Editor: Endy.
Ảnh chụp được phóng lớn, lớp kính thuỷ tinh phản chiếu hình ảnh ở góc tường, bóng người càng phóng lớn càng mơ hồ, nhưng dù mơ hồ, An Sênh nhìn một chút liền nhận ra.
Cô cầm di động sửng sốt một lát, sau đó cau mày thu điện thoại, đứng dậy mang theo một đống lớn túi đồ to nhỏ, đi nhanh về phía góc tường.
Phí Hiên dự tính thời gian không chênh lệch nhiều lắm, chuẩn bị ra ngoài dẫn An Sênh đến một chỗ khác, chờ Phí Sư đem chuyện chợ thuỷ sản xử lý tốt, để bà chủ cửa hàng cá sa thải cô, cô có tính trở về, nhiều lắm là về phòng trọ.
Hai người bây giờ đã xác định quan hệ yêu đương, hôm nay anh mua quần áo, cô cũng không có cự tuyệt mãnh liệt, hẳn là cô sẽ tiếp nhận chỗ ở anh an bài.
Nếu không được, bằng bất cứ giá nào Phí Hiên cũng phải theo bên cạnh ở cùng, chờ cô quen với cuộc sống sinh hoạt của hai người, chậm rãi khuyên cô cũng không muộn.
Đồng Tứ làm rối kế hoạch của anh, Phí Hiên vốn chuẩn bị hạ dự án chợ thuỷ sản xuống, sau đó động tay động chân mấy cửa hàng, làm cho họ không buôn bán được, bà chủ cửa hàng đương nhiên sẽ sa thải An Sênh.
Mà Phí Hiên cũng có thể lợi dụng thời gian này làm ra vài “nháo sự” như tình tiết “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Từ xưa đến nay mọi việc anh làm đều thuận lợi, ngay cả khổ nhục kế anh cũng đã chuẩn bị.
Nào ngờ kế hoạch biến hoá không lường, An Sênh đáp ứng anh không nói, cái tên Đồng Tứ kia không biết từ nơi nào tra ra được kế hoạch của anh.
Tối hôm qua muốn dùng cái này uy hiếp, muốn anh nhường lại dự án duyên hải này.
Phí Hiên vốn đang thật sự suy nghĩ một chút, biết thời biết thế, đẩy đến trên người Đồng Tứ, nhưng như vậy thì không phải anh đem công việc của An Sênh làm không công sao?
Nhưng Đồng Tứ uy hiếp Phí Hiên, muốn anh hạ thấp hơn để Hầu tổng chuyển hạng mục qua cho anh ta, nếu không anh ta sẽ đem mọi chuyện nói với An Sênh.
Còn nói nếu An Sênh biết bộ mặt thật của anh, tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh anh.
Đây coi như chạm vào “vảy ngược” của Phí Hiên, nếu lúc này anh thoả hiệp, Đồng Tứ có chứng cứ trong tay, khó đảm bảo về sau anh ta sẽ không lôi chuyện này ra uy hiếp tiếp.
Phí Hiên lớn như vậy, cũng không phải dễ bị doạ, không phải anh ỷ vào bối cảnh gia đình, mà là anh thật sự lăn lộn trên thương trường mà thành.
Anh có thể động, là cả tập đoàn Phí Thị, nhưng Đồng Tứ động, bất quá chỉ là một phần của công ty Đồng Tam.
Nếu thật sự muốn làm, Phí Hiên sẽ sợ anh sao?
Bất quá bây giờ, anh cần một chút thời gian, đem chuyện Đồng Tứ cùng chợ thuỷ sản xử lý triệt để sạch sẽ.
Phí Hiên nghĩ sẽ mang An Sênh đi xa một chút, nhưng chưa chắc cô đã đồng ý đi với anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, bước chân muốn bước ra khỏi góc tường liền rụt về, từ trong túi lấy một cái lọ nhỏ, vặn mở nắp, đem chất lỏng bên trong đổ ra, lau bên tai, rồi cất lọ nhỏ về trong túi.
Nhưng vẫn cảm thấy không quá yên tâm, anh lôi di động ra, gửi cho Phí Sư một tin nhắn.
- -Trạm xăng quốc lộ 120, chuẩn bị đồ uống đặc chế nhà tiểu Thập Nhị, tôi đến lấy hai bình.
Gửi tin nhắn xong, lúc đang chờ Phí Sư hồi âm, chợt nghe giọng An Sênh vang lên bên người, “Anh không phải đi vệ sinh sao? Ở trong này làm gì?”
Phí Hiên đang làm chuyện xấu, “có tật giật mình” tay run run, lập tức ném điện thoại.
“Bộp”, hoàn hảo không biết có vỡ hay không, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, hướng lên trên.
“A…”
An Sênh kỳ quái nhìn Phí Hiên, đem túi to túi nhỏ ném xuống đất, xoay người nhặt điện thoại Phí Hiên, lại bị anh ôm gáy kéo lên.
“Anh làm cái gì vậy?” An Sênh bị siết cổ đau, gầm nhẹ một tiếng.
Phí Hiên gấp đến nỗi sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bất quá lăn lộn nhiều như vậy, trên mặt cũng không lộ ra một điểm.
Sóng não lưu chuyển, nghĩ đến kịch tình gần đây nhất đăng trên “Tiểu Nhiễm Cáo”.
Đại khái câu chuyện là gì Phí Hiên không nhớ, nhưng anh nhớ được trọng điểm.
Cô nữ phụ đó làm chuyện mờ ám, giải thích không được, cũng không được bỏ qua, liền trực tiếp hôn đến lúc thiếu dưỡng khí mọi chuyện liền tốt.
Cho nên An Sênh chưa kịp nói câu thứ hai liền bị Phí Hiên đẩy đến bên tường, thân hình rắn chắc của anh phủ đến, niết cằm cô hôn đến.
Không phải là hôn lướt qua, mà nụ hôn này giống như muốn nuốt chửng người khác, hung hãn.
Hô hấp của An Sênh bị cướp đoạt, tay đang níu chặt quần áo của anh từ từ trượt xuống, dừng bên hông anh, vô thức ôm lấy.
Phí Hiên ỷ vào thân hình cao lớn, chỗ này lại là góc chết, hung hăng càn rỡ một phen.
Phía sau hai người là các túi quần áo rải rác, còn có di động.
Những người khác nhìn qua liền biết hai người đang làm gì, nhưng không thể thấy rõ động tác.
Nụ hôn của Phí Hiên triền miên như lửa nóng khiến cho An Sênh chống đỡ không được, càng về sau, thậm chí hai chân cô cũng bắt đầu mềm nhũn, nhờ chân Phí Hiên chống đỡ.
Nụ hôn chấm dứt, Phí Hiên vẫn không thả An Sênh ra, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển tìm từ ngữ giải thích.
Mỗi câu đều phải nói thật, không lừa gạt cô.
“Em còn dám tìm lại đây?” Phí Hiên dán bên tai An Sênh, “Hiện tại mỗi giây mỗi phút, anh đều muốn em đến điên rồi.”
Anh gạt sợi tóc bên tai cô, chống lại đôi mắt chưa kịp hồi thần của cô, thanh âm khàn khàn nói, “Không để anh hôn…còn không cho anh chút thời gian bình phục.
Em đây là muốn bức tử anh sao?”
Đầu óc An Sênh mới phục hồi một chút, nghe hiểu được Phí Hiên đang nói cái gì, cũng cảm nhận được tâm trạng xấu hổ của anh, nhất thời “Ân” một tiếng.
Phí Hiên nói chuyện rất khẳng khái đương nhiên, làm An Sênh ngay cả suy nghĩ nghi ngờ đều không kịp trỗi dậy, bị hô hấp ấm áp của anh bao phủ, bị lời nói lưu manh của anh áp lực, toàn bộ xấu hổ thẹn thùng đều bị đốt thành tro.
Bên mũi là hương nước hoa dễ ngửi của anh, làm hai chân cô có chút nhũn ra.
Đây là nơi công cộng, mặc dù là góc tường, nhưng là…cũng có người tới người lui, An Sênh xấu hổ ngay cả mặt cũng không dám ló ra.
Cô cắn chặt răng, muốn đứng thẳng, nhưng cả người lại mềm như sợi mỳ, nếu không có “đôi đũa” Phí Hiên thì khẳng định không thể trụ vững.
Phí Hiên niết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn ánh mắt ngập nước của cô, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Lại ôm An Sênh một hồi, lúc này mới hôn hôn cô, thấp giọng nói, “Bây giờ anh đi nhặt mấy túi đồ, em cứ nép trong lòng anh, rồi chúng ta sẽ chạy đi thật nhanh?”
An Sênh mãnh liệt gật đầu, có người tới lui nhỏ giọng nghị luận, cô đã nghe được.
Cô không thể không biết xấu hổ xem như không có việc gì đi ra ngoài.
Mặc dù Phí Hiên là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhưng đề nghị này của anh thật là siêu cấp tri kỷ.
Anh quay đầu, đem túi to túi nhỏ nhặt lên che ở trước người, nhặt di động lên, xoay người lại ôm An Sênh, mặt không đỏ tim không đập nhanh, nửa ôm nửa kéo mang theo cô vào thang máy.
Hai vành tai An Sênh đã đỏ bừng, vào thang máy cũng có nhiều người kỳ quái nhìn qua.
Phí Hiên dừng một chút, dùng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe được, lại cố ý đè thấp giọng nói, “Tuột huyết áp buổi sáng còn không ăn điểm tâm, về sau không được như vậy, có biết hay không?”
Phí Hiên giả bộ tức giận, nhưng thanh âm đầy sủng nịnh cúi đầu nói, “Em ôm chặt anh, trong xe có sô-cô-la, sẽ nhanh tới bãi đậu xe thôi, kiên trì một chút…”
Ánh mắt kỳ quái mang theo dò xét nháy mắt đều biến thành hâm mộ.
Có một cô gái đứng cùng một chàng trai, nhỏ giọng oán giận, “Anh xem người ta đi!”.
Ngôn Tình Xuyên Không
An Sênh rất vui lòng hưởng thụ sự phục tùng của Phí Hiên, người đàn ông này, thật là một tri kỷ đáng chết.
Vẫn duy trì tư thế này, hai người xuống bãi đậu xe, gió lạnh thổi tới, An Sênh cảm giác khí lực đã trở lại.
Phí Hiên mở cửa xe, buông An Sênh ra, cô tức tốc tiến vào trong xe.
Phí Hiên mở cốp sau xe, đem đống túi bỏ vào, đứng ở sau lấy di động ra, mở ra khung chat với Phí Sư, hắn đã trả lời.
- --Việc của ba đã được xử lý, đã gọi người chờ.
Phí Hiên lưu loát đem tin nhắn xoá bỏ, cất di động vào túi, lúc này mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Hai tay An Sênh bụm mặt, sắc mặt vốn đã khôi phục, nhưng khi Phí Hiên vừa tiến vào, mùi hương trên người anh theo động tác mở cửa bay đến, mặt cô lại có xu hướng trở lại trạng thái cũ.
Ngược lại, sắc mặt Phí Hiên thoạt nhìn rất bình thường, ngồi vào vị trí ghế lái, nhìn bộ dáng An Sênh, còn đưa tay sờ sờ cằm cô.
- Hết chương 36.1-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...