Bất quá tất cả chỉ là mộng đẹp, mỗi lần tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt phóng đại của Phí Hiên.
An Sênh im lặng thở dài, lát sau Phí Hiên cũng tỉnh dậy.
Chuyện đầu tiên anh làm là hôn An Sênh, chỉ là hôn nhẹ một cái rồi tách ra.
Rất nhanh Phí Hiên đã đứng dậy, vào phòng vệ sinh, gọi hộ lý vào, giúp An Sênh rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm chiều.
Hiện tại cô đã không cần phải ăn thức ăn lỏng hoàn toàn nữa, Phí Hiên cũng cần kiêng cữ, hai người dùng bữa trên một cái bàn nhỏ trên giường, Phí Hiên ngồi đối diện An Sênh.
Chỉ có lúc ăn cơm, hai người mới được xem như hoà hợp, Phí Hiên ăn cái gì cũng thực nhã nhặn, ăn không nhiều, nhấm nuốt đều không hề phát ra âm thanh.
An Sênh mỗi khi nhìn thấy anh cúi thấp đầu, bộ dạng an tĩnh, cô không thể liên tưởng anh lúc này với bộ dáng biếи ŧɦái được miêu tả trong truyện.
Bất quá ăn không tốn quá nhiều thời gian, sau khi ăn xong, Phí Hiên liền quay trở về bộ dạng đáng đánh đòn như trước.
Buổi tối theo thông lệ, An Sênh gọi điện cho ba mẹ An, cũng nghe thấy tiếng Phí Hiên gọi điện thoại trong nhà vệ sinh.
“Không ra ngoài, lão tử có chuyện!”
“Tôi còn bệnh nặng, uống cái gì mà uống, lăn! Nếu còn điện thoại quấy rầy lão tử, cậu cứ chờ xem.”
Phí Hiên rất nhanh cúp điện thoại, sắc trời đã dần tối.
Phí Hiên từ nhà vệ sinh đi ra, đổi thành một thân…áo ngủ mỏng manh buộc dây (kiểu giống áo choàng tắm )
Hoàn hảo là lam sắc a, mặc dù không lộ cái gì nhưng An Sênh vẫn không khống chế được biểu tình đang rạn nứt.
Rõ ràng một buổi chiều đều ở đây lắc lư trước mặt An Sênh, làm thế nào mà Phí Hiên có được áo ngủ này? Ai mua cho anh?
Phí Hiên cúi đầu nhìn nhìn, ghét bỏ áo ngủ này không lộ da thịt, tay cầm lấy nút thắt…
An Sênh trừng to mắt, Phí Hiên nhìn nét mặt của cô liền cười “Phụt”.
“Lão công quả nhiên trừng lớn mắt, bước tiếp theo có phải hay không liền muốn…Đột nhiên!” Phí Hiên nói, đem áo ngủ kéo ra một mảng lớn.
( Cái này anh Hiên nhại lại truyện “Tiểu Nghiễm Cao” nên mình để lão công chứ k có lộn đâu nha mn )
An Sênh nhanh chóng lấy tay che mặt, Phí Hiên ngã lên giường, ôm cô vào lòng như gà mẹ che đàn con, cười không dứt.
An Sênh thầm nói trong lòng “Phải nhịn..nhịn”.
Đến khi không nhịn được nữa liền bật cười theo.
“Anh thật sự là…” bệnh thần kinh.
Phí Hiên kéo ra nửa áo ngủ, ấn mặt An Sênh vào lồng ngực anh, “Mau…mau, “lão công” phải chôn vào ngực tôi.”
“Lăn!” An Sênh cắn một ngụm lên bả vai Phí Hiên.
Anh y y a a kêu đau, không có một chút đứng đắn nào.
Buổi tối, An Sênh bị bắt phải ầm ĩ cùng Phí Hiên, đêm nay có chút ngạc nhiên.
An Sênh mệt chết đi, nhưng không cảm thấy buồn ngủ, Phí Hiên đã ngủ trước, nghiêng người vòng tay qua eo cô.
Trong phòng rất tối, chỉ còn một ánh đèn nhỏ, cửa sổ không khép kín, lộ ra chút ánh sáng sắc màu ít ỏi.
An Sênh nhìn bên ngoài, trong lòng dâng trào vô hạn khát vọng.
Vài ngày nay, cô cảm giác như mình bị giam.
Trong nội dung tác phẩm, lúc này Phí Hiên hẳn là đang phản kháng lại ba với bác anh, cả ngày ở bên ngoài hồ thiên hồ địa.
Nhưng An Sênh nghe thấy anh cự tuyệt vô số lời mời của bạn bè, tuy rằng thân thể anh cũng chưa thực sự tốt, nhưng nếu anh muốn thì vết thương này chẳng là vấn đề.
Đằng này cả ngày chỉ ngồi xổm trong bệnh viện, căn bản không giống với truyện.
Hơn nữa cô thật sự chịu không nổi, ham muốn chiếm hữu của Phí Hiên quá mạnh mẽ, cô bị thương còn chưa khoẻ, không thể tự do hoạt động, mỗi ngày phải đi vệ sinh vài lần, uống bao nhiêu là nước, tất cả mọi việc Phí Hiên đều muốn tự mình làm.
Cô gọi điện cho ba mẹ An đều phải mở loa ngoài, Phí Hiên tựa hồ biết An Sênh sẽ không nói gì với ba mẹ cô nên chỉ an tĩnh ngồi đó, biểu hiện thực yên tâm.
Mặc dù điện thoại Phí Hiên đặt trên đầu tủ cách đó không xa, nhưng An Sênh lại không động được, nếu có thể động thì cũng cần phải có vân tay của anh mới mở máy được, cô không có bất kỳ cơ hội nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng tình huống của cô bây giờ báo nguy như thế nào? Tiền thuốc men của cô vẫn là do Phí Hiên trả, bắt anh bỏ tù?
Phí Hiên lo mọi thứ cho cô, lúc trước cô bảo vệ anh trong trận tai nạn xe cộ kia, Phí Hiên một câu liền báo ân.
Còn nữa nếu nói cho ba mẹ An biết… thôi bỏ đi.
Nhưng càng tiếp xúc với Phí Hiên, An Sênh càng cảm giác được Phí Hiên thật sự giống với miêu tả trong truyện, đúng thật là có bệnh.
Cô phải quyết tâm hơn nữa, thật sự không thể cùng Phí Hiên dây dưa, nhưng bây giờ phải đợi đến lúc cô khoẻ lại.
An Sênh thở dài một hơi.
Tiếng thở dài của cô dễ dàng làm kinh động đến Phí Hiên, cánh tay trên thắt lưng siết một chút, giọng còn ngái ngủ của anh truyền tới, “Sao em còn chưa ngủ? Đi WC? Khát nước?”
“Không có, không đi cũng không khát.” An Sênh trả lời.
“Không ngủ được?” Phí Hiên xoa xoa mắt, “Tôi kể chuyện xưa cho em được không?”
Kể cái đầu anh!
An Sênh nhanh chóng nhắm mắt lại, “Tôi ngủ!”
Phí Hiên nở nụ cười, nằm xuống lần nữa ôm cô.
Ngày qua ngày, An Sênh đã có thể đi lại chậm chậm, đã qua hơn hai tháng, thành phố đã bắt đầu bước vào đông.
Ba mẹ An rất nhớ con gái, An Sênh cũng muốn đi thăm hai người, nhưng với bộ dạng bây giờ của cô mà đi chắc chắn sẽ làm hai người thêm lo lắng.
Cho nên cô chỉ có thể nói là cô đi công tác về trễ.
Hành vi bệnh thần kinh của Phí hiên ngày càng rõ.
An Sênh có thể đi, anh ngay cả tối ngủ cũng không yên, chỉ cần An Sênh vừa bước xuống giường là anh cũng dậy theo, ân cần hỏi han, hận không thể đi vệ sinh thay cô.
Một người đối tốt với một người, rơi vào bể tình như thế nào liền thành bệnh thần kinh?!
May mà An Sênh không bị trầm cảm, bởi vì mỗi ngày cô đều quan sát tìm cơ hội, suy nghĩ làm thế nào để bỏ trốn.
Bây giờ cũng đã tới giữa nội dung truyện, Phí Lam Lam có ghé qua hai lần, hai lần cũng chỉ đứng ở cửa một lúc rồi đi, nhìn không ra một điểm thương tâm, còn hướng về phía An Sênh cười thập phần ôn nhu.
Đều điên rồi.
An Sênh sau vài ngày quan sát, nắm bắt được thời gian nghỉ ngơi của Phí Hiên, đợi anh chìm vào giấc ngủ, liền vụиɠ ŧяộʍ từ từ, từ từ vặn khoá phòng bệnh, cứ như vậy mặc áo ngủ, mang dép lê, mở cửa đi ra ngoài.
Cứ như vậy đi, chỉ có thể đi như vậy.
Trước mắt cô có thể về nhà cũ lúc trước, hoặc thuê một phòng khách sạn Thân Thị, nhờ mấy chị em quen biết giúp một tay… nơi nào cũng được.
Ban đêm phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, y tá trực thấy An Sênh đi ra, nghi hoặc nhìn về phía cô.
Thật sự, thời gian cô nằm viện không có ra cửa nửa bước.
“Xuỵt!” An Sênh cười cười với y tá, “Ngủ không được, tôi muốn xuống lầu đi bộ.”
Y tá gật gật đầu, “Đừng đi thang máy, gió mát nhưng bên ngoài đang có tuyết rơi.”
An Sênh gật đầu tay đỡ hông, chỉ vào máy tự động, nhỏ giọng nói, “Tôi muốn mua đồ uống, miệng không có cảm giác gì.
Để tôi xem có loại nào ngon.”
Y tá lại dặn dò cô nhanh chóng trở về, An Sênh liên tục lên tiếng trả lời, sau đó nhìn y tá đi xa.
Cô nhanh chóng ấn nút thang máy, giành giật từng giây chui vào, ấn nút đóng cửa.
Thật sự không phải cô muốn đi thang máy để trốn, nhưng bây giờ sức lực cô có hạn, phải giữ để xuống lầu chạy trốn.
Mắt thấy thang máy đã gần đóng cửa, trong khe cửa đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Tóc gáy An Sênh nháy mắt đều dựng lên!
-Hết chương 19.3-
Tác giả có lời muốn nói:
An Sênh: Bái bai ngài a!
Phí Hiên: Hừ, muốn chạy?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...