“Theo thiết kế của lầu hai mươi mốt thì đoạn hành lang sau khi ra khỏi thang máy phải rất trống mới đúng, nếu lúc đó Hà Tiếu đi theo, người trong quầy y tá không thấy thì còn dễ hiểu nhưng phòng bệnh của Vương Thiên Thuận ở ngay đấy, sao bác sĩ Lục lại có thể không nhìn thấy nhỉ?”
Trần Du Dung cố ý nói giọng chậm rãi, trong lúc đang “khó hiểu”, gã lạnh lùng quan sát Lục Đỉnh Hiên, hắn khẽ nhướng mày như gã đang mong đợi, ánh mắt hơi chút do dự nhưng không hề tránh né, khẳng định nói: “Xin lỗi, lúc đó tôi quả thật không nhìn thấy cô ấy.”
Tối đó tất cả camera ở hành lang bệnh viện Quang Minh đều đã hỏng, không có vật chứng, cũng không có nhân chứng, Lục Đỉnh Hiên kiên quyết bảo rằng không nhìn thấy, dù Trần Du Dung không tin cũng không có cách nào khác.
Huống hồ gì gã cũng chả ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể lấy được chút thông tin có ích gì từ phía Lục Đỉnh Hiên chỉ với vài câu, như Quan Nam đã nghĩ trước đó, tiếp xúc với Lục Đỉnh Hiên chẳng qua là để luận chứng một mặt mà thôi.
Tuy là hiện giờ luận chứng thất bại nhưng vẫn chưa phải lúc kết luận là không thu hoạch được gì.
Trần Du Dung cười với Lục Đỉnh Hiên, lịch sự nói: “Tôi đã hỏi xong rồi, cảm ơn bác sĩ Lục đã hợp tác, anh có thể đi rồi.” Gã nói rồi đứng dậy, chìa tay về phía Lục Đỉnh Hiên: “Rất cảm ơn!”
Lục Đỉnh Hiên cười lịch sự ôn hoà: “Không có gì, dù sao cũng là để rửa sạch tình nghi cho mình mà.” Hắn nói xong khẽ gật đầu, vòng qua cánh tay kia một cách hợp lí, nho nhã bước ra ngoài.
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.
Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Trần Du Dung không lấy làm bực dọc rút tay về, liếc nhanh về một phía nọ, đi theo ra ngoài.
Quan Nam đứng trong phòng giám sát, cách một tấm kính, anh có thể nhìn rõ biểu cảm của Lục Đỉnh Hiên, cũng có thể nghe hắn nói, lần thứ hai gặp mặt, giọng nói và dáng vẻ của hắn vẫn như ấn tượng mà anh biết, không có cảm giác thân thuộc trong tưởng tượng, ngoài trừ ba chữ kia.
Ngoài kỳ lạ, Quan Nam nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sao mình lại có cảm giác quen thuộc sâu sắc với một cái tên lạ lẫm như vậy.
Anh nghi ngờ ba chữ Lục Đỉnh Hiên từng xuất hiện trong ký ức bị lãng quên của anh nhưng anh đã từng hỏi Từ Trọng, hỏi Lý Quảng Xuyên đều không có kết quả...
“Này, cậu nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Trần Du Dung bước vào, thấy anh đang ngẩn ngơ như mất hồn bèn cầm hồ sơ trong tay vỗ lên vai anh, không trêu chọc như thường lệ: “Thấy anh ta có vấn đề hả?”
Quan Nam hơi nghi ngờ nhìn gã, hỏi bất thình lình: “Anh đã từng có cảm giác quen thuộc với một người hoặc sự việc đồ vật không xác định lạ lẫm nào đó chưa?” Anh sợ Trần Du Dung không hiểu được, ngẫm nghĩ rồi thêm một câu: “Kiểu như rõ là lần đầu gặp nhưng lại như quen biết từ lâu rồi ấy.”
“Ý cậu là mới quen đã thân ấy hả?” Trần Du Dung nghe mà ù cả tai: “Hay là trúng tiếng sét ái tình? Nếu mà trúng tiếng sét ái tình thì chắc là cảm giác như vậy đấy, nhưng mà tôi cũng chưa có gặp bao giờ...!tự nhiên hỏi cái gì mà không đầu không đuôi vậy?”
“...!Không có gì?” Quan Nam nghĩ vấn đề “cao sâu” như thế này cũng quả là không thích hợp để bàn luận cùng người đần, chậm rãi nói: “Tự nhiên nghĩ tới hỏi vậy thôi.”
“Không có gì bớt nghĩ mấy chuyện không đâu này đi, có phải đi viết tiểu thuyết đâu, đâu ra lắm nhu cầu tình cảm vậy.”
“...”
“Nói chuyện chính này.” Trần Du Dung kéo ghế ngồi xuống, đằng hắng tượng trưng cho có rồi bắt đầu kể: “Đã điều tra hết tất cả những người có khả năng tiếp xúc đến camera ở bệnh viện Quang Minh rồi, tạm thời không có vấn đề gì.”
“Toàn bộ đều không có sao?”
“Không có, đã điều tra hết bối cảnh, học lực, gia đình, các mối quan hệ xã hội theo lời khai của họ cả rồi.”
“Cũng không ngoài dự tính, người này cẩn thận như thế chắc cũng không tới nỗi để manh mối ở chỗ dễ thấy đâu.”
“Nhưng mà có một chuyện khá thú vị.”
“Chuyện gì?”
“Tống Diệc nói cậu ấy nghe hai bảo vệ nhàn rỗi nói chuyện với nhau, Lục Đỉnh Hiên nắm một số cổ phần lớn ở bệnh viện Quang Minh.”
“Ý là sao?” Quan Nam cau mày hỏi: “Sớm đã điều tra nguồn vốn của bệnh viện Quang Minh rồi mà, doanh nghiệp tư nhân độc lập, người bỏ vốn duy nhất là Viện trưởng, sao lại dính dáng đến Lục Đỉnh Hiên nữa?”
“Một trong hai bảo vệ đã nói vậy đấy, nhưng mà cũng đoán thôi, bằng chứng là bình thường Viện trưởng khá là nghiêm khắc với các bác sĩ y tá khác, rất có oai của người lãnh đạo, chỉ dịu ngọt với duy nhất mình Lục Đỉnh Hiên, có khi còn có ý lấy lòng nữa.
Nhưng mà người bảo vệ còn lại thì rất không tán đồng quan điểm này, kiên quyết bảo là do Lục Đỉnh Hiên có tay nghề giỏi nên mới được Viện trưởng nể trọng.”
“Chỉ vậy thôi cũng không tính là thú vị được chứ? “Người nổi tiếng nhiều thị phi”, có người đoán này đoán nọ cũng không lạ gì.”
“Tất nhiên cái này không phải là chuyện thú vị rồi.” Trần Du Dung ra vẻ bí hiểm cười: “Thứ làm tôi thấy thú vị là thái độ của người còn lại.
Theo Tống Diệc nói thì trông tay bảo vệ đó còn rất trẻ, hình như vừa vào làm chưa bao lâu, vậy nên khá lắm chuyện, lúc thẩm vấn cũng cái gì cũng dám nói, những người còn lại thì rõ là hơi né tránh hoặc phản ứng chậm, cứ như mỗi câu đều phải nghiền ngẫm kỹ càng lắm.
Hơn nữa sau khi cậu chàng trẻ tuổi đó bất thình lình nhắc đến việc này, những người còn lại đều im phăng phắt đến kỳ lạ, người tiếp lời thật ra là Tổ trưởng của bọn họ nhưng giọng điệu khá nghiêm nghị, rõ là đang răn đe, cứ như cậu ta vừa phạm phải sai lầm không nhỏ vậy.”
“Nghe thì đúng là hơi kỳ lạ, dù vai vế của Lục Đỉnh Hiên ở bệnh viện Quang Minh có cao đến mấy thì cũng không đến nỗi nô lệ hoá suy nghĩ của con người ta vậy chứ, nói chuyện riêng cũng không được.”
“Tôi vốn định phải vài người giả làm bệnh nhân đến bệnh viện Quang Minh âm thầm tìm hiểu tình hình xem sao, ai ngờ hôm nay đi lấy số, cái khoa nhanh nhất mà dễ giả vờ nhất cũng phải mất ba ngày sau mới có, tôi chỉ đành chia họ làm hai nhóm, nhóm đầu tiên thử tiếp xúc các bệnh nhân khác, cậu đoán xem cuối cùng tôi phát hiện ra cái gì?”
“Cái gì?”
“Bệnh viện Quang Minh có cái phòng chuyên giành để cho bệnh nhân chờ khám bệnh ấy mà, chỗ đó được quản lí rất khắc khe, bắt buộc phải có ba món là căn cước, thẻ khám bệnh với số thự tự thì mới được vào, đi đường này thì không được.
Điều càng kì lạ hơn là sau đó chúng tôi không dễ dàng gì mới đợi được vài bệnh nhân khám xong đi ra, đang định tìm hiểu tình hình thì lại chỉ có một người chịu nói, những người khác đều né như né tà ấy.”
Trần Du Dung tiếp tục dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Quan Nam: “Chúng tôi mất chút công sức, tìm được ghi chép bảo hiểm y tế của nhờ vào biển số xe của họ, kết quả đều là bệnh nhân hoặc là người nhà người bệnh nặng, hơn nữa còn trùng hợp thuộc khoa của Lục Đỉnh Hiên.”
“Vì thế lúc nãy anh mới cố ý lừa Lục Đỉnh Hiên thấy rõ như thế.”
“Đúng vậy.” Trần Du Dung nói: “Tự dưng tôi cảm thấy bệnh viện Quang Minh này cứng như ống thép vậy ấy, một bệnh viện tư nhân đâu cần thiết phải vậy, thế mà còn nhiều chỗ khác suy nghĩ kỹ thì đều thấy hơi quá.
Tuy Lục Đỉnh Hiên giấu rất giỏi nhưng tôi cảm nhận được hắn rất khinh bỉ vẻ không chuyên nghiệp và tài trí kém cỏi của tôi, cảm giác ấy nói sao nhỉ, như kiểu cao cao tại thượng, phổ độ chúng sinh ấy.”
Phổ độ chúng sinh? Quan Nam nghiền ngẫm cụm từ này, nhớ lại câu nói lúc nãy của Lục Đỉnh Hiên về việc có nên từ bỏ trị liệu bệnh nhân bệnh nặng hay không, anh hỏi: “Anh cũng thấy suy nghĩ về sự sống cái chết người nhà của hắn ban nãy hơi kỳ lạ sao?”
“Hơi kỳ chút nhưng tôi không nói rõ lạ quái lạ ở chỗ nào, cứ như tiềm thức cũng thấy khá có lý.”
“Anh không hỏi hắn nghĩ sao về chuyện camera sao?”
“Có hai khả năng, một là hắn không có liên quan gì tới chuyện này, tôi hỏi hắn chắc chắn cũng không biết, tôi không cần phải hỏi, hai là vì tuy bên kỹ thuật có thể xác nhận là cái thứ đó đã bị cắt ghép nhưng không khôi phục được, dù hắn có liên quan đến chuyện này thì tôi hỏi hắn, hắn cũng đâu thể thẳng thừng thừa nhận, tôi lười hỏi.
Nếu đã vậy thì tôi cứ mượn luôn cơ hội này lừa đảo thử xem!”
Trần Du Dung bưng ly cà phê đã nguội bên cạnh, hớp một ngụm lớn, ngón tay nhịp xuống bàn, vẻ mặt cứng nhắc hỏi: “Hồi nãy cậu có để ý vẻ mặt hắn lúc tôi nói với hắn là tôi nói xong rồi không? Tuy hắn rất giỏi khống chế cảm xúc nhưng tôi có thể nhìn thấy trong mắt hắn chút bất ngờ, cảm giác đó cứ như là hắn đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời nào đó rồi chờ tôi hỏi đến vậy.”
“Anh nghĩ là chuyện camera sao?”
“Ngoài cái đó ra tạm thời tôi chưa nghĩ ra gì khác, dù sao thì tôi vẫn luôn nghi ngờ quỹ đạo hành động của hắn.
Hắn rất thận trọng, tôi đã đối chiếu lời khai hai lần trước và sau của hắn, gần như khớp toàn bộ, chỉ có hơi chút khác biệt về thời gian, dường như cũng rất hiểu là lời khai quá chuẩn xác dễ khiến người ta sinh nghi.
Thế nhưng hắn đã sơ suất một việc, tuy là mốc thời gian đã khác nhưng mỗi khoảng cách giữa các mốc thời gian đều giống nhau rợn người, ví dụ như hắn mất tổng cộng năm phút để đi xuống, thời gian xuất phát đã thay đổi, thời gian kết thúc cũng đã thay đổi.”
“Lúc trước tôi cũng có hỏi hắn sao lại nhớ kỹ như vậy, hắn nói quen lập kế hoạch.”
“Một người sống theo kế hoạch đến mấy cũng không thể tính chính xác từng phút đợi thang máy chứ?”
Đúng là như vậy, Quan Nam nói: “Vậy tiếp theo anh có kế hoạch gì?”
“Đồng nghiệp giả làm bệnh nhân sẽ tiếp tục theo dõi, ngoài ra phái thêm người điều tra cậu bảo vệ kia với tay Tổ trưởng tổ bảo vệ.”
...
Nửa đêm, Quan Nam choàng tỉnh khỏi giấc mơ, một giấc mơ với nội dung tương tự những giấc mơ trước đây nhưng lại như khúc mở đầu của mộng cảnh mơ hồ đó, cuộc điện thoại bí ẩn không rõ nguồn gốc, lời đe doạ với giọng nói kỳ lạ, lựa chọn gian nan cấp bách...
Không mơ hồ như những giấc mơ không ngừng lập lại trước đó, ảo mộng lần này rất rõ ràng nhưng cũng vẫn khiến người ta không rõ đầu đuôi, anh không biết vì sao anh lại có lựa chọn gian nan, cũng giống như anh không biết được người lúc đó mình vươn lên để cứu lấy rốt cuộc là ai.
Không có ký ức, không có đáp án.
Quan Nam đỡ trán theo thói quen, lồng ngực anh phập phồng, thật ra anh còn đang giấu Hứa Dữu một chuyện, anh từng vô số lần hỏi Trương Như Hải về chuyện của cô gái trong giấc mơ, Trương Như Hải vẫn luôn im thin thít, đến lúc anh không ngừng truy hỏi mới nói một câu: “Nếu cậu mong sau này cô ấy có thể sống tốt thì đừng bao giờ tới làm phiền nữa.”
Anh hỏi vì sao, ông ấy không chịu nói tiếp, chỉ hứa đợi tất cả mọi chuyện hoàn tất.
Tiếc là bây giờ, anh và ông ấy đều không thể đợi đến ngày ấy nữa rồi.
Quan Nam điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêng người theo thói quen, bất ngờ nhận ra phần còn lại của chiếc giường lớn lúc này đang trống không.
Trên gối vẫn còn hơi ấm, chắc là vừa dậy nhưng cô đi đâu cơ chứ? Cô không có thói quen thức dậy vào ban đêm, chắc không vào toilet đâu nhỉ?
Nghĩ vậy nhưng Quan Nam vẫn chống người dậy nhìn vào toilet, quả nhiên cũng tối đen.
Anh định gọi thử một tiếng, sợ trời khuya yên ắng quá làm cô giật mình, cũng phiền tới người khác nên đành thôi, với tay bật đèn đầu giường, xuống giường đi tìm.
Anh nhanh chóng xác định trọng phòng không có người, mở cửa bước ra ngoài.
Trong hành lang chỉ có đèn đêm đang bật, ánh sáng ảm đạm, yên tĩnh và sâu lắng thấy rõ trước hai bên tranh treo.
Quan Nam không nghĩ ra cô sẽ đi đâu, định xuống lầu tìm trước, đi được mấy bước bỗng nhiên phát hiện trong khe hở ở phòng làm việc cạnh phòng ngủ dường như có ánh sáng yếu ớt rọi ra.
Anh lập tức đi tới.
Cửa không đóng kín, anh rất dễ dàng mở ra một khe hở, đèn trên bàn sách đang sáng nhưng cô lại không ở đó, anh lại mở cửa ra thêm chút, nhìn thấy cô đang đứng bên cửa sổ sát sàn, quay lưng với anh, hình như đang nghe điện thoại.
Giờ này rồi, không lẽ có chuyện gấp? Công việc hay việc nhà?
Quan Nam đang suy nghĩ xem làm thế nào thì không khiến cô giật mình, bất thình lình nghe cô lên tiếng, bàn tay đặt trên nắm cửa như đông cứng lại.
Mà thật ra Hứa Dữu chỉ nói có hai câu.
Cô nói: “Em hiểu như thế này rất nguy hiểm nhưng em bắt buộc phải làm vậy, bởi vì đây là tâm nguyện Tuân chưa hoàn thành.”
Còn có: “Lần trước em đã nói rồi, anh ấy là người ngoài cuộc, yên lặng ở cạnh em là được rồi, những chuyện khác không cần phải biết.”
Quan Nam không biết mình đã lại đi về phòng như thế nào.
Đây là lần thứ ba anh rúng động vì cái tên đó, Tuân, hắn rốt cuộc là ai? Vì sao cô lại nhung nhớ quý trọng hắn như vậy, thậm chí còn không tiếc dấn thân vào nguy hiểm vì hắn.
Hắn là người yêu trước đây của cô sao?
Lúc lòng bị câu trả lời này siết nghẹn, Quan Nam lại cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc khác, người ngoài cuộc mà cô nói, chắc có lẽ là anh.
Hứa Dữu nhanh chóng về lại phòng, Quan Nam nhắm mắt lại giả vờ ngủ, anh nghe thấy cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, cẩn thận vén chăn lên giường.
Không biết có phải vì “lo” anh bị đánh thức không mà anh cảm thấy ánh mắt của cô ngừng lại rất lâu trên mặt mình, sau khi thăm dò một lúc, hình như cô đã cười khẽ, sau đó anh cảm nhận được môi mình lành lạnh, cô đã hôn lên môi anh.
Anh không thể nén được động đậy, sau đó mở vòng tay ôm lấy cô “theo thói quen”.
Hứa Dữu nhanh chóng say giấc nhưng Quan Nam lại không ngủ được, anh mở bừng mắt trong lúc hỗn loạn mệt ngoài, cô đang yên giấc trong lòng anh, đẹp như ngày đầu, anh chỉ có thể liên tục khuyên can mình, con người không thể tham lam quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...