Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Hắn nhìn nó, làm bộ như không để ý lắm nhưng thực ra cái bụng hắn đang réo ầm ỹ. 

- Ục…ục…. – tiếng bụng sôi « Đúng là một tên sĩ gái mà! » - bụng nói

- Này…. - Nó bẽn lẽn đưa hộp cơm lại cho hắn

Hắn nhìn nó, một nét đáng yêu thoáng qua, đôi má ửng hồng làm tim hắn đánh đến thịch một cái, có một chút điện chạy dọc thân người rồi vào tận não làm hắn đơ ra. Hắn nhìn hộp cơm ngon, cố gắng kiềm chế mình

- Tôi bảo cậu cứ ăn đi mà!

Hắn nói xong xuôi thì tiến lên kê lại bàn ghế cho đỡ xộc xệch. Nó nhìn hắn, bụng nó cũng đang kêu liên hồi rồi. Hộp cơm ngon, đáng ra nó có thể mở ra và ăn ngấu nghiến nhưng không hiểu sao, nó không nỡ. 

Gia Lạc tiền dần về phía Hạo Bối. Hắn ta dừng tay lại, nhìn Gia Lạc chăm chú, tự hỏi không biết nó đên cạnh hắn làm gì?

- Cùng ăn đi! – Gia Lạc nói

Nó kéo một chiếc bàn và bê hai chiếc ghế ra đối diện nhau. Nó ngồi nhanh xuống nhìn hắn mỉm cười. Nó thấy hành động keo ghế ra của hắn rồi ngồi xuống nhẹ nhàng sao mà nghô nghê thế! 

Hắn cũng đáng yêu lắm, chỉ là hắn chưa biểu lộ ra nên mọi người nghĩ hắn lạnh lùng thôi. 

Hai đứa ngồi đối diện nhau, cũng nhau nhìn chằm chằm họp cơm rồi lại nhign nhau. Hắn hất cằm ra hiệu cho nó ăn đi, nó lại hất cằm ra hiệu cho hắn khai hộp. hất cằm mọi, nó đành phải mặt dày cầm đũa trước.

Hắn mở nắp, nó sững sờ! 

Ngon… chỉ một từ thôi. Ngon!

Sao nó chưa ăn đã biết là ngon ư? Xời, chỉ đơn giản là trông ngon thôi. Nó là loại dễ nuôi, không kén chọn gì cả, có gì ăn nấy, lúc đói mệt này thì mầm đá cũng ngon. Các bạn chắc biết mầm đá chứ?

Nhưng hộp cơm này, đặc biệt, làm nó chúi mắt nhìn. 

Kia là….?

Một quả trứng rán hình trái tim ư? 


Hắn thấy nó nhìn chằm chằm miếng trứng, mặt vô duyên vô cớ đỏ bừng. 

Hắn không cố ý… hắn thề là hắn không cố ý đâu… Chỉ là quả trứng đặc biệt nó ra lò đúng lúc hắn đang lấy cơm nên… tiện thể lấy luôn thôi!

- Ăn … ăn đi - hắn nói lắp

Cái dáng điệu ấp úng bối rồi của hắn làm nó bật cười. Nụ cười ấy, đáng để say đắm. 

- Có gì đáng cười chứ? – hắn đâm bực

- Tất nhiên là cười cậu rồi! – Gia Lạc cười rất hồn nhiên

- Sao cười tôi? – hắn nhăn mặt

- Ha ha… Cậu thiếu gia Hạo Bối ăn trứng trái tim… Buồn cười quá còn gì? Ha ha

Hắn muốn búng trán véo má con nhợn này thế không biết. Dám sỉ nhục Hạo Bối thiếu gia uy nghiêm. Không lẽ lại cắn cho phát vào cái mồm kia?

- Cậu không ăn thì tôi ăn… lằng nhằng. Hắn giằng đũa gắp miếng trứng

- Áy ấy… tôi ăn mà… - Mỡ vội vàng giằng lại miếng trứng

Hai đứa nó cứ giằng qua giằng lại, nó há miệng ra định đớp thì hắn lại kéo đũa. Hắn định đớp thì nó lại kéo lại. Cứ thế, hai đứa mệt nhoài mà vẫn không bỏ tay nhau ra khỏi đôi đũa. Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn nó, nó cũng nhìn lại hắn, hai ánh mắt chạm nhau. Có một chút gọi là ngại ngùng, đôi má nó khẽ ửng hồng. Hắn thì cứ thầm rủa con tim chết tiệt không biết kiềm chế, cứ đập bùm bụp lên. 

