-Tuýt!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng còi khai mạc cuộc thi thể thao cuối cùng cũng vang lên, kéo theo đó là sự tung hô ngất trời của hàng vạn con người. Những gương mặt non choẹt hớn hở chờ đợi các cuộc thi gay cấn sắp tới, một vài gương mặt hằn dấu nếp nhăn thời gian hồn hậu hướng về phía lớp trẻ đang hưng phấn muốn lao ngay vào cuộc thi như đang nhìn lại chính mình một thời đã qua.
Không khí như càng nóng hơn khi Quân đại diện cho đội thắng cuộc năm ngoái lên đọc diễn văn khai mạc. Cả sân vận động nhốn nháo trong giây lát ngưng bặt, ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen ghét có, thần tượng có. Dù ai đi nữa cũng khó có thể rời mắt được chàng trai đang đứng trên bục, khí chất của cậu khiến người ta kiêng dè, giọng nói cuốn hút khiến bản khai mạc dài dòng có sức lôi kéo kì lạ.
Giữa không khí nghiêm trang của bản khai mạc Quân đang đọc thỉnh thoảng cũng có vài cô gái không kiêng nể ai, bạo dạn rú hét ầm lên tên Trần Minh Quân. Ở đâu đó giữa hàng trăm hàng ghế khán giả còn thấp thoáng một vài chục cái banner tên cậu, những lời cổ vũ được trang trí diêm dúa cầu kì sặc sỡ nổi bật hẳn lên so vs mấy lời cổ vũ của các đội chơi khác.
Bài diễn văn lê thê kết thúc, tiếng vỗ tay nhất loạt vang trời.
Sau hàng loạt tiết mục cổ động và một vài tiết mục văn nghệ sôi nổi, các đội chơi nhanh chóng trở về khu vực nhà nghỉ của mình.
Tại đây, trường Vĩnh Long - trường chủ nhà đã sắp xếp hẳn mấy khu nhà gần nơi thi đấu dành riêg làm chỗ ở cho các đội, và ban lãnh đạo của các trường. Thiên Lâm tuy không phải đội chủ nhà nhưng vẫn được đặc cách ở khu nhà nghỉ cao cấp thuận tiện nhất. Một số đội khác lại bị xếp ở tận khu trong cùng, không chỉ khuất tầm nhìn mà còn bất tiện trong việc đi lại, ăn uống.
-Thật bất công! Chúng ta là trường đăng cai, sao phải nhường bọn họ, trong khi bản thân lại phải ở cái chuồng heo kia. o(╯□╰)o
Một anh chàng Vĩnh Long không biết trên dưới lớn tiếng nói.
-Chuồng heo cái đầu ngươi. Có thấy chuồng heo nào hiện đại có đầy đủ tiện nghi máy lạnh, điều hoà như này chứ? Trường họ liên tiếp mấy năm giật giải quán quân, được ở đó cũng là đúng thôi.  ̄0 ̄
-Quán quân thì sao? Năm nay có ông đây nhất định Vĩnh Long sẽ thắng. = ̄ω ̄=
-Á. O_o
Khuôn mặt quyết tâm hừng hực khí thế bị đánh đập, vùi dập không thương tiếc.
-"Ông đây"? Dám nói với chị mày bằng cái giọng đấy? Còn muốn sống nữa không em zai. -_-
-Em lỡ lời, em xin lỗi.-Cậu thanh niên mặt mày lấm lét cúi đầu, biết mình đã phạm tội với Hổ Tỷ nổi tiếng dữ dằn trong truyền thuyết của Vĩnh Long.
-Còn đứng đấy mà ba hoa. Mau dọn đồ của đội vào. Nhanh lên!  ̄0 ̄
Chưa dứt lời đã thấy cậu ta chạy mất hút. Đắc tội vs bà chằn này thì cậu ta muốn yên ổn cũng không được.
Hổ Tỷ nổi tiếng nóng nảy của Vĩnh Long: Hồ Thiên An-đội trưởng đội thể thao tham gia thi đấu lần này. Là nữ đội trưởng duy nhất trong tất cả các đội, cô được biết đến là tay võ số 1 thành phố nhiều năm.
Ngoài tài năng võ thuật hơn người, đã vậy ông trời còn ưu ái cho cô một ngoại hình xinh xắn lôi cuốn khiến không ít anh chàng lầm tưởng tiến tới ngỏ ý vs cô. Thay bằng việc mở miệng từ chối, cô thường hay dùng "hành động" đáp lễ. Từ đấy, con trai luôn sợ sệt khi tiếp cận cô, không biết từ khi nào cái tên Hồ Tỷ đã chấn động các trường trong thành phố.
Tính cách kì quái vs hơi hướng đàn ông không khỏi khiến bọn con gái trước mặt cô thì tỏ ra sợ sệt, kiêng nể, sau lưng lại khinh thường, dè bỉu.
Tính cách đơn giản đến xuề xoà trong cả suy nghĩ khiến cô chưa bao giờ quá bận tâm về sự mạnh mẽ của bản thân.
Với những đồng đội trong nhóm, Hồ Tỷ là linh hồn của đội, luôn cởi mở, hoà đồng, gắn kết tinh thần đoàn kết của mọi người vs nhau, luôn được tiền bối đi trước đánh giá cao, đàn em xung quanh kính phục, nể trọng.
Cuộc thi lần này cũng vậy, cô tuy chân ướt chân ráo vào trường mới được một năm, nhưng vị trí đội trưởng lãnh đạo quan trọng đều được mọi người nhất trí bầu trọn.
-Nhanh lên! Mấy đứa muốn chị thúc vào đít mới chịu làm à? ←_←
-Chị! Bọn em vừa mới ngồi nghỉ, để từ từ… e_e
Lời chưa nói đã im bặt cảm thán quay đi trước cái nhíu mày của Thiên An.
-Bọn trẻ ngày nay thật là, trước một mình mình vác cả đống đồ của cả đội cũng đâu dám than một lời. Có lẽ bọn trẻ này cần phải được dạy dỗ về thể lực mới bồi bổ được tư duy, tinh thần. ︶︿︶
Các hậu bối nghe xong tái mét mặt, lấm lét, hoảng sợ quay ra cầu cứu HLV. Ông hắng giọng ho gọi Thiên An tới:
-"Bọn trẻ" đấy mới chỉ kém con 1 tuổi, đều là đồng trang lứa, có gì nhỏ nhẹ nhắc nhở chúng. ╯﹏╰
Vừa nói, ông vừa lấm lét để ý nét mặt Thiên An, ai bảo cô là hạt giống tài năng của cả trường chứ.
-Hừ! Với cái kiểu dạy dỗ đấy mà trường chúng ta mới lép vế với trường khác đến thế. Thầy cứ yên tâm giao hết mọi việc cho em, em nhất định năm nay đưa đội ta đến ngôi vô địch. ●0●
Cô khoa trương đưa tay thành nắm đấm, ánh mắt khí thế hừng hực một ngọn lửa.
Huấn luyện viên nhăn mặt quay đầu đi từ lúc nào. Ông cảm khái lắc đầu, Thiên An ơi là Thiên An, sao tôi dám yên tâm giao hết mọi chuyện cho em trong khi tôi mới là người muối mặt chịu tội trước lũ người đầu to mắt cận trí thức giả tạo kia chứ?
Ông ai oán đau khổ nghĩ tới cái tiêu chuẩn trên trời mà BGH đòi hỏi phải đạt được trong kì thi này. ~T_T~ Tuy Vĩnh Long ít nhiều đều có phương diện nổi trội, so vs nhiều đội có thể lấy làm tự hào, nhưng vs nhiều đội khác vẫn còn quá non kém. Vậy mà con bé Thiên An vẫn tự tin được như vậy, đúng là tuổi trẻ sôi nổi. Đợi đến khi thất bại, người thất vọng nhất vẫn là con bé. Ông cũng không nỡ phũ phàng nói thẳng, dù sao nhiệt huyết cô bé đem tới lan sang cả đội, khiến tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn hy vọng vào ngôi quán quân phía trước.
Giờ trưa, cantin Vĩnh Long đông kín đủ học sinh của các trường. Vĩnh Long vốn rất tự hào về cái cantin rộng rãi chứa đủ mấy trăm người này. Nhà trường tâm lí thuê một đội ngũ nấu ăn hợp vs khẩu vị học sinh, lại đầy đủ dinh dưỡng. Bởi vậy, tuy nhà trường không ép buộc ăn trong trường, học sinh đến giờ trưa vẫn nô nức qua đây ăn. Thời điểm cuộc thi diễn ra là mùa học sinh nghỉ hè nhưng cantin được chỉ thị của hiệu trưởng vẫn mở đón tiếp các đội thi đấu.
Thiên An trật tự xếp hàng đợi đến lượt lấy đồ ăn, đến nơi, cô tranh thủ lấy thêm một suất nữa cho cô bạn thân. Cô bạn này nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu đến nỗi Thiên An chỉ muốn gấp lại bỏ vào túi giữ bên mình. Với tư tưởng ấy, Thiên An luôn chăm sóc bảo vệ cô ấy như gà mẹ bao bọc gà con.
-Thiên An. Mình tự lấy được mà.●︿● - Minh Anh nhăn mặt nghĩ ở nhà cũng vậy, ở trường cũng vậy, mọi người đều quan tâm quá đáng đến cô. Đến việc nhỏ nhặt như lấy cơm cũng làm phiền Thiên An.
-Không sao! Không sao! Tiện thì mình lấy luôn thôi.Y(^_^)Y - Cô cười xoà đưa khay cơm cho Minh Anh.
-Qua kia ngồi đi.
-Ừ.
Hai cô vui vẻ trò chuyện, "tám" đủ thứ trên trời dưới đất. Chỉ những lúc ở bên Minh Anh, Thiên An mới thấy mình giống con gái nhất, cũng buôn chuyện, cũng nói xấu những người cô không thích, thỉnh thoảng lại còn được Minh Anh bắt ép kéo đi ăn uống, mua sắm. Cô càng quý trọng tình bạn này, càng trân trọng người bạn trước mắt. Tính cách cô vốn hơi hướng con trai, tưởng rằng sẽ không một đứa con gái nào chịu làm bạn vs mình thì từ đâu một Minh Anh lí lắc, xinh xắn được ông Trời phái xuống để cô bảo vệ, chăm lo, bầu bạn với cô ấy. Nhìn nụ cười trước mắt, Thiên An chỉ thầm mong nụ cười chân thật này sẽ mãi trên môi cô, thay thế nụ cười giả tạo mà cô luôn cố trưng ra trước mắt người khác. ●︿●
-Thiên An! Đằng sau quay.- Minh Anh nhí nhảnh nháy mắt.(^ム^)
Thiên An khó hiểu quay đầu lại, nheo nheo mắt nhìn về phía bóng người cao lớn đang đủng đỉnh ngồi xuống cái bàn phía sau cách cô 3 dãy. Cô vừa nhận diện được bóng hình quen thuộc vừa ngạc nhiên nhìn về phía Minh Anh, (⊙o⊙) chỉ thấy cô ấy giơ chữ V đầy đắc ý hất hàm về phía trước. @^_^@ Thiên An phút chốc cảm động nhanh chóng hiểu ý, đi về phía dãy bàn phía sau mình.
Người nào đó vì ngồi quay lưng lại, không thấy cô đang đi tới, vẫn hí hửng ăn uống, chém gió tào lao với đám bạn. Tự nhiên cậu thấy hơi rùng mình, quái lạ chẳng nhẽ ai hạ điều hoà cantin xuống.(='.'=) Ngay sau đó, cậu đã có đáp án từ tiếng cười khinh khỉnh phía sau.
-Dương Hoàng Anh! Được lắm! Tôi mất công ngang dọc tìm anh mãi, không ngờ anh lại tự mình dễ dàng đến đây nộp mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...