Tiểu Bánh Trôi bò dậy ôm Đoàn Đoàn vào lòng mình, còn rất ra dáng anh trai đưa tay lau nước mắt cho Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn gật gật đầu, cổ họng nghẹn ngào đang định nói "được", thì chợt nghe tiếng Tiểu Bánh Trôi vỗ thật mạnh lên mặt giường, gào lên một tiếng:"Anh hai! Đoàn Đoàn khóc rồi kìa!"
"Đâu có." Đoàn Đoàn nhanh chóng vùi mặt vào chăn lau sạch nước mắt, cả người co lại thành một cục, cậu có chút xấu hổ, ba ba đã nói cậu không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, không thể hở ra là khóc vậy được.
Trong bóng tối, giường dưới bỗng phát ra tiếng vang nhỏ, Tiểu Nguyên Tiêu nhanh chóng trèo lên giường trên, chiếc giường tuy nhỏ nhưng cũng đủ rộng cho ba đứa trẻ nằm cùng nhau, một lát sau Tiểu Nguyên Tiêu liền nói:"Chúng ta đếm cừu đi"
Cậu vừa ra lệnh một tiếng, Tiểu Bánh Trôi bắt đầu lớn giọng đếm cừu, Đoàn Đoàn cũng đếm theo, đếm sai vài lần thì cãi nhau ầm ĩ, anh trai Tiểu Nguyên Tiêu quyền lực chịu trách nhiệm ở giữa nhắc nhở con số chính xác.
Đoàn Đoàn và Tiểu Bánh Trôi cùng nhau đếm cừu được một lúc thì giọng càng ngày càng nhỏ, rốt cục cũng ngủ thiếp đi.
Đoàn Đoàn nhanh chóng vào giấc ngủ, nhưng đối với An Nại mà nói, đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn, Sở Hà giữ chặt cô trên đùi mình cả đường, cả người cô được anh ôm trong lòng. Sau khi bày tỏ điều muốn nói từ rất lâu rồi, Sở Hà liền giữ lấy cằm cô nhẹ nhàng hôn một cái, phi phi phi, cái gì mà một cái chứ...... An Nại cảm thấy cô cũng say nặng lắm rồi.
Sở Hà chẳng có động tác thừa thãi nào, anh ngửa đầu lười biếng tựa lưng vào chiếc ghế da, vòng cong của bộ yết hầu kia thật...... gợi cảm, Sở Hà nhắm mắt, hơi chau mày, dường như đã lâu lắm rồi anh không uống rượu, hôm nay uống một lúc mấy chai nên trong người hơi khó chịu.
Thoạt nhìn hình như anh đang ngủ.
Sở Hà rất ít khi ngoan ngoãn im lặng ngủ thế này.
An Nại nhẹ nhàng vươn tay chạm nhẹ lên hàng mi của Sở Hà, nhìn lông mi anh hơi rung, cô rụt nhanh tay về như bị bỏng, đầu ngón tay gần như còn vương hơi ấm của anh.
Sở Hà nắm chặt tay cô, lẩm nhẩm nói câu gì đó, An Nại không nghe rõ liền hỏi,"Sao cơ?" Cô vươn người tới hỏi lại, Sở Hà vẫn đang nhắm mắt, thầm thì bên tai cô:"Nại Nại, anh nhớ em lắm......"
Anh nhớ em lắm.
Giọng anh rất trầm lại mang theo tiếng khàn khàn của kẻ say rượu.
An Nại cảm thấy vành tai cô nóng rực lên vì hơi thở của anh, cô ngồi thẳng người dậy, xoa xoa vành tai đỏ ửng.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Sở Hà, An Nại không giãy dụa nữa, vì cô có muốn giãy dụa cũng không được, đàn ông vốn rất khỏe, đàn ông uống say còn khỏe hơn nữa.
Vất vả lắm mới đợi đến khi xe tiến vào bãi đỗ, Sở Hà còn chưa có ý xuống xe, An Nại nhéo đùi Sở Hà một cái nhắc nhở anh:"Xuống xe thôi, chúng ta về nhà rồi."
Tài xế đã xuống xe rồi.
"Về nhà rồi à?" Sở Hà lập tức liền tỉnh, thả lỏng tay buông cô ra.
"Ừm" An Nại đứng dậy muốn thoát khỏi người Sở Hà, không gian xe rất rộng, nhưng cũng không chịu nổi tư thế này của bọn họ, chân dài nên An Nại vừa nhấc chân đứng dậy đã bị vướng, cô co chân lên nửa quỳ trên người Sở Hà đang định đứng dậy lại bị anh kéo về, quỳ trên người anh như cũ, một tay còn đặt trên người Sở Hà.
An Nại bị anh ấn vào chỗ xấu hổ đó thì hoảng sợ, cô lập tức giật bắn ra khỏi người Sở Hà, rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước ca người cô đã bị Sở Hà nhấc lên khỏi mặt đấ, An Nại cảm thấy Sở Hà không phải vừa tỉnh dậy sau cơn mệt mỏi, mà anh quả thực chỉ đang nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi, anh bế cô từ bãi đỗ xe vào tận thang máy, An Nại vốn cũng có chút hơi say, nên cũng thoải mái thả lỏng bản thân. Sở Hà ôm cô thật chặt, còn duỗi một tay cầm lấy cổ tay cô vòng qua bả vai mình, bế cô lục tìm khóa mở cửa.
Vừa vào cửa, An Nại đã bị Sở Hà ấn vào tường......
Tình cảnh này...... cũng giống hệt như đêm hôm ấy.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, ngoại trừ cái đêm ngả bài với Sở Hà mà nhắc tới chuyện đó, thì cô rất ít khi nhớ lại chuyện ấy.
Cô còn nhớ rõ sau cái hôm cô và Từ Y Y rơi xuống hồ đó cũng là sinh nhật của Sở Hà.
Đó là khi trái tim cô mềm mại và yết ớt nhất, cô đỡ Sở Hà say khướt đi vào nhà, vừa mới vào đến phòng khách anh đã duỗi tay đẩy cô vào tường, một tay anh đỡ một bên mặt cô, một tay ôm eo cô, chiếc áo T-shirt bị kéo lên, để lộ một vòng eo thon nhỏ, bàn tay vừa ấm áp lại khô ráp của Sở Hà từ từ vuốt ve......
Mang theo cảm xúc kỳ lạ, cùng hơi thở thật nguy hiểm.
Sở Hà nhanh chóng đè cô lên sofa......
Thật ra từ nhỏ An Nại đã là một cô bé rất cứng đầu, lần đầu tiên có nam sinh tỏ tình với cô vào năm đầu cấp hai, lúc ấy cô rất vui mừng, cô cảm thấy rốt cục cũng có người thích cô. Nhưng khi ấy Sở Hà liền mắng cô, anh nói cậu nam sinh kia ngây thơ, nói cô thật ngốc, nói con người chỉ làm một chuyện trong một khoảng thời gian, nói con gái phải có giới hạn của chính mình, còn nói cô phải biết tự bảo vệ mình, ai dám chạm vào cô thì cô phải giết kẻ đó.
An Nại luôn cảm thấy Sở Hà nói đúng.
Dù cô biết như vậy là không đúng.
Cho nên, khi đó An Nại đã duỗi tay cầm bình hoa trên chiếc bàn trà cạnh ghế sofa......
Đêm hôm ấy, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua tấm cửa kính sát mặt đất dừng lại trên mặt Sở Hà, cô thấy rõ đôi mắt anh rất sâu mà cuốn hút, trong đôi đồng tử đen bóng mãi mãi không thể nhìn thấu ấy phản chiếu khuôn mặt cô thực rõ ràng.
Bóng dáng cô đang nằm trong mắt anh.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau một bước.
Sở Hà chưa từng hứa hẹn gì với cô, chưa từng mở miệng nói thích cô, nhưng anh đã làm rất nhiều vì cô, còn tốt gấp vạn lần đám nam sinh chuyên dùng những lời nói ngon ngọt dụ dỗ các nữ sinh.
Anh là người tốt với cô nhất từ sau khi ba cô qua đời, anh dạy cô tất cả những điều quan trọng, anh cứu cô khỏi con hồ lạnh băng, anh chẳng chút do dự đặt an toàn của cô lên hàng đầu. Tình cảm ngây ngô đó khiến cô thả lỏng lớp phòng vệ, nhưng cũng chình thứ cảm xúc ấy đã phá tan chút phòng tuyến cuối cùng của cô.
Cô còn quá nhỏ, cô không thích chuyện này, tuyệt đối không thích.
Nhưng cô sợ bọn họ sẽ không như xưa được nữa, cũng sợ nếu cô từ chối anh, Sở Hà sẽ không thèm để ý đến cô nữa.
Cô vô cùng sợ hãi nếu lại đánh mất người cuối cùng còn sót lại.
Cứ như vậy, An Nại buông bình hoa kia xuống.
Đó là khoảng cách gần nhất của cô và anh, và cũng là lần đầu tiên của anh và cô.
An Nại rất đau lại rất sợ hãi và bất an.
Nhưng vì cô thích Sở Hà, nên đành cố gắng giữ chặt tấm đệm sofa mà chịu đựng.
An Nại tỉnh rất sớm, cô dụi dụi mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, trời còn chưa sáng, cô nhẹ nhàng gạt cánh tay Sở Hà đang khoác qua người cô, rồi nhỏm dậy khỏi sofa, cô nhìn mọi thứ xung quanh, khắp nơi quanh sofa là một đống bừa bộn.
Sở Hà nằm ngủ say ở bên ngoài, cô vừa nhỏm dậy, Sở Hà liền dịch người ra ngoài rồi lăn một vòng từ sofa xuống đất, phát ra tiếng "bịch" một cái rất vang.
An Nại hoảng sợ, nhưng chắc vì Sở Hà quá say nên dù rơi mạnh như vậy anh cũng không tỉnh.
An Nại nhìn đồ vương vãi khắp nơi, cô sợ Sở Dập dậy sớm, cũng sợ người khác nhìn thấy.
Là một người con gái mang dòng máu của cung Xử Nữ, cô nhanh chóng thu dọn sạch sẽ chiến trường, mang hết gối dựa và đêm sofa vứt vào máy giặt, vuốt phẳng đệm mút cho đến khi trên mặt đệm sofa không còn nếp nhăn nào cô mới nhẹ nhàng đi về phòng của mình.
Mệt mỏi lắm rồi, cô nhanh chóng ngả người xuống giường ngủ.
Hôm ấy cô mơ rất nhiều, đều là về Sở Hà, về cả những chuyện sau này nữa.
Nhưng cô không ngờ, cô vừa có cảm giác tỉnh ngủ, Sở Hà đã đi rồi.
Thật ra An Nại cũng biết, đây là một chuyện rất sai lầm trong cuộc đời này của cô, bất luận là sau này sai lầm này có được che giấu bằng diện mạo xinh đẹp thế nào đi nữa, thì đây cũng là một việc làm không đúng lúc, vì vậy cô cũng phải chịu quả đắng ngay sau đó.
Cô mãi mãi sẽ không quên sai lầm của đêm hôm ấy, không phải vì cô chưa lập gia đình mà có con, mà vì chuyện này cô cũng phải có trách nhiệm.
Mặc kệ lời đồn đại bóng gió đó vì ai mà có, nhưng bọn họ làm sai thì chính là sai, lỗi lầm đó cũng không vì Sở Hà là đàn ông mà được nhận khoan dung, cũng không vì cô là con gái mà nhận được sự thương hại.
Mỗi người rồi cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động của bản thân.
Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi, An Nại không muốn để bản thân chìm trong nỗi đau khổ, vì sự chỉ trỏ của người khác mà cả đời không ngẩng đầu lên nổi.
Điều khiến An Nại đến hôm nay vẫn không thể quên được, là sáng hôm ấy Sở Hà lại nhanh chóng bỏ đi và sự kiên trì đối với cậu bé ấy, sau khi Đoàn Đoàn trở về cô rất ít khi nghĩ về điều sau, nhưng điều trước......
An Nại vốn cho rằng nguyên nhân Sở Hà bỏ đi chẳng quay đầu nhìn cô lấy một cái, là vì anh tuyệt đối không thích cô, anh không muốn chuyện đêm hôm đó sẽ trở thành hòn đá cản lối sự nghiệp của mình, cho nên anh đã bỏ đi rất xa, nhưng buổi chiều hôm đó sau khi xem một đống ảnh chụp chung ấy, An Nại lại cảm thấy mơ hồ.
Một người có thể nói dối nhưng ánh mắt người ấy sẽ không thể giả được.
***
Sở Hà hôn lên mắt cô một cái:"Nại Nại......"
Đầu ngón tay anh cọ cọ vào lông mi cô.
An Nại tựa người vào tưởng ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hít sâu một hơi nói:"Em buồn ngủ."
Cô nói xong liền đi về hướng phòng tắm, bỗng chốc ngay lập tức Sở Hà liền bắt lấy tay cô, anh vừa dùng chút sức cả người cô đã bị túm trở lại ngực anh, cô đứng không vững liền vội vàng vươn tay chống lên tường, tập album ảnh trong tay liền rơi xuống đất.
Chiều nay, ở nhà Diệp Lâm cô không để ý nhặt hết ảnh rồi kẹp vào trong cuốn album, cả một tập ảnh chia thành mấy phần rồi tùy tiện nhét vào, thế nên đống ảnh trong album cũng rơi cả xuống đất.
An Nại cúi người xuống nhặt ảnh, Sở Hà cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp cô.
Khi cô chạm vào tấm ảnh đó, Sở Hà cũng vừa dúng lúc cầm tấm ảnh đó, đầu ngón tay anh chạm vào bàn tay cô.
An Nại nhanh chóng thu tay về như bị điện giật, Sở Hà cầm được một góc tấm ảnh, liền nương theo ánh sáng từ vầng trăng mà nhìn. Cô cũng nhận ra, tấm ảnh kia được chụp khi anh đang nắm tay cô dẫn cô qua dòng suối nhỏ.
Gương mặt An Nại nóng rực, cô xoa xoa hai má, rất muốn ai đó tạt nước lạnh vào mặt cô.
Xong rồi, Sở Hà sẽ nghĩ thế nào chứ?
Sở Hà thả tấm ảnh đó xuống, cúi đầu xem những bức ảnh khác.
Một đống ảnh hiện ra rất rõ ràng dưới ánh trăng, tất cả đều là ảnh chụp của hai người, không có bức nào khác.
Chứng xấu hổ của An Nại lại phát tác, cô hắng cổ họng, vội vàng cướp lời Sở Hà nói trước:"Chiều nay em có tới nhà chị Diệp Lâm đưa tài liệu, chị ấy nói giờ chị ấy không thích anh cho nên...... không muốn giữ ảnh của anh nữa, nên là đưa hết lại ảnh cho em."
Lúc nói những lời này cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Sở Hà vì quá xấu hổ, quả thực là ngượng không chịu được mà!
Sở Hà ho nhẹ một tiếng, ngay khi An Nại nghĩ anh sẽ chế nhạo mình thì đột nhiên cô nghe thấy chất giọng trầm thấp của Sở Hà vang lên trên đầu mình —
"Thật ra ngay từ hồi đó, anh đã thích em rồi."
*****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...