Editor: Endy.
"Tại sao anh lại ở đây?!"
"Không phải anh mất tích sao?!"
Hai người trăm miệng một lời, đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Một người đã mất tích gần một tháng, tiêu đề giật tít trên các tờ báo lớn nhỏ ở Thân Thị, các chương trình truyền hình vào khung giờ vàng cũng đưa tin tức.
Chưa kể Phí La Minh quen biết bao nhiêu với chính phủ, huy động biết bao cảnh sát, ngầm xuất trận để tìm người.
Kết quả, Phí Hiên lại lái một chiếc ô tô rồi biến mất vào hư không ở chân đèo trên đường đến Lâm Thị.
Trong một tháng này, Phí Sư đã muốn đào ba thước đất ở đèo đó.
Đừng nói là người, ngay cả một mảnh vụn của chiếc xe cũng không thấy bóng dáng.
Tuy rằng Đồng Tứ chướng mắt Phí Hiên, nhưng thật sự không hy vọng anh chết.
Mấy ngày nay có rất nhiều người tìm kiếm, nhưng không ai có thể tìm ra manh mối gì về Phí Hiên.
Lúc này, người đã mất tích hơn một tháng đột nhiên xuất hiện trước mặt, Đồng Tứ không thể không kinh ngạc.
"Anh..."
"Anh ở trong này lén lút làm gì?" Phí Hiên vẫn chưa biết chuyện của Đồng Tứ và Phí Lam Lam.
Đơn giản là nhìn thấy mặt Đồng Tứ anh liền cảm thấy không vui, không muốn nói chuyện.
Đồng Tứ theo bản năng lui về phía sau một bước, cằm hạ thấp, mắt hướng lên trên.
Đây là một cử chỉ tiêu chuẩn của việc làm sai và sợ bị tóm gọn.
Đôi mắt của Phí Hiên híp lại.
Anh thường xuyên nhìn thấy động tác này trên người Phí Sư.
Nhưng Đồng Tứ mỗi lần nhìn thấy anh đều hận không thể dùng lỗ mũi hếch về phía anh.
Ngẩng đầu, vươn cổ, đến cả mười ngón chân cũng muốn ngẩng cao đầu, chính là bày ra bộ dáng gà đá, sao có thể bày ra tư thế như vậy?
Phí Hiên đang định tiến lên một bước nhìn kỹ lại xem anh ta đang làm trò quỷ gì, nhưng lúc này thang máy vừa đến.
Đồng Tứ như bôi dầu dưới chân, chạy ra khỏi thang máy, vội vàng đi về phía phòng riêng đã đặt trước.
Anh hiện tại quả thực có chút sợ hãi Phí Hiên.
Anh đã chứng kiến sự điên cuồng của Phí Hiên.
Bây giờ lại lên giường với “cô dâu” của anh, mặc dù người trong giới đều biết Phí Hiên không thích Phí Lam Lam.
Nhưng Phí Lam Lam quả thực là “con dâu nuôi từ bé” của Phí Hiên, xem như là người của anh.
Đồng Tứ bước nhanh tới cửa phòng riêng, đúng lúc là phòng kế bên An Sênh và Phí Lam Lam, vẫn là gian phòng lần trước, anh sắp xếp việc nghe trộm...
Hôm nay Đồng Tứ đi theo Phí Lam Lam, nghe cô gọi điện thoại, nói là hẹn người kia cùng đi thuê phòng, lục phủ ngũ tạng đặc biệt không thoải mái, rất khó chịu.
Đồng Tứ không ngốc, anh biết sự khó chịu này có ý nghĩa gì.
Nhưng khi đối mặt với Phí Lam Lam, đến cái rắm anh cũng không thả ra được.
Nói thế nào nhỉ, rằng anh đã ngủ với Phí Lam Lam vài lần nên nghiện cô?
Lời này chính là vũ nhục sâu sắc nhất đối với một cô gái, nói rằng sau vài lần lên giường liền đem lòng yêu cô? Con mẹ nó chứ, gà con cũng không nở nhanh như vậy, xem ra còn quá nông nổi.
Nhìn trước ngó sau, lại cảm thấy nóng ruột, không biết phải tiến hay lui.
Vì vậy nên anh mới đi theo Phí Lam Lam, vắt óc suy nghĩ xem phải làm sao bây giờ.
Phí Lam Lam quả thực chính là mẫu người mà Đồng Tứ thích.
Chính xác mà nói, cô là mẫu người mà hầu hết đàn ông đều thích.
Anh chỉ sợ bản thân nói những lời quá cẩu thả, giống giả tạo, noi ra miệng lại giống như đang khinh bạc mỹ nhân.
Đối với anh mà nói, chuyện lần này như một món hời lớn.
Thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn sàng để bị Phí Hiên đày đoạ.
Anh… muốn có người phụ nữ này.
Cho nên, sau khi nghe tin Phí Lam Lam thuê phòng với người khác, Đồng Tứ vội vàng chạy đến.
Nhưng anh không biết dùng thân phận gì để đi "bắt gian", chỉ dám thuê phòng bên cạnh, chuẩn bị để ra tuyệt chiêu.
Phóng hoả hay đại loại như vậy, nói thế nào cũng không thể để Phí Lam Lam và người khác thành công.
Đồng Tứ vào phòng bên này, nhưng Phí Hiên không đặt phòng.
Anh mạnh mẽ không cần lý lẽ gì cả, dù sao đối với An Sênh, anh cũng không còn mặt mũi, hình tượng đã bị hủy hoại.
Nên có gì mà anh phải sợ?
Cho nên Phí Hiên không nhát gan như Đồng Tứ, mà trực tiếp bấm chuông cửa.
"Ding dong ding dong—"
An Sênh và Phí Lam Lam sau khi tắm rửa xong đi ra, đang nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.
Trên bàn đã bày sẵn rượu và đồ ăn nhẹ.
Hai cô gái ở bên nhau thì nói bao nhiêu cũng không hết.
Đang đến lúc cao hứng, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
"Ding dong ding dong ding dong——"
Bên trong càng chậm chập không mở, sắc mặt Phí Hiên càng đen.
Anh nghe nói sau khi ầm ĩ, An Sênh đã lái xe đến khách sạn Grand.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là cô lại đi tìm tên chim trĩ đó!
Phí Hiên đã bị giam cầm nhiều ngày như vậy, ngay cả khi có thể liên lạc với Phí Sư, anh vẫn nơm nớp lo sợ che che dấu dấu.
Rất nhiều việc không giống như trước đây có thể biết được kịp thời.
Phí Sư chỉ chú ý đi tìm Phí Hiên.
Sau khi tìm được người, phải liên lạc bằng ám hiệu với Phí Hiên, căn bản không có thời gian để thu thập tên chim trĩ kia.
Anh chỉ báo cáo hành tung của An Sênh, căn bản là không để ý ai đi vào khách sạn với cô.
Tiếng chuông cửa càng lúc càng gấp gáp.
An Sênh vừa lúc ở gần phía cửa, lấy áo choàng tắm mặc vào, đứng dậy đi ra mở cửa.
Lúc nãy hai người có gọi món ăn, nên nghĩ là phục vụ mang thức ăn lên.
Cả hai đều nghĩ đó là một nữ phục vụ.
Phí Lam Lam tắm xong cũng chỉ mặc phong phanh.
An Sênh vừa đi vừa không quên nhắc nhở Phí Lam Lam, "Cậu không cần mặc, chỉ cần che lại là được."
Phí Lam Lam vẫn có chút bảo thủ, cô vén chăn bông lên và che đầu.
Trên thực tế, chuyện cô quyến rũ Đồng Tứ đã là cực hạn rồi.
Sự thật chứng minh cô đã lựa chọn đúng.