Cuối cùng hắn nhẹ gắp miếng trứng ấy vào gần miệng nó rồi mỉm cười, nó cũng nhẹ nhàng mở miệng ra. Nó cắn một chút. Miếng trứng đã nguội mà nó thấy ngon quá, ngọt ngọt nữa. Vị gì ấy, chưa bao giờ nếm qua. 

Nó cũng lấy tay mình đẩy tay hắn gắp miếng trứng tới gần miệng hắn. Miếng trứng chạm môi. Hắn mở miệng, khe khẽ nhấp môi. Không biết « cố tình » hay « cố ý » mà hắn cắn đúng chỗ Gia Lạc vừa cắn!

Nó nhìn thấy, hơi sốc một chút, nó không bao giờ nghĩ hắn sẽ ăn cơm cùng nó chứ nói gì là ăn cùng một đôi đũa và ăn cùng một miếng trứng chứ! Không gian quanh nó, rất bối rối, nóng bừng. Nó muốn bảo hắn, nhưng sợ hắn bối rối, nói lắp thì ngượng cả hai. 

Vẫn cái cảnh nó đặt lên tay hắn ngả miếng trứng trái tim vào miệng hắn, và cái cửa lớp lại một lần nữa được mở ra!

Tiểu Bạch lò dò tiến vào lớp, nhìn thấy cảnh tình tứ trên, mắt mở to tròn như cún con nhưng rồi nhanh chóng cụp xuống. Cả hai người giật mình đứng phắt dậy, điệu bộ luống cuống như làm điều mờ ám rồi bị phát giác ấy. Bạch nhi không nói không rằng tiến lại bàn học của mình lấy chiếc máy nghe nhạc ở ngăn bàn rồi đi thằng ra cửa không ngoảnh lại nhìn hai người kia một cái. Cái chân nhanh thoăn thoắt phóng ra khỏi cửa, đóng cửa cái rầm. Xa xa còn nghe rõ tiếng cười khoái chí.


Tình ngay ý gian, biết phải làm sao?

Hai người ngồi xuống, cúi gằm mặt xuống bàn, cố gắng ăn nhanh và không nhìn nhau. Cả hai đều sợ, ngẩng mặt lên mà gặp ánh mắt của người kia thì không biết nên làm gì? Tốt nhất ăn nhanh rồi đường ai người nấy đi!

Sau khi đã đánh bay hộp cơm, nó vẫn chưa cảm thấy no gì lắm! Muốn ăn thêm nhưng chắc canteen đã hết cơm rồi, đành xoa xoa cái bụng an ủi, hứa với nó rằng tối sẽ bù cho. Hắn nhìn dáng điệu ngây ngốc ấy, chỉ muốn lao đến ôm một cái cho bõ ghét thôi! 

- Vẫn đói à? – hắn hỏi làm nó ngượng

- Đâu! No rồi…! – Nó dối lòng

- Thật không? Tiếc quá… tớ có một voucher ăn tại tiệm bánh ngọt Pháp nhỏ. Nhưng nếu cậu no rồi thì thôi vậy!

- Ấy! tôi chưa no lắm… mình đi đi! – Nó nói rồi chảy chồm chồm lên, hai tay vỗ vào nhau đôm đố

Nghe thấy bánh ngọt, mắt có sáng lên, như sao! 

- Đi Đi nào! – nó nhanh chóng lấy cả cặp của nó lẫn của Bối thoăn thoắt cất dọn cả hộp cơm rồi nắm cổ tay Bối lôi xềnh xệch như cái bao. 

Hạo Bối vẫn chưa kịp thích nghi với tốc độ thần thánh mà bà Gia Lạc đã tu luyện được. Mặt mũi nghệt ra rồi lao xồng xộc. 

- Từ từ thôi…. Không hết được đâu mà sợ! – Hạo Bối thở phò phò giữa đường…

Vừa mới ăn xong, Gia Lạc đã cho Hạo Bối chạy maratong thế này thì cũng chết trước khi đến tiệm bánh mất thôi. 

- Nhưng mà tôi cứ bị háo hức ý! – Mỡ vẫn tươi tỉnh và sốt sắng

Có lẽ, những chiếc bánh kem ngon mơn mởn che mờ não nên chạy cả đoạn đường không hề xi nhê gì! Bói dựa lưng vào tường thở mạnh, còn hơn cả đi chạy giặc. Hắn rút ra được một kinh nghiệm rằng, nếu muốn cho nó ăn cái gì, tốt nhất hãy dẫn nó đến cái quán ấy rồi hãy công bố là cho nó ăn, chứ không có ngày nó lôi cho chết khô trên đường

- Cậu dù có sung sướng thì cũng hãy đợi tôi lấy xe đèo đi chứ! Có nhất thiết phải chạy gần 10 cây số không? – hắn nói thấp thểnh không ra hơi

- Hả? Mười….. mười cây á? – Bây giờ nó mới tính ngộ, nhìn Bối ngại ngại


Hai người lại đành cùng nhau đi bộ nốt đến quán, mặt nó đã xìu đi bớt vì nó biết, nó đã làm khổ hắn rồi. Nó tự nhiên thấy buồn, buồn lấp cả cái niềm vui ăn uống ấy. 

- Sao thế? Đang hứng khởi mà! – Hắn thấy thái độ lạ lùng của nó nên hỏi

Nó dừng lại, mặt cúi gằm xuống, miệng nói lí nhí

- Xin lỗi….! Có mệt không? 

- Ừm,.. không sao, cậu thích là được! – Hắn nói, mỉm cười rồi lại bước đi tiếp

Nó bị đơ mấy giây trước nụ cười của hắn. Đã ai nói với hắn rằng hắn cười rất đẹp trai, đẹp trai hơn nhiều cái bản mặt lạnh lùng hắc ám trước mặt các em chưa? Gia Lạc ngây cả người, không nhận ra rằng Bối đã đi, khi tỉnh ra thì hắn đã đi được một đoạn rồi!

Nó vội vàng chạy theo, khoác vai hắn rồi cười khì khì. Trong đầu Gia Lạc đang suy nghĩ rằng nếu có hắn là bạn thân, chắc chắn còn được ăn nhiều thứ nữa. Tốt quá, phải kết thân thôi!

Di thêm vài đường nữa thì cũng đến tiệm bánh ngọt Pháp, thế này àm hắn kêu, tiệm bánh « nhỏ » sao? To còn hơn cả canteen nghìn chỗ của Tân Lập chứ đùa à? Bên ngoài sơn màu hồng, màu xanh, có những chiếc bánh ngọt khổng lồ làm lộng lẫy bằng nhựa được treo trên phía biển. 

« Tiệm bánh ngọt Zin Zin Cao Cấp » - nó tự mẩm trong đầu.

Tại sao có chỗ vừa đẹp vừa ngon thế này mà nó lại chưa hề biết đến nhỉ? Thật là một thiếu sót trong cuộc đời. 

- Oa…. – nó kêu lên

- Vào thôi! Định đứng ngắm no bên ngoài sao? - hắn bước vào trong rồi vẫn thấy nó đứng nhìn trầm trồ bên ngoài 

Nó nhanh chóng và hí hừng bám ngay sau hắn. Bên ngoài đã lộng lẫy rồi, bên trong còn đẹp hơn, còn đông nữa. Cửa tiệm được thiết kế rất cổ kính và đúng kiểu Pháp. Tường chia làm ba phần, phần trên cùng lát gỗ đỏ nâ, hai phần bên dưới sơn màu kem trông đến ngọt. phần trước tiệm thì được lát toàn bộ bằng kính, có thể vừa ăn vừa nhìn ngắm thành phố và đối diện là một trung tâm thương mại sầm uất. Trên những tấm kính đó treo những chậu hoa cảnh chỉ to bằng nắm tay đủ màu sắc, trông thật bắt mắt. Bên tron trồng những câu hoa cảnh tí hon, rực rỡ màu sắc, trông đáng yêu lắm.

Hạo Bối dẫn Gia Lạc lên tầng ba, khi lên cầu thang, nó có dòm qua quầy bánh. Cả một tủ bánh lớn và dài, to khủng khiếp. Bên trong thì chao ôi, bánh nhìn vừa ngon lại vừa đẹp, được trang trí mê ly. Phía trên tủ kính thì để các loại bánh khô như bánh quy, banh chiên bột giòn, donut…. nhiều vô kể.

