- Sao vậy, kể đi. Nghe điện thoại xong lại đực càng ra?? – Nhím hỏi nhìn Mỡ không chớp mắt
- À!.... Ờ… Tên biến thái là vì…. Vì…. Ờm – Mỡ cứ ỡm ờ không biết nói ra sao, chỉ sợ sơ xảy mồm miệng một chút thôi là tên biến thái đó sẽ từ hốc phòng nào đó vọt là mà lôi cổ nó đi( nhiễm phim kinh dị hơi nhiều)
- Vì gì? - Nhím sốt ruột
- À….nhìn hắn ta trông giống tên biến thái trong phim lọ lem đường phố ấy ý… chậc chậc sao mà giống y chang từ cái răng luôn – Mặt nó nhìn thật muốn đấm
- Ờ há…. Giống trong …phim..m – Nhím nhìn nó mặt đần ra “ sao lại có con bé ngốn đến sợ”
- Hà… hà… hì… hì… - Nó đành méo miệng cười trừ
TING… Ting ting
Nó mở máy, có tin nhắn từ số lạ
- “ Ra sân sau tớ muốn gặp cậu”
- “ ai vậy”
- “Tên biến thái”
- “Gì?? Điên à”
- “Con gái con lứa nói năng chẳng có chừng mực gì sất”
- “Sao tôi lại phải ra?”
- “Nếu không muốn lấy lại cuốn nhật kí thì không phải miễn cưỡng. ^-^”
“ sổ nhật kí….. của mình à?” – Mỡ gãi đầu
- Thôi chết tôi rồi!!! Huhu – Mỡ gào rầm lên rồi lạch bạch lôi rét rồi chạy đến sân sau kí túc mặc cho Nhím gọi hỏi
SÂN SAU
- Đâu?? Nhật kí đâu? Mau đưa tôi đi – Mỡ hối hả lao xồng xốc đến chỗ tên con trai ở sân sau, chưa cần biết mặt mũi như thế nào nhưng quyển số đó không cho phép ai được đọc
- Đây, làm gì mà cậu vội thế
- Đọc chưa? – Mỡ bỗng đanh mặt lại
- ờ… chưa!!- Mỡ làm tên con trai hơi bối rối
Bỗng nó quay ngoắt đi, nước mắt bỗng lăn dài trên má, không sao ngưng lại được, sao nó lại khóc? chỉ là quyển sổ thôi mà!! Không, nó không chỉ đơn giản là vậy…..
- Ề..! Đại ca làm con gái người ta khóc rồi!!! – Bạch nhi nhìn Bối ca nháy mắt không ngừng
- Vớ vẩn!! tôi làm nó khóc lúc nào…. Tôi cũng không biết tại sao nó lại khác… Nhưng tôi… tôi… thề với ông là tôi… tôi không làm gì.!! – Bối Bối gãi đầu gãi tai lúc túng( hắn bị nói lắp khi lúng túng)
- Ô hay… ai làm gì ông mà trông cái mặt kia…. Oi chồi ôi…. Dễ thương ghê, lúng túng rồi… Hô HÔ HÔ – Bạch nhi không quên chọc tực hắn rồi chạy hô ầm lên trong phòng với Nhị Hắc
KÍ TÚC XÁ MỘC LAN
- « Mẹ à, con vẫn ổn »
- ……
- « Con chịu được »
- ……
- « thôi con đi ngủ nhé »
- ……
- « Mẹ yên tâm, vẫn chưa ai biết, con sẽ giữ cẩn thận mà, nhất định sẽ tìm thấy chị ấy »
- ……
- « bảo vệ tổ quốc không phải ước mơ duy nhất của con »
- …….
- « mẹ ngủ ngon. Yêu mẹ! »
Cúp máy. Màn đêm chìm trong vắng lặng, nó ngồi khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có hai chị em đang nô đùa cùng nhau
- Chị Thư, lấy cho em!!! – cô bé nhõng nhẽo chỉ lên cây xoài góc sân
- Ừ, mau lấy rổ hứng trái nhé – cô bé lớn hơn nháy mắt
- Dạ…………… - cô em hứng chí trả lời thật to
Cô chị mới 7 tuổi thoăn thoắt leo lên cậy, vươn đôi tay nhỏ cố chạm vào những chùm xoài chín sai trĩu, nhìn mà muốn ứa nước miếng
- Oa, chị hái được nhiều xoài thế!!!! - cô em mới 5 tuổi, ríu rít, cứ vươn tay mãi đỡ xoài
- Mỡ Mỡ, không được ăn vụng trước biết chưa, đợi đấy chị bổ cho!! – Anh Thư ngước xuống nhìn
- Hihi…! – Chưa cần cô chị nhắc, cô em đã tráng miệng tóp tép trước nửa quả xoài, mồm miệng nhoe nhoét giơ tay chữ V nhìn cô chị cười
- Thôi, mẹ sắp về rồi, sẽ mắng chị em mình mất!! – Nói rồi Thư nhảy xuống đất
BRừm….. BRừm………. BRừm……KÍT………Kít
Chiếc ô tô bốn bánh nhìn quá đỗi sang trọng nhanh chóng phanh gấp trước sân nhà. Sau đó hai tên áo đen đeo kính nhảy xuống xe chạy đến bế thốc Thư rồi nhảy lên xe đi mất tiêu… Mỡ vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, ngồi thẫn thờ ở bệ cửa.
- Không ăn xoài với em nữa à…?? – Mỡ cầm trái xoài ăn dở trên tay mếu máo
Cô bé cứ nhìn mãi theo bóng chiếc xe, mong ai đó nói cho cô biết, chị cô đi đâu?? mấy người đó là ai vậy, sao không nói gì đã bế chị đi mất. Cô bé ấy mặt buồn thiu tay cầm quả xoài ăn dở ngồi đợi mãi ở hiên nhà, hết dựa tường bên này lại ngả sang tường bên kia. Trông đến mà tội nghiệp.
…………………………………………
- Ngu ngốc….. – mẹ con bé quát to lên
- Mẹ… sao mẹ lại tực giận với con – con bé ấy phụng phịu
- Đó không phải chị gái của mày đâu, ngốc vừa thôi…. Nó là con riêng của bố mày thôi…. Con riêng thôi….Mày hiểu chưa – mẹ nó lồng lộn lên
- Con… hức… hức – nó bắt đầu khóc to
- Con gái à, cả bố con, chị Thư …. Họ không hề thuộc về chúng ta con à… huhu hức – mẹ nó lấy tay ôm mặt khóc thảm thiết – chỉ có con là con gái của mẹ thôi, chỉ con thôi... Con gái, con phải làm cho mẹ nở mày nở mặt nghe chưa con?
- Không, con có bố mà, bố còn là sĩ quan nữa, chính mẹ đã nói với con vậy mà, bố là người tốt, bố bảo vệ mọi người, chị Thư cũng yêu thương con, còn chẩy xoài cho con ăn mà mẹ- nó vẫn cứ ngây thơ đưa quả xoài dở ra trước mặt mẹ nó
- Không… con gái! bây giờ chỉ có hai mẹ con mình thôi! – bà Nguyệt nghẹn ngào xoa đầu đứa con nhỏ bé
- Con….. con… con không tin đâu – Nó khóc òa rồi chạy vụt đi
Nhưng bây giờ nó lớn rồi, 17 tuổi đủ để hiểu mọi thứ nhưng trong tim nó lúc nào cũng hy vọng rằng, những điểu mẹ đã từng nói với nó là sai, nó tin rằng nó vẫn có bố, có chị Thư, và họ vẫn luôn dõi theo nó. Mỗi trang nhật kí là những ngày nó trải qua, cảm xúc của nó, như là nó muốn khi nào nó gặp bố nó sẽ đưa cho bố đọc để bố nó biết rằng không có bố, mẹ con nó sống cực ra sao
- Ngủ đi, mai còn đi tập chung – Nhím còn ngái ngủ nhưng vẫn nhắc nó
- Ừm. Ngủ đây – nó quyệt vội nước mắt nhưng đâu biết rằng, giọt nước mắt đó người bên cửa số đều thấy cả, cũng lặng thầm, suy nghĩ giây lát rồi lẳng lặng bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...