Nữ chính trong truyện vốn là cung nữ thân cận hầu hạ bên Hạ Vũ kia. Hai người bên nhau từ nhỏ, thân thiết tỷ tỷ muội muội. Sau này, khi tỏ tình với nam chính thất bại, nữ phụ của chúng ta đã nói với nam chính, rằng: " Đại tướng quân quả nhiên là người lãnh đạm vô tình, từ chối thẳng thừng không mờ ám. Trước đây chỉ nghe thiên hạ đồn đại, bây giờ mới biết là thật. Cơ mà ta thỉnh cầu ngài một điều, coi như nể mặt cha ta, hãy cùng ta đến gốc cây Mộc lan trong hoa viên thắp nén nhang cầu nguyện, để tâm ta bớt rối bời."
Khi nói câu này, Hạ Vũ tiểu thư đã hi vọng, chí ít có thể cùng chàng đi dạo một chuyến, là buổi hẹn hò đầu tiên giữa hai người.
Và cũng là buổi hẹn cuối cùng...
Lúc đó, nam chính soái ca kia cũng chỉ làm như lời thỉnh cầu, nể mặt Bạch thừa tướng nên mới miễn cưỡng đi cùng. Nhưng đến gốc cây Mộc lan, lại có một cảnh tượng làm chàng sững sờ, tâm tình đang nhàm chán chợt như có một ngọn lửa ấm, âm ỉ bập bùng trong tim, rồi rực lên cháy dữ dội.
Mùa xuân, đúng vào thời điểm Mộc lan nở rực rỡ nhất, ngàn bông hoa bay trong gió xuân, diễm lệ khoe hồng sắc, quả y tiên cảnh.
Nhưng, trong mắt Đại tướng quân, cái người đứng dưới tán cây hình như còn đẹp hơn gấp ngàn vạn lần...
Đôi mắt long lanh tựa ngọc, ánh nhìn rực sáng, trong con ngươi hồ như có hàng trăm con sóng, sâu thăm thẳm.
Chuyện về sau thì ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy. Vậy mà lúc ấy, cô nàng nữ phụ kia vẫn ngây thơ không hiểu chuyện: Khi được hỏi thì một mực ca ngợi cho "chị em tốt" của mình. Này thì đức hạnh muôn phần, này thì nhân hậu thiện lương, bao nhiêu mỹ từ đều đem ra hết.
Đó chưa phải là tất cả, phần sau đó mới là phần làm độc giả Bạch Hạ Vũ ức chế:
Đại tướng quân thì nhất kiến chung tình, còn nàng cung nữ thì thầm ái mộ ngài từ lâu. Và thế là.....
Còn thế là gì nữa!?! Đám cưới sang trọng, cờ hoa giăng khắp nơi chứ sao!
Nam chính nữ chính sống hạnh phúc, bách niên giai lão, còn nữ phụ kia thì chẳng ai thèm để ý nữa...
Nàng ấy gạt hết tình cảm sâu đậm của mình sang một bên, nhiệt thành chúc phúc cho hai người bọn họ. Rồi sau đó, 'thăng cấp' trở thành nhân vật quần chúng, sống mờ nhạt đến cuối truyện.
THẾ ĐẤY!#$$%^%^&*&^&$
Trở lại với hiện thực, Bạch Hạ Vũ, hoa khôi tài năng đang phơi mình dưới trời nắng 34 độ C mà thở dài....
Không công bằng, trong tiểu thuyết lúc đó hoa mộc lan đang vào thời gian nở nhiều nhất, y phục của cung nữ lại màu hồng đào. Đứng giữa biển hoa như vậy thì kiểu gì mà chẳng đẹp lộng lẫy xuất thần ==
Hạ Vũ đây là cực kì bao che khuyết điểm, vì vậy cô một mực cho rằng bà tác giả ngu ngốc. Cho dù sự thực là, cô sợ lũ bạn bè thích bới lông tìm vết của mình sẽ chọc cô tới chết...
-A!!! Vũ Nhi, không ngờ ngươi ở đây, thế nào, truyện hay chứ??? -Một giọng nói nham nhở truyền đến.
Chết! Sao vừa nhắc tới Tào Tháo thì sư phụ của Tào Tháo lại mò đến thế này?
Hạ Vũ bất giác đưa tay lên miệng hà hơi ngửi thử, không thể nào, rõ ràng sáng nay cô đã đánh răng sạch sẽ rồi cơ mà. Còn thiếu điều đi dùng thử loại súc miệng mới mà bác hàng xóm quảng cáo PR cho mẹ...
-Đa tạ Dương tiểu thư, một người như con không đáng để Người bận tâm đâu ạ.-Cô châm chọc đáp lại cô gái nói giọng nham nhở kia.
-Bạch Hạ Vũ! Độ vô sỉ của ngươi không hề có chiều hướng giảm, mà còn tăng theo cấp số nhân!-Thanh An khinh bỉ.
Cô gái kia là Dương Thanh An, bạn thân của Hạ Vũ, gia đình cô là chủ một công ty chuyên sản xuất các loại mĩ phẩm từ thiên nhiên, làm ăn phát đạt, đầu tư rất lớn. Sở dĩ, hai người chơi thân với nhau là vì, Thanh An cũng bị bố mẹ tống vào đây.
- Được rồi, nghe giọng điệu là biết ngươi tức giận rồi, chỉ là nhân vật trong truyện ngôn tình cẩu huyết thôi mà, việc gì phải so đo?
-Ai chẳng biết, chỉ là, ta rất bao che khuyết điểm-Hạ Vũ, mặc cho mình đã là sinh viên, 19 tuổi vẫn lăn ra làm nũng.Rúc vào người Thanh An
-Ây da, ngươi cũng nhận ra điểm xấu của mình được sao? Tốt lắm, ta hôm nay hào phóng bao ngươi đi ăn!-Dương tiểu thư vừa dỗ dành, vừa đẩy Hạ Vũ ra thầm nghĩ: '' Tiểu tử nhà ngươi tắm nắng bao lâu rồi, người đầy mồ hôi, đừng có ám sang ta"
-Dương đại gia!!!!!Con nguyện sống chết vì ngài, lòng bao dung của ngài thật tựa như biển cả mênh mông, không gì sánh được!!!!-Chỉ cần nghe thấy đồ ăn, Bạch Hạ Vũ không thiết gì nữa.
Tối hôm đó, Thanh An cùng Hạ Vũ và một số người bạn đi đến quán ăn 'Hảo Thực' ở gần học viện đánh chén. Năm người xử lí hết sạch một con vịt quay Bắc Kinh to, hai đĩa bánh nhân thịt chiên, ba bát thịt hầm nhừ, hai bát canh trứng gà. Cả đám còn gọi thêm rất nhiều nước ngọt và vài lon bia.
Về sau, mấy cô gái còn đòi uống rượu...
Một chai rượu trắng được đưa lên. Hạ Vũ của chúng ta, mặc dù chưa bao giờ biết đến thứ gọi là 'đồ uống có cồn', vẫn hiên ngang uống đến khi say lơ ngơ , mặt đỏ ửng.
-Này hoa khôi, tiểu thuyết ngôn tình kia, số phận cô nàng nữ phụ đó có khi nào là tương lai của cậu không? Bị từ chối, rồi người trong mộng bị cướp mà không làm gì được???-Một cô bạn cao hứng hỏi
-Vớ vẩn, nếu tớ mà là cô nàng nữ phụ đó, tớ sẽ biết phận thủ thường mà không phải lòng nam chính. Tớ còn muốn trở thành Bạch Hạ Vũ kia nữa kìa.-Hoa khôi năm nhất, giờ đang huyên thuyên không biết trời trăng gì.
-Thôi được rồi, hôm nay tiệc tàn ở đây, Vũ Nhi, ta và ngươi đi về. Bây giờ mà có phóng viên nào đi qua, chụp được ảnh thì dở. Ngày mai có khi ngươi sẽ xuất hiện trên báo với dòng tít: 'Tân hoa khôi của học viện điện ảnh Bắc Kinh rượu chè đàn đúm, say bét nhè làm loạn' đấy!-Thanh An-người duy nhất còn tỉnh táo-ra lệnh giải tán.
Đêm về, Hạ Vũ ngủ như chưa từng được ngủ. Trong mơ, cô còn thoáng thấy một nữ nhân mặc trang phục thời xưa...
Nhưng mà, sao cô ấy lại có nét giống nữ chính trong cuốn truyện ngôn tình cẩu huyết kia thế nhỉ?.....
Cảm thấy mặt mình lành lạnh, Hạ Vũ giật mình tỉnh dậy.
-Tiểu thư, người tỉnh rồi, tốt quá, em cứ lo người lâm bệnh.
Trước mặt mình là một thiếu nữ mặc y phục cổ trang màu hồng đào, tay cầm khăn mặt, bên cạnh là một chậu nước, khuôn mặt lo lắng, giọng nói dễ nghe.
Cơ mà cái gì vậy? Đây là chốn quái quỉ gì vậy???Sao lại nhìn như thời phong kiến thế?
Mà người trước mặt mình là ai vậy? Từ từ đã, y phục cổ trang, màu hồng đào...
Y PHỤC CỔ TRANG MÀU HỒNG ĐÀO????
-Này, cho hỏi, cô có phải là... Chu Thiên Ái?-Bạch Hạ Vũ vừa hỏi, vừa cầu mong cái cảm giác quen thuộc trong tâm trí mình chỉ là ảo tưởng.
Nữ nhân kia nghe vậy mặt biến sắc, vội trả lời:
-Vâng tiểu thư, em chính là Ái Ái, nô tì của người đây mà. Người bị sao vậy???
-"..."
THÔI CHẾT RỒI!!!!!!!!!!!!! Bạch Hạ Vũ trong lòng như trỗi dậy ngàn cơn cuồng phong...
-Này....vậy.....ta......không phải là............Bạch Hạ Vũ chứ?
-Ơ kìa! Chẳng lẽ tiểu thư vẫn chưa tỉnh táo? Người chính là Bạch Hạ Vũ, con gái duy nhất của Bạch thừa tướng mà! Không phải thì là ai chứ???
"Trời ơi....cái tôi muốn nói không phải là Bạch Hạ Vũ đó, là Bạch Hạ Vũ khác cơ...." Hoa khôi học viện điện ảnh Bắc Kinh lúc này thở dài, cảm giác như có ai vừa đánh mình một cú trời giáng vậy...
Quỷ thần ơi. Cô nhớ láng máng, trong lúc say rượu hình như có ba hoa về việc mình muốn làm nữ phụ trong truyện. Nhưng là say rượu kia mà!!!!!!!!!!! Sao lại có thể thành thật được cơ chứ?!?!
Không tin nổi, cô đã xuyên qua tiểu thuyết ngôn tình, trở thành nhân vật có số phận thê thảm nhất trong đó rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...