Nại Hà

“Tối ngủ em còn dính anh hơn cả Đoàn Đoàn ấy……” Sở Hà nói đến mức máu nóng trong người mình cũng sôi trào ……

Anh nói rất nghiêm túc, dường như những lời anh vừa rồi đều là sự thật. An Nại cẩn thận quan sát một chút, lúc Sở Hà nói những lời này tai anh không đỏ chút nào.

Tai anh không đỏ, nhưng An Nại lại cảm thấy mặt mình sắp cháy luôn rồi, cô lắp ba lắp bắp nói:“Không… không thể nào.”

An Nại phản bác lại mà cảm thấy lo lắng, hồi còn học cấp hai cô không cẩn thận làm đổ nước ra giường nên không thể ngủ được trên giường mình, tối hôm ấy cô xuống nằm cùng giường với Lâm Mộ, ngày hôm sau Lâm Mộ nói “Nại Nại, ban ngày nhìn mày lạnh lùng cao quý là thế, đêm đến thì túm lấy tay tao khoác lên ngang hông mày bắt tao ôm mày ngủ, quả thực rất dễ thương trông chẳng giống cái mặt than đáng ghét kia chút nào……”

“Mặc kệ anh, tôi đi tắm, khuya lắm rồi.” An Nại nói xong thì đứng dậy vòng qua người Sở Hà đi ra ngoài,“Đoàn Đoàn ngủ ở đây là được rồi.”

“Ba ba Đoàn Đoàn thì sao?” Sở Hà bình tĩnh hỏi cô.

An Nại:“……”

“Ba ba Đoàn Đoàn cũng muốn ngủ ở đây.” Sở Hà mặt dày thề đêm nay nhất định anh phải nằm lỳ ở đây.

An Nại không nói gì, khi cô vừa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng thở dài phía sau của Sở Hà, anh cúi đầu, giọng điệu mang theo chút hoài niệm:“Trước kia em luôn nghe lời anh nhất .”

Đúng vậy, trước kia cô rất nghe lời anh, Sở Hà là người cô ngưỡng mộ nhất, cô luôn luôn dõi theo anh, tin tưởng từng lời anh nói, ngay cả đêm đó sau khi anh bỏ đi không một lời từ biệt, cô cũng tin anh nhất định vì lý do gì đó mới làm thế, ngay cả khi cô muốn bỏ đứa bé này cô cũng cho rằng dù tất cả mọi người đều phản đối cô, nói cô máu lạnh, nhưng anh sẽ ủng hộ cô.

Thời gian đã thay đổi cả hai người họ.

Lúc An Nại tắm rửa xong quay về phòng, Sở Hà đã đi rồi.

Anh không còn ở đây nữa, trái lại An Nại cảm thấy căn phòng ngủ to này có chút trống vắng làm sao, cô lấy máy sấy sấy đầu một lượt, cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, tự nhiên lại có mấy suy nghĩ đó. Cô tựa người vào thành giường, sấy tóc cho thật khô, rồi cúi đầu ngắm Đoàn Đoàn đang ngủ say.

Trước kia cô chưa từng nghĩ cuộc sống sau khi tốt nghiệp lại như thế này, An Nại xoa mắt Đoàn Đoàn, mi mắt Đoàn Đoàn thật mỏng, làn da trắng nõn nhìn thấy được cả mạch máu màu xanh nho nhỏ, lông mi bé vừa dài lại đen, nhìn qua viền mắt và bọng mắt kia, thì ra bé con thực sự rất giống cô.

An Nại tiện tay tắt luôn đèn ngủ, đang định đắp chăn lên thì nghe loáng thoáng có tiếng ai đó đang cọc cạch mở khóa cửa nhà cô.

An Nại hoảng sợ, cô quơ đại bình hoa đang đặt trên chiếc tủ đầu giường, nhón từng bước đi đến nấp sau cánh cửa lớn, còn sợ người ngoài cửa phát hiện ra nên cô không dám bật chiếc bóng đèn gần cửa. Cửa vừa được mở ra, trong nháy mắt cô nhắm trúng người bên ngoài, đập mạnh bình hoa lên đầu hắn ……

“Mẹ nó!” Sở Hà ôm vành tai chảy đầy máu chửi khẽ một tiếng.


Anh nghe thấy tiếng An Nại sụt sịt liên tục, sợ cô khóc cả đêm sẽ bị cảm nên anh ra hiệu thuốc gần nhất mua chút thuốc cảm. Lúc anh vừa bước vào cửa hàng, lão chủ thần kinh liền nhào tới hỏi anh:“Chàng trai, lại tới mua áo mưa đó à?” Vừa hỏi còn vừa lắc đầu,“Người trẻ tuổi, khí huyết sôi trào, có muốn mua thêm thuốc bổ thận không?”

Sở Hà cắn răng:“Tôi mua thuốc! Thuốc cảm cúm!”

Sở Hà thề sẽ không bao giờ tới cửa tiệm của lão già thần kinh này mua thuốc nữa, anh cầm theo đủ loại thuốc cảm mạo về nhà, cuối cùng vừa đến cửa nhà, anh tìm cả chuỗi chìa khóa dài cũng không thấy chìa khóa nhà An Nại đâu. Anh liền soi đèn cẩn thận tìm chìa khóa trên từng bậc thang của tòa nhà chung cư cũ kĩ này, thì có một chiếc chìa khóa dài nhìn hơi giống, Sở Hà cũng lười chẳng muốn tìm nữa, quyết định lấy nó thử xem sao.

Vận may của anh không tệ, vừa cắm khóa vào ổ lần thứ hai xoay xoay cái thì liền được mở cửa. Cuối cùng anh còn chưa kịp vui mừng, vừa mở cửa ra thì đón chờ anh là một cú đập bình hoa thật mạnh ngang qua tai anh.

“Sở Hà!” An Nại nghe được giọng nói quen thuộc thì hơi ngẩn người, vừa rồi cô ra tay có hơi nặng, An Nại có chút áy náy:“Thực xin lỗi, anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra không.”

Ngộ nhỡ cú đập của cô khiến Sở Hà bị thương nặng, Đoàn Đoàn nhất định sẽ khóc không ngừng.

Sở Hà chống tay lên cánh cửa lấy lại thăng bằng, trầm giọng nói:“Không sao, cả hai chúng ta đều tới bệnh viện, Đoàn Đoàn tỉnh không thấy ai thằng bé sẽ khóc.”

An Nại ho nhẹ một tiếng:“Vậy anh đi một mình đi.” Cô đâu có nói sẽ đi cùng anh.

“Ha ha,” Sở Hà cười lạnh một tiếng:“Sở Đoàn……”

“Tôi đi!” An Nại chột dạ vội vàng cắt ngang lời anh, mẹ nó, Sở Hà vận dụng chiêu gậy ông đập lưng ông khá thật, lần trước cũng chính vì Đoàn Đoàn anh mới đưa được cô đến bệnh viện.

“Không cần.” Sở Hà không gọi con trai nữa,“Xử lý qua miệng vết thương là được rồi.”

Sở Hà được như ý nguyện, giống như đại gia duỗi dài chân nằm trên giường cho khách,“Nại Nại, nói chuyện gì đi.”

“……” An Nại đứng bên cửa sổ cẩn thận cầm bông băng giúp Sở Hà xử lý vết thương, cú đập kia của cô khá mạnh, lỗ tai Sở Hà chảy không ít máu, trên miệng vết thương còn ghim vài mảnh thủy tinh nhỏ nên xử lý miệng vết thương hơi khó. An Nại theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua tay Sở Hà, vết thương trong lòng bàn tay anh còn chưa cả đóng vảy.

Ký ức tối hôm ấy vẫn còn rất rõ nét, khi đó cô đã hạ quyết tâm lật bài ngửa với Sở Hà, còn cho rằng từ đó hai người họ mỗi người sẽ đi một ngả. Nhưng không ngờ mới được vài ngày, Sở Hà đã lại bước vào cuộc sống của cô. Kỳ thật cô đã tính sai vài chuyện, ngoại trừ Đoàn Đoàn, còn cả chuyện mặt Sở Hà rất dày.

Trước kia da mặt Sở Hà rất mỏng, động chút đã đỏ mặt tía tai, chọc anh một cái anh liền nhảy cao ba thước, còn giờ quả thực là……

An Nại ngừng suy nghĩ, cố gắng tập trung chú ý thật cẩn thận dùng nhíp gắp từng mảnh thủy tinh ra.


Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ “Kẻ ác cuối cùng sẽ bị quả báo, trời đất luân hồi”, bốn năm trước, cô không dùng bình hoa nện vào đầu anh, giờ thì cuối cùng Sở Hà đã bị dính đòn rồi.

“Nại Nại, nói một câu đi.” Sở Hà cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, đột nhiên anh mở miệng cất cao giọng nghe ra có chút nghiêm túc.

“Hả?” Anh đột nhiên mở miệng khiến An Nại giật mình, Sở Hà bỗng nói to, sợ anh đánh thức Đoàn Đoàn, cô theo phản xạ định che miệng Sở Hà, chợt nghe thấy Sở Hà nói:“Em nói gần vào tai anh đi.”

An Nại vươn người qua, nói nhỏ vào tai Sở Hà.

Cô hít sâu một hơi, đột nhiên bảo cô mở miệng thì cô biết phải nói gì.

“Anh không nghe thấy gì,” Sở Hà hạ giọng, kết luận một câu:“Xem ra cú đập của em làm điếc tai anh luôn rồi.”

“……” An Nại im lặng một chút, rối nói vào tai anh:“Vừa rồi tôi chưa nói gì cả.”

Sở Hà:“……”

An Nại nói xong liền quan sát vẻ mặt Sở Hà rồi nói rất chắc nịch:“Anh chưa điếc đâu.”

“Cho nên là…đừng giả đò làm kẻ điếc”.

Sở Hà tức giận vô cùng hỏi ngược lại cô,“Em đập anh bị thương như vậy rồi định bỏ mặc không quan tâm đấy à?”

Người vừa đập anh tỉnh bơ:“Đâu có, não anh có bị chấn thương không? Anh có muốn đi bệnh viện không?”

Sở Hà hừ lạnh một tiếng:“Em đập anh bị thương như vậy rồi còn định ném anh vào bệnh viện cho xong chuyện sao?”

Mệt mỏi quá, An Nại không muốn nói gì nữa, nếu Sở Hà muốn thì để anh ta ngủ ở phòng khách cũng được. Sau một hồi tập trung giúp Sở Hà xử lý xong miệng vết thương thì cô định đứng dậy vào phòng, vừa nhỏm người dậy thì Sở Hà bỗng túm chặt cổ tay cô, An Nại mới đứng lên nên còn chưa vững, anh đã kéo tay cô mạnh một cái, thoáng chốc cô liền ngồi xuống đùi Sở Hà từ bao giờ.

An Nại vịn người Sở Hà đang định đứng dậy, thì anh đã giữ chặt eo cô kéo cô ngồi trở về, khiến cả người cô nằm trọn trong lòng Sở Hà, lỗ tai cô áp lên lồng ngực anh, còn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh. Sở Hà thấp giọng thủ thỉ bên tai cô:“Đừng vào Đoàn Đoàn sẽ tỉnh đấy.”


An Nại trợn mắt, vừa nãy là kẻ nào muốn đánh thức Sở Đoàn Đoàn chứ!

Thấy cô giãy giụa Sở Hà liền giữ chặt bên hông cô, móc túi thuốc vào cổ tay cô:“Cầm giúp anh một chút.”

An Nại cúi đầu nhìn thoáng qua túi thuốc cảm cúm kia.

Anh nói cầm giúp anh một lát, quả thực là chỉ một lát, không lâu sau Sở Hà liền thả lỏng eo cô ra, An Nại đứng dậy khỏi người anh đi sang phòng ngủ bên cạnh, cô nhìn túi thuốc treo trên cổ tay, đi quanh phòng khách tìm một chiếc cốc, pha một cốc nước ấm uống thuốc.

Trước đây mỗi lần cô bị cảm thường không thích uống thuốc, bởi vì từ nhỏ Từ Tư Khởi đã nói với cô, nếu bị ốm mà không uống thuốc sẽ có sức đề kháng tốt, sau này sẽ khó mắc bệnh lại.

Nhưng mỗi lần cô bị ốm thì không chỉ không uống thuốc mà còn không biết chăm sóc bản thân mình, khiến bệnh càng ngày càng nghiêm trọng , mỗi lần như vậy đều bị Sở Hà phát hiện ra mặt cô đỏ lên không giống bình thường, anh duỗi tay sờ trán cô mới phát hiện ra cô bị sốt. Sau đó Sở Hà sẽ đưa cô tới bệnh viện truyền nước, còn mua một đống thuốc cảm cúm cho cô uống.

Tuy rằng anh luôn trưng ra vẻ mặt chẳng mấy kiên nhẫn, nói cô thật đáng ghét, nhưng An Nại biết, sự kiên nhẫn Sở Hà dành cho cô ngày đó dù chẳng đáng là bao, nhưng đó là sự dịu dàng anh chưa từng dành cho ai cả.

Từng viên thuốc cảm rơi xuống, tan ra trong làn nước ấm, khiến cốc nước không màu bỗng chuyển sang màu nâu nhạt.

Thuốc cảm cúm hòa với nước ấm trôi tuột xuống bụng, dường như cũng khiến lòng cô ấm áp hẳn.

Dường như thời gian lại quay về những ngày trước khi cô lật bài với Sở Hà, nhưng An Nại lại cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó đã thay đổi ,không còn như xưa, ngoại trừ việc Sở Hà dần dần thể hiện bản tính cố chấp, thì còn cả cô nữa……

Lỗ tai Sở Hà nhanh chóng đóng vảy, nhưng anh vẫn không chịu về căn nhà đối diện, cô cũng không đuổi anh đi.

Trong khoảng thời gian này Sở Hà rất bận, hình như là trong nội bộ cấp cao của Thần Dập có chiến tranh, hẳn là chuyện đó có liên quan đến Hà Minh.

Về tương đối mà nói, An Nại rảnh hơn anh nhiều.

Vài ngày vừa rồi rất bận nên giờ cô mới có thời gian rảnh đăng nhập Weibo Thách Anh Làm Gì Đấy, chợt phát hiện weibo của mình lại bị fan của Lâm Dao Dao spam, vừa nhìn thấy nhiều bình luận như vậy An Nại đã nghi ngờ hẳn là có chuyện gì đó mới kích thích bọn họ spam tập thể thế này. Tuy rằng sau khi Lâm Dao Dao bị tạm dừng hoạt động, thì đám fan của cô ta mới bắt đầu theo dõi Weibo của An Nại, nhưng trước đây chỉ là vài ba người công kích cô, thì hôm nay lại có rất nhiều người.

Bọn họ nói cô trêu ong ghẹo bướm, không có trách nhiệm không xứng làm mẹ, đáng ghét không biết xấu hổ ngay cả em rể mình cũng không buông tha. Năm đó không muốn con trai nhưng bây giờ lại bám lấy con trai mà trèo cao, đã treo được lên cành cao còn không biết an phận, nói Sở Hà vì tiện nhân như cô mà tạm ngừng hoạt động của Lâm Dao Dao là mắt mù, còn rủ nhau góp vốn giúp Lâm Dao Dao của các cô hủy hợp đồng với Thần Dập, để Lâm Dao Dao của bọn họ vạch mặt cô, rồi sẽ khiến Sở Hà cảm thấy hối tiếc vì đánh mất một nghệ sĩ tài năng như vậy.

Càng khiến An Nại muốn nổi điên giết chết cả đám đó, là vì bọn họ lại lôi Đoàn Đoàn vào chuyện này, nói Đoàn Đoàn thực đáng thương, muốn cho Đoàn Đoàn thấy rõ con người thật của mẹ bé.

Mẹ kiếp!

An Nại nhanh chóng tìm được ngọn nguồn câu chuyện, đám fan cuồng của Lâm Dao Dao vừa nhất trí share status kia chưa được bao lâu, đã bị ban quản lý của Weibo xóa sạch .


An Nại tìm được một tấm ảnh, thì ra là tấm ảnh đêm hôm đó.

Nếu không phải cô biết Lâm Dao Dao có liên quan đến chuyện này, thì cô còn nghĩ Hà Minh đã tìm người chụp tấm ảnh đó .

Thật ra nhóm fans của Lâm Dao Dao không cần điên cuồng tạo thêm mâu thuẫn của cô và Lâm Dao Dao nữa, An Nại vốn chưa từng nghĩ mình sẽ tha thứ cho Lâm Dao Dao.

Lâm Dao Dao đã phá hủy chút tình cảm cuối cùng giữa hai người từ lâu lắm rồi.

Tuy rằng Sở Hà tạm ngừng hoạt động của Lâm Dao Dao cô rất vui mừng, nhưng đó là chuyện anh tính sổ với Lâm Dao Dao, chứ không phải cô.

Hiện tại Lâm Dao Dao hoàn toàn đã bị dìm xuống nước, cho dù trước mắt cô ta không có phim diễn, không mở họp báo, không đóng quảng cáo, nhưng chỉ cần cô ta đăng một status có liên quan đến cô thì nó có thể lên top đầu trong vài phút.

Dù sao chỉ cần Thần Dập không sụp đổ, đề tài về bạn gái của ông chủ Thần Dập mãi mãi sẽ không dứt, hơn nữa chuyện năm đó khi cô chưa lập gia đình mà sinh con còn khiến bao người chê cười.

An Nại không dễ dàng tha thứ cho ai bao giờ, cho dù bây giờ cô không còn là cô nữ sinh mười bảy tuổi nghĩ việc đó nghiêm trọng tới mức trời sập, nhưng cô cũng không muốn trở thành bàn đạp trên con đường của Lâm Dao Dao. Sau này bất luận là cô và Đoàn Đoàn xuất hiện trước đám đông, hay là cô và Sở Hà cùng đưa Đoàn Đoàn tới nhà trẻ, hay là sau này cô có yêu đương kết hôn với người khác, dù người đó có phải Sở Hà hay không, thì cái tên Lâm Dao Dao cũng sẽ luôn đi kèm với tên cô trong những bài báo.

Fan của Lâm Dao Dao đang muốn quyên góp tiền giúp cô ta hủy hợp đồng với Thần Dập, chỉ cần hủy hợp đồng Lâm Dao Dao sẽ không chịu sự quản lý của Thần Dập nữa, nói không chừng còn có thể vì mấy chuyện lặt vặt này mà nổi hơn, tự nhiên lại tạo được hình ảnh một cô nàng vì quá si mê ông chủ của mình mà bị ông chủ phản bội rìm xuống tận cùng khiến mọi người thương cảm.

Hôm đó ở tầng mười bảy của Thần Dập, cô đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai cô gái đó, hình như Hà Minh và Lâm Dao Dao là châu chấu trên cùng một cành, trước đây An Nại đã nghĩ cô sẽ cho Lâm Dao Dao chút thời gian để cô ta nhen nhóm hy vọng, chờ đến khi Lâm Dao Dao thả lỏng phòng tuyến nghĩ rằng không còn chuyện gì nữa, thì cô sẽ tặng món quà lớn cuối cùng cho cô ta.

Bây giờ Lâm Dao Dao đang ở trong góc tối nào đó mỉm cười hân hoan bao nhiêu, thì sau này cô sẽ khiến cô ta té ngã thê thảm đau đớn bấy nhiêu.

Nhưng giờ đây cô ta lại dám kéo Đoàn Đoàn vào chuyện này, cô không nhịn nổi nữa rồi!

An Nại đang lướt Weibo liền nhận được cuộc gọi từ Lâm Dao Dao, thấy trên màn hình hiển thị cái tên Lâm Dao Dao thì cô không nhận cuộc gọi.

Cô vẫn giữ số di động của Lâm Dao Dao, vì tránh để một ngày nào đó cô không biết số này là của ai rồi nhận cuộc gọi của cô ta.

Lâm Dao Dao gọi điện thấy cô không nghe máy, thì bắt đầu điên cuồng mà nhắn tin cho cô

— An Nại, tôi có chuyện muốn kể cho cậu.

— Chuyện năm đó quả thực tôi không cố ý đâu, cậu hiểu lầm tôi rồi .

— Cậu tới quán café hôm trước đi, tôi sẽ kể toàn bộ mọi chuyện cho cậu nghe.

— An Nại, cậu mau tới đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui