Nam Chính Câu Dẫn Ta


Vân Trung Thành chỉ có một con sông, tên là Túy Linh Hà, nằm ở thành tây.

Du hội đèn lồng thật sự rất náo nhiệt, trên đường có biểu diễn xiếc, ảo thuật, có đeo mặt nạ khiêu vũ, còn có bán đồ ăn vặt, một cảnh tượng phồn thịnh.

Sở Nghiêu Nghiêu bị Tạ Lâm Nghiễn kéo vào trong dòng người.

Nàng phát hiện vậy mà có không ít tiểu cô nương xinh đẹp vụng trộm đánh giá Tạ Lâm Nghiễn, nhưng ánh mắt vừa chạm đến nàng vẻ mặt liền thất vọng, một đám người nhìn nàng đều giống như là đang nhìn một con heo cạp củ cải trắng.

Sở Nghiêu Nghiêu: "!"
Đối mặt với ánh mắt bức người của các tiểu cô nương, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ muốn nói, các tỷ muội...!chỉ hận gặp nhau quá muộn!
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục trắng bình thường, tuy rằng sẫm màu hơn so với y phục trên người Tạ Lâm Nghiễn, nhưng trời bây giờ cũng sắp tối, nhìn qua thì đúng là giống mặc đồ tình nhân.

Hơn nữa trên đầu Sở Nghiêu Nghiêu còn cắm một cây trầm cài tóc giống y hệt của Tạ Lâm Nghiễn, hai người bọn họ càng giống tình nhân hơn.

Sở Nghiêu Nghiêu đối với chuyện này vô cùng mất hứng, Tạ Lâm Nghiễn, Tạ ma đầu mặc đồ tình nhân với nàng là có ý gì? Kể cả không áp đặt tuyến tình cảm thì loại tình tiết ái muội này cũng làm cho nàng khó có thể chịu nổi.

Nàng dứt khoát dịch sang bên cạnh, cách Tạ Lâm Nghiễn một khoảng ngắn.

Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt quái dị: "Ngươi đang ghét bỏ ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi." Nàng trấn định trả lời.


Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lay chuyển một chút, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình: "Vậy thì ở gần ta chút."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Trời hoàn toàn tối thì bọn họ cũng tới bờ sông.

Từ xa nhìn lại, các loại hà đèn dáng vẻ khác nhau sáng từng điểm trôi lơ lửng trên sông tối.

Sông có ba mặt giáp bờ, một mặt hướng về phía mây mù xa xôi, nhìn không thấy cuối.

Trên bờ sông có cây dương liễu, dưới tàng cây có không ít người đứng, đều đang thả hà đèn.

Trước đó Sở Nghiêu Nghiêu không muốn đến, nhưng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ở đây thì lại thấy hứng thú, trên mặt nàng hiện lên ý cười, có chút chờ mong nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Chúng ta đi mua hà đèn đi."
Bên cạnh Túy Linh Hà có không ít tiệm bán hà đèn, những kia hà đèn đều làm bằng giấy, phần lớn đều là động vật nhỏ, rất tinh xảo đáng yêu, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhìn liền thích.

Loại cảm giác như đang ở khu du lịch này thật sự làm cho người ta hoài niệm.

Nàng lôi kéo Tạ Lâm Nghiễn chỉ vào một cái hà đèn nói với hắn: "Ta muốn cái kia, cái kia nhìn đáng yêu."
Tạ Lâm Nghiễn đối với hành động của Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngoài ý muốn, hắn bị nàng lôi kéo đến tiệm bán hà đèn thì nhìn nàng một lát, sau đó cong môi cười một tiếng.

"Tiên sư thật tinh mắt! Hà đèn này là hình con mèo." Người bán hà đèn cầm cái hà đèn Sở Nghiêu Nghiêu chọn lên đưa cho nàng: "Một cái chỉ cần một linh thạch."
Uầy, không hổ là khu du lịch, thật đắt.

Không đợi nàng cò kè mặc cả, Tạ Lâm Nghiễn đã đưa một linh thạch cho người kia, hắn vươn tay lấy cái hà đèn kia đặt vào tay Sở Nghiêu Nghiêu, cười nói: "Cái này rất thích hợp ngươi."

Người bán hà đèn thấy hai người Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn, lại bắt đầu cật lực đẩy mạnh tiêu thụ: "Vị tiên sư này có muốn mua một cái hay không?"
"Ta không muốn." Tạ Lâm Nghiễn thong thả đáp: "Ta không tin cái này."
Sở Nghiêu Nghiêu nâng hà đèn mèo con lên, quay đầu nhìn hắn, Tạ Lâm Nghiễn đang bắt chước lời của nàng?
"Đi thôi, đi thả hà đèn." Tạ Lâm Nghiễn lại dắt tay nàng, cười ôn nhu.

Sở Nghiêu Nghiêu bị Tạ Lâm Nghiễn lôi kéo đến bờ sông, nhịn không được hỏi: "Ngươi thật không thả một cái?"
"Không phải ta nói không tin cái này sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy kỳ quái: "Ngay từ đầu không phải ngươi đề xuất thả hà đèn sao?"
Người không tin không phải là nàng sao?
"Viết nguyện vọng đi." Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ cũng không muốn cùng nàng thảo luận đề tài này.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng lười hỏi nhiều, vui là được.

Mặc kệ giá có cao hay không, có thích hay không, có phải vui thật hay không, nhưng chỉ cần người đông, bầu không khí đủ náo nhiệt, tự nhiên cũng thấy vui.

Sở Nghiêu Nghiêu đắc ý lấy tờ giấy nhỏ để viết nguyện vọng trong hà đèn ra, lại lấy bút lông từ trong nhẫn trữ vật, đang chuẩn bị viết thì đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, phát hiện Tạ Lâm Nghiễn cũng đang nhìn nàng.

"Không cho xem, ta muốn viết nguyện vọng." Sở Nghiêu Nghiêu mặt đầy cảnh giác giấu tờ giấy vào trong ngực.

"Chẳng lẽ Sở cô nương có nguyện vọng gì khó có thể mở miệng sao?" Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, hoàn toàn không có ý tị hiềm, có vài phần vô lại.


"Ai nói?" Sở Nghiêu Nghiêu mặt không đổi sắc: "Nguyện vọng bị người khác nhìn thấy thì không linh nữa."
"Vừa nãy không phải còn nói không tin sao?" Tạ Lâm Nghiễn vô tình vạch trần nàng.

"Ngươi từng nghe câu này chưa, tin thì có, không tin thì không có."
Sở Nghiêu Nghiêu không đỏ mặt chút nào: "Vừa nãy ta không tin, cho nên nó mất linh, hiện tại ta tin, nó cũng linh nghiệm."
Tạ Lâm Nghiễn thoáng sửng sốt một chút, vẻ mặt ngả ngớn cũng biến mất, sau một lúc lâu hắn thật sự quay lưng đi, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Ngươi viết đi, ta không nhìn."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút hoài nghi: "Ngươi sẽ không dùng thần thức xem trộm chứ?"
"Nếu ta muốn nhìn cũng không cần phải nhìn trộm."
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, vì thế nàng cầm bút lên viết nguyện vọng lên tờ giấy nhỏ, lại nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong hà đèn, nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Ta viết xong rồi."
Lúc này Tạ Lâm Nghiễn mới xoay người lại, thấy Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cẩn thận che chở hà đèn ở trong ngực, tựa hồ sợ bị đoạt đi, hắn nhịn không được cười nhạo một câu: "Nếu ta thật muốn nhìn, ngươi có ăn vào trong bụng, ta cũng có thể nhìn thấy chữ phía trên."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Đi thả hà đèn đi." Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không do dự, nàng đốt ngọn nến trên hà đèn, cẩn thận từng li từng tí tới gần bờ sông, đặt mèo con tinh xảo đáng yêu kia vào trong nước.

Gợn sóng nhẹ nhàng đẩy ra, hà đèn lắc lư một chút, lập tức liền ổn định, theo dòng nước trôi về phía mây mù xa xôi.

Sở Nghiêu Nghiêu mặt đầy thành kính chắp tay cầu nguyện trong lòng, sau đó mới xoay người cười với Tạ Lâm Nghiễn: "Ta ước nguyện xong rồi!"
Tạ Lâm Nghiễn đang dựa lên cây có hơi ngây người, nàng cười quá ngọt ngào, vẻ vui đến từ sâu trong đáy mắt, một đôi sáng ngời long lanh nhìn chằm chằm hắn.

Sống lâu như vậy, thật sự chưa từng có ai dùng ánh mắt này nhìn hắn.

Vì sao lại nhìn hắn như thế...!
Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí sinh ra xúc động muốn véo má nàng một cái.


"Lại đây." Hắn vẫy Sở Nghiêu Nghiêu qua, thiếu nữ vậy mà lại cười tủm tỉm chạy về phía hắn.

Tạ Lâm Nghiễn nhịn xúc động muốn véo má nàng xuống, không chút dấu vết nhìn lướt qua nước sông tối cách đó không xa, giọng nói thản nhiên: "Vui vẻ như vậy?"
"Ta tin tưởng nguyện vọng của ta nhất định có thể thành hiện thực!"
Tạ Lâm Nghiễn có chút hối hận, Sở Nghiêu Nghiêu vui vẻ như vậy hiển nhiên là có liên quan với ước nguyện của nàng, vừa nãy hắn nên vụng trộm xem nguyện vọng của nàng là gì mới đúng.

Hắn lại nghĩ tới câu Sở Nghiêu Nghiêu mới nói "Tin thì có, không tin thì không có".

Lông mày của hắn như có như không nhướn một chút, kỳ thật hắn rất thích cách nói này.

Tin thì linh nghiệm, không tin thì mất linh nghiệm, trên bản chất không phải là tin vào chính mình sao?
Tạ Lâm Nghiễn vốn không tin thiên đạo, chỉ tin chính mình.

Nguyện vọng của hắn trước giờ đều không phải xin thiên đạo chiếu cố, mà là tự mình đi tranh thủ.

Hắn nhìn thiếu nữ cười sáng lạn ở trước mặt, chậm rãi thả thần thức ra thăm dò trong Túy Linh Hà.

Hắn nuốt lời, hắn muốn nhìn trộm xem Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc đã cầu mong gì mà khiến nàng vui vẻ như thế.

Đèn trôi nổi trên mặt sông rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ lại giống nhau, Tạ Lâm Nghiễn tìm mất một lúc lâu mới tìm được đèn của Sở Nghiêu Nghiêu.

Một con mèo con tinh xảo trên bụng còn có một ngọn nến nhỏ và một tờ giấy nhỏ, Tạ Lâm Nghiễn dùng thần thức chậm rãi nhìn.

Chỉ thấy, trên giấy viết một hàng chữ xấu xí không chịu nổi, hình như quỷ bò, dáng như gà bới, mà nội dung lại là: Nguyện đại ma đầu Tạ Lâm Nghiễn cả đời vui vẻ, năm tháng xoay vần vẫn mãi an khang!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui