Năm Ấy Ở Ký Túc Xá
Nè suốt mấy tháng hè cậu đi đâu vậy Trạch Dương đứng kế bên khìu khìu tay cậu hỏi.
Bạch Tuấn Minh hất mạnh tay ra liếc nhìn Trach Dương mặt tối sầm lại.
Liên quan đến cậu à
Gì chứ tôi chỉ hỏi cậu thôi làm gì mà thái độ vậy
Trương Tiêu quay đầu nhìn hai tên ồn ào này bất lực nói.
Hai người các cậu ra chỗ khác cãi nhau đi
Vương Âu Lỗi thấy thế liền cười cười nói muốn cùng nhau đi ăn trưa để tiện làm quen mới có thể giảm hoả khí xuống.
Đến căng-tin của trường, ở đây rất rộng hơn căng-tin ở trường cấp hai nhiều.
Các bạn nữ xung quanh đều hướng mắt về phía 4 người nói đúng hơn là đều hướng về phía Trạch Dương và Trương Tiêu.
Trạch Dương cười khoái chí vì vẻ đẹp của mình rất làm cậu hài lòng.
Bốn chúng ta hình như đều học cùng 1 lớp nhỉ Vương Âu Lỗi vừa nhai miếng gà trên miệng vừa nói.
Cùng lớp 5 Trương Tiêu trả lời.
Bạch Tuấn Minh chăm chăm vào điện thoại hình như đang nhắn tin với ai đó.
Trạch Dương nhìn Bạch Tuấn Minh một hồi //cái thằng khỉ này sao mấy tháng không gặp mà da mặt trắng lên nhiều vậy lại còn hồng nữa nhìn như cái bánh bao hấp ở nhà mình mới ăn lúc sáng nhỉ//
Bạch Tuấn Minh cậu ăn đi đừng nghịch điện thoại nữa Trạch Dương nói.
Bạch Tuấn Minh ngước lên nhìn cậu với ánh mắt viên đạn Liên quan đến nhà cậu à
Liên quan chứ
Bạch Tuấn Minh nhíu mày lại Gì cơ?
Trạch Dương móc điện thoại ra giơ trước mặt cậu, trên màng hình là đoạn tin nhắn mẹ của Bạch Tuấn Minh dặn dò Trạch Dương trông chừng cậu ăn uống đầy đủ.
Trong lúc Bạch Tuấn Minh hoang mang thì Trạch Dương lại mở tiếp đoạn ghi âm mẹ Trạch Dương nói rất lớn Tên tiểu tử con nhớ chăm sóc thằng bé Tuấn Minh đó biết chưa, con mà trêu thằng bé là mẹ ném hết đống huy chương đạt giải bóng rổ của con đó nghe không hả
Vương Âu Lỗi đờ người ra cảm thán.
Nhà hai cậu chắc thân nhau lắm nhỉ
Chỉ tại mẹ cậu với mẹ tôi mà cậu định làm theo thật à Bạch Tuấn Minh nói.
Trạch Dương gật đầu lia lịa Đương Nhiên
Thấy Bạch Tuấn Minh vẫn dán mắt vào điện thoại Trạch Dương liền lấy cái bánh bao trên bàn, tay kia đưa tới bóp miệng Bạch Tuấn Minh ra đưa bánh bao vào miệng Bạch Tuấn Minh.
Bạch Tuấn Minh bất ngờ bị bóp méo mó cả miệng liền giật nẩy lên cắng vào tay của Trạch Dương đau đớn la lớn lên khiến cậu hã hê cười khoái chí.
Cái thằng này Trạch Dương nghiến răng nói.
Bạch Tuấn Minh thấy không ổn liền đứng dậy bỏ chạy, một nguo đuổi một người chạy khắp cả sân trường Thất Trung.
Mẹ khiếp nhà cậu đứng lại
Tôi không có ngu mà đứng lại cho cậu đánh à
Dám cắn tôi cậu chết chắc rồi
Là do cậu bóp miệng tôi trước
Chạy một hồi Bạch Tuấn Minh liền nhanh chân chạy vào phòng ký túc xá 142 của mình dùng sức kẹp chặt cửa lại.
Trạch Dương dùng tay đẩy mãi không ra.
Bạch Tuấn Minh mở cửa mau
Không mở
Bốn tháng không gặp tên khỉ nhà cậu gan rồi nhỉ
Trạch Dương dùng sức lực chơi thể thao từ nhỏ hết sức đẩy mở toang cánh cửa ra làm Bạch Tuấn Minh ngã nhào ra sàn nhà.
Mồ hôi nãy giờ chạy mệt rã chảy rất nhiều, bị ngã vô thức nên cậu ngồi bệt hai chân dạng ra thở hổn hển.
Trạch Dương quay đầu khoá trái cửa.
Nè.
.
nè cậu khoá cửa làm gì chứ
Trạch Dương nhìn bộ dạng của Bạch Tuấn Minh đúng là làm người khác không kiềm chế được mà muốn thịt luôn vậy đó.
Tên khốn cậu xéo đi
Biết tô là tên khốn cậu còn chọc vào tôi
Là do cậu bóp miệng tôi
Trạch Dương đưa mắt nhìn xuống dừng lại ở nơi chính giữa hai chân của Bạch Tuấn Minh đang dạng ra.
Bạch Tuấn Minh nhìn phát là biết được Trạch Dương đang nghĩ gì trong đầu liền đứng bật dậy.
Thật ra trước đó vốn hai người như chó với mèo nhưng vẫn có thể gọi là bạn bè được chỉ là ngày tốt nghiệp cấp hai vào tối hôm ấy tại phòng thư viện.
Vốn Bạch Tuấn Minh định đến thư viện trả lại tất cả sách cậu mượn, đang đặt từng cuốn sách vào kệ thì từ đằng sau vang lên giọng nói.
Bạch Tuấn Minh cậu làm ở đây vậy
Quay đầu lại thấy Trạch Dương cậu liền tỏ ra ánh mắt ghét bỏ đáp.
Trả sách
Trạch Dương đi đến gần, xung quanh không còn học sinh nào nữa vì 10h đêm rồi đèn trong thư viện cũng tắt một nữa.
Càng bước lại gần thì Bạch Tuấn Minh càng nghe rõ mùi rượu trên người Trạch Dương liền ngạc nhiên hỏi.
Cậu uống rượu
Trạch Dương gật đầu.
Cậu điên à chưa đủ tuổi không được uống rượu đâu
Trạch Dương hình như say rồi! cậu nhìn Bạch Tuấn Minh một hồi từ trên xuống dưới rồi liền ngồi bệt xuống đất.
Bạch Tuấn Minh thấy vậy liền cúi đầu xuống nhìn cậu nhẹ nhàng hỏi.
Nè không sao chứ hay tôi đỡ cậu về nha
Tôi hình như không thích con gái
Bạch Tuấn Minh nghe xong không hiểu cái rắm gì hết.
Cái gì?
Trạch Dương ngước lên nhìn Bạch Tuấn Minh mà mấy năm nay cậu trêu chọc! nhìn kĩ cũng xinh thật trông rất giống cái bánh bao hấp.
Tôi! hình như
Bạch Tuấn Minh càng nghe càng không hiểu cái gì liền nhăn nhó hỏi.
Hình như cái gì
Đột nhiên Trạch Dương kéo tay Bạch Tuấn Minh xuống hôn vào môi của Bạch Tuấn Minh một cái rồi bỏ ra.
Bạch Tuấn Minh cậu liền giật mình vì hành động này rồi nghĩ đến câu Không thích con gái vừa nãy liền hiểu ra vô thức lùi về đằng sau miệng lắp bắp.
Cậu.
.
cậu cái tên khốn này cậu bị điên à mau tỉnh rượu lại cho ông đi
Trạch Dương đứng phóc lên tiến tới gần Bạch Tuấn Minh khiến cậu sợ hãi miệng liên tục nói.
Nè nè nè cậu đừng qua đây nha.
.
ông đây ghét cậu nhất đó, ông đây thích con gái không thích con trai đâu
Trạch Dương nghe xong phì cười lên.
Sau này tên ẻo lả như cậu chẳng có ma nào yêu đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...