Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Uyển Như sau khi ra khỏi phòng làm việc của Lục Ảnh Quân, quay về bàn làm việc của chính mình, cô cứ liên tục nhìn chầm chầm vào màn hình điện thoại, ba chữ " Lục Ảnh Quân" vẫn còn đang hiện trên màn hình, cùng với số điện thoại của anh, khiến Uyển Như vô cùng không ngờ, anh vậy mà lại cùng cô trao đổi số điện thoại

Vẫn còn đang ngây người,thì lúc này trợ lý Hàn cũng từ phòng Lục Ảnh Quân bước ra, đi thẳng đến trước bàn làm việc của Uyển Như,mĩm cười cúi đầu

" Cô Tống, tổng giám đốc có dặn, giờ cơm trưa cô sẽ cùng ngài ấy dùng cơm"

Uyển Như nghe trợ lý Hàn thông báo lại liền từ trên ghế đứng bật dậy, giọng điệu hết sức bất ngờ

" Dùng cơm…"

Uyển Như đưa ngón tay chỉ vào chính mình, đôi mắt mở to nhìn trợ lý Hàn

" Anh nói…tôi…tôi cùng Lục tổng dùng cơm trưa sao?"

Nhìn thấy sự kinh ngạc trên gương mặt của Uyển Như, trợ lý Hàn chỉ biết mĩm cười gật đầu, vì ngay cả bản thân anh lúc nãy khi nghe Lục Ảnh Quân căn dặn cũng bất ngờ không kém, mà có lẽ sau này không biết chừng sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn thế này nữa

" Cô Tống, lời của Tổng giám đốc, tôi đã truyền lại rồi, vậy bây giờ tôi xin phép trở về chuẩn bị cho cuộc họp "

Trợ lý Hàn đã rời đi khá xa mà Uyển Như vẫn còn đứng yên chưa thể hoàn hồn, cô không tin vào tai mình, rõ ràng từ đêm qua đến giờ, Lục Ảnh Quân dường như có gì đó rất lạ, mà ngay cả bản thân cô lại cũng không nghĩ ra được điểm lạ này chính xác là cái gì

Cùng lúc này, dưới cổng Lục thị, một chiếc BMW X5 cũng vừa dừng lại, một cô gái với mái tóc xoăn dài thời thượng từ trên xe bước xuống, cô ta mặc trên người một bộ đồ công sở cách điệu với áo lụa tơ tằm tay dài phối cùng váy trắng, trên tay là túi xách hàng hiệu đắt tiền, đang sải bước trên đôi giày cao gót từ ngoài cửa đi vào, lúc cô ta đi đến gần thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc thì một người nhân viên lễ tân nữ vội vàng chạy đến cung kính lễ phép cúi đầu

" Xin lỗi Đoàn tiểu thư, cô có thể dừng bước một chút được không ạ?"


Nghe được tiếng gọi cô gái xoay người, nhìn về phía nữ nhân viên lễ tân

" Có chuyện gì??"

Nữ nhân viên lễ tân cúi thấp đầu, giọng có chút sợ hãi, ấp úng

" Xin…xin lỗi,Đoàn tiểu thư cô có thể đợi một chút, đợi chúng tôi thông báo lên phòng tổng giám đốc được không ạ?..vì…vì…tổng giám đốc có lệnh, khi nào Đoàn tiểu thư đến nhất định phải …phải thông báo trước"

" Cái gì!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày
4. Tàng Ngọc Nạp Châu
=====================================

Giọng điệu ngạc nhiên xen lẫn chút tức giận, cô đưa tay tháo chiếc kính râm trên mặt mình xuống, để lộ đôi mắt được trang điểm rất kiều diễm, nhưng lúc này lại trông có vẻ dữ tợn

" Cô nói cái gì?..cô là nhân viên mới đến sao, cô có biết tôi là ai không? Đoàn Hân Nghiên tôi trước giờ đến Lục thị mà cũng phải được thông báo trước sao?..còn không mau tránh ra"

Dứt lời Đoàn Hân Nghiên vẫn tiếp tục bước về phía thang máy chuyên dụng, mặc cho nữ nhân viên lễ tân lên tiếng khuyên ngăn


Hai nhân viên bảo vệ bên ngoài cùng lúc chạy vào, đưa tay ngăn trước cửa thang máy

" Đoàn tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi, đây là lời căn dặn của tổng giám đốc Lục"

Nghe được đám người bảo vệ nói là lời căn dặn của Lục Ảnh Quân, Đoàn Hân Nghiên dường như càng tức giận hơn, từ lúc cãi nhau lần trước đến giờ, anh cũng chưa từng điện thoại cho cô, ngay cả một tin nhắn cũng không có, hôm nay cô còn vứt bỏ mặt mũi đến đây gặp anh, vậy mà… Đoàn Hân Nghiên tức giận, mặc kệ bọn họ kiên quyết bước vào cửa thang máy

" Các người tránh ra, tôi nhất định phải đi gặp tổng giám đốc của các người hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào"

Nói rồi cô đi thẳng lên phòng của tổng giám đốc, đám người bảo vệ phía sau vẫn chạy theo ngăn cản, nhưng lại không dám chạm vào thân thể vàng ngọc của cô, mà chỉ biết đuổi theo hết lời can ngăn

Thang máy lên đến phòng tổng giám đốc thì dừng lại, Đoàn Hân Nghiên từ thang máy bước ra với gương mặt phừng phừng lửa giận, cô thẳng bước phía trước mà tiến tới, bảo vệ phía sau vẫn một mực đuổi theo

Uyển Như đang ngồi tập trung làm việc ở bên này, nghe từ đằng xa rất đông tiếng người ồn ào, cô ngẩn đẩu ra nhìn, thấy rất đông mọi người tụ tập lại thêm tiếng người giống như đang cãi vã, không biết rốt cuộc là chuyện gì, Uyển Như cũng đứng dậy bước đến xem

Đi đến gần liền nhìn thấy Đoàn Hân Nghiên cùng với đám người bảo vệ đang tranh cãi với nhau, bọn họ dường như đang cố ngăn cản Đoàn Hân Nghiên không cho cô tiến vào

Uyển Như tuy không biết tại sao bọn họ lại làm vậy, nhưng cô biết Đoàn Hân Nghiên là người rất có địa vị trong lòng của Lục Ảnh Quân, bọn họ còn là thanh mai trúc mã, nếu bọn họ lỡ đắc tội với cô ấy, hậu quả sẽ khiến Lục Ảnh Quân nổi giận, nghĩ vậy cô liền bước đến định khuyên can, nhưng khi tay cô vừa chạm vào tay của Đoàn Hân Nghiên thì bất giác bị Đoàn Hân Nghiên vung mạnh, hét lớn

" Tránh ra, đừng có chạm vào tôi"

Vì Đoàn Hân Nghiên dùng lực quá mạnh, nên khi bàn tay cô ta vô tình đập mạnh vào mặt của Uyển Như một tiếng " Bốp" thật lớn, làm Uyển Như bất giác té ngã xuống nền nhà


Đoàn Hân Nghiên xoay người lại, nhìn thấy người lúc nãy bị cô đánh trúng chính là Uyển Như, cô nhớ lần đó tại Lục thị,cũng vì cô gái này mà Lục Ảnh Quân đã lớn tiếng với cô,khiến cho Đoàn Hân Nghiên vừa nhìn thấy cơn giận của bản thân càng như lửa thêm dầu, nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía Uyển Như

" Lại là cô…"

Bên phía Lục Ảnh Quân, lúc này anh vừa bước vào phòng họp được hơn 10 phút, nên những chuyện bên ngoài anh đều không hề hay biết

Cửa phòng họp mở ra, một nhân viên bưng cà phê mang vào, sau khi an bài cà phê cho mọi người trong phòng xong,liền bước đến chỗ trợ lý Hàn nói nhỏ vào tai anh, khi nhân viên bưng cà phê vừa rời đi thì trợ lý Hàn cũng nhanh chóng bước theo

Lục Ảnh Quân nhìn thấy trợ lý Hàn vội vã như vậy, đôi mắt anh đột nhiên trầm xuống, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, nhìn về hướng cửa, những người đang có mặt trong phòng họp, thấy ánh mắt của Lục Ảnh Quân thay đổi, có chút u ám, bụng dạ liền lập tức trở nên hồi hộp lo lắng

Uyển Như bị té nằm dài trên mặt đất, do bất ngờ bị đánh trúng nên đầu óc cô có chút choáng váng, nhất thời không đứng dậy được,

Về phía trợ lý Hàn,sau khi nghe có người thông báo liền lập tức chạy đến, cũng là vừa lúc nhìn thấy Uyển Như ngã xuống đất, anh vội vã chạy đến đỡ cô dậy

" Cô Tống, cô có sao không? có bị thương chỗ nào không?"

Uyển Như được dìu đứng dậy, nhìn thấy người đỡ mình là trợ lý Hàn, cô gượng cười liên tục xua tay

" Tôi không sao, không sao cả, cũng không có bị thương chỗ nào"

Đột nhiên cô cảm thấy một bên má truyền đến một trận đau rát, liền đưa tay sờ vào gương mặt chính mình, cảm nhận một bên mặt dường như sưng lên rất đau

Cùng lúc này,phía sau cửa thang máy,chợt có tiếng người đàn ông vang lên

" Ồ…phòng của tổng giám đốc Lục, từ lúc nào lại trở nên náo nhiệt như vậy"

Tất cả mọi người có mặt đều ngoái đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy một chàng trai rất đẹp trai, phong độ đang tiến vào, thân hình cao ráo, ăn mặc đơn giản, phóng khoáng, ngũ quan trên gương mặt vô cùng nam tính, còn đeo một chiếc kính gọng vàng tinh tế, nhìn vào rất nho nhã, tri thức


Nhìn thấy anh, bọn họ đều trực tiếp cúi đầu

" Phí thiếu"

Những ai làm trong tòa nhà Lục thị này đủ lâu, dường như đều biết đến anh, thân phận của anh không chỉ là bác sĩ riêng khiêm bạn thân của Lục Ảnh Quân mà còn là thiếu gia của nhà họ Phí, người thừa kế đứng đầu của bệnh viện Hoàng Gia, lớn nhất nước S này

" Anh Nam Dạ, sao anh lại ở đây?"

Đoàn Hân Nghiên lên tiếng gọi,cô biết anh là bạn thân của Lục Ảnh Quân từ thuở thiếu thời và cũng đã từng gặp qua vài lần, nên xem như có chút quen biết

Phí Nam Dạ không đáp lại, ánh mắt lướt qua người Đoàn Hân Nghiên sau đó bước đến trước mặt Uyển Như, anh đưa tay đẩy đẩy gọng kính, khóe miệng khẽ nhếch

" Em gái nhỏ, lại gặp rồi"

Uyển Như nhìn Phí Nam Dạ, đôi mắt hạnh chớp chớp, thật ra lúc đầu khi anh bước vào,cô đã cảm thấy anh có chút quen mắt, nhưng khi bọn họ gọi anh hai chữ " Phí thiếu" thì cô liền nhớ ra, anh chính là người đã giúp cô trong quán bar ngày hôm ấy

" Là anh sao??"

Lúc này trợ lý Hàn đứng bên cạnh ngạc nhiên

" Cô Tống, cô biết ngài ấy?"

Uyển Như mở miệng chưa kịp trả lời thì đã nghe được tiếng âm trì như gió rét thổi qua, khiến cô đứng từ xa cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo

" Tôi cũng muốn hỏi…Hai người biết nhau sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận