Trong không gian tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim gan đạp loạn xạ
- Đúng, các bạn trẻ vẫn còn nhận ra tôi cơ à… vinh hạnh quá! – Sa Sẹo nhe cái hàm răng vàng khè trước mặt chúng, chậm rãi bước đến
Bọn đàn em xun xoe mang ghế ra cho Sa Sẹo ngồi. Sa ngồi xuống ghế nhẹ tựa lông hồng, chân vắt chữ ngũ, lấy điếu xì gà và bọn đàn em châm lửa. Sa Sẹo hút phì phèo, nhả khói trắng xóa
- Thật là tởm lợm - Nhím kêu lên
- Con nhỏ láo toét – thằng mặt quắt như rắn nói rồi tiến về phía cô định tóm lại
- Làm gì vậy, bỏ ra – Hắc bực mình hất tay tên mặt rắn ra
- Không nói nhiều nữa, nhốt chúng vào hầm, bắt nốt hai đứa kia rồi xử một thể! – Sao Sẹo lên tiếng rồi cùng đồng bọn ra bên ngoài
Kể ra, gã Sa Sẹo đó đã ra bến tàu, sắp về rồi đấy, không hiểu sao lại có thông tin là đàn em để xổng hai con át, hắn sợ tin này đến tai Hạo Long, ông ta sẽ cho cấm mọi bến tàu thủy, kiểu gì cũng bị tóm. Phải quay lại ngay không lỡ dở hết công việc, nếu bị bắt thì tù mọt gông. Sự nghiệp tỷ phú cũng từ đó mà tiêu tan.
Đám người Sa Sẹo hai hôm nay vẫn chưa tìm thấy Bối và Mỡ, lo sốt võ, định quay lại kho lấy đồ rồi chuồn thì lại gặp đám chuột nhắt này, coi như vớ bở. Có đám nhóc trong tay, nhất định khiến Hạo Bối phải ra mặt!
Nói xong thì bọn cậu bị trối chặt dưới cái cột, chúng cứ lại 3 tên canh gác, lần này không được phép xảy ra sai sót gì.
~~~~ tại túp lều tranh~~~
- Cậu đỡ chưa Gia Lạc? – Bối hỏi
- Khỏi rồi… Chúng ta rời khỏi đây đi, tôi muốn về nhà! – Mỡ nói
- Không được, đợi ba tui về đã nhé! – Bối lắc đầu
Chúng đành ngồi chờ, Gia Lạc thấy thích ngôi nhà này, tuy không hề xa hoa sung sướng nhưng lại vô cùng ấm áp, cho nó có cảm giác gần gũi, có hơi ấm của người thân, có sự quan tâm chăm sóc vô giá. Đó là những thứ nó hằng mong mỏi. Bỗng, ba Hào từ đâu chạy hốt hoảng, thở không ra hơi
- Các con… Chạy…. Chạy… mau lên… Chạy đi…!
Bọn chúng nhìn nhau khó hiểu, nhưng chúng thấy thái độ của ba Hào có vẻ vô cùng khẩn chương nên cũng không dám dấm dứ lại lâu, chúng vội vã chạy. Ca ba người sau khi chạy một hồi đến chân núi thì ba Hào dừng lại. Cố gắng lấy hơi, ba nói
- Ta đi đánh cá gặp lũ người của Sa Sẹo, bọn chúng hỏi các con, ta đành chờ chúng đi rồi nhanh chóng chạy về báo cho các con, lần này gã mang đến nhiều người, có vẻ là không về được Trung Quốc. chúng đang truy tìm các con ráo riết lắm.
- Vậy ta trốn ở đâu hả ba? – Hắn nói, mặt vô cùng hốt hoảng
- Đi đi, vào trong hang núi này, bên trong có 4 ngách, sức mạnh của tình bạn sẽ mở ra được cánh cửa thông với bến tàu…. Hãy nấp ở đó, ta sẽ ra hiệu đón tàu cho các con rời đảo.
- Ba à… còn ba? – Bối nghe đến, cảm giác như chia xa
- Ba…. Sẽ sống tốt mà… Ngoài nơi này ra, ba không thể đi đâu được nữa….! – Ba hào mỉm cười.
Ba âu yếm, hôn lên trán hắn, lau những giọt nước mắt đang lăn trên má Mỡ
- Con gái….. mạnh mẽ lên, ba tin con sẽ bình an. Thần phật phù hộ các con. – Ba thơm lên trán nó
Ba rời xuống núi, thi thoảng đã ngoảnh lại xem hai đứa đã vào trong chưa, lòng ba lo lắng không nguôi. Ba tự trách mình thật vô dụng, giây phút quan trọng này lại chẳng thể làm gì để cứu lũ nhỏ. Ba không xứng đáng là ba của Hạo Thiên, Hạo Bối.
Về phần Hắn và Nó, chạy mãi, chạy mãi, trong hang núi toàn dỏi đá sắc, nó vấp ngã mấy lần, gối tím bầm, xước xát hết cả. Hắn thấy vậy xót lắm, bắt nó phải trèo lên lưng để mình cõng. Hắn sợ cứ cho nó đi như này thì hai đầu gối tóe máu mất.
Gia Lạc cảm động lắm, nó lại được quan tâm rồi. Ngồi trên lưng Bối sao mà nó êm ái, nó ấm thế. Dù hang đá có lạnh bao nhiêu thì Mỡ vẫn cảm thấy ấm, có lẽ là hơi từ hắn truyền sang.
Vô cùng mạnh mẽ….
Cuối cùng cũng đến những cánh cửa. Nói là cửa chứ thực chất nó là những tảng đá khổng lồ chắn ngang các ngõ thông ra. Bảo đẩy chắc chắn không thể đẩy được, nhưng dùng sức mạnh của tình bạn nghĩa là như thế nào?
- Tìm đi, nhất định có chỗ nào đó để mở cửa! Tôi thấy trên phim hay có miếng đá lạ trên tường để mở ý – Mỡ nảy ra ý tưởng trong mấy phim kiếm hiệp hay xem
- Ừm. – hắn nghe cũng tháy có lý, mò mẫm các vách tường
Mãi lâu ơi là lâu, chả thấy cái nút quái nào cả, hắn chán quá, ngồi thụp xuống nền đá lạnh
- Mệt à? – Mỡ ngồi xuống hỏi hắn
- Nản quá thôi! –Hắn mệt mỏi quệt những giọt mồ hôi
Chúng đành ngồi xuống nghỉ một chút, đói quá, từ sáng đến giờ chả kịp ăn gì, lại còn phải chạy vắt chân lên cổ, giờ chỉ muốn ngủ một chút nhưng lại sợ bọn chúng tìm thấy.
ÙM>>>> ÙM>>>> Ùm……
Tiếng đổ vỡ phía sau vô cùng lớn, không hiểu chuyện gì xảy ra, như động đất.
- Chết,… hay lở núi? – Mỡ trợn mắt lo lắng, vội chạy ra ngoài kia
Tiếng rầm rầm không hề ngớt mà càng ngày càng to hơn nữa, mỡ hốt hoảng chạy vào
- Bối ơi, chết rồi, sập…sập hang rồi… đá rơi….rơi….. rồi - Mỡ hốt hển không nói ra hơi
- Hả? Nói từ từ thôi – Hắn sốt ruột
- Đá rơi hết xuống, bít hết lối vào rồi, chúng ta bị nhốt trong đây rồi. Huhu làm sao đây? – Mỡ khóc lóc, sợ hãi vô cùng
Hắn vộ đứng lên, chạy ra nhưng rồi lại chạy vào ngay, đã lăn tới chỗ hắn rồi, cách những cái cửa khoảng vài chục mét nữa rồi. Chúng hoảng loạn tìm nút mở nửa. Tìm kiếm điên loạn như muốn phát tung lên. Chẳng thấy đâu cả, không gian càng ngày càng tối, càng hẹp lại, như này sẽ bị nhốt ở đây mất. Rồi hai trăm năm sau, người ta móc xác khô lên để trưng bày về người thời xưa mất. Ai nói cho chúng biết phải làm gì đi!
Bốn con mắt đảo loạn khắp nơi, vẫn chẳng thấy đâu, màu đen bắt đầu lấn xuống, hoàn toàn không còn nhìn thấy gì cả. Những tảng đá tha hồ rơi cứ rơi, rào rào, ầm ầm, như sóng biển lớn giận dữ muốn nuốt chìm tất cả.
Làm gì đây? Câu hỏi to đùng trong lòng nó lúc này. Không lẽ chôn vui nơi đây, thanh xuân ai giữ hộ?
Không, nhất định có cách, trời sinh ra ta nhất định không tuyệt đường sống của ta. Nghĩ đi, đầu óc để đến giờ làm gì. Trí thông minh là lúc này chứ đâu. Bận suy nghĩ, nó đừng lỳ một chỗ mà không biết có tảng đá lớn đang lao đến rầm rầm.
- Lạc…..Gia Lạc… tránh ra… - Bối nói rồi lao thật nhanh tới, đẩy nó ngã sang một bên.
Hòn đá lăn qua bàn chân hắn, đau nhói, máu chảy ra thành dòng, bàn chân bắt đầu xưng lên
Mỡ ngã, chán đập tường đá rớm máu. Sưng u.
- Lạc Lạc, có sao không? – Hắn tuy bị đau chân nhưng việc đầu tiên là xồn xồn lên hỏi nó
- Mỡ không sao…. Cậu làm gì thế, muốn chết à? Nhỡ tảng đá đó lăn vào cậu, cậu chết tôi biết phải làm sao? – Mỡ khóc òa lên như ăn vạ, trách móc
- Im ngay… bản thiếu gia yếu ớt kém cỏi thế ư? – Hắn cốc đầu trêu cho nó thôi khóc
- Tôi sợ… nhỡ cậu làm sao… tôi sợ…. - Mỡ dụi mắt, ấm ức.
- Không sao, tôi vẫn còn đây mà! – hắn ôm đầu nó áp vào ngực mình
Giây phút ấy, nó sợ lắm, chưa bao giờ sợ đến vậy. Nó cảm thấy khá ổn giây phút này là nhờ có hắn ở bân, nếu như không còn hắn, nó nhất định không vượt qua nổi. Giận hắn lắm, hắn dám làm nó sợ, nhưng cũng cảm ơn hắn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn cứu nó rồi. Mắc nợ nhiêu thế, khi nào mới trả xong
- Cậu không bao giờ được làm thế nữa nhé! –Mỡ nói
- Biết rồi. – hắn dựa lưng vào nên đá lạnh
Thấy chân hắn bị chảy máy nhiều, nó xé toạc miện áo ống tay ra băng bó quanh vết thương. Hắn nhìn nó tỉ mỉ, lại thắt cả nơ nữa. Thắt xong, nó ngẩng mặt lên nhìn hắn cười tươi. Vậy là không sao rồi. Tối um chả nhìn rõ nó cười đâu nhưng hắn biết nó đang cười vì tìm hắn đang bất giác nảy lên thình thịch ý. Lạ chỉ muốn đập chết con tim thối tha này thôi, chẳng ra thể thống gì cả.
- Bị sưng rồi này! Đau không? – Mỡ ân cần xuýt xoa
- Không, chẳng đau tí nào. – Hắn cười, nhắm mắt lại, hắn thấy mệt lắm
Hắn nhớ ba Hào, nhớ Hắc, nhớ Bạch nhi. Ba người bạn lúc nào cũng vào sinh ra tử, sống chết có nhau, không biết hai người kia đâu rồi, còn lo cho hắn không. Trên đời này, hắn đã chẳng còn ai ngoài chúng cả, hắn ích kỷ lắm, hắn muốn họ lo cho hắn, hắn khao khát có mẹ, muốn mẹ an ủi, chở che nhưng không được, hắn muốn làm một đứa trẻ, vứt bỏ mọi lòng tự trọng để sà vào lòng ai đó khóc một trận thật đã đời. Giờ thì hắn đã biết, anh Thiên tại sao lại muốn hắn tự đối đầu chuyện này. Hắn hiểu rồi, việc này quá khó khăn, quá sức với hắn, tuy vậy, anh thiên đã vô cùng hy vọng, không thể để anh thất vọng được, dù có phải chết, hắn cũng vượt qua, vả lại, còn nó, làm sao hắn cho phép bản thân ngã quỵ.
Hắn phải bảo vệ nó… nhất định là vậy!
- Tôi lại hát cậu nghe nhé! – Mỡ rã rời, duỗi thẳng chân, mắt lim dim, tay nắm chặt tay hắn
- Ừm… - hắn cười
Tuy đuối sức nhưng nó vẫn cố gắng ngân nga
“ Ngồi lại bên nhau này bạn thân ơi
Ngồi lại bên nhau cùng hát ca
Bạn bè thân yêu cách xa lâu rồi
Giờ ngồi bên nhau hát ca vui đùa
Truyền lại cho nhau hơi ấm bạn bè.
Ngồi gần bên nhau kể chuyện nhau nghe
Chuyện buồn chuyện vui chuyện chúng ta
Về ngày xa xưa ở bên ngôi trường
Về ngày hôm nay với bao ước vọng
Nắm chặt tay nhau bước vững vàng. “
( Ngồi lại bên nhau - Mây trắng)
Sau khi hát xong, nó mệt quá, bàn tay càng xiết tay hắn mạnh hơn nữa, bỗng
Rầm …..Rầm …..rầm
Cánh cửa đá dẫn mở ra, thì ra tay chúng nắm lại, chạm vào miếng đã dưới tay, ấn bằng sức hai người mới có thể làm viên đá lung lay, thụt xuống. Mừng như muốn khóc, cổng đá mở ra hết, nắng mặt trời rội vào sáng bừng, sáng cả một góc tăm tối. Chúng nhìn nhau cười rồi chạy một mạch thoát khỏi hang đá
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...