Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]




Triệu Trinh nghiêm mặt trở về Diên Hi cư, bên này Chu Tử vừa đuổi theo vừa dặn dò Triệu Hùng đi chuẩn bị nước ấm.

Triệu Trinh đi vào phòng ngủ, hậm hực ngồi xuống mép giường.

Chu Tử vẫn một đường đuổi theo sau hắn, đi đến trước người, lấy khăn ra muốn giúp hắn lau sạch nước tiểu còn dính trên mặt. Triệu Trinh hơi ngửa đầu ra sau né, sau đó giật phăng cái khăn tay, ném qua một bên, giơ tay ôm lấy mặt Chu Tử, đem mặt mình dán sát cọ cọ lên mặt Chu Tử, cọ tới cọ lui, đến khi xác định Chu Tử cùng mình đã chia sẻ hết nước tiểu của Triệu Tử mới thôi.

Tuy rằng quanh năm suốt tháng, Triệu Trinh lúc nào cũng đa mưu túc trí, đến nỗi dáng vẻ có chút như ông cụ non, nhưng quả thật chỉ mới hai mươi tuổi. Vì trong khoảng thời gian dưỡng bệnh được Chu Tử tẩm bổ, mặt của hắn đã trở nên vừa trắng vừa mềm, giờ phút này sít sao cọ xát vào mặt Chu Tử, Chu Tử lại có một chút khoái cảm lạ thường, một luồng cảm giác tê dại choáng váng từ trên mặt nàng, rất nhanh truyền khắp toàn thân, nàng vội cố gắng đẩy Triệu Trinh ra: "Đừng đùa nữa, đi tắm đi!"

Triệu Trinh cọ cọ một hồi, cọ đến khi vừa lòng thỏa ý, mới thấp giọng nói: "Sáng nay ta đã tắm nước lạnh rồi."

Dứt lời, Triệu Trinh tranh thủ thời gian, vén vạt áo lên, kéo quần xuống một chút, sau đó ngồi trên mép giường, tách hai chân Chu Tử ra, ôm lấy Chu Tử, để nàng dạng chân ngồi trên người mình.


Bắp đùi của hắn rất cứng rắn, Chu Tử ngồi ở trên cảm thấy rất khó chịu, xoay đến xoay lui, muốn tìm chỗ ngồi cho thoải mái một chút.

Triệu Trinh bị nàng cọ xát, rên rỉ một tiếng, hít sâu một hơi. Hắn nâng mắt phượng nhìn chằm chằm Chu Tử, một tay nắm thắt lưng Chu Tử, một tay vén váy Chu Tử lên, xé rách tiết khố.

"Xoẹt!" một tiếng, Triệu Trinh xé rách tiết khố giữa hai chân Chu Tử, làm thủng một lỗ to, đầu tiên hắn với tay vào mò thử, thấy động này lớn nhỏ coi như vừa đủ, hai tay liền nâng Chu Tử lên trên cao, sau đó nhắm ngay đúng vị trí mà dùng sức nhấn xuống.

Chu Tử bị hắn xoa nắn một lúc, mặc dù có chút ẩm ướt ý, nhưng cũng chỉ mới có một chút, bị hắn nhấn một cái đi vào như vậy, nhất thời cảm thấy đau không chịu nổi, bắt đầu giãy dụa. Vừa giãy dụa vừa nói: "Thái phi nương nương vừa mới dọn tới... Thiếp... Thiếp phải đến hầu hạ bà... Còn có Triệu Tử nữa..."

Nàng không đề cập tới Triệu Tử thì thôi, nhắc tới Triệu Tử, Triệu Trinh liền cảm thấy trên đầu trên tóc đều khai khai khó chịu, nhất thời nổi trận lôi đình, bắt đầu không thèm để ý. Là một võ tướng, Triệu Trinh và Chu Tử làm chuyện phòng the luôn luôn rất phóng túng, hầu như lần nào cũng phải giày vò một trận. Lần này bởi vì bị thương, cho dù Chu Tử luôn ở bên người, hắn cũng phải thật cẩn thận dịu dàng mà sinh hoạt vợ chồng, đã hơn nửa năm không được sảng khoái, đã nghẹn thành một cỗ dục hỏa, sao có thể dễ dàng buông tha nàng?

Thấy nàng giãy dụa, Triệu Trinh nhìn nàng chằm chằm, cười nham hiểm, ôm Chu Tử ném lên giường. Chu Tử nhìn hắn không giống như là buồn cười, nhất thời kinh hãi, vội vàng bò trốn vào trong giường.

Triệu Trinh lại giơ tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, kéo lại.


Hắn nhặt đai lưng của mình trên mặt đất, dùng răng cắn, xé đai lưng chia ra làm hai, hắn cầm mắt cá chân Chu Tử, tách hai chân Chu Tử ra, trói chặt lên khung giường. Tiếp theo lại dùng áo khoác bằng tơ màu trắng trên người Chu Tử cột chặt hai tay nàng ở trước ngực, đẩy lên đỉnh đầu.

Trong lúc này, Chu Tử vẫn im lặng giãy dụa, nhưng là thân thể Triệu Trinh vừa khôi phục, sức mạnh lớn kinh người, vô luận như thế nào nàng cũng không thoát được, chỉ đành thở hồng hộc trừng mắt nhìn Triệu Trinh, với hy vọng xa vời dùng là ánh mắt bức lui hắn.

Cửa giường lúc này vẫn chưa đóng lại, Chu Tử cảm thấy nơi tiết khố bị xé rách lành lạnh, có chút sợ hãi, đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị đôi mắt phượng của Triệu Trinh nhíu lại, dọa nuốt trở về.

Triệu Trinh giữ hai chân nàng, đẩy người về trước, dùng sức đâm vào.

Nơi đó của Chu Tử vốn đã hơi ướt át, trải qua một loạt hành động hù dọa này của hắn, sớm đã bị dọa đến khô hết, bị Triệu Trinh "mạnh mẽ xông pha" đâm vào một cái, lập tức đau đến co rụt lại, nhưng là thân mình đang bị Triệu Trinh nhấn giữ, cuối cùng chìm trong một loạt đau đớn như bị kim đâm, chịu đựng Triệu Trinh từng đợt đánh chiếm.

Sau khi Triệu Trinh đâm vào, kỳ thật vẫn còn giữ một phần bên ngoài chưa vào, hắn không dám mạnh mẽ đưa vào hết, liền nắm lấy quả đào lớn của Chu Tử mà xoa bóp, chậm rãi rút ra, khi sắp rút ra hết, lại từ từ đâm vào, cứ như thế vài lần ra vào, đã cảm giác được nơi đó của Chu Tử đã trơn ướt mềm mại.

Hắn dùng lực đâm vào, dừng một chút, quan sát phản ứng của Chu Tử. Đôi mắt to ầng ậng nước của Chu Tử nhìn hắn, bên trong mang theo ý cầu khẩn, trong lòng Triệu Trinh khẽ động, nhẹ co rút một cái, chợt phát giác phía dưới Chu Tử co lại siết chặt lấy vật của mình, da đầu hắn run lên, thử thăm dò đẩy đẩy nơi đó một chút, toàn thân Chu Tử run rẩy, đôi chân bị tách ra cột chặt liều mạng co rút khép vào, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi môi đầy đặn đỏ tươi cũng run nhè nhẹ: "Triệu Trinh, đừng, đừng đụng vào, đừng đụng vào nơi đó..."


Triệu Trinh hít sâu một hơi, chặt chẽ nắm lấy đùi Chu Tử, nhắm ngay nơi đó mà mạnh mẽ va chạm, ra nhanh vào mạnh.

Chu Tử cảm thấy một cảm giác kỳ quái bao trùm lấy nàng, ban đầu nàng còn liều mạng nhẫn nại, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà rên rỉ theo từng đợt ra vào của Triệu Trinh.

Thanh âm của nàng kiều mỵ như thế, bên dưới trơn ướt mê người như thế, thân thể của nàng động lòng người đến vậy, trong cảm giác vui sướng cực hạn, Triệu Trinh bắt đầu mất khống chế, va chạm mạnh mẽ ác liệt đến không tưởng tượng được, nhiều lần còn xâm nhập hoàn toàn, Chu Tử cảm giác vừa khẩn trương thấy thiếu thốn kỳ lạ lại vừa đau đớn, cuối cùng khóc nấc lên: "Triệu Trinh... xin... cầu xin chàng..."

Triệu Trinh tách hai chân của nàng ra, cúi người, xé cái yếm màu hồng vì Triệu Tử thích nhất mà Chu Tử đặc biệt lựa chọn, lộ ra quả đào lớn đang run rẩy, dùng miệng cắn lên. Hắn đâm vào rút ra nhanh hơn, rốt cục trong tiếng khóc không thể khống chế của Chu Tử, rút ra, bắn toàn bộ lên bụng Chu Tử.

Triệu Trinh cũng không để ý đến Chu Tử nữa, nằm xuống bên cạnh.

Một lát sau, hắn mới thong thả một cách quá đáng, nhỏm dậy cởi trói tay chân cho Chu Tử.

Nút trói trên đùi trên cánh tay vừa được cởi bỏ, Chu Tử lập tức thả lỏng xuống, nằm xụi lơ trên giường, vẫn không nhúc nhích. Lúc này, nơi đó của nàng vẫn còn dư âm mà run rẩy, nhưng mắt cá chân và cổ tay lại ẩn ẩn đau. Chu Tử cũng biết mình bị Triệu Trinh làm cho từ trên người đến dưới thân biến thành ướt nhẹp dính dính, nhưng lúc này cái gì đều cũng không quan tâm, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Triệu Trinh thoáng nghỉ ngơi một chút, ôm Chu Tử đi đến phòng tắm.


Khi hắn ôm Chu Tử vẫn còn mềm oặt vào trong bồn tắm uyên ương, Triệu Trinh một mặt trong lòng ngầm cảm thán mình thật sự là quá mạnh mẽ, làm Chu Tử thành ra thế này; một mặt nhìn đến dấu vết xanh tím trên cổ tay, mắt cá chân của Chu Tử, cũng có chút chột dạ — cái bộ dạng thế này làm sao đi gặp mẫu phi đây!

Tâm tư của Triệu Trinh thì phức tạp như thế, nhưng thân thể lại rất trực tiếp rất đơn giản, dù sao cũng đang ở độ tuổi hai mươi căng tràn nhiệt huyết, đang đứng ở giai đoạn đỉnh cao. Tắm rửa một chút, Triệu Trinh lại bắt đầu nóng lòng muốn thử, phía dưới đã nhổ lên dựng đứng, Chu Tử lại đang nằm trong ngực. Triệu Trinh không muốn bạc đãi mình đâu! Hắn xoay Chu Tử tạo thành thư thế đưa lưng về phía mình, hai tay giữ lấy đùi Chu Tử, nhắm ngay vị trí lại một lần nữa đi vào.

Bởi vì đã phát tiết một lần, lần này Triệu Trinh đặc biệt kéo dài, ung dung chậm rãi làm đúng trình tự bài bản, làm đến thật thú vị, làm đến thật kiêu ngạo — làm đến Chu Tử hôn mê luôn! @_@

Ôm Chu Tử trở lại phòng ngủ, Triệu Trinh lau chùi sạch sẽ cho Chu Tử vẫn đang ngất xỉu – rồi mới kéo chăn đắp lên cho nàng, sau đó mình cũng chui vào — trên giường đã đổi chăn mền, ga giường mới sạch sẽ, trong góc phòng cũng đã được đặt thêm băng lạnh, trong phòng ngủ mát mẻ lành lạnh, bộ giường ngủ bằng gỗ hoa lê khắc hình hoa hải đường mà Chu Tử chọn mua tản ra hương thơm say đắm.

Triệu Trinh cảm thấy thật mỹ mãn, cảm thấy mình đã chiến thắng Triệu Tử, Chu Tử vẫn là của mình, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Phủ Nam An vương ở Kim Kinh rất lớn, nhưng Triệu Trinh và Thái phi cũng không tính ở lại lâu dài, cho nên chỉ thu dọn hậu viện để ở, những nơi khác đều bỏ trống, cũng không thèm dọn dẹp, dù sao hai mẹ con cũng không phải là người hiếu khách, cũng không có khách khứa nào đến ở; Chu Tử ngược lại rất hiếu khách, đáng tiếc lại không có ai thân thích.

Trước khi đi Bắc Cương, Triệu Trinh lệnh cho Triệu Hùng trông coi người làm trồng cây trong các viện, hơn nữa mỗi viện là trồng một loại cây, viện này trồng Vân Sam, viện kia là Ngô đồng, tiếp đó là Đông Thanh, kế tiếp nữa là cây Quế... Lúc mua đám cây cối này, Triệu Hùng đã tốn rất nhiều tiền, vì đều mua những cây đã lớn, đại thụ. Qua hơn nửa năm, phủ Nam An vương từ một nơi chỉ có rường cột, xà nhà chạm trổ, điêu khắc; biến thành một khu vườn râm mát, bóng cây trùng điệp.

Cao Thái phi ôm Triệu Tử chờ Triệu Trinh và Chu Tử đến dùng cơm trưa, nhưng trái đợi không đến, phải đợi không thấy. Sau khi vội vàng dùng xong bữa trưa, liền ôm Triệu Tử đi đến Diên Hi cư tìm cha mẹ vô trách nhiệm của bé một đi không trở về, bặt vô âm tín như Hoàng hạc(*) kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận