Năm Ấy Anh Từng Đến FULL


Chín giờ sáng, Quan Nam cùng Tôn Khải, Nhậm Đại Vũ đến hãng đấu giá Duệ Dực một lần nữa.

Lần này họ cố tình gây tiếng vang lớn rất nghiêm túc, chỉ mặt điểm tên muốn tìm Vương Phục Vinh tìm hiểu tình hình.
Cả bọn ngồi ở phòng khách chờ gần nửa tiếng đồng hồ, Vương Phục Vinh mới vội vã chạy tới, vừa gặp mặt đã chắp tay xin lỗi trước, thành thật bảo nhà mình có việc vừa xin nghỉ một lúc, nhận được điện thoại nhanh chóng chạy tới.

Gã mặt một bộ vest thương nghiệp màu đen xám, chải undercut dài, vóc dáng được giữ gìn rất tốt, da dẻ cũng rất ổn, nếu không phải đã sớm biết gã đã gần năm mươi, Quan Nam còn nghĩ rằng gã mới ba mươi mấy.
Tuy Vương Phục Vinh có vẻ vội vàng nhưng nói chuyện không hề có chút hoảng loạn, từng cử chỉ đều rất mực ung dung.
Quan Nam không hỏi thẳng chuyện tiền giả, vờ như vô ý hỏi: “Con của giám đốc Vương đang học cấp Ba sao?”
“Đúng vậy, lớp Mười Một rồi.” Vương Phục Vinh thở dài nói: “Bây giờ tụi nhỏ học hành áp lực quá, con gái tôi đã siêng năng lắm rồi, mỗi ngày ngoài vùi mặt vào sách ra tôi cũng chưa từng thấy nó làm gì khác, vậy mà chủ nhiệm vẫn không hài lòng, cứ phải làm cái cơ chế cạnh tranh gì đó trong lớp, chỗ ngồi cũng sắp theo thứ hạng.

Đợt thi thử lần trước, con gái tôi làm bài không tốt nên bị chuyển từ giữa lớp xuống cuối lớp, nó ấm ức trong lòng, tối hôm qua khóc cả đêm, ban nãy tôi phải tự thân tới trường nói chuyện với giáo viên, cái tố chất giáo dục gì mà như vậy, đúng là làm ăn bừa bãi.”
Giọng Vương Phục Vinh tức tối thấy rõ, dáng vẻ người cha hiền từ tiêu chuẩn, Quan Nam cười hỏi: “Vậy là do giám đốc Vương không hài lòng với cơ chế giáo dục trong nước mới quyết định cho con ra nước ngoài sao?”
Vương Phục Vinh hơi cứng đờ nhưng rồi vẫn nhanh chóng trả lời: “Cũng có ý định đó, vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”
“Đây là chuyện lớn, quả thật cần bàn bạc kỹ càng.”
Lời nói của Quan Nam có hàm ý khác, Vương Phục Vinh nhướng mắt, không tiếp lời.


Quan Nam nói: “Không dám làm trễ nải thời gian của giám đốc Vương, hôm nay chúng tôi đến là vì có một số chuyện quan trọng cần xác minh, mong giám đốc Vương hợp tác.”
Vương Phục Vinh cười cởi mở: “Đội trưởng Quan nặng lời quá, các anh cứ hỏi, chuyện gì tôi biết đều sẽ không giấu giếm.”
Nhậm Đại Vũ lấy một tấm ảnh từ trong tệp hồ sơ chìa ra trước mặt Vương Phục Vinh hỏi: “Anh có ấn tượng với vật phẩm đấu giá này không?”
Vương Phục Vinh cần tấm ảnh lại gần, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ, đây là tượng Phật ngọc Hoten thời Đường Thiên Bảo, vừa bán ra tháng trước.”
Nhậm Đại Vũ: “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Nụ cười của Vương Phục Vinh có chút sâu xa: “Các anh không phải người ngoài, tôi không dùng thuật ngữ trong ngành nữa vậy.

