Năm 17 Tuổi Tôi Đã Buông Tay

1.

Khi Lục Tư Hoài bắt đầu vì người bạn gái là bạn cùng lớp của tôi mà cãi nhau với bố mẹ anh ta, tôi cũng vừa mới kịp tới nơi. Tôi phủi phủi tuyết dính ở trên giày, chuẩn bị mở cửa vào nhà.

“Con đã nói rồi! Con chưa từng thừa nhận cái mối hôn ước từ bé hoang đường đó cả!”

Người con trai ấy nói với giọng lạnh tanh, động tác mở cửa của tôi cũng dừng lại.

“Đây là hôn ước mà hai gia đình đã định sẵn từ khi hai đứa còn bé, bây giờ mày mang theo đứa con gái này theo là muốn cho chú Sở, dì Sở của mày mất mặt đúng không?”

Tôi thông qua khe hở ở cửa, nhìn thấy Lục Tư Hoài đang cãi nhau với bố của anh ta. Bố mẹ tôi ngồi ở một bên, sắc mặt rất khó coi.

“Đây là bạn gái của con.”

Lục Tư Hoài kéo tay bạn cùng lớp của tôi – Thẩm Nhược Trà mà tuyên bố chủ quyền.

Ba Lục tức đến đỏ cả mặt.

“Mày chỉ có thể kết hôn với Y Y! Chuyện này mày không có lựa chọn nào cả!”

Tay tôi hơi run, lỡ tay đẩy cửa vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về tôi. Lục Tư Hoài thờ ơ nhìn tôi, sau đó chỉ về hướng tôi nói lớn:

“Con chưa từng thích cô ta, kết hôn với cô ta chỉ làm con thấy buồn nôn mà thôi!”

Nói xong, không đợi mọi người phải ứng lại, anh ta đã cầm tay Thẩm Nhược Trà rời khỏi nhà. Khi đi lướt qua tôi, ánh mắt anh không có chút cảm xúc nào. Phía sau là bố mẹ Lục đang cúi đầu rối rít xin lỗi, bố tôi thì hận không thể đuổi theo Lục Tư Hoài tẩn anh ta một trận. Còn tôi chỉ nhìn vào bóng lưng ngày càng khuất xa của họ.

Tôi và Lục Tư Hoài lớn lên bên cạnh nhau từ nhỏ đến giờ. Bao nhiêu năm như thế, anh ta chưa từng phủ nhận mối hôn ước này trước mặt bất kì ai. Thậm chí khi có người trêu chọc anh ta về chuyện này, anh ta cũng chỉ cười cười. Tôi cứ nghĩ anh ta cũng giống như tôi thích anh ta vậy, anh ta cũng sẽ thích tôi cơ.

2.


Tối ngày hôm đó, sau khi cha mẹ luân phiên an ủi tôi 2 tiếng đồng hồ liền, tôi mới được thả về phòng ngủ. Mẹ tôi đã xin phép cho tôi, nên hôm nay tôi không cần phải về kí túc xá.

Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ thì điện thoại để ở đầu giường bỗng vang lên tiéng thông báo.

“Anh ở dưới nhà em, em xuống đây, chúng ta nói chuyện.”

Tôi nhớ đến lời anh ta nói hôm nay. Trúc mã của tôi, vì muốn ở bên cạnh người con gái khác mà nói ra những lời tổn thương tôi.

Tối đó, tôi không xuống dưới nhà gặp anh ta. Nhưng giấc ngủ của tôi cũng không ngon nữa.

Tôi mơ một giấc mơ vừa ngắn vừa mơ hồ. Trong mơ là Lục Từ Hoài khi còn bé, anh ta ngồi ở bàn, viết một cái gì đó rất nghiêm túc, từng nét từng nét một. Một lúc sau, anh ta viết xong, bèn nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phía tôi khi còn bé, nói:

“ Y Y đừng khóc, sau này em gả cho anh Hoài Hoài nhé!”

Bàn tay nhỏ nhắn non nớt nhét vào tay tôi “lá thư đính hôn” mà anh tự tay viết, ánh mắt trong veo, chân thành.

“Anh Hoài Hoài sau này sẽ bảo vệ em.”

Trăng sáng đẩy đám mây cuối cùng sang một bên, ánh sáng chiếu ló qua cửa sổ làm tôi chói mắt, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nửa tỉnh nửa mê, gạt đi giọt nước mắt trên khóe mi.

3.

Sáng ngày hôm sau, trên đường đi học, tôi vẫn bị Lục Tư Hoài chặn lại.

“Giờ này mới ra khỏi cửa, lại không định ăn sáng đúng không?”

Giọng điệu quen thuộc làm tôi khựng lại. Lục Tư Hoài mang đến cho tôi một túi đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn.


“Sở Ý, lời hôm qua anh nói không phải muốn nhắm vào em đâu.”

(Tên của nữ chính là Sở Ý nhưng người thân và bạn bè hay gọi cô là Y Y)

“Chẳng qua là lúc đó anh đang nóng giận nên mới lỡ lời.”

Tôi lùi về sau, tránh khỏi cái túi đồ ăn đang đưa đến trước mặt.

“Không cần đâu, ăn đồ ăn sáng của anh chỉ làm tôi thấy buồn nôn mà thôi.”

Lục Tư Hoài thu tay lại, nhìn tôi chăm chú.

“Mắng xong rồi có thấy bớt giận không?”

“Sở Ý, anh hy vọng em sẽ không làm khó Trà Trà, em ấy không làm gì sai cả, là anh thích cô ấy trước.”

Không thể không nói, lời của Lục Tư Hoài rất giống như lời tiên đoan vậy. Thế nhưng, chính Thẩm Nhược Trà mới là người chủ động khiêu khích trước.

Lục Tư Hoài và tôi lần lượt đến trường. Khi tôi vừa vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình, Thẩm Nhược Trà đã đi đến cạnh tôi với một chai sữa trên tay. Giọng nói không to cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ để lấn át những giọng nói thầm nhẩm bài trong lớp.

Nhất thời, tất cả ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía chúng tôi.

“Y Y, tớ mời cậu uống sữa, cậu có thể tha thứ cho tớ không?”

Tôi nhìn chai sữa, rồi nhìn lên cậu ta:


“Cậu đã làm gì mà cần tớ phải tha thứ?”

Thẩm Nhược Trà đặt chai sữa lên bàn tôi, mắt ửng đỏ:

“Đáng lẽ mình không nên chấp nhận lời mời kết bạn trên Wechat của A Hoài, lúc đó mình không biết anh ấy là trúc mã của cậu.”

Giọng nói của cậu ta hơi nghẹn lại, kéo kéo tay áo tôi.

“Y Y, cậu đưng giận tớ có được không? Chỉ cần cậu không giận tớ, tớ có thể trả A Hoài lại cho cậu.”

Tôi đang định mở miệng trả lời thì một giọng nói khác đã cất tiếng lên trước chặn tôi lại. Đó là bạn tốt của Thẩm Nhược Trà. Cậu ta sắp tức đến phát điên luôn rồi, lớn tiếng đòi lại công đạo cho Thẩm Nhược Trà:

“Trà Trà, cậu có cần phải xin lỗi không? Sở Ý và Lục Tư Hoài là quan hệ bạn bè đúng không? Cậu không có cướp bạn trai của cô ta, cần gì phải xin lỗi? Còn nữa, tôi nói cậu này Sở Ý, ngài đây có thể bớt bớt cái dáng vẻ công chúa đấy của mình đi không? Đừng có mà bày ra cái vẻ mặt thờ ơ đấy ở đây!”

Một hát một sướng này đã thành công đẩy câu chuyện lên đến đỉnh điểm.

“Hai người các cậu, đây là một hát mặt đỏ một hát mặt xấu hả?”

(Ý là người hát kẻ xướng, tung hứng dẫn câu chuyện theo ý mình)

Nói xong, tôi hất tay Thẩm Nhược Trà ra. Rõ ràng là không hề dùng lực, nhưng cậu ta vẫn hét lên một tiếng, người ngã về một bên.

“A!”

Người đập vào cạnh bàn của tôi, làm đổ chai sữa nóng lên người cậu ta. Lúc này Lục Tư Hoài đi vào.

“Trà Trà, em bị thương à?”

Anh ta cởi áo che cho Thẩm Nhược Trà, ánh mắt tràn ngập vẻ đau lòng.

“Không sao đâu, A Hoài.”

Những ánh mắt cua người ngoài cuộc xung quanh nhìn tôi đầy trách móc.


“Nhìn tôi làm gì? Là cậu ta tự ngã để đổi sữa lênn người đó.”

Tôi thấy hơi buồn cười. Không phải Lục Tư Hoài không nghe thấy, nhưng tất cả sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào Thẩm Nhược Trà.

“Anh đưa em xuống phòng y tế xử ý vết thương trước, em cố chịu một chút!”

Anh ta ôm ngang Thẩm Nhược Trà kên, từ đầu đến cuối coi tôi như không khí mà rời đi.

Vào buổi chiều, bạn thân của Thẩm Nhược Trà đã giúp cậu ta báo thù tôi. Khi tôi ra khỏi phòng nước với một bình nước nóng, đúng lúc đâm thẳng vào cô ta. Cô ta vô tình va vào tôi, làm nước trong bình đổ hết lên người tôi, sau đó còn thuận tay đẩy tôi một cái.

“Xin lỗi nhé! Tớ cũng không phải cố ý đâu!”

Cậu ta nhún vai, thờ ơ quay người đi. Tôi ngước mắt lên, đúng lúc gặp Lục Tư Hoài đang đứng cách đó không xa. Anh ta nhìn về phía tôi với một ánh mắt trịnh thượng, vẻ mặt thờ ơ như thể đang nhìn một người xa lạ.

- ------

Một giây trước khi chuông vào lớp vang lên, tôi lê cơ thể với bộ đồng phục đã bị ướt nhẹp của mình vào lớp. Trong tay cầm một bình nước, bên trong chứa một chất lỏng ấm nóng màu vàng nhạt.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi mở nắp bình, đem chất lỏng đó đổ thẳng xuống đầu cô bạn đó không sót một giọt nào.

“Tôi đây là cố ý đấy, cũng chẳng có ý định xin lỗi cậu đâu.”

Cậu ta đứng bật dậy, hét lên:

“Cái gì đây! Cậu đổ cái gì vào người tôi?”

Tôi nhếch mép, không giải thích. Chỉ đến khi sự việc bị làm lớn lên, tôi mới trả lời giáo viên chủ nhiệm. Đó chỉ là một bình nước ấm với ít lá trà mà thôi.”

========================

Chú thích: Nữ chính tên Sở Ý (楚意 - Chǔ yì), người nhà hoặc người thân thiết hay gọi với tên thân mật là Y Y (一一 - Yīyī). Đây là cách gọi lái đi với tên thật và sử dụng đồng âm, vậy nên mình dịch là Y Y thay vì Nhất Nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận