Ba Phí Hiên gọi là Phí La Minh, nhìn không ra năm nay ông đã hơn năm mươi tuổi, bộ dáng vẫn còn trẻ.
Năm trước, ông ta còn mới có thêm một đứa con trai.
Đúng thật là đào hoa.
Bây giờ cuộc sống cũng thật cởi mở.
Cô xem như đã chứng kiến qua nhiều loại phụ nữ, họ sẵn sàng làm mọi thứ.
Trong nhà ông ta một đống tiểu tử, nhưng thật sự bước vào cửa gia tộc, từ đầu đến cuối chỉ có chính thất cưới hỏi đàng hoàng.
Không chỉ có tiểu tam, mà còn có tiểu 12345678, căn bản những người này sẽ không có danh phận.
Cô muốn có con, vậy thì cứ việc sinh, dù sao gia tộc lớn thì chẳng ngại việc có thêm vài người.
Cứ cho tất cả đi học, sau đó tự mình sinh sống.
Nhưng muốn làm ầm ĩ? Muốn vào hào môn, muốn danh phận? Ngượng ngùng.
Lúc chơi bời lão gia hoả cũng đã nói rõ, muốn đùa giỡn? Được.
Ông am hiểu nhất chính là đùa giỡn người khác.
Có thể nói ông chính là Long Ngạo Thiên tái thế.
Trong nhà gia tộc vững mạnh, ngoài đường thì có đám người bao vây nịnh nọt.
Bởi vậy Phí La Minh nhìn cô gái chỉ lo uống trà đối diện, thậm chí còn không biết phải rót cho ông một ly.
Trong lòng đầu tiên là phủ nhận cô, không biết lễ phép như vậy, làm con dâu khẳng định không được.
Ông tuy có nhiều con, nhưng trừ Phí Hiên thì không cho ai có cơ hội vọng tưởng.
Trong nhà có thể cho bọn chúng một chân nhưng gia nghiệp thì tuyệt đối không được.
Nếu Phí Hiên có là phế vật, cũng là của Phí Hiên.
Phí Hiên ở Phí gia giống như vị thái tử.
Tương lai là nữ chủ nhân của nhà họ Phí, mặc dù Phí Hiên không phải tranh đoạt gia sản nhưng cũng phải tìm một cô gái tài đức vẹn toàn.
Tốt nhất là có thể hỗ trợ cho con đường sau này của con ông.
Cô gái này vừa rồi ở đại sảnh bệnh viện, nói chuyện có vẻ mất hồn bạt vía.
Lúc đó, Phí La Minh ông cho rằng cô nàng chỉ diễn trò.
Nếu thật sự bị vết thương của con trai ông làm cho choáng váng, ông đã cho người đưa cô gái này vào phòng nhỏ để tỉnh táo lại.
Nhưng vào lúc này, mắt thấy cô đã trở lại trạng thái bình thường, không nói năng lộn xộn…
“Phù…phù…phù” nóng chết cô mà!
Phí La Minh trong lòng thầm than không được.
Cô gái này tuyệt đối không được! So với đám tiểu thư Triệu Tiền Tôn, Lý Chu, Ngô Trịnh kém quá xa!
Ánh mắt Phí La Minh liếc nhìn về phía rèm cửa sổ, hơi lộ ra ý cười.
Hôm nay ông thân làm cha, phải khiến cho thằng ranh con kia mở mang tầm mắt.
Cô gái này là cái dạng gì chứ? Chính là ở trước mặt ông không che dấu!
Đúng vậy.
Đến bây giờ, Phí La Minh còn cảm thấy An Sênh là một người tâm địa xảo trá, lấy lùi làm tiến.
Đến cùng chỉ là nguỵ trang.
Dạng phụ nữ nào mà ông còn chưa gặp? Tất cả ông đều có biện pháp để bọn họ hiện nguyên hình.
Vì thế, ông bày vẻ mặt kinh ngạc nhìn An Sênh.
“Sao?” Phí La Minh hỏi, “Cô không thích Hiên Hiên sao? Vì cái gì mà liền nguyện ý rời khỏi nó?”
An Sênh nhấp ngụm trà, lòng nghĩ “Tôi thích cái con khỉ!hừm..”.
Cô chỉ muốn 20 đồng bắt xe về nhà đánh một giấc, thoát khỏi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thôi.
Bất quá, cô chỉ đặt chén nước xuống, cúi đầu phiền muộn nói, “Tôi biết tôi không xứng với Hiên ca…”
An Sênh vì muốn mau mau chấm dứt cuộc trò chuyện, đơn giản bịa chuyện, “Ca ca, tôi cũng không giấu gì.
Trong nhà tôi nợ một số tiền lớn.
Ba tôi phá sản rồi lao đầu vào rượu chè.
Mẹ tôi phải dựa vào chị em họ hàng, xem sắc mặt người khác mà sống.
Thành tích tôi lại không tốt, đến đại học cũng học không xong, liền bám lấy Hiên ca, chỉ vì ít tiền.”
( Đoạn này chị Sênh đang diễn trò nên gọi ba Phí Hiên bằng anh.
Mình để “anh” thì nghe hơi kì nên giữ nguyên từ “ca ca” nhé)
An Sênh ra vẻ ưu thương, cúi đầu thì thào, diễn vở kịch cô gái vì gia đình rạn nứt mà bất lực, tự ti rất nhập tâm, “Thân phận tôi như vậy, sao có thể xứng với Hiên ca chứ?...”
Cho nên ông nhanh chóng ném tiền rồi cô liền về nhà.
Qua nửa đêm hai giờ sáng, xe taxi còn muốn tăng giá đó!
“Khụ..khụ..” Phí La Minh hung hăng ho khan hai cái.
Trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt không che dấu được ý cười, cố làm bộ oán trách, “Cái đứa nhỏ này, gọi bậy bạ cái gì vậy hả! Cái gì mà ca ca, tôi năm nay đã 52 rồi.”
An Sênh ngẩng phắt đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn khẽ há to, sắc mặt cũng phối hợp mà đỏ lên.
Cô vội vàng đứng dậy, đụng ngã chiếc tách trên bàn, chiếc ghế phát ra âm thanh bén nhọn “Két—“
“Thực xin lỗi bác!” Đôi mắt An Sênh đảo loạn, trên mặt bày ra vẻ bối rối cùng xấu hổ.
Nhưng chỉ cần nhìn kĩ, liền sẽ phát hiện ra vẻ mặt của cô lúc này cực kì giống cô nàng “tiểu bạch thỏ” trong KTV.
Đây là cô vừa học vừa bán, chủ yếu mượn cơ hội này cắt đứt quan hệ với Phí Hiên.
Nếu có thể lấy được tiền đi xe, vậy thì không còn gì tốt bằng!
Truyện được đăng tại Nhà Hươu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...