Pho tượng Phật này được xem là vật quý ở chỗ chúng tôi, ai cũng đặc biệt để tâm một chút, huống hồ gì giá đấu giá của nó lúc đó tính là giá trên trời.”
Quan Nam thầm nghĩ tay Vương Phục Vinh này quả đúng là tinh ranh, biết mình bị nghi ngờ, lại không rõ họ nắm được tới đâu, dứt khoát “thành thật trả lời”, như vậy xem ra dù lúc đó gã có qua lại với người mua thì cũng có thể nói ra lý do không liên quan như tò mò hay gì đấy.
Lúc thẩm vấn tối kỵ nhất là bị động, bị nghi phạm dắt mũi, Nhậm Đại Vũ có chút nghi ngờ, theo như đã hẹn, anh cố ý hắt hơi, Quan Nam hết sức tự nhiên tiếp tục hỏi: “Giám đốc Vương có ghi chép lại giao dịch ở hãng đấu giá trước đó không?”
Vương Phục Vinh: “Không có.”
Quan Nam: “Theo như tôi được biết thì trước khi được đấu giá, bức tượng Phật này không được quảng bá rầm rộ, nếu người mua không có quan hệ hợp tác với hãng đấu giá, sao lại biết được?”
“Việc này liên quan đến bị mật doanh nghiệp, nếu mấy anh cảnh sát đã hỏi tới, tôi cũng không giấu gì, Bộ phận Tiêu thụ của hãng đấu giá chúng tôi có một nhóm nhỏ chuyên phụ trách thu xếp tài liệu khách hàng, đồng thời tiềm ra khách hàng tiềm năng từ đó, lúc thích hợp thì sẽ gửi tin tức đấu giá cho những khách hàng này.” Vương Phục Vinh sởi lởi nói: “Chúng tôi làm vậy cũng để tiện cho khách hàng, thực tế cũng có tác dụng nhắc nhở thôi.”
Nói năng quang minh chính đại như vậy, thủ đoạn giống y như mấy công ty địa ốc ký hợp đồng mua bán xong lại bán thông tin khách hàng cho công ty vật liệu trang trí? Vương Phục Vinh công khai cái “bí mật” kia vào lúc này chẳng qua là muốn chứng tỏ mình thật sự là “có sao nói vậy”.
Giờ không phải là lúc xem xét mấy chuyện này, Quan Nam nén căm phẫn hỏi: “Sau buổi đấu giá, anh và người mua có gặp mặt nhau không?”
“Tất nhiên là không, hãng đấu giá có quy định, nhân viên ngoài trừ trường hợp bắt buộc thì không thể liên lạc riêng với khách hàng.”

Quan Nam: “Có quan hệ cá nhân cũng không được sao?”
“Quan hệ cá nhân thì tất nhiên không vấn đề gì.” Vương Phục VInh nghiêm túc nói: “Tôi không có quan hệ cá nhân với người mua.”
Quan Nam hỏi: “Nghe nói số tiền đấu giá có được lúc đó là do anh đích thân đưa tới ngân hàng, không phải vì quan hệ cá nhân sao?”
Vương Phục Vinh: “Đây là chức trách của tôi, nghiệp vụ với bên ngân hàng luôn do tôi phụ trách, huống hồ gì là một khoảng tiền mặt nhiều tới vậy.”
Quan Nam cười máy móc, nửa cười nạo nửa nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi, đây là đãi ngộ mà khách hàng quan trọng mới có.”
Anh nói rồi đón lấy sổ ghi chép từ tay Tôn Khải xem sơ lượt rồi đóng lại đứng lên nói: “Những gì cần biết đều biết hết rồi, hôm nay làm phiền giám đốc Vương quá, chúng tôi đi trước đây.”
Vương Phục Vinh thoáng nét hoài nghi rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hơi siết lấy tay Quan Nam khách sáo bảo: “Các anh cảnh sát khách khí quá, mai mốt có chuyện gì cứ gọi điện bảo tôi tới là được, cũng đỡ công các anh phải chạy một chuyến.”
Quan Nam đưa ghi chép cho Tôn Khải, cười nói: “Tạm thời không cần đâu, sau này thì tôi càng mong không cần hơn.”
Vương Phục Vinh vẫn cười sảng khoái: “Đội trưởng Quan thật hài hước, thôi thì mong như cậu nói vậy.” Gã bước tới cửa đưa tay tiễn: “Tôi tiễn các anh ra ngoài.”
Lần thứ hai gặp mặt, Quan Nam vẫn đánh giá Vương Phục Vinh bằng tám chữ đó: Tinh vi rành đời, cẩn thận chặt chẽ.
Trời tháng Tư, ánh nắng ấm áp, ra khỏi cổng Duệ Dực, Nhậm Đại Vũ nghiến răng: “Sếp, tên Vương Phục Vinh này lươn lẹo như con cá chạch sống ấy, hỏi cả buổi trời chả ích gì, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Quan Nam châm một điếu thuốc, quay đầu liếc nhìn cánh cổng lớn màu đỏ đơn giản mà tráng lệ của Duệ Dực, khẽ khép mắt nói: “Trong dự tính cả thôi, Vương Phục Vinh khẳng định biết người mua đã dùng thân phận giả để đăng ký, cũng đoán được chúng ta đã vồ hụt, chắc chắn gã ta sẽ không nói thật để kéo chúng ta vào.”
Nhậm Đại Vũ hơi khó hiểu: “Vậy chúng ta đến để làm gì? Thế này chẳng phải là nói với Vương Phục Vinh là chúng ta hoài nghi gã rồi sao, lỡ đâu gã cảnh giác cao chạy mất rồi sao?”
“Yên tâm, không chạy đâu.” Quan Nam chắc chắn nói: “Chúng ta tới cược vận may.”
“Sao lại không? Vận may gì?” Nhậm Đại Vũ không hiểu được, giơ tay gãi đầu: “Sếp ơi anh đừng vòng vo nữa được không?”
Quan Nam cười: “Tôn Khải, giải thích cho Đại Vũ đi.”

“Vâng, sếp.” Tôn Khải cố ý đằng hắng, làm bộ làm tịch đợi Nhậm Đại Vũ giục mấy lần mới chịu nói: “Vương Phục Vinh không chạy một là vì gã cho rằng chúng ta không nắm được điểm yếu gì, dù tìm thấy cũng không liên quan nhiều tới gã, gã không cần thiết phải chạy.

Hai là gã không dám, trước đó chúng ta đã tra ra gốc gác Vương Phục Vinh rồi mà, tên ranh ma này kiếm được cũng khá, của cải cũng vớt được không ít, thế nhưng không ăn chơi trác tán được, cũng được cái mác bảnh bao thôi.

Bây giờ trông nhà còn có người lớn với con nhỏ, còn có bà vợ bị phá sản chờ nuôi, thêm vào còn phải cho con ra nước ngoài, người tinh ranh như gã chắc chắn sẽ tính xem thế nào có lợi cho bản thân mình.”
“Đợi đã, sao mấy người biết ông ta muốn cho con ra nước ngoài?”
“Trước đó đoán thôi, ban nãy xác nhận rồi.”
Nhậm Đại Vũ: “...”
Tôn Khải nói: “Anh đừng nhìn em như vậy, lúc mấy anh đợi ở phòng khách, em lấy cớ đi toilet chuồn tới đánh một vòng phòng làm việc của gã ta, phát hiện ra một số tài liệu xin vào mấy đại học nước ngoài, bên trên còn có số điện thoại của bên trung gian giúp gã làm thủ tục, ban nãy em bảo Trần Oánh đi xác nhận với bên trung gian, đúng là con trai ông ta đang xin vào một trường đại học ở Mỹ.”
“Thằng này mày được ghê.” Nhậm Đại Vũ vui vẻ vỗ vai Tôn Khải: “Còn vận may thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến trước xe, Tôn Khải kéo cửa ghế lái, tay đặt trên tay nắm cửa nói: “Chuyện vận may về Cục rồi nói.”
Nhậm Đại Vũ đang nghe tới nông nóng ruột gan sao mà chịu đợi, anh vặn cánh tay Tôn Khải kéo cậu qua một bên, mình thì bước vào mà nói: “Đường về anh lái cho, chú cứ yên tâm mà nói.”
Xe lái đi rất nhanh, Tôn Khải liếc mắt nhìn khoảng sân đơn sơ của Duệ Dực càng lúc càng xa, móc trong túi trong áo khoác ra một phong thư đưa cho Quan Nam: “Sếp, anh nói đúng, hôm nay có lẽ chúng ta khá may mắn.”
Quan Nam mở bức thư ra nhìn rồi lại đóng lại: “Cậu đã xem rồi, có vấn đề gì không?”
“Chỉ xem sơ thôi, bên trong chắc toàn là tiền giả, hai bản đều có cả, tình huống cụ thể phải chờ về tới Cục có thiết bị chuyên nghiệp mới điều tra tiếp được.”
“Được.”
Nhậm Đại Vũ liếc nhìn thấy hai người qua kính chiếu, thầm hiểu được phần nhiều, lập tức hào hứng: “Sếp, thì ra anh đang cược Vương Phục Vinh tự giao nộp hàng hoá.” Anh chặc lưỡi rồi nói tiếp: “Nhưng mà không đúng, sao anh lại xác định Vương Phục Vinh sẽ đưa tiền cho thằng Khải, gã ta tinh quái như thế, sao lại để dây ra mấy mấu chốt như thế được?”
“Chính vì gã ta tự cho mình từng trải hơn người mới dễ thông minh bị thông minh hại.” Quan Nam nói: “Cậu nghĩ gã ta mới từ bên ngoài về thật sao, chẳng qua là thấy chúng ta tới đột ngột, chưa kịp nghĩ cách ứng phó nên trốn trước, gã ta sẽ không trốn đâu xa, tất nhiên cũng biết Tôn Khải từng đến văn phòng mình, tôi cố ý bảo Tôn Khải nói mấy câu mập mờ không rõ ràng để ám thị, gã ta người từng trai tất nhiên biết được xử sự thế nào, hơn nữa còn là thần không biết quỷ không hay, sẽ không để cậu cảm nhận được gì không đúng ngay tại chỗ.”
Tôn Khải gật đầu: “Tên Vương Phục Vinh này cũng đỉnh thật, em còn không biết gã ta nhét vào từ bao giờ.”

Quan Nam: “Trật tự an ninh của Duệ Dực còn mạnh hơn đội mình, từng cử chỉ từ lúc chúng ta bước vào đều bị họ giám sát, gã ta cũng không sợ cậu không nhận, chỉ là như vậy cũng cung cấp chứng cứ cho chúng ta trá hình.”
Tôn Khải: “Vậy đợi về xác nhận xong là có thể chính thức triệu tập Vương Phục Vinh rồi đúng không?”
Quan Nam: “Không cần gấp, bao đây chứng cứ vẫn chưa đủ khiến Vương Phục Vinh răm rắp nghe theo, gã ta già đời như vậy, muốn khăng khăng phủi sạch cũng không khó gì.

Chúng ta hỏi tình hình bên phía Triệu Lôi trước, đợi hai bên đều tập hợp đủ, Vương Phục Vinh có muốn lấp liếm cũng không được.”
Xe chạy qua khu Đông Lí, đi thẳng hướng Bắc qua khi Bắc An mới có thể tới được Cục Cảnh sát Thành phố, vì thời gian gấp gáp, Nhậm Đại Vũ rẽ vào hẳn làn cao tốc liên tỉnh.

Làn cao tốc liên tỉnh của khu Bắc An ở vòng ngoài cùng, cả đoạn đường đánh vòng quanh khu Bắc An.

Đến một vị trí, Quan Nam hạ kính xe theo phản xạ, đường nét ký hiệu của Phòng Triển lãm Nghệt thuật Bác Lâm thoắt ẩn thoắt hiện trong các toà cao ốc san sát nhau.
Cũng không biết bên bán nghĩ thế nào mà lại xây biệt thự trong trung tâm cao ốc, bao giữa một đám xi măng cốt thép, phía trước nhìn không thấy núi, phía sau nhìn chẳng thấy sông, đúng là chả có tí giá trị mua bán.
Vậy mà cũng có người mua!
Quan Nam nghĩ tới khuôn mặt khiến người ta hồn xiêu phách lạc kia, cốt cách tuyệt mỹ, dù rằng không có chút mê hoặc mập mờ nào nhưng lại hết sức dịu dàng mụ mị, từng bước, từng tấc khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.
Tư Mã Tương Như từng nói: Sắc đẹp là thứ vây hãm tâm hồn.
Anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi, tận sâu trong lòng vẫn có khát vọng yêu đương như bao người đàn ông khác, sao có thể ngoảng mặt làm ngơ, ở cạnh cái đẹp mình thích mà không suy nghĩ lung tung? Nhưng anh lại không thể làm một người bình thường, trước khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tình cảm cá nhân đều phải nhường đường cho chính nghĩa.
Quan Nam khẽ thở dài, vẫn không thể khống chế mà nghĩ không biết lúc này Hứa Dữu đang làm gì nhỉ?
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui