Năm Ấy Anh Từng Đến FULL


Quan Nam phát hiện, từ sau khi rời khỏi Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm, hình như Hầu Ninh có chút vấn đề về tinh thần, điều này có thể thấy được rõ ràng qua những gì cậu ta viết sau này.
Nhưng ghi chép kia ngoài suy nghĩ hỗn loạn, lời nói trước sau không thống nhất thì còn có triệu chứng hoang tưởng rõ rệt.

Anh khẳng định Hầu Ninh rất nhiều lúc đã viết sau khi sử dụng ma tuý, hơn nữa theo thời gian, cậu ta càng lúc càng nghiện nặng hơn.
Xem xong tấm cuối cùng, Quan Nam thở ra nặng nề, nếu được thì anh thật sự không muốn mấy thứ này được lấy làm vật chứng.
Cuộc sống sau đó của Hầu Ninh cứ mơ mơ màng màng, đời sống riêng tư lại càng bệ rạc hơn, nhìn nét chữ câu từ, anh có thể hiểu được cậu ta cố chấp miễn cưỡng xem những cô gái đó là Hứa Dữu, vung vẩy lưu luyến đẹp đẽ cậu ta có được nhờ vào ma tuý lên người họ, anh cũng hiểu được tuyệt vọng và sự không cam lòng của cậu ta từ sâu bên trong.
Anh có chút xúc động, nhìn từ mặt nghĩa nào đó, anh thậm chí còn đồng cảm với Hầu Ninh, thế nhưng nhìn những con chữ ngông cuồng còn trắng trợn đó, anh cũng thật sự rất tức giận!
Nếu như cậu ta chưa chết chắc chắn sẽ bị anh tẩn cho một trận no đòn!
Trần Du Dung quay lại rất đúng lúc, gã gõ bàn: “Đọc xong rồi à?”
Quan Nam gật đầu, cảm ơn không chân thành lắm: “Cảm ơn anh bảo vệ sự riêng tư của tôi trước mặt tôi.”
“Không có chi.” Dù sao thì cậu đi rồi tôi cũng xem thôi, cần thiết cho phá án mà, hết cách.
“Lấy được bệnh án của Lý An An chưa?”
“Ừm, thợ khoá cũng tới rồi.” Trần Du Dung ngáp dài, hai ly cà phê lớn cũng không cứu rỗi được sự mệt mỏi của gã: “Với lại cái tên Phi Tử đứng ra giải hoà cho Lý Sơn hôm gặp chuyện cũng bị người bên mình chặn được rồi, thằng ông nội đó ban đầu còn cứng mồm, nói mình quên mất chuyện đó rồi, kết quả vừa nghe thấy Hầu Ninh chết rồi là sợ tè ra quần, lúc lấy lời khai còn run như cầy sấy.”
“Cậu ta nói sao?”
“Nó nói Hầu Ninh đưa nó tiền bảo giăng bẫy đợi Lý Sơn, bình thường nó là thằng đưa hàng thôi, vì khá thân với Hầu Ninh, thấy không phải chuyện gì khó mà còn có tiền nữa nên mới đồng ý.”
“Cậu ta không hỏi Hầu Ninh lý do à?”
“Không có, thằng quỷ đó nói làm nghề tụi nó quan trọng nhất là hỏi ít làm nhiều.”
“...”

Quan Nam im lặng không biết thế nào, Trần Du Dung hỏi: “Cậu nghĩ ra được gì rồi?”
“Tôi hơi không hiểu, nhìn trạng thái lúc sau của Hầu Ninh thì hình như cậu ta đã không còn mong đợi gì với cuộc sống nữa, hoàn toàn ăn qua ngày chờ chết, cậu ta làm vậy là vì mục đích gì? Bị hung thủ mua chuộc sao? Xong chuyện rồi giết người diệt khẩu? Nói vậy hình như nghe cũng được, nhưng mà động cơ thì sao? Một người sống qua ngày chờ chết thì mua chuộc bằng cái gì?”
“Nếu không phải mua chuộc thì sao?” Trần Du Dung chầm chậm nói: “Ví dụ như đe doạ.”
“Cũng một ý thôi, một người sống chờ chết thì đe doạ như thế nào?”
“Người sống chờ chết đồng nghĩa với không sợ chết đúng không?”
“Được, chúng ta lấy giả thiết cậu ta bị đe doạ, sắp đặt dụ Hà Tiếu tới nhưng anh không thấy suy nghĩ này cũng khiên cưỡng lắm sao? Hung thủ đã có thể giải quyết Hà Tiếu trên đường cô ta đi cầu cứu, sao không đi thẳng tới nhà cô ta luôn đi? Như vậy không tiện hơn sao? Cũng an toàn hơn nữa?”
“Tôi cũng đang mãi nghĩ động cơ của hung thủ, sao Hà Tiếu lại trở thành mục tiêu của hắn?” Trần Du Dung châm một điếu thuốc, nặng nề hút một hơi cho tỉnh táo: “Tôi cảm thấy tất cả mấu chốt đều nằm ở bệnh viện Quang Minh, vẫn còn ở tối hôm Hà Tiếu và Lý Sơn gặp nhau, khoảng thời gian từ lúc cô ta ra khỏi thang máy đến lúc về phòng bệnh, rốt cuộc cô ta đã đi đâu, gặp phải cái gì, lại là gì khiến cô ta sợ hãi, thậm chí dính phải hoạ sát thân?”
Nhắc đến bệnh viện Quang Minh là Quan Nam lại bất giác nghĩ đến Lục Đỉnh Hiên, người đàn ông trông có vẻ cao quý nho nhã đó, nói thật thì trong lòng Quan Nam vẫn không cảm thấy hắn là một bác sĩ.
Áo blouse của hắn gọn gẽ quá mức, không chỉ không có lấy một chút vết bẩn mà đến một nếp nhăn còn không có, gọn gàng vắt trên người hắn như huy hiệu chứng minh thân phận.

Dù là vừa làm xong phẫu thuật thì trên người hắn cũng không có lấy một chút mùi thuốc khử trùng, ngoài sự lạnh lùng xa cách, ấn tượng sâu sắc nhất về hắn trong Quan Nam chính là ánh mắt dường như có mang hận thù trong lần cuối ấy.
Quan Nam nghĩ không ra rốt cuộc mình làm phật lòng hắn chỗ nào, cũng giống như anh không biết vì sao mình lại tự dưng cảm thấy cái tên đó rất quen thuộc.
Anh im lặng quá lâu, Trần Du Dung đợi hết nổi, đưa tay kéo anh: “Cậu lại nghĩ cái gì nữa?” Gã chưa nghi ngờ được quá ba giây đã đột nhiên tỉnh ngộ: “Nhắc lần nữa nhá, lúc làm việc không được nghĩ chuyện tình cảm nam nữ.”
“...” Quan Nam thật sự không hiểu cả ngày lắm việc để làm như vậy, bàn chuyện vụ án muốn rát cả cổ họng mà sao cái thím này còn dư hơi tới vậy.
“Bỏ đi, không nghĩ được thì để đó, giải quyết thứ hóc búa nhất trước đã.” Anh nói: “Bệnh án của Lý An An viết gì?”
“Vết thương tâm lý, cậu đoán không sai, Lý An An không phải tự dưng mà té ngã.” Trần Du Dung mang vẻ mặt có hàm ý: “Cô ta bị mẹ mình đẩy xuống cầu thang.”
“...!Sao mẹ cô ta lại làm vậy?”
“Bố cô ta ngoại tình không về nha, mẹ cô ta muốn dùng cách này ép ông ta về, nhưng mà đây là cái cớ Lý An An nói với bác sỹ tâm lí, là chân tương do cô ta nhận thấy, thật giả thì chưa biết được.”
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.


Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Quan Nam thở dài: “Nếu là thật thì cũng tội nghiệp quá, chẳng trách gặp phải chuyện này còn giả vờ lạnh lùng được như vậy.”
“Cậu chắc chắn là cô ta giả vờ sao?”
“Không hẳn nhưng nếu không thì tôi không nghĩ ra được động cơ của cô ta.

Phân tích theo mấy dòng cuối cùng mà Hầu Ninh viết thì tôi đoán họ không phải chỉ mới quen nhau ba ngày trước.”
“Thằng nhóc đó viết gì phía sau thế?”
Quan Nam rút ra một tờ đưa cho Trần Du Dung: “Anh tự xem đi.”
“Sao đằng sau lung tung vậy?” Trần Du Dung mất một phút mới xem xong: “Thằng nhóc này khá là...!cái gì ấy, trước mặt cậu tôi thật sự không nói được.” Gã làm ra dáng vẻ không nhẫn tâm: “Nhưng mà theo đúng quy trình thì Hứa Dữu bắt buộc phải sang đây một chuyến.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ tránh đi.”
“Nhìn cái mớ Hầu Ninh viết lúc sau này thì ngoài mỗi lần sử dụng ma tuý cậu ta lại coi Lý An An như vật thay thế, một món đồ để xả tức, cậu không thấy những điều này đều có thể là động cơ giết chết Hầu Ninh của Lý An An sao.”
“Theo logic thì có sơ sót, Lý An An đúng là có đủ động cơ tâm lý nhưng vì sao sau khi dùng thuốc an thần, cô ta lại tiếp tục tiêm ma tuý? Rõ ràng là có thể xong trong một lần mà cứ phải làm hai lần làm gì, nếu muốn triệt để hơn hoặc là tăng tính kích thích thì dù sao Hầu Ninh cũng là tên nát rượu, cô ta hoàn toàn có thể bỏ thuốc trong rượu, sao lại lựa chọn đặt đồ ăn? Lỡ Hầu Ninh không ăn hay bảo cô ta ăn thì sao? Hơn nữa bếp có dao, không phải là có tính công kích hơn so với đi tiêm ma tuý vào tĩnh mạch người đang hôn mê sao? Còn nữa, anh xem báo cáo khám nghiệm thi thể Hầu Ninh đi, trong đó bảo là thành phần ma tuý trong máu rất chuẩn xác, gần như đạt đến lượng vừa đúng chí mạng còn lượng thuốc an thần lại còn thiếu xa, tôi không cho là Lý An An có bản lĩnh này.”
“Nếu cái chết của Hầu Ninh không có liên quan tới cô ta thì cô ta vờ vịt cái gì?”
“Chúng ta bảo là không có liên quan tới cô ta vì chúng ta có bản báo cáo khám nghiệm chứ cô ta có biết đâu.” Quan Nam nói: “Lỡ đâu cô ta nghĩ Hầu Ninh chết vì thuốc an thần thì sao?” Anh đưa mắt khỏi Trần Du Dung, nhìn sang phía phòng thẩm vấn: “Có được mấy con bài này thì chắc không còn khó nữa rồi, lừa thử xem sao.”
“Muốn lừa thì vẫn còn thiếu đồ nghề.”
Trần Du Dung vừa nói xong, Tống Diệc đã chạy tới gửi “gối kê”: “Sếp, đã tìm được người giao đồ ăn cho Hầu Ninh, không phải shipper trên app, là một nhân viên ở quán đồ Tây gần khu Hầu Ninh ở, anh ta nói Hầu Ninh là khách quen, trừ vài buổi cuối tuần thì bữa trưa mỗi ngày đều là do tiệm anh ta giao đồ ăn tới.


Anh ta còn nói vì Hầu Ninh hay cho tiền bo cao nên ai trong quán cũng muốn đi giao cho cậu ta, vậy nên cũng không phải lần nào cũng do anh ta giao.”
“Hôm nay anh ta giao tới tận tay Hầu Ninh sao?”
“Anh ta bảo là vậy, nhưng mà lúc đó anh ta đứng ngoài hình như nghe có tiếng con gái khóc, anh ta tưởng đâu là yêu đương rồi gây lộn với nhau nên không chú ý lắm, giao rồi đi luôn.”
“Có nghĩa là anh ta không nhìn thấy ai, chỉ nghe tiếng thôi sao?”
“Vâng.”
“Lúc đó mấy giờ?”
“Anh ta nói khoảng hơn mười một giờ, mười giờ rưỡi Hầu Ninh đã gọi điện tới quán bảo anh ta giao sớm chút nhưng mà không có đặt thêm phần nào nên anh ta cứ giao phần một người như mọi ngày, vậy nên anh ta cũng không biết là có người khóc hay là tiếng mở video gì đó.”
“Lúc đó Hầu Ninh có gì bất thường không?”
“Anh ta bảo là vẫn như mọi ngày.”
Trần Du Dung gật đầu với Tống Diệc: “Mở hộp gỗ được chưa?”
“Thợ sửa khoá cái khoá đó thiết kế rất tinh xảo, đeo găng tay khó thao tác, chắc còn phải mất nửa tiếng nửa.”
“Nhờ nhanh giùm tí đi.” Trần Du Dung gật đầu: “Cô Lâm, cô bảo người xem camera tua thời gian đến tám giờ tối hôm qua đi, xem có dấu vết ra vào khu vực của Lý An An không.”
Cảnh sát Lâm: “Vâng.”
Trần Du Dung thở phào, nhìn sang Quan Nam, nhếch mép cười: “Giờ thì cũng kha khá rồi đấy.”
...
Lý An An ngồi trong phòng thẩm vấn đã đợi đến mất kiên nhẫn, hai tay cô ta đan vào nhau, đặt trên bàn, siết chặt tì trán lên, vì quá dùng sức mà giữa trán còn có dấu đỏ ửng, khuôn mặt dày phấn ướt nhẹp bởi mồ hôi, dầu với mồ hôi đầy cả mặt, vừa nhếch nhác vừa đáng sợ.
“Xin lỗi đã để cô đợi lâu.” Trần Du Dung sải bước vào ngồi xuống, liếc nhìn cái bát trước mặt cô tâ, nhếch mép cười: “Chưa nếm thử sao? Hàng cao cấp mua bên ngoài đấy, tăng ca ở Cục Cảnh sát mười năm mới gặp.”
Lý An An rõ là không có tâm trạng nghe gã giễu cợt, hơi khó chịu hỏi: “Anh cảnh sát, giờ tôi đi được chưa?”
“Cô gấp cái gì? Xử án cũng phải có quy trình chứ.”
“Các anh đang giam giữ trái phép.” Lý An An đột nhiên giận dữ hét lớn: “Tôi chỉ là người báo án, các anh không có lý do giữ tôi ở đây.” Cô ta dùng hết sức đánh vào bàn: “Tôi muốn ra ngoài, thả tôi ra, ngay lập tức!!”
“Cô không chỉ là người báo án mà còn là người bị tình nghi.” Trần Du Dung không chút phản ứng với cơn thịnh nộ của cô ta, vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhàn hà: “Ngay từ lúc Hầu Ninh chết, tất cả những người có tiếp xúc với cậu ta đều có thể là hung thủ trước khi loại trừ được tình nghi!”
“Tôi không phải hung thủ, tôi không có giết người, tôi có biết sao anh ta lại chết đâu, chúng tôi mới quen chưa bao lâu, tôi có lý do gì mà phải giết anh ta?

“Thế nên mới phải giữ cô lại điều tra, để còn tìm ra hung thủ thật sự.” Trần Du Dung nói: “Được rồi, cô cũng đừng giãy nảy nữa, đằng nào cũng chưa đi được thì chúng ta nói tiếp đi.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
“Vậy cô muốn nói chuyện với ai? Bác sĩ Giang sao?”
Lý An An trợn to mắt, Trần Du Dung thở dài hỏi: “Lý An An, cô hận bố mẹ cô sao? Họ sinh cô ra lại không lo cho cô, để cuộc sống cá nhân an tường mỹ mãn mà không tiếc lợi dụng cô, hy sinh cô, thậm chí cô bị thương nghỉ học mà họ cũng không chút hối hận.

Trước mặt cô họ chỉ biết chỉ trích lẫn nhau, đến nửa câu quan tâm cô cũng không có.

Nói thật, tôi nghe thấy cũng giận lắm.”
Lý An An cả người run rẩy, cô ta há hốc trợn trừng, bắt đầu thút thít rồi dần dữ dội hơn.
Trần Du Dung đưa khăn giấy sang, như một bà thím của Hiệp hội gia đình đã chứng kiến bao nhiêu hoàn cảnh gia đình phức tạp, tận tình an ủi: “Thật ra cô cũng đừng cứ nghĩ vào việc xấu, trên đời làm gì có bố mẹ nào mà không thương con, có lẽ là bố mẹ cô không biết cách bày tỏ, hay nóng nảy, nhưng mà ý muốn ban đầu chắc chắn vẫn là tốt...”
“Bọn họ không phải là người!” Lý An An hai mắt đỏ ngầu, đanh ác nhìn Trần Du Dung, cứ như gã không nói tiếng người mà cũng không phải là người.
“Anh biết sinh ra là người đáng buồn nhất là gì không?” Cô ta cười nhạt thảm thương, ánh mắt như trúng độc: “Chính là không thể chọn lựa bố mẹ cho mình.

Rõ là thứ súc vật chưa tiến hoá hết, tuỳ tiện giao phối xong là cũng được tự gọi là cha là mẹ!”
“...” Câu này ác liệt đến nỗi Trần Du Dung còn không nhẫn tâm tiếp lời nhưng cũng phải bắt buộc nói tiếp: “Họ là súc vật, vậy Hầu Ninh thì sao? Cậu ta có tốt với cô không?”
“Anh ta?” Lý An An hừ lạnh, nét mặt không phải là bất lực lạc lõng kiểu người trẻ, mà là mất phương hướng: “Anh ta không phải súc vật, anh ta còn không bằng cả súc vật!”
“Cậu ta làm gì cô?”
“Anh ta...” Dường như đã nhận ra được Trần Du Dung đang dẫn dắt mình, Lý An An mở miệng rồi lại không nói gì, im lặng chống đối tới cùng.
Trần Du Dung không cho cô ta cơ hội suy nghĩ, gã nói thẳng: “Lý An An, tôi khuyên cô tự nói đi, cô nói dối không hay đâu, chúng tôi điều tra rất dễ dàng.”
“Đã vậy thì các anh điều tra đi, còn hỏi tôi làm gì?” Lý An An cười nhạo, nhếch mép chế giễu: “Anh cảnh sát, tôi cũng nhắc nhở anh, mớm cung cũng phạm pháp như ép cung đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui