Cứ như vậy, buổi dạy học đầu tiên của Long Quân Dao cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Tống Lộ Khiết rời đi, Long Quân Dao cô ngơ ngác đứng đờ người ra ở phòng học trống không, ngoài việc chỉ biết đứng đấy nhìn theo hướng mà cô nàng kia chạy đi thì dù chỉ một chút cô cũng không nhúc nhích.
Long Quân Dao lúc đó có chút không tự chủ được mà khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mềm mại.
Ngày đầu tiên làm việc ở trường đại học S xem như cũng không có quá nhiều vấn đề xảy ra.
Long Quân Dao khi này thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng học.
Đi được nửa đoạn đường hành lang thì cô lúc ấy va phải một người nào đó.
Mớ đồ lỉnh kỉnh người nọ ôm trên tay do bị lực va chạm tác động mà rơi xuống đất, cô lúc ấy cũng mau chóng ngồi xuống giúp người nọ thu nhặt đồ bị rơi.
Nhặt xong đồ, Long Quân Dao đưa nó cho đối phương, khi này cô mới nhận ra người trước mắt là một chàng thanh niên.
Dáng người chàng trai hơi gầy, nhỏ nhắn, chiều cao trung bình chưa đến 1m75, làn da trắng hồng mềm mại.
Nếu không phải khoảng cách gần và nhìn thấy yết hầu của người đó hơi lộ ra thì có lẽ cô còn cho rằng người mà mình va phải là một cô gái nữa cơ.
Tiếp nhận đồ đạc ở trong tay của Long Quân Dao, chàng trai lí nhí cất giọng:
“Cảm, cảm ơn!”
Âm hưởng vừa thanh vừa trong này chỉ vừa lọt vào tai của Long Quân Dao đã khiến cho cô kinh ngạc trợn trừng mắt.
Nhìn chăm chăm người trước mặt, hình như người đó cũng cảm nhận được ánh mắt của cô nên cũng chậm rãi ngước mặt lên đối mặt với cô.
Khi này đã có thể nhìn rõ gương mặt người trước mắt, Long Quân Dao đã kinh ngạc đến mức không còn gì có thể làm cho cô bất ngờ hơn được nữa.
“T-Tiểu Bạch?” Long Quân Dao lẩm nhẩm một cái tên.
Chàng trai nghe không rõ cô nói gì nên hơi ngẩn người rồi nghiêng đầu nhìn cô một cách kỳ lạ.
“Cô gọi tôi sao?” Chàng trai hơi bối rối hỏi.
“À, không, chỉ là trông cậu rất giống một người thân của tôi nên...” Long Quân Dao lúc này bối rối cũng chẳng kém người trước mắt.
Người thanh niên đưa mắt nhìn Long Quân Dao đầy nghi hoặc rồi lại âm thầm tỉ mỉ quan sát cô.
Cả hai khi đó như rơi vào một khoảng không gian tĩnh lặng khác, cứ như vậy được một lúc thì bỗng người thanh niên lên tiếng trước:
“A, cô có phải là giảng viên mới của lớp kinh tế thông thái năm 2 không?” Chàng trai khi đó ‘a’ lên một tiếng như thể nhận ra một điều gì đó rất ghê gớm.
“Đúng vậy! Có chuyện gì sao?” Long Quân Dao nhíu mày đầy nghi hoặc hỏi lại.
“Ơ, cô không biết gì cả ư? Những việc liên quan đến lớp thông thái mà cô đảm nhận ấy.” Chàng trai mở to mắt không dám tin nói.
“Hửm? Có chuyện gì không ổn với lớp tôi đảm nhiệm ư?”
“Tôi, tôi cũng chẳng biết phải nói sao. Nhưng mà cô cứ tiếp tục dạy thêm một thời gian sẽ hiểu thôi.” Vừa nói dứt lời, chàng thanh niên liền ôm theo mớ đồ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của người nọ, Long Quân Dao hơi ngây người ra trong chốc lát.
Dù sao cũng là người chung giường suốt một khoảng thời gian dài ở thế giới kia, chưa kể cậu đã sinh cho cô hai người con, nói không nhớ không dao động hay động tâm chính là một lời nói dối lớn tự lừa gạt chính mình.
Hơi ngây người ra, Long Quân Dao nhìn bóng dáng người trước mắt cứ một dần xa hơn, cô khi này không nhịn được đã cất giọng hỏi:
“Cậu tên gì?”
“Hả? Tôi? Tôi tên là Vũ Bạch.” Chàng trai quay đầu lại đáp lời Long Quân Dao, chẳng những thế cậu còn nở một nụ cười rạng ngời tựa như nắng ban mai.
“Còn tôi là Quân Dao, rất vui được gặp cậu.” Long Quân Dao gần như ngẩn ngơ trước nụ cười của người nọ nói.
Lúc ấy, trong đầu cô bất chợt hiện lên gương mặt nhỏ đầy nét nhu mì của A Khiết, cô vội lắc đầu mấy cái rồi nói tiếp:
“Vũ Bạch, đã khá trễ rồi, tôi còn có việc, tạm biệt...”
Nói xong, Long Quân Dao chợt lộ ra một nụ cười mờ nhạt ẩn chứa sự không nỡ có chút thương tâm.
A Khiết của cô đã quay về rồi, vẫn nên yên phận thôi. Và câu tạm biệt này có lẽ là cô muốn dùng nó để cắt đứt tất cả mọi dây tình cảm với người này. À, không, phải nói đúng hơn là người giống cậu ấy trong thế giới kia.
“Tạm biệt!” Chàng thanh niên vẫn như vậy không hề biết gì mà thản nhiên tươi cười vẫy tay chào rồi quay lưng rời đi.
Long Quân Dao đứng tại chỗ nhìn người nọ rời khỏi nhỏ giọng lặp lại câu tạm biệt một lần nữa:
“Vũ Bạch tạm biệt! Tiểu Bạch, tạm biệt...”
-------------------
Sau khi gặp mặt cậu thanh niên trông hệt như Tiểu Bạch thì bao nhiêu tâm tình tốt của Long Quân Dao bị đánh đổ.
Bây giờ trong lòng cô loạn cào cào lên, chẳng những thế, lồng ngực cũng ẩn ẩn một cảm giác đau nhói như bị kim đâm vào.
Ngồi ở bàn làm việc, cô thở ra một hơi thật dài đầy phiền muộn, dù sao sớm muộn cũng phải cắt bỏ những tình cảm không nên.
Long Quân Dao trầm mặc ngồi trên ghế, cô tựa lưng về phía sau rồi gác tay lên trán che khuất gương mặt.
Không rõ cô lúc đó suy nghĩ những gì, nhưng duy trì tư thế đấy được một lúc lâu thì cô cũng lấy lại được tinh thần mà ngồi thẳng lưng dậy.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn một dãy số không còn gì gọi là xa lạ rồi gọi đi.
Điện thoại đổ được mấy hồi chuông cuối cùng cũng có người nhấc máy.
“Sếp, có chuyện gì cần căn dặn ạ?” Giọng nói của Triệu Phong từ bên kia đầu dây cất lên.
“Phong, cậu cho người tìm hiểu một chút thông tin về lớp mà tôi đang dạy đi.”
“Được, tôi sẽ làm ngay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...