Anh đứng ngược hướng ánh nắng, cái bóng lưng ấy cũng giống hệt bốn năm về trước.
Khoảng cách bốn năm, dường như mọi thứ đều đã thay đổi, cô không còn là con bé coi anh là cả thế giới của mình, mà anh cũng không thể là cả thế giới của cô nữa.
Cũng cứ như chẳng có gì thay đổi cả.
Sở Hà đi về phía cô, duỗi tay đặt một ly ca cao nóng vào tay cô, An Nại cầm ly nước kia mà nóng rực cả lòng bàn tay, không biết là vì chiếc ly thủy tinh này dẫn nhiệt quá tốt, hay là vì tay Sở Hà đang chùm lên mu bàn tay cô nữa.
An Nại cúi đầu, tránh né ánh mắt nóng rực của Sở Hà.
Vừa cúi đầu cô lại nhìn thấy ánh mắt Đoàn Đoàn đang nhìn ly nước trong tay cô rất chăm chú,"Con muốn uống không?" An Nại muốn trêu cu cậu, Đoàn Đoàn gật đầu thật mạnh, An Nại đưa tay bế Đoàn Đoàn lên, tay kia thì đưa chiếc cốc tới gần miệng cậu, khi Đoàn Đoàn mở miệng định uống nước thì cô liền giụt tay lại. Trước ánh mắt sáng rực thèm muốn của Đoàn Đoàn cô khẽ thổi vài cái, rồi lại đưa chén qua gần cậu, hơi nghiêng cái chén.
Bị mẹ trêu một lần rồi nhưng Đoàn Đoàn cũng chẳng thèm để ý đến điều đó, cậu uống ùng ục một ngụm lớn,"Aaa –" Bé thỏa mãn thở dài một hơi, giờ thì cậu đã biết mỗi lần Tiểu Bánh Trôi đói lắm rồi, nhưng vẫn không chịu ăn cơm mà cứ chạy nhảy linh tinh, thì ra là vì muốn mẹ mình đuổi theo đút cơm cho.
Tiểu Bánh Trôi thật sự là cậu bạn thông minh nhất cậu từng gặp.
"Khá lắm!" Sở Hà vỗ nhẹ một cái lên trán con trai, rồi cúi người nhặt chiếc phao bơi con vịt vàng đang nằm dưới đất,"Xuống bơi thôi con trai."
Bể bơi không có ai cả, nhưng An Nại cũng không xuống bơi, cô chỉ nằm trên ghế dài nghịch di động, thuận tiện dựng lỗ tai lên nghe Sở Hà dạy dỗ Đoàn Đoàn –"Con trai, con đã ngốc như vậy, nên nhất định phải dũng cảm, phải kiên cường biết chưa?."
"Ưm!" An Nại vừa nghe thấy Đoàn Đoàn trả lời, tiếp theo liền nghe thấy tiếng nước ùm một cái, cô ngồi dậy liền nhìn thấy bọt nước văng khắp nơi, chiếc phao bơi con vịt vàng đang nổi phập phồng trên mặt nước màu xanh lam, xoay quanh tại chỗ.
An Nại gấp đến mức đứng bật dậy nhưng Sở Hà lại vô cùng bình tĩnh:"Em xem Đoàn Đoàn béo như vậy nhất định có thể nổi được."
An Nại nhìn nhìn Đoàn Đoàn trắng mập, đột nhiên cảm thấy Sở Hà nói rất có lý. Cô nhìn Sở Hà, hóa ra lúc bé học bơi Sở Hà đạp cô một cái xuống hồ, chưa được vài phút đã bị anh hổn hển lại khẩn trương lao xuống hồ kéo lên là vì cô không mập, nên Sở Hà mới sợ cô không nổi lên được sao?
Đoàn Đoàn vịn tay vào chiếc phao con vịt vàng há miệng thở dốc, nhớ tới lời ba cậu vừa nói, không được khóc, phải kiên cường nên cậu liều mạng quẫy đạp tay chân trong nước. Cuối cùng còn thật sự đã bơi được một đoạn ngắn.
"Đoàn Đoàn!" Sở Hà đột nhiên vô cùng hưng phấn ném một quả bóng nước về phía Đoàn Đoàn,"Bắt quả bóng đi!"
Đoàn Đoàn biến thành hải cẩu con:"......"
Mẹ hải cẩu:"......"
Vài tiếng sau, Đoàn Đoàn rốt cục cũng "rửa được nỗi nhục" trở thành người thứ hai biết bơi trong nhà họ, cậu vui sướng đạp nước bơi cho An Nại nhìn, An Nại ngồi xổm bên thành bể bơi quan sát Đoàn Đoàn tập bơi.
"Ma ma, xuống đây đi!" Đoàn Đoàn hưng phấn bơi về phía cô, vịn tay lên thành bể mà gọi cô xuống nước.
An Nại lắc đầu, cô vừa nhìn thấy mặt nước dao động đã cảm thấy choáng váng đầu óc rồi.
Đoàn Đoàn nghịch nước đến tận chiều tối, vừa từ dưới nước lên liền cảm thấy đói, Sở Hà nhìn con trai ỉu xìu vì đói thì hỏi An Nại:"Bữa tối em muốn ăn gì?"
Từ trước đến giờ An Nại cũng không quan tâm đến việc ăn gì lắm, cuối cùng bọn họ liền theo ý Đoàn Đoàn tới một nhà hàng buffet lẩu.
Sở Hà ngồi ở ghế trước lái xe, An Nại và Đoàn Đoàn hai người ngồi ghế sau, gió đêm mát rượi từ cửa sổ thổi vào khiến con người ta cảm thấy thật thoải mái, Đoàn Đoàn tựa người vào ghế trẻ em ngủ gật, An Nại nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh thành phố lên đèn mà nhớ lại ngày xưa, Sở Hà rất thuộc con đường này, phong cảnh hai bên đường họ đã đi qua vô số lần.
Không khí trong xe thực im lặng, Sở Hà tiện tay bật radio, một giọng nữ chầm chậm mà nhẹ nhàng vang lên, đó là một ca khúc từ lâu rồi, trước kia An Nại cũng đã từng hát, cô không nhớ giai điệu của bài hát này lắm, nhưng lại rất quen với từng ca từ trong bài –"...... Anh từng là đường chân trời của em, em có nhớ điều đó không...... hay tất cả chỉ còn là ngày hôm qua......"
Trước kia khi cô lẩm nhẩm hát bài này, thì cảm thấy thực không cam lòng, cô thầm nghĩ rồi cũng sẽ có ngày Sở Hà nhất định sẽ hối hận vì lúc đó không cần cô, giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy ngày đó cô quá ngây thơ rồi.
"Anh bỗng phát hiện anh còn yêu em nhiều hơn anh nghĩ, chỉ là anh không muốn bỏ lỡ em......"
"Nhất định phải tìm được em về......"[1] Khi câu cuối cùng vang lên, thì đúng lúc bọn họ cũng tới cửa nhà hàng.
[1] Lời bài hát 我比想像中愛你– Yêu em hơn anh nghĩ.
Trường trung học Tây đại nằm đối diện nhà hàng lẩu này, trước kia An Nại thường xuyên tới đây ăn lẩu. Tuy rằng nhà hàng lẩu này mở đối diện trường trung học Tây đại, và giá cả lại đắt đỏ hơn so với tiền sinh hoạt phí của đám học sinh, nhưng vẫn thu hút được đám đông khách hàng nghe tiếng mà tới. An Nại thích nhất là ớt của quán lẩu này bởi vì ớt ở đây vô cùng cay, mỗi lần cô muốn khóc liền tới đây gọi một nồi lẩu thái cay, ăn lẩu cay mà khóc liền cảm thấy rất dễ chịu, dù chỉ có một mình cô ngồi bên cạnh cửa sổ vừa ăn vừa khóc giống một kẻ ngốc vậy.
Sở Hà tìm một nơi đỗ xe, An Nại bế Đoàn Đoàn lên trước tìm chỗ ngồi, quán lẩu này luôn đông khách, An Nại vừa vào thì đúng lúc bàn ăn ngay cạnh cửa sổ vừa ăn xong, An Nại đến cạnh cửa sổ vừa ngồi xuống, Đoàn Đoàn đang nằm trong lòng cô vừa ngửi thấy mùi thơm của nồi lẩu liền tỉnh.
An Nại sợ bé đói, liền cầm đĩa thịt cuốn phục vụ vừa đưa lên bỏ vào nồi, chờ thịt cuốn chín liền cuộn từng miếng chấm tương vừng cho Đoàn Đoàn ăn.
Đoàn Đoàn luôn tự mình ăn cơm lần này cũng không đòi hỏi gì thêm, mở miệng cắn chiếc đũa cô đưa tới mà lắc lắc cái đầu vui mừng.
An Nại đút thịt cho con trai ăn liền cảm thấy thành công, ăn lẩu trong thời tiết mùa hè thế này khiến người ta đổ không ít mồ hôi, nhưng bọn họ ăn cùng nhau rất vui vẻ.
An Nại vươn cánh tay dài cầm một đĩa hoa quả trên bàn chạy, đang định đút một miếng cho Đoàn Đoàn thì chợt nghe thấy tiếng rơi đĩa lẻng xẻng từ bàn khác, cô quay lại nhìn liền thấy Từ Y Y.
Sau khi An Nại thay khóa xong, thì đã lâu không gặp mặt Từ Y Y, không ngờ chiều nay vừa nghĩ đến cô, giờ đã chạm mặt cô ta ở đây rồi.
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Từ Y Y, liền lớn tiếng quay sang An Nại mách:"Người xấu!"
Bé vẫn nhớ rõ chuyện Từ Y Y phá món quà tặng ba trong ngày fathers" day.
An Nại nhéo gương mặt tức giận của cậu, rồi lại đút cho cậu một miếng thịt.
Tính tình Từ Y Y vẫn tệ hại như vậy, An Nại nhìn lên tấm kính thủy tinh thì vừa đúng lúc nhìn thấy tình huống bàn của Từ Y Y – cả chiếc bàn rộng lớn chỉ có Từ Y Y và một nam sinh, mà vừa rồi người ném đĩa chắc hẳn là Từ Y Y. Cô ném vỡ một chồng đĩa, rồi đứng lên, vài giây sau đó cô nàng gạt toàn bộ bát đĩa trên bàn xuống đất, cả quán lẩu đều im lặng, giọng nói lanh lảnh của cô ta vang lên lại càng chói tai hơn:"Không có cửa đâu, anh muốn chơi tôi xong liền bỏ tôi sao, tôi nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu!"
Dường như cậu nam sinh kia cũng không thể nhịn được nữa, cậu ta lập tức đứng dậy đi về phía cửa, Từ Y Y nhanh chóng chạy tới túm chặt áo cậu ta:"Đứng lại! Mục Dương, anh đứng lại đó cho tôi!"
Một nam một nữ một trước một sau chạy ra khỏi quán lẩu, vừa ra tới cửa Từ Y Y đã bị phục vụ bàn ngăn lại đòi bồi thường, cô nàng đang vội vã đuổi theo nam sinh kia, vừa bị cản lại liền tức giận đến giậm chân, sờ soạng trên nười một hồi lâu cũng chỉ lôi ra được hai mươi tệ.
Từ Y Y nhìn xung quanh nhà hàng một vòng, đột nhiên hai mắt sáng rực,"Chị hai!" Sau khi gọi An Nại, cô nàng liền chỉ vế phía bàn An Nại lớn tiếng nói với phục vụ bàn:"Đó là chị tôi, tôi đang có việc bận, chị tôi sẽ trả thay tôi nhé!"
Cậu bồi bàn vừa quay sang nhìn An Nại thì cô đã nhanh chóng lắc đầu nói:"Tôi không quen cô ta."
Từ Y Y tức đến phát khóc, đứng giữa nhà hàng mặt lúc xanh lúc trắng, tiếp tục lục lọi tìm trên người cuối cùng cũng lấy được tiền ra, cô nàng lôi tiền ra mặt vênh váo tự đắc ném lên mặt cậu bồi bàn,"Của anh đấy!"
Cô nói xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi quán lẩu.
Một màn khôi hài cứ như vậy mà kết thúc.
Khi Sở Hà khó khăn lắm mới đỗ xe vào tới, An Nại đã ăn no rồi, còn đang tập trung đút cho Đoàn Đoàn.
"Nại Nại, được rồi," Sở Hà đưa tay xoa xoa cái bụng bự của Đoàn Đoàn,"Buổi tối đừng cho thằng bé ăn nhiều quá."
An Nại có chút xấu hổ, hình như trẻ con ăn nhiều vào buổi tói sẽ rất khó tiêu hóa, cô đang nghĩ thì chợt nghe Sở Hà nói:"Sẽ béo lên đấy."
Sở Hà rất nghiêm túc, An Nại mãi mãi không biết giúp một đứa trẻ béo giảm cân thì gian nan đến mức nào, trải qua trận chiến lần đó thì Sở Hà không bao giờ muốn nuôi Đoàn Đoàn béo múp lên như thế nữa.
Nghe Sở Hà nói vậy, An Nại cũng bực thay cho Đoàn Đoàn, béo thì làm sao chứ!
Hiển nhiên Đoàn Đoàn cũng hiểu được béo có nghĩa là gì, cu cậu vừa nghe ba mình nói vậy thì mím chặt môi lại, còn giơ hai tay lên tạo hình chữ x trước miệng.
An Nại đặt đôi đũa gắp miếng thịt dê kia xuống đĩa, trên mặt có chút tiếc nuối.
Giây tiếp theo Sở Hà rất tự nhiên gắp miếng thịt dê cuốn cô vừa đặt xuống đĩa bỏ vào miệng. An Nại thầm nghĩ, cô chưa bao từng người nào vô liêm sỉ như anh!
"Vừa rồi anh có thấy Từ Y Y," Người vô liêm sỉ nào đó cầm một đĩa thịt lớn đổ thẳng vào nồi lẩu rồi đột nhiên nói:"Con bé là em gái ruột của em thật à, nó nóng tính chẳng giống em chút nào."
"Ừm," An Nại gật gật đầu, chậm chạp nói:"Cũng vì cô ta luôn nóng tính như vậy nên tôi cũng chẳng nghi ngờ nó không phải là em gái anh đấy."
Sở Hà:"......"
Mẹ nó, anh có thần kinh như vậy sao, hay là bình thường anh thật sự rất hay nổi nóng với An Nại?
Sau đó Sở Hà im lặng, An Nại cũng im lặng theo, từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ ít nói hướng nội, theo lời Từ Tư Khởi mà nói, tính cách này của cô là di truyền từ ba cô. Còn từ nhỏ Từ Y Y đã vô cùng nóng nảy, chỉ cần có chuyện gì đó không vừa ý nó một chút thôi là nó sẽ lăn ra đất ăn vạ ngay, lăn qua lộn lại đòi bằng được. Lần đầu tiên An Nại thấy cô nàng lăn ra đất ăn vạ thì sợ ngây người, sau khi Từ Y Y lớn lên tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy, không biết có phải di truyền từ ba ruột của Từ Y Y không đây.
Đến ngày hôm nay, An Nại cũng không biết ba ruột của Từ Y Y là ai.
Dù sao Từ Y Y cũng không giống đặc Từ Tư Khởi, năm đó trong giới giải trí Từ Tư Khởi lên như diều gặp gió, bà ta là người khéo léo, sau khi từng bước đi lên và đạt đến thành công thì chẳng thèm che dấu con người mình nữa, tính tình càng ngày càng nóng nảy, nhưng chưa bao giờ bà ta thể hiện rõ như Từ Y Y thế này, khi Từ Y Y tức giận thì luôn nổi điên với mọi thứ xung quanh, không thì cũng tự bùng cháy.
An Nại lắc đầu, không muốn nghĩ về Từ Y Y nữa.
Khi bọn họ ăn cơm xong về nhà thì đã hơn mười giờ rồi, Đoàn Đoàn đi ngủ luôn, từ lúc bế bé từ xe ra đến lúc lên giường, cu cậu vẫn ngủ khò khò.
Sau khi An Nại đắp chăn cho Đoàn Đoàn xong thì ngây người ngắm nhìn cậu một lúc. Sở Hà vào nhà thì đi thẳng xuống phòng bếp, không biết có phải vì ăn lẩu xong anh vẫn còn đói bụng không nữa.
An Nại vươn tay lau chút mồ hôi vương trên tran Đoàn Đoàn, liếc mắt nhìn qua Đoàn Đoàn một cái là cô có thể nhận ngay ra đây là con trai cô. Nhưng cô lại......
An Nại không biết đột nhiên Sở Hà nhắc tới sự khác biệt về tính cách giữa cô và Từ Y Y không biết chỉ là vô tính hay cố ý, nhưng chuyện này bỗng từ từ mọc rễ trong lòng cô.
Cô và Từ Y Y không chỉ khác nhau ở tính cách, mà diện mạo cũng chẳng có nét gì giống nhau, trên mặt Từ Y Y còn có những nét tương tự như Từ Tư Khởi, nhưng An Nại lại chẳng có nét nào cả, ngày xưa mấy bà hàng xóm còn hay nói đùa bảo cô không phải con gái ruột của Từ Tư Khởi.
Cô không biết vì sao, đêm nay lại luôn nghĩ về việc đó, có lẽ là liên quan tới Từ Y Y, cũng có lẽ là nhớ lại câu nói Từ Tư Khởi đã nói với cô năm đó.
Thật ra có đôi khi An Nại thật sự hy vọng cô không phải con gái của Từ Tư Khởi, như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
An Nại ngồi suy nghĩ một lát rồi vào thư phòng đọc bản thảo, đây là công việc đầu tiên của mình nên cô muốn làm thật tốt, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi vì cơn cảm cúm, cô ngồi đọc bản thảo được một lúc lại gật gù gục đầu xuống bản phím ngủ gật.
Sở Hà vừa bưng chén nước lê đường phèn đi vào thư phòng liền nhìn thấy An Nại đang gục xuống bàn phím ngủ gật, anh quyết định đánh thức An Nại.
An Nại ngẩng đầu nhỏm dậy từ bàn phím, mơ mơ màng màng nhìn anh, trên mặt còn mang theo vết in từ những ô chữ.
Sở Hà không nhịn được bật cười thành tiếng,"Của em đây?" Thấy An Nại không có ý cầm, anh liền cầm thìa xúc một miếng lê, đưa đến bên miệng An Nại.
An Nại:"......"
Nghĩ đến lúc ăn lẩu An Nại nói anh rất nóng tính giống Từ Y Y, Sở Hà ho nhẹ một tiếng:"Để anh đút em ăn nhé......"
An Nại bỗng có cảm giác hoảng sợ vô cùng.
*****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...