Editor: Endy.
Trong lòng An Sênh thở dài, đứa nhỏ lại ôm đầu Tần Thư Dư, an ủi, "Ba không khóc, ba ba có nhớ mẹ không?"
Anh mím chặt môi, không trả lời câu hỏi này, mà hai tay ôm lấy cô gái nhỏ, đệm hơi rơi xuống đất, va vào chân An Sênh.
Tần Thư Dư quay đầu lại nói xin lỗi.
Đây là lần thứ hai anh nói xin lỗi.
An Sênh cúi xuống nhặt đệm hơi ôm vào lòng, không nhìn anh cũng không đáp lại.
Cô chỉ nhìn chằm chằm lên số tầng thang máy.
Đầu óc cô lại động kinh nghĩ, nếu Phí Hiên làm ba ba, anh cũng sẽ cẩn thận như vậy, nhất định sẽ chăm sóc cả những việc nhỏ nhặt nhất một cách đàng hoàng...
Khi thang máy đến tầng 4, An Sênh lắc lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ về Phí Hiên.
Đi theo Tần Thư Dư ra khỏi thang máy, đợi anh mở cửa, đặt đứa nhỏ xuống, sau đó quay lại đón lấy đệm hơi cô đang ôm.
"Cảm ơn cô." Tần Thư Dư nho nhã lễ độ đón lấy, anh đặt đệm hơi bên cạnh cửa, cũng không vào ngay.
Thay vào đó, anh nói với An Sênh, người vừa mở cửa, "Cô ăn tối chưa? Hôm qua tôi đã gói rất nhiều sủi cảo, cô có muốn ăn không?"
An Sênh không nghĩ sẽ đòi công lao gì, vừa định từ chối, quay đầu đã thấy cô bé nhỏ vội vàng nói "Ba ba, làm sủi cảo.
Ăn rất ngon!"
Cô cảm thấy đầu óc mình thật sự có vấn đề rồi.
Bất kể là chuyện gì cô cũng đều có thể nghĩ đến Phí Hiên.
Giọng nói của tiểu cô nương không rõ ràng, còn cố ý làm nũng...
An Sênh không từ chối rõ ràng, cũng không biết như thế nào lại thành ngầm đồng ý.
Lúc Tần Thư Dư mang sủi cảo sang còn có cái đuôi nhỏ theo sau.
Lúc chuông cửa vang lên, An Sênh đang đun nước nấu mì.
Nhìn hai người đứng ngoài cửa, An Sênh do dự một chút mới mở cửa.
Tần Thư Dư cầm cái đĩa, tay áo xoắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, đưa cái đĩa cho An Sênh, bước chân lùi lại một bước.
Ngay cả ánh mắt cũng vừa đúng lễ, “Nhân lúc còn nóng cô ăn đi.
Không cần thêm tương, mùi vị vừa phải.
"
Đang định tiễn khách thì thấy cô gái nhỏ ôm lấy đùi Tần Thư Dư, đôi mắt đen như quả nho, nhìn chằm chằm An Sênh.
An Sênh “bắt người tay ngắn, há miệng mắc quai”, nhớ tới dù sao bọn họ cũng sống đối diện nhau.
Về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, An Sênh lui về sau một bước mở to cửa ra, "Vào nhà ngồi đi."
Tần Thư Dư nheo cặp mắt sau tròng kính, lễ phép nói "Có tiện không?"
An Sênh cười, "Không có gì bất tiện, chỉ là trong nhà chưa dọn dẹp, có chút lộn xộn."
Tần Thư Dư cũng cười cười, ôm cái đuôi nhỏ lên, bước vào trong.
An Sênh đưa cho anh một đôi dép lê, Tần Thư Dư mang vào, trực tiếp để cho tiểu cô nương đi chân trần, ba người cùng nhau đi về phía phòng khách.
Cô chỉ nói lời khách sáo, nào ngờ anh lại vào thật.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều là Nguyên Khúc chuẩn bị.
An Sênh cũng không di chuyển gì nhiều, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, rất có sức sống.
Nhưng có thể nhận ra được chỉ có một người ở.
Tần Thư Dư ngồi ở phòng khách, ôm đứa nhỏ.
An Sênh pha cho anh một tách trà, cô không biết đó là trà gì.
Dù sao, cũng đều là Nguyên Khúc chuẩn bị.
Lại lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, đưa cho cô gái nhỏ.
Tần Thư Dư giục con gái, "Uống đi, lát nữa sẽ hết lạnh, không cần để ý đến người lớn."
Cô bé rất ngoan, vừa gật đầu, vừa cầm ống hút sữa chua, cười với An Sênh.
Kể cũng lạ, mấy lần gặp trước mọi người đều cảm thấy xấu hổ nhưng lúc này ba người họ ngược lại không hề ngượng ngùng.
An Sênh ngồi bên cạnh bàn ăn, đứa nhỏ đảo mắt nhìn chung quanh, Tần Thư Dư cũng không biết đang nói chuyện với ai qua WeChat.
Anh ngồi ở ghế sô pha, đôi chân thon dài hơi mở ra, ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng cầm tách trà lên uống một ngụm, cũng không nói chuyện.
Đây đã từng là ước mơ của An Sênh.
Có một đứa trẻ dễ thương và một người chồng bề ngoài cấm dục, nhưng trên giường tựa như sói.
Không cần gia đình giàu có, chỉ cần mọi người hạnh phúc ở bên nhau là được.
Thật không ngờ, giấc mơ này đã bị xáo trộn, hệ thống đột nhiên xuất hiện.
Lúc này An Sênh mới nhận ra rằng giấc mơ của cô đã sớm thay đổi.
Những dự định cho tương lai của cô đều có bóng dáng của Phí Hiên.
Nếu người không đoan chính lúc ngồi nhất định sẽ dựa ra sau, có khi còn gác chân lên bàn rất mất lịch sự.
Nếu hai người cách nhau quá xa, anh ta sẽ liên tiếp nhìn qua bằng ánh mắt câu dẫn, mời cô qua bàn trà ăn.
Sau khi cô ăn xong, anh ta sẽ phụ trách thu dọn...
An Sênh đang suy nghĩ miên man, vừa ăn sủi cảo bên cạnh.
Tần Thư Dư uống nửa ly trà, thấy cô thu dọn đĩa, lập tức đứng dậy, "Không cần rửa, cứ để cho tôi.
Tôi mang về nhà rửa là được."
An Sênh không thể không biết xấu hổ như vậy.
"Cứ để tôi rửa,cũng không tốn sức gì, đều là dầu mỡ, sẽ dính lên người anh đấy.”
Cô gái nhỏ được dạy dỗ rất tốt, một chút cũng không ầm ĩ.
Uống xong hộp sữa chua cũng không đặt lên bàn mà cầm trong tay.
Chỉ cần bắt gặp ánh mắt An Sênh nhìn qua liền nở nụ cười ngọt ngào.
An Sênh lại cảm thấy đau lòng.
Sau khi rửa bát xong, cô lấy một hộp sữa khác đưa cho cô gái nhỏ trước khi hai người rời đi.
Cô bé nhận được sữa liền cảm ơn, Tần Thư Dư cũng nói lời cảm tạ.
Sau khi tiễn hai người đi, An Sênh đóng cửa lại.
Khi vừa quay đầu lại thấy Nguyên Khúc đang ngồi ở chỗ Tần Thư Dư vừa rồi, trên mặt mang theo ý cười không rõ hàm xúc.
Cô nhíu mày, nói "Đến cũng không nói một tiếng, muốn dạo chết người sao.”
"Tôi đã ở đây lâu rồi ", Nguyên Khúc nói "Lúc cô đang ăn sủi cảo, chẳng qua tôi không có xuất hiện, sợ quấy rầy chuyện tốt của cô thôi ah."
"Anh thiếu đòn đúng không?" An Sênh nói, "Bác sĩ Tần là người đứng đắn."
“Đúng đúng đúng, anh ta là một người đàn ông đứng đắn, nhưng không có nghĩa là ý nghĩ của anh ta cũng đứng đắn.”
Nguyên Khúc có lý có cứ nói, "Một người cha đơn thân đã ly hôn dắt theo một đứa trẻ, đưa sủi cảo làm ở nhà cho một người phụ nữ độc thân.
Còn đưa đứa trẻ đến ngồi ở nhà cô gái đó uống một tách trà, rồi nhìn cô ấy dùng bữa.
Điều này rõ ràng là anh ta có ý tứ với cô.
Có thể đứng đắn chỗ nào? "
"Anh ấy là vì tôi giúp anh ấy lấy đồ, còn có cô bé kia kéo tóc tôi." An Sênh đi vào bếp, lấy đôi đũa mà cô vừa dùng, đem đi rửa rồi lau bàn.
"Chỉ là việc nhỏ, nói lời cảm ơn là được.
Có nhất thiết phải mang đồ ăn đến tận nhà không?" Nguyên Khúc nói "Anh ta còn chưa ăn tối liền nấu sủi cảo mang đến cho cô.
Ăng-ten của cô nhận tín hiệu hơi chậm đó."
An Sênh sửng sốt một chút, nghĩ lại có chút đúng, hình như thời gian cô vào nhà đun nước chuẩn bị nấu mì không đủ để Tần Thư Dư ăn xong rồi mang đồ ăn sang cho cô.
Nhưng hai người chỉ mới gặp vài lần, An Sênh còn chưa tự tin bản thân cô có sức hấp dẫn đến vậy.
Nguyên Khúc không biết làm sao mà nhìn ra được suy nghĩ của cô, hận rèn sắt không thành thép, "Cô là nữ chính, là vầng sáng nhất trên bầu trời.
Cô có biết mình có mị lực thế nào không?”
Nguyên Khúc nói, "Trời sinh gương mặt tinh tế, dáng người mềm mại, nhìn không có chút nào yếu ớt.
Vừa nhìn liền muốn làm quen.
Nếu không, đứa nhỏ mẫn cảm như vậy cũng sẽ không dám tiến lên gọi mẹ.”
"Đừng nói là một người đàn ông ly hôn, với bộ dáng này của cô chỉ cần đi đến chợ đêm gần trường đại học, dạo hai vòng chắc chắn sẽ có vô số sinh viên nam tiến tới làm quen.", Nguyên Khúc lắc đầu, "Nhiều người để cô lựa chọn như vậy, sao cô cứ nhất quyết treo trên cổ Phí Hiên làm gì.
"
An Sênh không trả lời, và cũng không định nói về chuyện đó nữa.
Cô đã quyết định sẽ tránh xa Tần Thư Dư.
Bây giờ cô vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của mình.
Rất nhiều thứ giống như Phí Hiên nghĩ, không dễ dàng buông tay như vậy.
Lúc này vô luận là cô chọn ai, chuyện này cũng thật là khốn kiếp.
An Sênh ngồi trên sô pha, đối diện đối với Nguyên Khúc nói "Anh giúp tôi chú ý vài địa điểm cho tiệm bánh." An Sênh nghĩ nghĩ, “Vị trí tốt một chút.
Khu vui chơi bên kia rất nhanh sẽ tuyển được người, tôi sẽ từ chức.
Nếu anh mở bàn tay vàng cho tôi, tôi sẽ mở một cửa hàng bánh của riêng mình.
"
- Hết chương 46.2-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...