn thương phỉ còn đang thương lượng thứ tự xuống mộ của bọn chúng, Vân Thừa Nguyệt chủ động bước ra.
"Ta xung phong xuống trước." Giọng nói của cô trong veo, bình tĩnh như một làn gió nhẹ.
Tên thủ lĩnh sửng sốt, hồ nghi nói: "Lá gan tiểu cô nương nhỏ như vậy, chẳng lẽ đang đùa giỡn tâm nhãn gì với lão tử sao?"
Vân Thừa Nguyệt thần sắc không đổi, thản nhiên hỏi ngược lại: "Vậy ta đi hàng cuối nhé? Hay là đi giữa? Dù sao cũng phải xuống mộ, ngươi sắp xếp ta như thế nào cũng được."
Đường đi xuống mộ, trước hay sau đều rất nguy hiểm, chỉ có đi hàng giữa là tương đối an toàn.
Nhưng...Vân Thừa Nguyệt không hiểu sao lại biết, đối với lăng mộ phía dưới, những an bài này cũng vô dụng.
Cho nên đi ở vị trí nào đều giống như nhau.
Hơn nữa, nếu nàng thể hiện ra mặt bất kỳ biểu tình không chịu phối hợp, chỉ sợ cũng sẽ trở thành một con rối bị chữ "Tù" khống chế.
Vẫn là bản thân chủ động, có khi chiếm được một vị trí tốt.
Tên thủ lĩnh lại sửng sốt.
Một lát sau, hắn ta nhếch miệng cười nói, "Nha đầu này, ngươi đúng là thú vị.
Được rồi, đi xuống đi! Nếu còn mạng sống quay trở về, ta sẽ bán ngươi cho một vị khách tốt!"
Hắn ta chỉ cần một chưởng đã đẩy được nàng xuống.
Trước mắt Vân Thừa Nguyệt tối sầm lại, trong bóng đêm cả người nàng rơi xuống bên dưới động.
Nàng nhìn xung quanh.
Tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì, nhưng nàng cảm nhận được có một loại hơi thở cổ xưa và ảm đạm, gió từ dưới đất thổi tới, xẹt qua chóp mũi của nàng.
Trước mắt phảng phất một trận sương đen mờ mịt bay tới, âm u quỷ quái vô cùng.
Vân Thừa Nguyệt nhìn đoạn khói đen này, không rõ có tồn tại thật sự hay không, chóp mũi nàng nhẹ nhàng khịt khịt vài cái.
Kỳ quái, nàng làm sao lại cảm thấy...!Dường như làn khói này có vẻ rất thơm ngon.
Ma xui quỷ khiến làm nàng vươn tay về đám sương khói này...
Phù!
Một cơn gió dữ dội hơn lúc nãy thổi tới.
Đi theo sau lưng Vân Thừa Nguyệt còn có một tên cướp trong băng thổ phỉ, hắn ta vừa thấy có cơn gió thổi đến liền hoa mắt.
Hắn ta giơ cây đèn dầu trong tay lên, nhìn thẳng hướng trước mặt tìm kiếm: dựa vào ánh sáng le lói phía trước, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng gầy gò của đám "hàng hóa thấp kém", đâu còn hình dáng thiếu nữ nhút nhát như đóa phù dung kia?
Tên cướp này hoảng hốt kêu lên: "Đại ca...Tiểu nha đầu kia biến mất rồi! "
......
Vân Thừa Nguyệt không cảm thấy chính mình đã biến mất.
Ngược lại nàng cảm thấy dường như những người khác đã biến mất.
Lúc nãy trước mắt nàng vẫn còn tối sầm, bây giờ lại sáng ngời.
Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đã ở bên trong một tòa địa cung.
Cung điện hình chữ nhật cao và rộng lớn, được soi rọi bằng thứ ánh sáng trắng bệch và u ám.
Lơ lửng trong không trung ở phía trước...!Là một cổ quan tài bằng đồng, trạm trổ vô số hoa văn đẹp rực rỡ nhưng vẫn có phần u tối.
Trong khi Vân Thừa Nguyệt đang nhìn cổ quan tài.
Đốc, đốc, đốc......
Bên trong cổ quan tài bằng đồng bỗng nhiên vang lên âm thanh chầm chậm và đơn điệu, giống như có ai đó đang gõ nắp quan tài từ bên trong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...