Ba cô hoàn toàn không dám động đến Đồng Tứ.
Hơn nữa, Đồng Tứ luôn đi theo Phí Lam Lam, cũng không giống kiểu ngủ một lần liền phát chán.
Nên ba cô muốn làm cái gì cũng không dám quá, chỉ dám bạo ngược trong gia đình, đối với cô và mẹ như một trận gió thu cuốn hết lá vàng, quét sạch hai mẹ con ra khỏi Phí gia.
Đây chính là điều mà Phí Lam Lam muốn.
Hiên tại cả người cô, từng tế bào đều đang gào thét vì sung sướng tự do.
Lại có An Sênh là bạn, hai người đều có cảm giác tiếc hận vì gặp nhau quá muộn.
Nếu không phải ca ca của cô thích An Sênh đến điên rồi, cô đã sớm làm quen với An Sênh từ trước.
“Cậu còn trùm chăn qua đầu, không sợ nóng sao?” An Sênh than thở, lê dép đến cạnh cửa.
Không hề phòng bị, cánh cửa mở ra, vừa nhìn thấy Phí Hiên, cô sửng sốt một lúc.
Sau đó không quan tâm gì, trực tiếp đóng cửa lại.
Ngón tay Phí Hiên còn đang đặt trên cánh cửa, An Sênh mắt không chớp đóng sầm cửa lại.
Nếu không phải Phí Hiên phản ứng nhanh lẹ, đặt chân vào khe cửa, chắc chắn anh sẽ phải cáo biệt với ngón tay của mình.
Sắc mặt anh tối sầm lại, siết chặt cánh cửa không cho cô đóng lại.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Một bên là khuôn mặt xám xịt u ám, một bên là mưa bão sắp kéo đến.
Tình nồng ý mật khi trước đã bị cuốn trôi không còn một chút.
"Ai ở trong phòng?" Phí Hiên lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn đặc biệt khó nghe, hiển nhiên là đang kìm nén tức giận.
Áo choàng tắm của cô rộng thùng thình, lộ ra một vùng da, trên cổ vừa vặn có một vết đỏ không rõ ràng.
Vừa rồi lúc tắm cô bị ngứa, gãi mấy lần, hiện tại đỏ hồng thập phần ái muội, giống như dấu vết hoan ái.
Ánh mắt Phí Hiên từ mặt cô dời đến cổ, bị vết đỏ hồng đó thu hút, gân xanh trên trán và cổ nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn An Sênh, vẻ mặt vặn vẹo, hận không thể dùng dao rạch vết đỏ nhỏ trên cổ cô.
Nhưng anh cực lực chịu đựng và hỏi lại một lần nữa, "Nói! Ai trong phòng?!"
An Sênh theo tầm mắt của anh nhìn xuống, cười khẽ một tiếng, nói: "Anh quản được sao?"
Nói xong, cô định đóng cửa lại, nhưng Phí Hiên lại một phen nắm lấy áo choàng tắm của cô, vẻ mặt giống hệt lúc ở sân bay, nói với An Sênh, "Em cứ thử..."
Nước mắt Phí Hiên rơi xuống, đưa tay ra lau lung tung rồi tiếp tục nói: "Em cứ thử xem, hôm nay bất kể trong phòng là ai, nếu em đóng cánh cửa này lại, anh cam đoan, sẽ không cho hắn ta nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! "
An Sênh ngây người nhìn anh một hồi, nắm lấy tay nắm cửa, kéo mở cửa ra một chút, rồi hung hăng đóng lại.
Phí Hiên nhìn chằm chằm An Sênh, không nhúc nhích.
Chân bị kẹt như vậy nhưng anh giống như không cảm thấy đau, chỉ có nước mắt rơi như mưa, lộp bộp rơi xuống, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, "Em liền..."
Lời nói của Phí Hiên không liền mạch, thanh âm đứt quãng, hét lên, “Em vì tên chim trĩ kia, em—"
Nửa câu sau, giọng nói khàn khàn chỉ có hai người nghe thấy, "Liền đối xử với anh như thế này..."
Khóe mắt An Sênh cũng có chút đỏ lên, nhưng một bước cũng không nhượng bộ.
Phí Hiên rốt cuộc không chịu nổi loại ánh mắt này của cô, đưa tay lên lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống.
Anh nắm lấy cổ áo An Sênh, đẩy cô ra khỏi cửa, nhẹ nhàng ấn cô vào tường, nhưng thanh âm lại ảm đạm và lạnh lùng như một con rắn độc đang trườn lên tấm lưng trần giữa mùa đông lạnh giá.
“Em vì hắn ta mà đối xử với anh như vậy …” Phí Hiên đè lên người An Sênh, vốn dĩ đây là một cử chỉ rất thân mật, nhưng lúc này lại như có hàng ngàn rào cản.
"Không cần anh cũng không sao." Phí Hiên nói, "Anh cầu xin em như một con chó, một chút cảm động em cũng không có, em lại hận anh." Thanh âm Phí Hiên khàn khàn, giống như một cánh cửa cũ kỹ đã bị hư hỏng.
"Không yêu anh cũng không sao...!không sao cả."
Anh nói, "Nhưng em cứ nhìn đi, An Sênh, em nhìn đi, anh có bản lĩnh vì em mà gây ra chuyện gì!”
Phí Hiên nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng, "Anh sẽ đưa hắn ta xuống địa ngục ngay bây giờ! Em có thể ở bên cạnh bất cứ ai, bất kỳ ai, anh cam đoan dù có bị xé xác hay chôn xuống đất, anh chắc chắn sẽ kéo tất cả từng người một dám chạm vào em xuống cùng— "
Phí Hiên nói xong, buông An Sênh ra, đi thẳng vào trong phòng.
An Sênh thấy anh thật sự điên rồi, vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay anh, nhưng lúc này Phí Hiên đang nổi điên, khí lực mạnh đến nỗi như biến thành một con tinh tinh khổng lồ, An Sênh bị vung tay, trượt chân ngã xuống đất.
Cô vội vàng giải thích, "Không phải như anh nghĩ đâu, là Lam Lam!"
Đầu Phí Hiên bị lửa giận đốt cháy, căn bản không tin.
Hai cô gái cùng thuê phòng? Tán gẫu sao?!
Phí Lam Lam không mặc quần áo.
Khi Phí Hiên vào phòng, cô vốn không dám chen miệng, động một chút cũng không dám.
Ở trước mặt An Sênh, Phí Hiên như thế nào cũng được, nhưng anh kiêng kỵ nhất là mất mặt trước người khác.
Nhưng nghe đến câu cuối cùng của anh, cùng tiếng bước chân đang đến rất gần, cảm giác khủng hoảng của Phí Lam Lam bùng lên, nhận ra có điều gì đó không ổn, cô lập tức hét lên qua lớp chăn bông, "Ca ca ca ca! Là em!"
Nhưng đã quá muộn, trong cơn tức giận vô tận, Phí Hiên một cước đá lên giường—
Trong khoảng khắc “chỉ mành treo chuông”, Đồng Tứ không biết từ đâu vọt tới, vài bước chạy đến bên giường, lúc cách giường lớn hơn hai thước, vô cùng kỳ diệu dùng sức “bay” trực tiếp lên giường, cả người bao phủ lên người Phí Lam Lam.
Nhưng thật không may, ngay sau đó cả ba người, bao gồm cả Phí Lam Lam đang bị mắc kẹt trong chăn bông và chỉ kịp để lộ nửa khuôn mặt, đều thấy Phí Hiên tung một cước rất mạnh bạo.
Sau đó Đồng Tứ tru lên như heo bị chọc tiết, trợn mắt, vinh quang… rơi vào hôn mê.
- Hết chương 63.1-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...