Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu


Editor: Endy.
An Sênh không biết Phí Hiên đang nói lộn xộn cái gì, cô không dám động.

Vừa động liền đau đến nhe răng trợn mắt.

Đường đường là người đã sống hai kiếp, bây giờ lại bị thằng nhóc cẩu con nhéo sau gáy…
Da của cô liệu có bị ngắt ra luôn không?!
Bị nhéo ở sau gáy thật sự không động được, đừng nói cẩu, người cũng không động được!
An Sênh không dám động, chỉ có thể gân cổ rít gào, “Phí Hiên! Bệnh thần kinh, biếи ŧɦái! Nói hay lắm chia tay! Đã chia tay, bây giờ anh còn muốn dây dưa! Anh cứ như vậy cũng thật đê tiện.”
An Sênh cũng cào lấy hai tay Phí Hiên, đề phòng anh ra tay độc ác.

Ngón tay không nhàn rỗi, cào vài đường đỏ trên tay Phí Hiên.
“Tôi đê tiện…” Phí Hiên âm trầm cười gật đầu, đầu lưỡi lướt qua hàm răng.
Nhìn hai mắt An Sênh đã muốn nổi hoả đến nơi.
“Tôi đê tiện, bệnh thần kinh, biếи ŧɦái…” Phí Hiên níu chặt An Sênh, xách cô kéo gần lại phía anh.

An Sênh thét chói tai, móng vuốt..không…bàn tay múa loạn, thành công vẽ vài đường trên mặt Phí Hiên.
“Buông ra! Cứu mạng a! Biếи ŧɦái gϊếŧ người!” dư quang nhìn thấy Đinh Oánh Khiết đứng phía sau hai người, An Sênh cầu xin giúp đỡ, “Tiểu thư, cô nhanh gọi bảo vệ, cái tên ngu ngốc này phát bệnh!”
Đinh Oánh Khiết vẫn ở bên cạnh nhìn, vốn đã muốn xen vào, nhưng cô ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Phí Hiên.

Bình thường nếu như bất mãn chuyện gì, cùng lắm anh chỉ trầm mặt xuống.
Còn bây giờ, tức đến muốn giậm chân, Đinh Oánh Khiết thật không dám tiến lên.
Bất quá An Sênh đã lên tiếng, cô ta lập tức “đánh rắn theo côn thượng”, bước nhanh đến bên người Phí Hiên, nhẹ lay bả vai anh.
“Phí tổng…”
Phí Hiên ngay cả đầu cũng không quay, gắt gao trừng mắt nhìn An Sênh, còn An Sênh hướng về phía Đinh Oánh Khiết rống lên, “Đi tìm bảo vệ a---“

“Tiểu Đinh, cô xuống lầu dưới nói với Hầu tổng một tiếng.” Phí Hiên nói, “Tôi có việc cần phải giải quyết.”
“Phí…” Đinh Oánh Khiết lại mở miệng, một câu lại nuốt vào trong cổ họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Phí Hiên cúi người, khiêng An Sênh lên vai.
An Sênh như con gà mái bị bắt, chân đạp loạn xạ, cánh tay vung vẩy, cả người bị Phí Hiên khiêng lên, cô liền cắn một ngụm trên lưng anh.
Phí Hiên bị cắn run lên, nhưng bước chân cũng không ngừng.

Bước chân dài hướng về cuối hành lang, đi thẳng đến phòng anh.
Dọc đường đi, miệng An Sênh không rảnh để kêu la, đợi đến lúc vào phòng, cô bị quăng lên sofa, lúc này hàm răng mới rời khỏi lưng Phí Hiên.

Bây giờ cô có muốn kêu cũng vô dụng.
Phí Hiên dễ dàng đem An Sênh bắt về phòng, tuỳ ý cô giãy dụa.

Trên lưng anh thực đau, nhíu mày cởϊ áσ khoác tây trang, kéo cavarat, đem An Sênh vừa mới giãy dụa ngồi đè trên ghế sofa.
Anh bắt đầu cởi nút áo tây trang.
An Sênh tay chân đạp loạn xạ, quay đầu nhìn Phí Hiên đang cởi đồ, bị doạ thiếu chút nữa ngất.
“Anh muốn làm gì! Tôi tôi tôi…tôi cho anh biết, Phí Hiên, nếu hôm nay anh dám làm gì tôi, tôi còn sống quyết sẽ lột da anh.

Anh có tin không hả?!”
Phí Hiên cười hừ một tiếng, động tác không dừng lại, giọng điệu trào phúng, “Còn sống lột da tôi? Khẩu khí của cô bây giờ cũng thật lớn, có núi tựa, liền cảm thấy bản thân vô địch thiên hạ?”
“Đồng Tứ cũng không phải người hiền lành gì, cô bên cạnh anh ta, nhiều lắm cũng chỉ là đồ chơi.” Phí Hiên cúi đầu, chống lại ánh mắt của An Sênh, nhéo khuôn mặt mềm mềm của cô, cắn răng nghiến lợi véo, “Cô cho rằng hắn ta xem cô là cái gì hả?”
“Cùng anh có quan hệ gì chứ.

Phí Hiên anh lại lên cơn điên rồi hả!” An Sênh nhìn Phí Hiên đã cởϊ áσ, lộ ra một mảng da thịt trước ngực, càng giãy dụa kịch liệt, “Tôi nói còn sống lột da, liền con mẹ nó sẽ lột da, tôi lột da anh không cần nửa giờ---“
Phí Hiên há miệng thở dốc, thật muốn cắn khuôn mặt hồng hồng kia của cô một cái, nhưng cảm giác trên lưng thật không tốt, tăng nhanh tốc độ cởϊ áσ.
An Sênh muốn điên rồi, dư quang nhìn Phí Hiên muốn cởϊ qυầи áo, cô cắn răng liều mạng, lồng ngực đau cũng không thèm để ý, bắt lấy cái gạt tàn trên bàn trà, xoay người đập xuống không thèm để ý đến diện mạo của Phí Hiên.
Phí Hiên quay đầu xem vết thương ở sau lưng, nha đầu chết tiệt này cắn cũng thật sự lợi hại.


Tay anh sờ soạng một chút, liền dính toàn máu.
An Sênh lập tức đập vào tay Phí Hiên, anh nhất thời càng phát hoả, cúi người áp chế gáy cô, gầm nhẹ, “An Sênh, tốt nhất cô nên thành thật một chút!”
“Súc sinh! Cầm thú! Bệnh thần kinh…” tay An Sênh đặt dưới bàn trà, lồng ngực bởi vì vừa rồi quá lực nên hiện tại đau nhói, làm cô không dám động.

Phí Hiên đã cởi hết áo, chỉ chừa lại tay áo.

Cô khuất nhục, sinh khí, tuyệt vọng, “oa” một tiếng liền bật khóc.
“Anh làm!” An Sênh khóc rống lên, “Anh mặt kệ tôn tử của anh! Ô ô ô… anh hôm nay làm tôi tới chết, tôi cam đoan ngày mai sẽ đem anh cắt thành từng mảnh!”
Phí Hiên chấn động, phản ứng trong chốc lát mới hiểu được ý tứ của An Sênh.

Buông cô ra, đứng dậy có chút mờ mịt nói, “Làm cái gì…”
Phí Hiên không nói thì không sao, vừa nói xong thì bên tai đã đỏ rực, “Tôi không có, tôi chỉ là…” Chỉ là xem vết thương sau lưng, do cô cắn!
“Anh là cái tên không có đầu óc, phế liệu khốn kiếp…ô ô ô…” An Sênh vô lực đập sofa, khóc không biết trời trăng.
Phí Hiên thấy cô khóc lập tức hoảng sợ, đứng dậy buông cô ra, đạp bàn trà sang một bên, ngồi xổm bên sofa, lau nước mắt cho cô, chính mình không nhịn được muốn cười.
“Cô nghĩ đi đâu thế, trong lòng cô tôi chính là kiểu người khi dễ phụ nữ như vậy sao…”
“Anh là! Anh là! Anh là! Anh chính là…ô ô…”
“Được rồi…được rồi, là tôi là tôi…” Phí Hiên lại muốn lau nước mắt cho cô, An Sênh nghiêng đầu hướng vào sofa.
Phí Hiên bất đắc dĩ đứng dậy, đỏ mặt nắm eo An Sênh, đem cô ôm dậy.

Chính mình cũng ngồi trên sofa, đem An Sênh ôm đến trên đùi.
An Sênh mềm mại như sợi mì, khóc không kiềm chế.

Phí Hiên vừa muốn cười lại vừa đau lòng, ôm cô, vừa lau nước mắt cho cô, vừa không dám dựa vào thành ghế sofa.
“Đừng khóc, là tôi sai.


Tôi không nên hung dữ như vậy, nhưng cũng tại em quá ác, tôi không làm như vậy sao được…”
Phí Hiên dụ dỗ An Sênh, môi tinh tế hôn dày đặc trên mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt lớn như hạt đậu của cô.
Hai tay nâng đầu An Sênh, ngón cái vuốt ve mặt cô.
“Đừng khóc, tôi không dám làm gì.

Em hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn xem vết thương sau lưng, cũng tại em cắn chảy máu.”
An Sênh không lên tiếng, ngực đau lợi hại, theo khe mắt nhìn đến ánh mắt Phí Hiên làm người khác tê dại.

Cảm nhận môi anh từng cái từng cái rơi trên mặt, giống như một khắc kia, bọn họ còn ở trong bệnh viện, Phí Hiên còn lưu manh đọc “Tiểu Nghiễm Cáo” cho cô.
Như thế nào mà như vậy đây, nửa năm này, tiền lương của cô đều trực tiếp gửi cho ba mẹ An.

Trong chợ thuỷ sản kia cũng không có dùng phương tiện liên lạc để lộ thông tin gì, ngay cả điện thoại cũng dùng loại không báo tên.
Cô đã có ý muốn trốn, lại không nghĩ rằng một lần tham như vậy mà đã đụng Phí Hiên.

Loại du thuyền không bằng nửa giá trị chiếc xe của anh, vì sao anh lại xuất hiện trên thuyền này chứ?!
Thế nên hiện tại, An Sênh nhìn ánh mắt Phí Hiên, liền biết xong, hết thảy cố gắng của cô đều uổng phí.

Kịch tình chưa kịp quay về quỹ đạo, Phí Hiên lại trúng tà đối với cô nhớ mãi không quên.
“Phí Hiên…” An Sênh thút thít đáng thương nhìn anh, “Anh hãy bỏ qua cho tôi, xem như vì tôi đã cứu anh một mạng, van anh…”
Vừa nghe xong, nụ cười của anh liền tan thành mây khói, ánh mắt rũ xuống, một lát sau lại nâng lên, “Tôi…”
Ngón tay Phí Hiên chậm rãi di chuyển đến sau gáy An Sênh, đem cô kéo về phía anh, thanh âm thấp gần như không nghe thấy, “Tôi vẫn…rất nhớ em.” Quên không được, như thế nào có thể thả.
( Đọc khúc này muốn xỉu up xỉu down luôn )
Áo trên người Phí Hiên chỉ còn mặc một cánh tay, toàn bộ đều loả trần, kề sát vào An Sênh, còn có mùi hương nhè nhẹ thuộc về anh.

Nháy mắt, An Sênh liền nghĩ những quãng thời gian ở bệnh viện.
Trên người cô liền nổi một trận da gà, đẩy bả vai Phí Hiên, tránh né nụ hôn áp tới của anh.
“Lại cho tôi…” lại cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.
Phí Hiên lời còn chưa nói xong, An Sênh đã lấy lực, chợt đẩy Phí Hiên ra, nhảy dựng thoát khỏi anh, chạy tới cửa.
Trên tay Phí Hiên trống không, sửng sốt một lát, chân dài vai rộng trực tiếp nhảy từ trên sofa vượt qua, vươn tay kéo váy An Sênh.
“Thử đây---“

An Sênh cả người cả váy bị kéo trở về, nhưng phía sau đều lộ ra.
“Phí Hiên, tôi lột da anh---“ An Sênh thét lên nhanh tay che lại váy, lại bị Phí Hiên giữ lại, hai người lảo đảo ngã trở về sofa.
Lúc này An Sênh không có khả năng bỏ chạy, một mảng lớn sau lưng phơi bày trước mắt Phí Hiên, mang theo run rẩy.
An Sênh tức đến run người, Phí Hiên lại ngồi chồm hỗm trên sofa ngây ngẩn cả người.
An Sênh còn đang mắng chửi người, miệng mắng không lời nào tốt đẹp, chính là đem Phí Hiên mổ bụng moi bụng, cắt thịt lột da, kéo rớt lưỡi bla..bla….
Phí Hiên vẫn trừng mắt nhìn lưng An Sênh, thật lâu cũng không lên tiếng.
Anh biết trên lưng An Sênh nhất định sẽ lưu lại vết sẹo, tại nạn lớn như vậy, làm sao có khả năng không có.
Anh cũng tại thời điểm An Sênh thay thuốc vụиɠ ŧяộʍ xem qua, khi đó anh còn tính toán, chờ cô tốt lên một chút, nhất định mang An Sênh đi phẫu thuật bỏ sẹo, không để tấm lưng xinh đẹp của cô để lại dấu vết lớn.
Nhưng lúc náo loạn chia tay, An Sênh bỏ đi, Phí Hiên nổi nóng liền quên.

Sau này nhớ lại thì không thấy người đâu.

Cho tới bây giờ, nhìn vết sẹo dữ tợn vắt ngang trên lưng An Sênh, Phí Hiên há miệng thở dốc, nói không ra lời, đôi mắt liền phiếm đỏ.
Các cô gái có bao nhiêu để ý đến cái đẹp, Phí Hiên biết, đừng nói là phụ nữ con gái, ngay cả Đồng Tứ có vết sẹo bé xíu nhìn không ra, mỗi lần nhìn thấy anh đều hận không thể phóng dao trên mặt.
Nhưng toàn bộ lưng An Sênh, bị một vết sẹo lớn như vậy, đời này phỏng chừng không bao giờ có thể mặc áo lộ lưng, rốt cuộc…xong rồi.
Thân thể Phí Hiên có chút run, nhìn lưng An Sênh như nhớ lại buổi tối tai nạn hôm đó.

Bên tai anh vù vù, cả người bởi vì kịch liệt va chạm, đau đến cơ hồ mất tri giác, nhưng An Sênh lại một lần một lần gọi tên anh, một tay mang theo ẩm ướt máu, sờ soạng trên mặt anh…
Cả đời người, tưởng như rất dài, nhưng nói ngắn bất quá chỉ trong nháy mắt.

Lúc ấy trong bệnh viện, An Sênh nằm trong phòng ICU chưa tỉnh.

Người ở phòng cách vách, ngày đầu buổi tối còn tốt, sáng sớm hôm sau chỉ còn lại một thi thể lạnh lẽo, người đàn ông mới hơn ba mươi, để lại hai đứa con gái và mẹ già, khóc không ngừng.
Lúc ấy, trong lòng Phí Hiên xúc động quá lớn, An Sênh để lại ấn tượng cho anh quá sâu.

Anh lớn như vậy, đã từng có rất nhiều người đối tốt với anh, nhưng An Sênh là người duy nhất để lại cảm giác sâu đậm cho anh.
-Hết chương 25.2-
Ước gì gặp được người như anh Hiên ngoài đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui