Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]




Tiểu mỹ nhân vừa xấu hổ vừa nhút nhát đi mất, nhưng nha đầu thô kệch đi theo sau nàng lại bị Chương lão Tam lôi kéo giữ lại được.

Chương lão Tam níu chặt nha đầu kia thấy: vóc dáng rất cao, gương mặt đen đúa, ngược lại có đôi mắt thật to, rất có thần thái, miễn cưỡng cũng được xem là ngăm đen thanh tú.

"Nha đầu đen, cho ngươi.", hắn lấy ra một ít bạc vụn nhét vào tay nha đầu đen thanh tú, "Tiểu nương tử của nhà ngươi hiện đang ở chỗ nào a?"

Chu Tử giả trang thành nha đầu đen còn không biết trong lòng Chương lão Tam nghĩ gì sao, mình bị kêu thành "nha đầu đen xinh đẹp", vuốt một ít bạc vụn liền vui vẻ, ngón tay chỉ chỉ đến lầu hai phía trước, sau đó từng bước nhún nhảy đi lên lầu.

Chương lão Tam nhìn kỹ, hóa ra vị tiểu nương tử xinh đẹp mỹ miều kia lại ở lầu hai đối diện cửa hàng bán ngọc khí nhà hắn. Chương lão Tam nhìn về phía gã sai vặt A Hân chép miệng một cái, A Hân nhìn xung quanh mấy lần, xoay người đi vào quán trà bên cạnh.


Chương lão Tam chắp tay sau lưng vừa đi vừa lúc lắc, trong miệng còn ngâm nga khúc nhạc: "Gặp một thiếu nữa đôi tám đẹp tựa thiên tiên, ta đành cất bước rời đi quay về..."

Chu Tử nấp sau cửa sổ lầu hai nhìn Chương lão Tam lúc la lúc lắc, dương dương tự đắc rời đi. Bốn năm không gặp, xem ra Chương lão Tam phát tài dữ, thoạt nhìn thật không nhận ra, trước kia chẳng qua chỉ là một lão chủ quê mùa, hiện tại một thân mặc toàn tơ lụa vàng kim lóng lánh có thể nói là quý khí bức người a.

Đến tòa nhà phía tây đường cái, Chương lão Tam vỗ vài cái lên cánh cửa sơn màu đỏ, rất nhanh cánh cửa lớn từ bên trong mở ra, một bà lão khoảng năm mươi tuổi mặc bộ quần áo màu tương bằng gấm thêu hoa văn hình tròn, toàn thân đeo vàng mang theo một ma ma đi ra đón, vừa thấy Chương lão Tam, lập tức trương ra khuôn mặt tươi cười: "Tam gia chắc bận việc a, đã lâu như vậy không thấy đến, Tứ Mỹ nhớ ngài muốn chết, khóc mấy ngày nay, giờ đang ở trên lầu thêu hoa, biết ngài đến, không biết sẽ vui mừng thế nào đây!"

Chương lão Tam không thèm nói gì chỉ cười cười, bước nhanh qua đình viện đi đến cầu thang, đi được vài bước, lại xoay người, lấy trong tay áo ra một thỏi bạc lớn, ném cho Chu lão thái đang đi theo sau, dặn dò nói: "Đến Hồng Thịnh Trai đặt một bàn tiệc tinh xảo, nửa canh giờ sau dọn lên, còn lại cho mụ!"

Chu lão thái tươi cười đầy mặt, giống như một đóa hoa cúc nở rộ: "Đã biết, ngài lên dỗ Tứ Mỹ trước đi!"

Chương lão Tam không cần mụ nhắc, tự mình lên lầu.


Chu lão thái nhìn thỏi bạc lớn trong tay, trong lòng rất là vui vẻ. Bình sinh mụ có chút tật xấu: vốn trên mặt bày ra vẻ đoan chính, mắt lạnh nhìn người, nhưng hễ gặp kẻ có tiền liền không tự chủ được mà mỉm cười; có biệt hiệu là Chu đại pháo, thanh âm khi nói tất nhiên rất kinh người, nhưng vừa nhìn thấy kẻ có tiền, thanh âm lại trở nên nhu hòa hẳn.

Chu lão thái ngắm nghía thỏi bạc một lát, trở về phòng lấy cái kìm cắt xuống một phần ba, lấy cái cân nhỏ cân một chút, thấy vừa đúng một lượng bạc. Mụ ra khỏi phòng, đưa bạc cho Lý ma ma: "Đến Hồng Thịnh Trai đặt một bàn tiệc có giá một lượng bạc, bảo bọn họ nửa canh giờ sau đem lại đây!"

Lý ma ma cầm bạc đi.

Chu lão thái bưng một cái khay bạc đựng hạt bí rang muối, vừa canh chừng ở dưới lầu vừa cắn hạt bí. Cắn được một chút, miệng thấy hơi mặn, mụ kêu to: "Tiểu Tứ nhi, châm một chung trà Trúc Diệp Thanh đậm đặc đến đây!"

Nha đầu Tiểu Tứ nhi trong trẻo dạ một tiếng, chạy đến phòng bếp pha trà.

Chu lão thái cảm thấy mình thật sự được hưởng phúc muộn của nữ nhi, đến già còn có thể la mắng sai bảo nô tài, thật sự rất là đắc ý a! Có chút không vừa lòng là Lý ma ma và Tiểu Tứ nhi này, một người đã rất già, sáu mươi mốt tuổi rồi a, còn già hơn mụ; một người lại quá nhỏ, mới mười hai tuổi, ngu ngốc khó đào tạo không sai bảo được bao nhiêu.


Lý ma ma đã trở về, Tiểu Tứ nhi cũng bưng trà lên. Ba người ngồi trong nhà chính ở dưới lầu, cùng cắn hạt bí cùng uống trà, cũng là thanh nhàn.

Ngôi nhà lầu bằng gỗ này hiệu quả cách âm không được tốt lắm, ba người ngồi ở dưới đất ăn hạt bí chẳng những phải chịu đựng tiếng vang chói tai phát ra từ giường lớn trên lầu lắc lư ma sát với sàn nhà, còn phải thưởng thức tiếng rên rỉ mơ hồ của Chu Tứ Mỹ truyền đến, tiếng thở dốc của Chương lão Tam hòa nhịp với tiếng giường va chạm một cái lại mắng một câu dâm từ phóng ngữ: "Đâm chết nàng – con đĩ nhỏ."

Tuy rằng được dự thính vô số lần, Lý ma ma vẫn có chút xấu hổ, không biết nói gì cho phải: "Ôi chao ôi, Tam gia thật là có khả năng a!"

Chu lão thái không lên tiếng trả lời. Mụ đang tính toán gia sản của mình đây!

Trước khi Tứ Mỹ đi theo Chương lão Tam, nhà mụ đã mua được sáu mươi mẫu ruộng đất rồi; từ lúc Tứ Mỹ đi theo Chương lão Tam, thuế thân của hai mẹ con không cần phải đóng, tiết kiệm được một số tiền rồi. Chương lão Tam thật không hổ là giàu nhất Độc huyện, ra tay luôn luôn hào phóng, hơn một năm nay bạc trong tay Tứ Mỹ còn nhiều hơn của bà, sợ là có hai ba trăm lượng rồi.

Chu lão thái đoán chừng, để Tứ Mỹ đi theo Chương lão Tam vài năm, kiếm thêm một chút bạc, chờ Chương lão Tam già đi, thì bỏ hắn, tìm nơi nào đó ở rồi kén rể, kén một nam tử trẻ trung cường tráng đến ở rể, đến lúc đó chẳng phải càng thêm vui vẻ sao?

Còn chưa tới nửa canh giờ, thanh âm chân giường ma sát sàn nhà ở trên lầu càng thêm dồn dập chói tai hơn, Chương lão Tam thở hổn hển gào lên một tiếng, chỉ nghe tiếng nam nữ cùng vang lên: "A... a... ", chợt hết thảy yên tĩnh xuống.


Chu lão thái phân phó Tiểu Tứ nhi: "Bưng nước nóng lên cho Tam gia và Tứ nương tử tắm rửa đi," rồi sai xử Lý ma ma: "Đi ra cửa nhìn xem Hồng Thịnh Trai đã đưa bàn tiệc tới chưa!"

Chờ Tiểu Tứ nhi bưng chậu nước đã dùng qua bước xuống, Chu lão thái lại chỉ huy Lý ma ma và Tiểu Tứ nhi lên trên lầu dọn bàn tiệc. Bàn tiệc dọn xong, mụ ăn cơm cùng Chương lão Tam vừa trút hao nhiều khí lực cùng Chu Tứ Mỹ mệt mỏi rã rời, ăn hai chén liền cáo từ đi xuống lầu, để hai người họ ăn uống được tự nhiên thoải mái.

Chương lão Tam ở chỗ Chu Tứ Mỹ vui vẻ sung sướng suốt cả buổi chiều, chạng vạng mới về tới tiệm Chương Phúc Ký, lặng lẽ hỏi A Hân: "Có hỏi thăm được gì không?"

A Hân giỏi mấy trò này nhất, lập tức cười tủm tỉm nói: "Nô tài ở trong quán trà uống một chung trà, ăn chút điểm tâm, lân la dò hỏi nửa ngày, đã hỏi thăm rõ ràng rồi ạ!" Hắn ghé sát vào lỗ tai Chương lão Tam, thấp giọng nói: "Tiểu nương tử kia họ Tần, khuê danh gọi là Ổn Nương, vốn là người ở Kim Kinh, phụ mẫu đều qua đời, bán hết gia sản lấy tiền mang theo hai nha đầu thô kệch và một gã sai vặt đến Độc huyện chúng ta tìm người thân, ai ngờ họ hàng thân thích đã sớm chuyển đi, đành phải thuê ba bốn gian phòng ở trên lầu hai cửa hàng đối diện tiệm chúng ta để ở. Nghe Tôn lão bà chủ quán trà nói, lộ phí bọn họ đem theo cũng sắp hết..."

Trong lòng Chương lão Tam đã có chủ ý, lúc hắn đi ra khỏi nhà Chu Tứ Mỹ đã thay một thân y phục bằng lụa màu mè hoa lá hẹ, lúc này đang đứng ở trước cửa tiệm Chương Phúc Ký, bày ra bộ dáng nhàn nhã, ánh mắt chốc chốc lại liếc nhìn cửa sổ lầu hai ở đối diện.

Thời gian không phụ người có lòng, sau khi mặt trời chiều dần ngã về phía tây, cánh cửa sổ đóng chặt kia rốt cục cũng có chút động tĩnh, lặng lẽ hé ra một chút, rồi nhanh chóng mở rộng ra, chỉ thấy gương mặt tươi cười của tiểu nương tử mỹ mạo kia thoáng qua, bắt gặp tầm mắt của Chương lão Tam, nàng dường như rất thẹn thùng, đỏ mặt ngại ngùng cười với Chương lão Tam, sau đó liền đóng cửa sổ lại.

Chương lão Tam cực kỳ vui mừng, hắn đã sớm biết bản thân mình một thân phú quý, khí phái mạnh mẽ, phụ nhân thấy hắn đều yêu mến là đúng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận