Mình có điều muốn nói =((((
Bình thường mình chọn truyện đều chỉ đọc trước 50% nội dung, sau đó lướt đến cái kết rồi mới quyết định edit hay không, nếu có thì sẽ vừa làm vừa đọc tiếp để khỏi chóng chán. Giờ chuyện này nó hại mình luôn rồi =(((
Truyện vẫn có logic bình thường, nhưng bắt đầu từ̉n sang 44, nội dung nó cứ như thiếu hụt mất tầm 2-3 chương vậy ấy, thiếu ra sao thì mng đọc tiếp sẽ rõ TT^TT mình lấy raw từ Tấn Giang nên có lẽ không thể nào do bản raw bị thiếu được, vì cuối chương nào cũng có lời của tác giả:"(
Sau một hồi cay cú và đắn đo, mình vẫn quyết định edit cho đến hết (vì còn 8ch nữa là hoàn rồi), mặc kệ nó hụt hẫng ra sao luôn. Thế nên ‘không thích xin đừng nói lời khó nghe’, vì mình không nhẫn tâm đem con bỏ chợ huhu TT^TT
☆.
Trong lòng nhớ mãi chuyện thăm hỏi ba mẹ Doãn Chân nên Điền Trí Viễn tỉnh dậy từ rất sớm. Nói đúng ra, hắn kỳ thật không sao ngủ nổi, tối qua hai người quấn lấy nhau hơn ba tiếng, đến tận năm giờ sáng mới chịu yên tĩnh. Mùa đông trời sáng muộn, hơn bảy giờ bên ngoài mới lờ mờ thấy rõ, Điền Trí Viễn ôm Doãn Chân chợp mắt được hai tiếng.
Tối qua Doãn Chân mệt muốn chết, lúc này cậu đang ngủ rất say, Điền Trí Viễn đứng dậy xột xột xoạt xoạt mặc quần áo cũng không làm cậu tỉnh. Điền Trí Viễn xem giờ thấy còn sớm, vệ sinh cá nhân xong, yêu thương hôn lên gương mặt đang ngủ của Doãn Chân vài cái, sau đó ra khỏi phòng.
Lúc này cửa hàng vẫn chưa buôn bán, ven đường có không ít quán bán đồ ăn sáng mở cửa. Điền Trí Viễn đi vào một tiệm, ăn xong một tô mì bò kho, lại gói một phần cháo gạo lứt ý dĩ* và sủi cảo thủy tinh hấp mang về cho Doãn Chân.
*Là cháo nấu bằng gạo lứt + hạt ý dĩ =.=
Trở lại phòng, Doãn Chân vẫn giữ nguyên tư thế ngủ lúc đầu, không nhúc nhích tí nào. Điền Trí Viễn nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống mép giường, lặng yên nhìn cậu, đưa tay gạt nhẹ làn tóc rối rơi loạn trên mặt cậu.
Kết quả, thình lình bị nắm chặt tay.
Doãn Chân cười xấu xa – “Tối qua vẫn chưa đủ hửm? Muốn đánh lén?”
Điền Trí Viễn bật cười, cúi đầu hung hăng hôn Doãn Chân một hơi – “Anh vẫn muốn thì làm sao đây, em chịu không nổi đâu.” Đứng dậy khỏi mép giường, hai người nắm tay nhau không chịu buông ra – “Anh mua cháo với sủi cảo, ăn một chút rồi lát nữa tụi mình đi mua quà.”
Tối qua Doãn Chân bị làm có hơi ác, Điền Trí Viễn giúp cậu mang quần áo vào, rồi lại đỡ cậu vào phòng tắm rửa mặt, thấy hai đùi cậu vẫn chưa thể khép lại, lòng không khỏi nảy sinh áy náy – “Còn đau không? Hình như anh có hơi thô lỗ.”
Doãn Chân đánh răng, nghe vậy quay đầu lại, nói bằng cái miệng ngậm đầy bọt trắng: “Em thích anh thô lỗ!”
Sau đó Điền Trí Viễn liền đỏ mặt.
Doãn Chân chậm rãi ăn cháo với sủi cảo thuỷ tinh thì vừa đúng tám rưỡi, lúc này cửa hàng đã bắt đầu buôn bán, hai người liền trả phòng rời khỏi khách sạn.
Điền Trí Viễn thả một cái đệm mềm lên trên ghế lái phụ, cẩn thận từng li từng tí đỡ Doãn Chân ngồi vào, bị Doãn Chân trêu ghẹo là chồng thiệt biết săn sóc, làm hại mặt Điền Trí Viễn đỏ lừ. Trên xe, Doãn Chân cẩn thận nói mấy thứ mà ba mẹ cậu thích cho Điền Trí Viễn hay, nắm chắc trong lòng rồi, Điền Trí Viễn chạy xe thẳng đến tiệm bán lá trà, tỉ mỉ chọn mua hai hộp Tín Dương Mao loại tốt.
“Ba em ấy, không thích gì đặc biệt, chỉ có hai thứ là trà với cờ vây là không xa rời nổi, à còn mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ trong nhà nữa.” Điền Trí Viễn cầm hộp lá trà được gói đẹp đẽ làm quà lên xe, Doãn Chân cười nói – “Người già rồi ai cũng giống nhau, không biết sau này già rồi em có thể nào cũng như ba, có cái sở thích vô vị kiểu ấy không nữa.”
Điền Trí Viễn đeo dây an toàn, xoa đầu Doãn Chân, cười nói: “Trong mắt anh mấy việc ấy đều là sở thích rất lành mạnh.”
Doãn Chân trượt người xuống một chút, hai tay gối sau ót – “Em thì ưa mấy hoạt động sôi nổi hơn, ví dụ như Hip-hop, trượt ván gì đấy. Cơ mà sau này già rồi sẽ chơi không nổi nữa, Ài!”
Điền Trí Viễn khởi động xe – “Nói tới vụ này, em đó, cá tính hoạt bát, thích thời thượng như vậy sao lại nghĩ tới chuyện làm giáo viên nhỉ? Làm giáo viên đa số đều rất nghiêm túc, nghiêm trang, sinh hoạt thưởng thức với sở thích hay hứng thú gì cũng đều cứng nhắc. Xưng hô này đặt lên trên người em, anh thấy có hơi không hợp.”
Doãn Chân phì cười – “Ai quy định làm giáo viên thì chỉ có thể nghiêm trang nghiên cứu tri thức vậy hửm? Cá tính với sở thích của em hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc dạy học của em. Hồi trước lúc em nhận chức ở trường cấp ba ấy, anh không biết trong đó có bao nhiêu giáo viên thời thượng đâu. Cơ mà này, nói thật, lúc đầu em thạt sự chẳng muốn làm giáo viên chút nào.”
“Làm giáo viên nhất định là ý của ba mẹ em rồi.”
“Cũng không hắn thế, mẹ em là giảng viên đại học, cả đời dạy học đọc sách, trong lòng quả thật rất hi vọng em với anh trai có thể tiếp tục như bà, nhưng lúc xuất ngoại em đã tỏ ý không muốn làm việc này, bà ấy cũng không miễn cưỡng em. Nhưng đích đích xác xác là em vẫn bị bà ảnh hưởng. Mẹ em thật sự rất yêu tha thiết cái chức nghiệp giáo viên này, dù về hưu rồi cũng vẫn còn làm hoạt động tình nguyện giúp đỡ trẻ em nghèo đến trường, tổ chức quyên góp vài lần mỗi năm, thỉnh thoảng còn tự thân đến vùng miền nghèo khó.” Vẻ mặt Doãn Chân bắt đầu trở nên xa xăm, như đang cảm khái – “Lúc đầu khi em về nước đã đi theo bà đến mấy vùng miền nghèo khó. Ở những nơi đó em trông thấy thật nhiều trẻ em không được đi học, đôi mắt ham học hỏi của tụi nó khiến em rất xúc động. Lúc tụi em cầm sách giáo khoa, đồ dùng học tập được mua từ tiền quyên góp phân phát cho tụi nhỏ, vẻ mặt vui cười của tụi nó khiến em không thể nào quên.”
“Vậy nên em mới muốn làm giáo viên à?”
“Ưm, khi đó trong lòng không suy tính nhiều, chỉ thầm nghĩ, nếu như em có thể giúp tụi nhỏ đến trường thì tốt quá. Vì vậy khi về nhà em bắt đầu ôn tập, sau đó đi thi vào làm giáo viên một ngôi trường cấp ba.”
Điền Trí Viễn quay đầu liếc nhìn Doãn Chân, giọng điệu ngờ ngợ hỏi – “Đừng nói là, em vì tới tìm anh nên mới bị nhà trường đuổi việc đó chứ?”
Doãn Chân liếc xéo, cong mắt cười – “Anh nói thử xem?”
Điền Trí Viễn lặng yên, cảm thấy xúc động đến rối bời.
Sau đó, Điền Trí Viễn biết nên tặng quà gì cho mẹ Doãn Chân rồi.
Điền Trí Viễn đi theo sau lưng Doãn Chân mà hồ hộp muốn chết, lòng bàn tay cầm hộp lá trà làm quà đã mướt mồ hôi luôn rồi. Doãn Chân vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng ngậm cười, sau đó kéo tay hắn, nắm chặt lấy.
Tối qua ra ngoài Doãn Chân còn chưa thay đồ, ở ngoài áo lông bên trong đồ ngủ, trên chân còn mang dép lê, đến cả chìa khoá với di động cũng không mang theo. Về đến cửa nhà ấn chuông, ba đi ra mở cửa, lúc trông thấy hai người thì giật mình ngẩn ra cả nửa phút.
“Ba mẹ, đây là bạn trai con, Điền Trí Viễn.” Trong lòng Doãn Chân đắc ý cực kỳ, hơn nửa đêm rồi Điền Trí Viễn còn chạy tới thăm cậu, sáng sớm lại chạy đi mua quà, làm cậu rất có cảm giác thỏa mãn – “Nhưng mà tối qua ảnh đã đi cả đêm tới đây đó.”
“Thấy rồi, ranh con!” Mẹ Doãn Chân hung dữ trợn mắt trừng Doãn Chân, lúc bà trông thấy hai người Doãn Chân bước vào cửa, đã thông qua cách ăn mặc của Doãn Chân mà nhìn ra được chuyện ẩn bên trong đó rồi. Mới sáng sớm mà phòng ngủ đã không thấy người, chìa khoá với điện thoại bỏ quên ở đầu giường, giờ lại đi theo một tên đàn ông lạ lẫm về nhà, này rõ ràng là nửa đêm hôm qua chạy ra ngoài hò hẹn rồi còn gì.
Doãn Chân sờ sờ mũi, hề hề cười ngượng mấy tiếng.
“Con chào bác trai bác gái!” Điền Trí Viễn thấy vẻ mặt mẹ Doãn Chân khó coi, trong lòng càng hồi hộp hơn nữa, lập tức đứng bật dậy, cũng chẳng biết nên chào hỏi ra sao, thành ra khom người vái một cái.
Doãn Chân phì cười, đứng dậy kéo Điền Trí Viễn đến ghế sô pha rồi đè ngồi xuống – “Anh nghiêm túc quá rồi đó, ba mẹ em không làm gì anh đâu, anh thả lỏng chút đi.”
Ba Doãn Chân vẫy tay với Điền Trí Viễn, ôn hoà cười nói: “Đúng đúng đúng, hai lão già này biết câon từ lâu rồi, con chớ khẩn trương, đã tới rồi thì cứ coi đây là nhà mình đi.”
Mẹ Doãn Chân cũng cười theo – “Tiểu Điền câon đừng hiểu lầm, bác là bác giận cái thằng ranh Doãn Chân này thôi, không phải nói câon đâu. Đêm hôm khuya khoắt chuồn ra ngoài, sáng sớm không thấy người đâu, bác còn tưởng xảy ra chuyện gì, hại bác lo lắng cả buổi sáng.”
Doãn Chân vội vàng dán sát người mẹ cậu, ôm bà nịnh nọt: “Là lỗi của con, con tự tiện ra khỏi nhà mà không xin chỉ thị của lãnh đạo, phải chịu phê bình.”
Mẹ Doãn Chân đập cậu một phát, cười mắng: “Thằng khỉ, biết rồi mà còn nói nhiều.”
Một nhà ba người đưa đẩy nhau khiến tim Điền Trí Viễn thả lỏng, đem tình huống nửa đêm hôm qua ra giải thích với hai vị phụ huynh một hồi, lại cầm hộp lá trà đưa cho ba Doãn Chân, có thể thấy, phần quà này rất được cụ ông ưa thích. Cho mẹ Doãn Chân là một tấm thẻ chứa năm mươi ngàn, ngay trước lúc đến, Điền Trí Viễn đã tới ngân hàng mở một sổ tiết kiệm mới, chuyển từ tài khoản chính sang một số tiền.
Mẹ Doãn Chân giật mình – “Tiểu Điền con làm gì vậy? Bác đâu có đòi tiền của con.”
Doãn Chân cũng khó hiểu – “Trí Viễn anh làm gì thế? Anh cho mẹ em tiền là cớ làm sao?” Vốn đang khó hiểu vì thấy hắn không mua tặng cho mẹ cậu món quà nào cả, hóa ra là đã chuẩn bị xong từ lâu.
Điền Trí Viễn khăng khăng nhét thẻ vào tay mẹ Doãn Chân, giải thích – “Doãn Chân nói bác đang tổ chức hoạt động giúp đỡ trẻ em nghèo đến trường, số tiền này coi như là con quyên góp đi ạ. Vốn định mua tặng mấy món đồ thực tế mà bác thích, cơ mà suy đi nghĩ lại, con thấy tặng quà thế này có lẽ sẽ làm bác thấy thích hơn.”
Mẹ Doãn Chân thoáng dừng lại, ánh mắt nhìn Điền Trí Viễn lộ vẻ xúc động và tán thưởng.
Doãn Chân ném ánh mắt “anh thiệt lợi hại” sang Điền Trí Viễn, cậu chỉ tán gẫu một hồi về chuyện mẹ cậu đang làm mà thôi, thật không ngờ Điền Trí Viễn đã lặng lẽ ghi nhớ như thế, vừa ra tay đã trực đảo Hoàng Long*, lần này mẹ cậu tuyệt đối cảm động chết đi được.
*là một tích, mà lười trích quá =))))
Quả nhiên, một giây sau mẹ Doãn Chân đã nắm chặt tay Điền Trí Viễn, hết sức cảm động – “Tiểu Điền, cám ơn tấm lòng này của con, mẹ nhận thay cho mấy đứa trẻ kia.”
“Bác đừng khách sáo ạ.”
Doãn Chân cau mày, những lời này của mẹ cậu nghe có hơi…
À –
“Nè, anh lại còn gọi bác?” Doãn Chân đụng đụng Điền Trí Viễn, khóe mắt lộ ý cười.
Điền Trí Viễn vẻ mặt khó hiểu, không gọi bác thì gọi là gì?
Ba Doãn Chân cười hề hề, đứng dậy – “Đây là cho con gọi mẹ đó.”
Điền Trí Viễn thoáng cái ngây ngẩn, ba giây sau mới thoát ra khỏi hoảng hốt, khom người cúi chào hai cụ một cái, kêu hai tiếng ba mẹ rõ to. Doãn Chân không kiềm được mà cong môi cười, nhỏ giọng mắng một câu thiệt đần.
Quá trình ra mắt phụ huynh tốt đẹp và thoải mái hơn những gì Điền Trí Viễn suy nghĩ trong đầu nhiều lắm, lòng hắn đầy cảm kích và xúc động, thế giới có biết bao đôi người yêu đồng tính không thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng mối tình này của hắn và Doãn Chân lại có thể nhận được sự chúc phúc của phụ huynh văn minh như thế, là chuyện may mắn và hạnh phúc cỡ nào kia chứ.
“Doãn Chân, cám ơn em!”
Cám ơn em vì đã không buông bỏ anh, cám ơn em sau nhiều năm lại trở về tìm anh, cám ơn ba mẹ đã sinh em ra, cám ơn em đã cho anh tình yêu tốt đẹp này.
Bữa trưa ăn một bữa đơn giản ở nhà họ Doãn, buổi chiều Doãn Chân gọi điện thoại cho anh cậu, báo cho anh biết chuyện Điền Trí Viễn đến thăm ba mẹ, anh trai liền đặt tiệc ở một quán ăn, để chiều tối cả nhà dùng cơm ở ngoài, đồng thời cũng là đón gió cho Điền Trí Viễn.
Cũng vào buổi trưa đó, Trần Dương gọi điện cho Điền Trí Viễn, nói hắn biết mình đã lên xe lửa rồi, Điền Trí Viễn bảo y đi đường cẩn thận, sau đó hai người liền lặng thinh. Một lát sau, Điền Trí Viễn chuẩn bị cúp máy, lại nghe Trần Dương đột nhiên nói một câu, bất kể thế nào, mày vẫn là anh em của tao. Sau đó thì ngắt máy.
Điền Trí Viễn nhìn di động sững ra một chập, rồi chuyển sang mỉm cười thả lỏng.
Anh Doãn Chân tên là Doãn Tuấn Hào, lớn hơn Điền Trí Viễn một tuổi, đã sắp ba mươi, hiện tại đang quen một cô bạn gái, nghe nói sang năm có thể sẽ kết hôn.
Ánh mắt Doãn Tuấn Hào nhìn Điền Trí Viễn có hơi sắc bén. Trên thân người đàn ông này tồn tại một loại khí phách và mạnh mẽ chỉ có ở người ở trên, hẳn là một kẻ có sự nghiệp thành công.
Quả nhiên, sau khi tự giới thiệu bản thân Doãn Tuấn Hào đưa một tấm danh thiếp cho Điền Trí Viễn, in trên đấy là – tổng giám đốc công ty XX.
Doãn Tuấn Hào có ý bảo vệ Doãn Chân rất sâu sắc, Điền Trí Viễn không khó để nhận ra điểm này từ mắt anh khi cả hai đối thoại. Điền Trí Viễn ít nhiều gì cũng là một nửa người trong giang hồ, cái tài nhìn mặt mà nói cũng luyện được đôi chút, người anh trai này vẫn chưa tin tưởng mình cho lắm.
Trên bàn cơm, Điền Trí Viễn và Doãn Tuấn Hào đã cạn hết mấy ly, Doãn Chân đau lòng Điền Trí Viễn, sợ anh hai chuốc hắn say, vội vàng xen vào can ngăn, liên tục oán trách anh cậu bắt nạt người ta. Doãn Tuấn Hào thân có chức quyền, bình thường xã giao rất nhiều, sức uống đã sớm luyện đến thuần thục*. Tuy Điền Trí Viễn cũng biết uống, nhưng tuyệt đối không lợi hại như anh trai cậu, nếu hai người đối ẩm, anh cậu rõ ràng là trên cơ**. Thế nên Doãn Chân tuyệt đối không thể nhìn chồng bị anh cậu bắt nạt được.
*gốc là [lô hoả thuần thanh]
**gốc là [chiếm thượng phong]
Doãn Tuấn Hào buông ly lắc đầu, cười nói với bạn gái bên cạnh: “Ai cũng nói gái lớn không thể giữ, nhà anh thì là trai lớn không thể giữ nhỉ.”
Một câu nói khiến Điền Trí Viễn vô cùng xấu hổ.
Doãn Chân giận: “Cái đó sao giống nhau được? Em với Điền Trí Viễn ở với nhau ba mẹ còn được thêm một đứa con trai nữa kia mà, mẹ thấy con nói có đúng không?”
Mẹ Doãn Chân cười tủm tỉm gắp cho Điền Trí Viễn với con dâu tương lai một đũa đồ ăn – “Đúng, đúng là được thêm một đứa con. Haha…”
Bạn gái Doãn Tuấn Hào cũng đã sớm biết tính hướng của em chồng, Điền Trí Viễn đoán, trước khi quen bạn gái chắc chắc Doãn Tuấn Hào đã suy xét tới tính hướng của em trai sẽ ảnh hưởng tới anh. Trong lòng người bình thường dù sao vẫn sẽ có khúc mắc với đồng tính luyến, Doãn Tuấn Hào này xem ra là một người đàn ông rất coi trọng người nhà, tuyệt đối sẽ không tìm về một người vợ không quen nhìn em trai mình. Điều kiện chủ yếu của anh nhất định là bên phía nữ không được để ý đến việc hắn có một đứa em trai là đồng tính, sau đó anh mới suy nghĩ tới việc làm quen. Có thể thấy, người chị dâu tương lai này rất biết
← Xem lại
Xem tiếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...