Trên tầng ba, một không gian rất thoáng mát và trông trang nhã hơn tầng 1, thì là, cả 4 bức tường đều là kính có thể nhìn ra ngoài, view quán quá đẹp, chắc thuê mặt bằng đắt lắm đây. Như vậy, có lẽ bánh ở đây cũng rất đắt, nếu không có voucher ăn của Hạo Bối thì chắc nó cũng chả dám đến đây ăn đâu. Hai đứa cọn cho mình chiếc bàn loại thấp, không có ghế mà ngồi trên thảm ngay gần tường kính.

Nó nhìn ra ngoài, thật quá tuyệt vời luôn. Nhìn khuôn mặt ngây ngô đang vui đến mức cười tít mắt tít mũi lên của nó cũng khiến hắn bật cười.

Người phục vụ tới bàn, tay cầm cuốn menu để lên

- Cậu ch…- Đang nói thì bị hắn lườm, toát cả mồ hôi

- Cứ đưa menu cho cô ấy chọn! – hắn lạnh lùng

Nó nhìn hắn, thái độ khác hẳn, con người này, khuôn mặt thay đổi chóng mắt, ngang với tốc độ ánh sáng. Vừa nãy còn tươi cười vui vẻ, bây giờ lại lạnh tanh không cảm xúc rồi! Khó chiều quá! Lỡ nói gì không phải, hắn tức lên, thì chết lúc nào không biết ý! Quả thực, hắn đúng chất là cùng dòng máu với anh Hạo Thiên rồi a!


Người phục vụ lại kính cẩn đưa menu sang cho nó, mở cuốn sổ toàn bánh là bánh ra, nó hoa cả mặt mày, nó ước cái bụng nó có thể chén sạch được chỗ này. Nhiều cái để lựa chọn quá, chả phải là đang làm khó nó hay sao? Nó chỉ một lượt tổng cộng là 24 cái bánh đủ thể loại màu sắc và 2 ly kem đánh đá, một dâu, một bạc hà. 

Hắn nhìn nó chọn cũng thấy chóng mặt, không biết kiếp trước nó là con gì nữa? Hạo Bối cầm ly nước lọc nhấp một ngụm nhỏ lấy lại bình tĩnh.

Nó thấy giá bánh cũng không đắt cho lắm, cũng khá vừa túi. Như vẫy là sau này có thể đến ăn dài dài rồi

Trong lúc chờ bánh đến thì con chim có nhúm lông trắng trên đầu bay đến, đậu ngay lên tay hắn, cả nó và hắn đều bất ngờ, nhất là nó, chưa bao giờ nó thấy con chim nào đẹp và đáng yêu như thế? Gia Lạc chìa tay ra định xoa cục bông trắng trên đầu con chim thì bị nó quay ra mổ cho một cái. Nó đau quá rụt tay lại, đau ghê, đũng là chủ nào tớ nấy, khó chịu y như cái thằng chủ của nó.

Hạo Bối thấy thế cười cười, nói thầm mà như không thầm với con chim

- Chim yêu à! Đây là Gia Lạc, bạn của ta, đối xử nhẹ nhàng chút nha.

- Chíp… Chíp… - Con chim kêu lên rồi từ từ ngồi luôn lên bàn tay hắn

Cái đầu con chim như một thói quen dụi dụi vào ngón cái của Hạo Bối khiên hắn nhột nhột. Con chim cũng đáng yêu lắm đấy chứ?

- Chim cậu tên gì vậy? – Gia Lạc hỏi

- Này…. Không phải chim tôi, là là con chim này! – hao mỗi nheo lông mày

- Rồi… thì con chim này tên là gì?

- Không có tên! – Hắn lạnh lùng đáp

- Thế tôi đặt tên cho nó được không? – Gia Lạc hào hứng

- Ừm – hắn nói 

- Vậy thì gọi nó là Ti Ti nhé! - nó hào hứng

- Bao nhiêu tên hay không đặt, lại gọi là Ti….! – Hắn nhăn mặt

- Thế gọi nó là Tí Tẹo vậy!

Hắn suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Vậy là con chim xanh cũng có tên, từ nay nó tên là Tí Tẹo. Con chim nhảy lên như vui mừng với tên mới của mình rồi bay vào lòng bàn tay Gia Lạc.

Nhưng bây giờ, hắn mới để ý, con chim, tại sao lại ở đây? Đáng ra, nó phải ở nhà chứ? Như vậy có nghĩa là, con chim này bị xổng! Hừm, đúng là một căn nhà mà đến con chim cũng không muốn ở!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui