☆.
Khi tìm được Doãn Chân đã là hơn mười hai giờ đêm, xuất phát từ nhà họ Lý đến Nhị Đạo Tạp theo như lời lão Lý nói, bỏ ra tổng cộng gần ba tiếng. Đêm mùa đông rét lạnh, đường núi trơn trượt, Điền Trí Viễn đi té ngã nhiều lần, cả người toàn bùn, trên mặt còn bị cành cây bụi cỏ, bụi gai sum xuê cắt đổ máu.
Nhị Đạo Tạp là nơi nằm sâu trong núi lớn, giữa hai vách đá là một sơn động, ở sườn núi có một đường mòn ruột dê, đến dưới cửa động là con dốc ba, bốn mét. Bọn Điền Trí Viễn mới vừa đi tới con đường nhỏ phía trên cửa động, chợt nghe thấy tiếng gọi ‘cứu mạng’ yếu ớt truyền từ bên dưới lên, còn kèm theo tiếng nức nở mơ hồ.
Máu toàn thân Điền Trí Viễn đều bị tiếng kêu cứu yếu ớt này kích động, bắt đầu sục sôi bùng lên như lửa. Hắn không nghe lầm giọng nói của Doãn Chân, đó chính là tiếng kêu cứu của cậu. Hắn không đếm xỉa tới đêm khuya không thấy rõ đường, giẫm từng bước mà đi, cả người lăn xuống sườn dốc. Đám Trần Dương kinh hãi không thôi, nhao nhao chiếu đèn pin tập trung ánh sáng về hướng Điền Trí Viễn lăn xuống, đến tận khi trông thấy Điền Trí Viễn trèo lên trên một khoảnh đất bằng mới yên tâm, ngay sau đó bọn họ cũng mau chóng nhảy xuống sườn dốc.
Có lẽ là nghe thấy tiếng vang ngoài cửa động, giọng nói run run của Doãn Chân cao lên hai nấc – “Trí, Trí Viễn! Là anh à?”
Tiếng nói kia khàn khàn, run rẩy khóc lóc, đó là sự sợ hãi đến mức tận cùng, là lúc kinh ngạc và bất ngờ vì tìm thấy đường sống trong cõi chết, là dấy lên hi vọng khi cuối cùng cũng trông thấy một chút ánh sáng khi vất vả trong bóng tối, còn cả sự dè dặt sợ hãi ánh sáng ấy chỉ là ảo giác.
“Là anh! Doãn Chân! Là anh, anh tới cứu em đây!” Nương theo ánh sáng Trần Dương và đám đàn em đi theo đằng sau, Điền Trí Viễn liều lĩnh xông vào cửa động chật hẹp.
Cửa động dạng cổ chai, chỉ có thể chứa được hai người khá gầy ra vào, đi chừng ba mét thì trở nên rộng rãi hơn.
“Mấy người đừng vào nhiều quá, trong đấy ít không khí lắm, vào nhiều sẽ ngộp, người bên trong bị nhốt lâu như vậy chắc chắn sẽ rất yếu, mấy người vào nhiều thế sẽ khiến cậu ta thiếu không khí, coi chừng gặp nguy hiểm.” Lão Lý thấy đám hơn hai mươi người của Trần Dương muốn đi vào động, vội vã lên tiếng ngăn lại.
“Cám ơn!” Trần Dương lập tức rút ra mấy tên đàn em đang cầm đèn pin trong tay, nhanh chân đuổi theo Điền Trí Viễn bước vào động.
Ánh sáng từ bốn, năm cây đèn pin rọi rõ sơn động nho nhỏ, bọn họ nhìn thấy Doãn Chân bị trói cột vào trên một tảng đá lớn, vết nước mắt ràn rụa đầy mặt, đôi mắt vì không chịu được ánh sáng bất ngờ mà chẳng thể mở ra hoàn toàn, rồi lại bởi vì quá muốn trông thấy Điền Trí Viễn mà cố gắng mở ra.
“Chỉ mở một đèn thôi, mấy cái khác tắt hết đi. Mắt em ấy chịu không được.” Điền Trí Viễn nhanh chóng nói một câu, chạy tới chỗ Doãn Chân.
“Trí Viễn! Trí Viễn!” Doãn Chân tấm tức oà khóc, mặc dù mới qua hai ngày thôi, nhưng cậu thật sự tưởng rằng mình sẽ đói chết ở nơi đây – “Mẹ kiếp là anh thật à? Anh đến thật rồi sao?”
“Là anh, đúng là anh! Đừng sợ! Đừng sợ! Anh ở đây, anh đến rồi! Đừng sợ!” Điền Trí Viễn nghẹn ngào, ôm Doãn Chân thật chặt, dùng lòng bàn tay nóng ấm của hắn vuốt ve khuôn mặt lạnh buốt của Doãn Chân.
Trần Dương lấy dao găm cắt dây thừng, dây thừng này đã bị ngấm nước, cột vào tảng đá, ở cái mùa đông mà nhiệt độ hạ xuống chỉ còn hàng đơn vị thì nó liền trở nên vừa cứng lại vừa lạnh, y cắt hồi lâu mới đứt được.
Điền Trí Viễn gấp gáp gỡ bỏ dây thừng trên người Doãn Chân, thoải mái khi dây thừng mất đi, Doãn Chân lập tức ôm cổ Điền Trí Viễn, dồn dập thở dốc, nặng nề, từng tiếng tiếp từng tiếng gọi tên Điền Trí Viễn. Điền Trí Viễn có thể cảm giác rõ ràng sự run rẩy kịch liệt của Doãn Chân, không khỏi lại gia tăng lực ôm của hắn với cậu.
“Đừng để lỡ nữa, trời lạnh như vậy trời lạnh như vậy, mau về xem thử cậu ấy có bị tổn thương do chịu lạnh không.” Trần Dương vỗ vỗ Điền Trí Viễn, nhắc nhở – “Mày cầm đèn pin đi, tao cõng Doãn Chân.”
Điền Trí Viễn ôm chầm Doãn Chân, sít sao bao vào lòng – “Để tao.”
Trần Dương giật mình – “Nhưng mà Trí Viễn à, mày đã không ngủ hơn hai ngày rồi.”
Điền Trí Viễn cứ như không nghe thấy Trần Dương nói gì, tự ý ôm Doãn Chân đi ra khỏi sơn động.
Lên núi dễ, xuống núi khó, toàn bộ đường đi đều là dốc, trời lạnh đường trơn, Điền Trí Viễn muốn che chở Doãn Chân, tinh thần tập trung cao độ, sợ hạ chân mất thăng bằng sẽ làm Doãn Chân ngã, thế nên đi khá chậm. Lúc trở lại nhà lão Lý trong thôn Thôi Gia Bá, đã là hơn ba giờ sáng.
Lão Lý không dám thờ ơ, vội vã gọi con ông ta đi đun nước nóng, nấu nước gừng, còn bảo con dâu lão nhường phòng ngủ lại cho bọn họ, đổi chăn mới, đánh tiếng gọi Điền Trí Viễn mau mau đặt Doãn Chân nằm xuống giường.
Khi đặt Doãn Chân lên giường rồi Điền Trí Viễn mới chú ý tới, thì ra trên người Doãn Chân còn mặc một chiếc áo khoác quân đội, trên đầu đội mũ lông dê che tai, tay đeo đôi găng bằng da, đầu gối được bao bằng một lớp nịt dày, nhưng trên chân vẫn chỉ mang một đôi giày da thời thượng.
Điền Trí Viễn cau mày, có hơi khó hiểu, Doãn Chân không thể nào tự mặc mấy món đồ chống lạnh này được.
Nhưng chỉ có điều hiện giờ hắn không rảnh chú ý tới những việc này.
Con dâu lão Lý ôm hai túi chườm nóng đi vào, để Doãn Chân ôm vào lòng một cái, cái khác thì nhét trên eo Doãn Chân, sau đó lấy chăn bao cậu lại. Trần Dương bưng một chậu nước ấm đến, Điền Trí Viễn cẩn thận từng li từng tí cởi vớ giày cho Doãn Chân, lúc ngón tay đụng phải chân cậu, cảm thấy lạnh lẽo hệt như một tảng băng. Chẳng suy nghĩ nhiều, hắn nhẹ nhàng, chậm rãi rưới nước ấm lên trên chân Doãn Chân, sau khi chậu nước nguội lạnh, đàn em lập tức đưa một chậu khác tới. Dùng hết bốn chậu nước ấm, hai chân Doãn Chân cuối cùng cũng đã có nhiệt độ bình thường.
Con trai lão Lý bưng chén cháo với nước gừng đã nấu xong đi vào, Điền Trí Viễn bón cho Doãn Chân ăn hết chén cháo nhỏ trước, sau khi để cái bụng đã chịu đói một ngày hai đêm của cậu có đồ lót dạ xong rồi, lại cho cậu một ly nước ấm, cuối cùng mới từng muỗng từng muỗng đút cậu uống nước gừng.
Lằng nhằng hơn một tiếng, cả người Doãn Chân cuối cùng cũng trở nên ấm áp.
“Giờ đừng suy nghĩ gì hết, ngoan ngoãn ngủ một giấc!” Điền Trí Viễn ngồi ở mép giường, sờ trán Doãn Chân.
Doãn Chân hốt hoảng nhìn sang Điền Trí Viễn, nắm bàn tay đang xoa mặt mình, nắm chặt trong tay, một lát sau mới chậm rãi nhắm mắt lại. Điền Trí Viễn thấy cậu ngủ rồi, liền muốn rút tay về, nhưng hắn vừa mới nhúc nhích, Doãn Chân lập tức mở mắt, hoảng sợ nhìn hắn.
Trạng thái sợ hãi của Doãn Chân trong một thoáng nhất thời không cách nào điều chỉnh lại.
Điền Trí Viễn im lặng, chuyển hướng sang ngồi đầu giường, bế thân trên của Doãn Chân lên, ôm chặt vào lòng, lấy chăn bọc cậu lại, cái cằm đầy râu trìu mến cọ cọ đỉnh đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, đừng sợ, anh ở ngay đây sẽ không đi đâu cả. Em xem, anh sẽ luôn ôm em, sẽ không buông tay đâu. Ngủ đi! Tỉnh giấc rồi thì chúng ta về nhà!” Khẽ vỗ về tóc mai, khuôn mặt, bờ vai của cậu.
Được vỗ về trong sự dịu dàng, ấm áp hoà hợp ấy, hơn mười phút sau, cuối cùng Doãn Chân cũng an ổn ngủ say. Nhưng Điền Trí Viễn lại không thể nhúc nhích, chỉ cần hắn động nhẹ, hai tay ôm eo hắn của Doãn Chân sẽ lập tức dùng sức.
“Trần Dương, tụi mày ra ngoài hết đi, để Doãn Chân ngủ một giấc rồi chúng ta trở về.”
Lúc này là hơn bốn giờ sáng, cơ mà tầm ba giờ mặt trời đã lên rồi.
Hơn tám giờ sáng ngày kế, Điền Trí Viễn dùng chăn bao lấy Doãn Chân đưa cậu lên xe.
Trần Dương không lên cùng, mà bước chậm lại, cảnh cáo người nhà họ Lý, kín miệng chuyện này một chút, đừng có bô bô ra ngoài, chỉ việc lão Lý đưa đường giúp cái tụi kia, cũng đủ để lão vào tù ăn cơm vài năm rồi. Đương nhiên mấy lời này đều chừa yếu tố đe doạ cả, dân quê không biết luật, hù một phen chỉ vì không để bọn họ nhiều chuyện nói vớ vẩn.
Lúc trở về là đàn em lái xe, Điền Trí Viễn ôm Doãn Chân đang bọc trong chăn, xe tròng trành, đầu lắc lư theo. Trần Dương quay đầu lại liếc nhìn hai người, yên lặng thở dài, lại nghĩ đến vợ mình, có hơi tự ti và cảm thấy hâm mộ.
Điền Trí Viễn và Doãn Chân trở lại trấn Nguyên Thủy, ăn một bữa đơn giản gồm cháo kèm dưa muối xong liền giam mình trong phòng ngủ ngủ một ngày một đêm. Trong lúc đó, Trần Dương vẫn luôn dẫn theo mấy tên đàn em canh giữ ở nhà họ Điền.
Mẹ hai không biết những ngày này Điền Trí Viễn đi nơi nào, không biết chuyện gì xảy ra, thấy Điền Trí Viễn ôm Doãn Chân trở về, bị doạ tái mặt. Mà Điền Trí Viễn vừa nghĩ tới con ruột mẹ hai đưa Doãn Chân vào trong núi sâu, thế nào cũng không muốn đối mặt với mẹ hai, mới về tới nhà liền ôm Doãn Chân ngủ đến chẳng biết trời trăng.
Trần Dương cũng không biết nên an ủi mẹ hai thế nào mới tốt, chỉ nói với bà là không sao đâu, để Điền Trí Viễn với Doãn Chân ngủ một giấc là khoẻ thôi.
Sáng sớm ngày thứ ba, Doãn Chân tỉnh giấc trong lòng Điền Trí Viễn, hơi thở quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, gian phòng quen thuộc khiến trái tim đang căng lên ngay giây phút vừa mở mắt ra thả lỏng. Ánh mắt dừng lại tại gương mặt người bên gối, trong lòng hết sức kinh ngạc sao hắn lại thành ra thế này.
“Nhìn cái gì? Không nhận ra hửm?” Điền Trí Viễn nắm bàn tay đang có ý đồ sờ lên mặt hắn của Doãn Chân.
Doãn Chân nhíu mày – “Sao anh lại thành ra thế này? Em thật là có hơi không nhận ra anh luôn.”
Bắt đầu từ ngày Doãn Chân mất tích cho đến lúc tìm được cậu về trấn Nguyên Thủy, trong thời gian đó Điền Trí Viễn không hề chợp mắt, tất cả tinh thần đều trong trạng thái kéo căng, hai ba ngày ngắn ngủn, hắn đã gầy sọp đi, khuôn mặt vốn kiên cường no đủ nay đã hõm xuống thật sâu, hốc mắt cũng thâm quầng, hai mắt sưng phù không thôi, tơ máu trên tròng trắng vẫn chưa biến mất, trên cái cằm là đầy râu đen, cả người nhìn vào cứ như đột nhiên già đi mười tuổi.
Doãn Chân thấy Điền Trí Viễn như vậy, rung động trong lòng khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Mùa đông không thấy mặt trời nhiều, Điền Trí Viễn ngủ dậy mở công tắc máy nấu nước nóng bằng năng lượng mặt trời, nửa tiếng sau ôm Doãn Chân vào phòng tắm, mở nước ấm tắm rửa cho cậu. Hai người trần truồng ôm lấy nhau đứng dưới nước ấm, nhưng không ai nghĩ tới phương diện kia, chỉ ôm như vậy mà thôi, giữa hai cơ thể không vật ngăn trở, cứ thế hưởng thụ cảm giác ở bên nhau.
Doãn Chân cạo râu giúp Điền Trí Viễn, từng cái từng cái một, cẩn thận và dịu dàng, sau khi làm Điền Trí Viễn cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái đẹp trai, Doãn Chân tủm tỉm cười hôn lên môi hắn một cái.
Hai người ngủ dậy, mẹ hai hầm nguyên một con gà đen Nguyên Thuỷ cho bọn họ tẩm bổ.
Điền Trí Viễn lảng tránh ánh mắt mẹ hai, hắn âm thầm khống chế bản thân, chuyện của Hải Tử không hề liên quan tới mẹ hai. Chỉ có điều, việc cần phải làm kế tiếp nhất định sẽ khiến mẹ hai hận hắn. Nhưng, mặc dù vậy, hắn vẫn muốn làm.
Nghỉ ngơi hai ngày, lại thêm hai bữa tẩm bổ, Doãn Chân đã hoàn toàn khôi phục lại từ trong sự sợ hãi, lúc này mới kể lại quá trình mình bị bắt cóc.
Ngày mười lăm hôm ấy, cậu bắt một chiếc taxi tới sân bay, lúc đi được nửa đường thì gọi điện cho Điền Trí Viễn, khi cúp máy rồi cậu mới để ý xe chạy theo hướng khác chứ không phải sân bay. Khi đó xe đã ra khỏi thành, Doãn Chân vặn hỏi lái xe là có phải đã đi nhầm đường rồi không, kết quả tài xế kia nói đúng vậy, sau đó dừng xe ngay ven đường.
Cùng lúc đó, có bốn năm gã đàn ông từ trên con dốc ven đường vọt xuống, Doãn Chân thấy tình hình không ổn, mở cửa xe bỏ chạy, nhưng đối phương đông người, có hai tên đuổi kịp cậu, dùng một chiếc khăn vuông bịt mũi miệng cậu lại, cậu liền ngất đi.
Đợi khi Doãn Chân có ý thức trở lại thì nhận ra bản thân đang ở một nơi tối đen như mực, rất lạnh lẽo, trong thời gian ấy có ánh đèn pin lay động qua lại, ai đó đỡ cậu dậy, mang mũ, mang găng tay cho cậu, còn quấn cái gì đó lên trên đầu gối cậu, cuối cùng còn mặc thêm cho cậu một bộ đồ rất lớn. Ngay lúc cậu sắp hoàn toàn tỉnh táo mở mắt ra, ba người kia kéo cậu tới cạnh một tảng đá, mau chóng dùng dây thừng trói cậu lại.
Doãn Chân kinh hoảng hỏi bọn họ là ai, tại sao phải bắt cóc mình, mà ba người kia căn bản không để ý tới cậu. Bọn chúng cột cậu xong liền chuẩn bị bỏ đi. Doãn Chân bắt đầu sợ hãi, mấy người này muốn nhét mình ở đây để mình tự sinh tự diệt ư? Cậu lớn tiếng kêu la, gần như khóc lóc. Đúng lúc ấy, người đi cuối cùng kia quay lại, gã bảo hai tên khác ra ngoài trước, còn gã nói với cậu hai câu.
“Gã nói với em, nói em đừng lo lắng, hai ngày nữa gã sẽ tới thả em ra, gã còn nói, mấy món giữ ấm trên người em là gã mua trên đường đi, là vì sợ em chết cóng.” Doãn Chân giương mắt, nhìn chăm chú vẻ mặt Điền Trí Viễn, chậm rãi nói dứt câu sau cùng – “Em nhận ra giọng nói gã, là con ruột của mẹ hai anh.”
Lúc Doãn Chân nói những lời này, mẹ hai không ở nhà, bà đã đi chơi đánh bài với một đám chị già rồi, trong nhà chỉ còn cậu với Điền Trí Viễn, Trần Dương và hai tên đàn em Trần Dương mang theo.
Điền Trí Viễn im lặng lắng nghe, cuối cùng gật đầu – “Lão già kia đã nói với anh rồi. Nhưng thật sự là do chính anh sơ sẩy, vợ Hải Tử là người Thôi Gia Bá, anh biết rõ chuyện này, nhưng đâu ai lại nghĩ đến Hải Tử sẽ tiếp tay cho Dư Hà kia chứ? Hôm mùng mười tháng giêng, cả nhà bọn họ đến chúc tết, lúc ăn cơm gã có hỏi anh khi nào em về, lúc đi về còn quái gở nói anh nhắc em đi đường cẩn thận, có không ít tin tức báo nhiều nơi xảy ra khá nhiều tai nạn giao thông…”
Trần Dương trầm ngâm chốc lát – “Thật ra thì gã đang ám chỉ cho cậu nhỉ.”
Điền Trí Viễn cười – “Ám chỉ? Tao trái lại muốn coi thử gã đến cùng có ẩn tình gì đây, sao phải đối với tao như thế!”
Doãn Chân đè tay Điền Trí Viễn – “Anh đừng làm gì quá độc ác, đừng quên mẹ hai anh.”
Điền Trí Viễn vỗ vỗ tay Doãn Chân, mặt mày hoà nhã – “Yên tâm, anh sẽ nắm rõ mọi chuyện rồi mới động thủ.”
Doãn Chân không ngăn cản Điền Trí Viễn, lần này cậu bị doạ sợ không nhẹ, nếu trong núi kia có sói hay loài động vật hoang dã nào đó, đừng nói một ngày hai đêm, đến mấy tiếng cậu cũng không sống nổi. Nên cậu cũng căm giận kẻ đã bắt cóc cậu, phải biết, nguy hiểm rõ ràng còn có thể tùy cơ ứng biến, mà sợ hãi chịu khốn đốn chỉ có thể chờ chết mới là điều giày vò con người nhất. Khi hắn nghe kẻ bắt cóc người của hắn chính là Hải Tử, trong lòng gần như nảy sinh lửa giận ngút trời muốn giết người.
Điền Trí Viễn muốn dạy dỗ Hải Tử ra sao, Doãn Chân tuyệt đối sẽ không can thiệp, thế nhưng nể mặt mẹ hai, hi vọng hắn đừng ra tay quá nặng.
← Xem lại
Xem tiếp
Do tác giả nên mới fix Tam ở chương trước sang Nhị ở chương này =m= tác giả trái ngoáy nhiều quá rồi, quen là tốt =)))))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...