“Rầm” một tiếng đập vang lên rất mạnh.
Lần này, An Nại ngã thật sự rất đau.
Không hề có chút thời gian phòng bị nào…… từ lúc cô vướng chân nghiêng ngã đến lúc mông chạm đất chỉ trong tíc tắc.
Cũng không có tấm thảm nào lót mông……Sở Hà thiết kế phòng khách theo phong cách vô cùng đơn giản, trong phòng chẳng những không có thảm, mà sàn còn được lát bằng đá cẩm thạch vừa lạnh vừa cứng, An Nại chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng, mông vừa chạm xuống sàn đá cẩm thạch cứng như băng thì cơn đau lập tức kéo đến, ngay cả người phản ứng chậm như An Nại cũng nhanh chóng cảm nhận được cơn đau sâu sắc.
Một tay cô vừa vịn lên bàn trà, đã bị Sở Hà ôm lấy bế lên như trẻ con, cô vừa mới tắm xong, trên người còn hơi ướt mang theo cảm giác mát lạnh, lại được Sở Hà ôm như vậy khiến cả người An Nại cứng lại. Khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh, theo bản năng cô nín thở.
Mấy hôm trước cô mới mua loại khăn tắm mới khác với loại vẫn dùng trước kia, loại này không có dây thắt cố định, mà là loại chỉ bọc toàn thân rồi nhét vào eo, loại khăn tắm này rất dễ rơi ra, vì vậy cũng cần dùng tay ép giữ chặt khăn tắm.
An Nại sợ khi Sở Hà ôm cô khăn tắm sẽ bất ngờ rơi xuống, nên tay cô giữ chặt lấy khăn tắm…… Cứ như vậy, cô cũng kẹp luôn cả tay Sở Hà.
Khi Sở Hà ôm An Nại, hiếm có dịp cô không giãy dụa mà ngoan ngoãn để mặc cho anh ôm. Cánh tay cô mềm mại cọ nhẹ vào ngón tay anh, giống như có một dòng điện yếu ớt, cảm giác tê tê và hơi lạnh từ khăn tắm khiến cho ngón tay Sở Hà run rẩy một chút.
An Nại cũng nhận ra phản ứng của anh, liền lập tức thả lỏng tay, vì thế mà chiếc khăn tắm đau xót tuột xuống, đúng lúc Sở Hà nhanh tay kéo khăn lên cho cô, may quá…… An Nại thề cô sẽ không bao giờ mua loại khăn tắm này nữa.
“Thế nào, còn đau không?” Giọng nói của Sở Hà vang lên trên đỉnh đầu cô.
An Nại lắc đầu, giọng nói bình tĩnh:“Không đau nữa.”
An Nại vùi đầu vào cánh tay ngả người xuống sofa giả vờ chết, vừa nghe thấy tiếng Sở Hà đóng cửa ra ngoài, cô mới dám thả lỏng người, vừa thả lỏng một chút thì cảm giác cơn đau đến tận xương tủy liền phát tác, An Nại vươn tay ra sau mông vụng trộm xoa xoa một chút,“Hu hu” đau quá đi mất.
Chắc cô phải nằm úp người ngủ cả đêm nay mất, cũng có thể cả mấy ngày sau nữa.
An Nại không quan lắm đến tư thế ngủ, nhưng ở nhờ nhà Sở Hà lại phải nằm úp người ngủ nguyên một đêm quả thực rất xấu hổ.
An Nại xoa xoa mặt, ngón tay vừa chạm lên mặt liền cảm nhận được hơi nóng. Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, một tay giữ khăn tắm lê bước ra mở cửa, cô nghĩ mình nên về nhà thôi, Từ Y Y chắc hẳn cũng ngủ rồi.
Không ngờ cô vừa mới bước ra đến cửa, tay còn chưa chạm vào núm cửa, cửa đã tự động mở.
Vừa đúng lúc Sở Hà đang cầm một túi thuốc đi vào, cô buông tay khỏi núm cửa mà giữ chặt khăn tắm, hắng giọng nói:“Tôi về nhà lấy áo, áo ngủ của tôi còn ở nhà bên, tôi về trước……”
“Áo ngủ nào?” Cô còn chưa nói xong, đã bị Sở Hà cắt ngang,“Em ra phòng khách nằm úp người xuống, anh qua lấy giúp em.”
An Nại:“…….”
“Cám ơn” Cô nói xong thì cầm lấy túi thuốc trong tay Sở Hà muốn tìm một miếng cao dán, vừa lục lọi một chút liền lôi ra một cái hộp nhỏ rất đẹp — Durex.[1]
[1] Durex: nhãn hiệu bao cao su.
Mẹ nó, quả thực là…… cầm thú!
An Nại còn chưa kịp nói gì, Sở Hà đã mau chóng vươn tay giật lại cái hộp, chiếc hộp nhỏ màu xanh theo một vòng cung parabol rất chuẩn xác mà rơi thẳng xuống thùng rác. Sở Hà buồn bực gãi đầu,“Em đừng nghĩ nhiều, anh không mua thứ đó.”
An Nại:“Ờ.”
Sở Hà tức tối đổ hết túi thuốc ra sàn, sau khi chắc chắn không có hộp thứ hai mới lấy ra lọ thuốc trắng Bạch Vân quơ quơ trước mặt cô. Đã hơn nửa đêm, anh chạy vòng qua mấy con phố mới tìm được một hiệu thuốc còn mở cửa, vừa vào tiệm thuốc ông chủ thấy anh vội vàng lòng như lửa đốt liền lấy thêm một hộp áo mưa cho anh, lại còn nhìn anh với ánh mắt “Đều là đàn ông cả tôi hiểu mà”, Sở Hà hung hăng liếc mắt trừng ông chủ một cái, trả lại hộp áo mưa cho lão, nhưng không ngờ ông già này lại lầy như vậy, mẹ nó, tên bệnh thần kinh không có tính phúc. Lúc chế nhạo người ta, Sở Hà cũng không nghĩ, bốn năm nay chính anh cũng không có cuộc sống tính phúc [2] của một thằng đàn ông đâu.
[2] Tính phúc: cái này là chỉ chuyện ấy đấy ạ) cộp mác sạch cho anh
An Nại nhận lọ thuốc Bạch Vân trong tay Sở Hà rồi tự mình vào phòng tắm thoa qua loa vài cái, lúc đi ra còn bị Sở Hà nhìn từ trên xuống dưới một lượt,“Bôi xong rồi?”
“Xong rồi.” An Nại gật gật đầu, cô muốn ngủ trên sofa ngoài phòng khách, nhưng Sở Hà cứ lười biếng tựa người vào sofa xem ti vi cũng không có ý định đứng dậy, An Nại xốc lại mái tóc hỏi anh,“Máy sấy anh cất đâu?”
“Không có máy sấy.” Sở Hà nói xong liền vươn tay kéo cô ngồi trên đùi mình rồi chùm lên đầu cô một chiếc khăn lớn giúp An Nại lau tóc, anh mở rộng hai đùi, cho nên An Nại hầu như không ngồi hẳn mông lên người anh, hai đùi cô cũng đặt trên đùi anh, tư thế này giúp vết thương trên mông không bị tổn thương.
Lực tay anh rất mạnh, lúc lau tóc cho cô cũng chẳng dịu dàng chút nào, đầu An Nại cũng bị anh lau rối xù cả lên, cả đầu quay qua quay lại theo động tác tay của Sở Hà.
Cô nhớ có mùa đông năm nào đó trời rất lạnh, dì giúp việc cũng về quê mất. Tối hôm đó sau khi tắm rửa xong cô tự mình cầm máy sấy hong tóc, lúc đó cô còn bé nên tay cũng ngắn, sấy mãi một lúc mới phát hiện một đoạn tóc đằng sau đã bị cuốn vào lỗ thông gió của máy sấy, cô kéo vài lần cũng không được đành phải chạy đi tìm Sở Hà giúp. Khi đó cô quả thật rất ngốc, trước khi chạy đi tìm anh cũng không tắt máy sấy đi, cuối cùng mái tóc dài bị Sở Hà lấy kéo cắt phéng đi một cái, cô sờ mái tóc chỗ ngắn chỗ dài chưa kịp nói gì, đã bị Sở Hà ấn ngồi xuống ghế cắt thêm vài phút nữa, một lúc sau mái tóc dài đã trở thành mái tóc ngắn ngang vai.
Khi đó cô cảm thấy cô để mái tóc này cũng rất xinh.
Chỉ là tóc bị hút vào máy sấy đã tạo bóng ma khiến một thời gian dài sau đó cô cũng không dám dùng máy sấy nữa, học theo Sở Hà dùng khăn tắm lau tóc, đáng tiếc cô chỉ lau một lát, mà cứ để tóc ướt đi ngủ rồi sáng dậy cũng sẽ sụt sịt. Sau đó mỗi lần tắm rửa xong, Sở Hà lau tóc cho mình cũng sẽ tiện tay lau tóc luôn cho cô, mỗi lần lau đều dùng lực mạnh đến mức khi anh dùng hai chân giữ chặt người cô mà cả người cô vẫn lảo đảo qua lại.
……
Hôm nay Sở Hà lau tóc cho cô, lại khiến An Nại nhớ về những ngày tháng ấy.
Không biết vì sao, đêm nay Từ Y Y xuất hiện cũng khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Bây giờ, cô đối với Từ Y Y và Từ Tư Khởi đều bình thản như không, nhưng không phải trong lòng không suy nghĩ gì. Nỗi đau đó như một cái gai trong lòng cô, đâm rất sâu, đến khi cô muốn rút nó ra cũng không biết phải tìm cái gai đó ở đâu nữa.
Đối với một đứa trẻ mà nói, ba mẹ vĩnh viễn là người quan trọng nhất, vậy mà sau khi ba cô vừa qua đời, thậm chí khi cô chưa kịp chấp nhận sự thật đó, đã bị Từ Tư Khởi đưa tới nhà họ Sở, rất nhiều họ hàng xung quanh đều khuyên con phải biết thông cảm cho mẹ mình, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, con xem mẹ con đối với con tốt thế nào, dẫu sao cũng không vứt bỏ con.
Dường như, Từ Tư Khởi đưa cô tới nhà họ Sở mà không bỏ rơi cô, đã là ơn lớn nhất đối với cô rồi.
Khi đó cô còn quá nhỏ nhưng cũng đã học được cách nhìn mặt người ta mà đoán ý, cô không dám đi quấy rầy Từ Tư Khởi, không dám khóc trước mặt Từ Tư Khởi, vì cô không còn ba ba cho nên không muốn mất cả mẹ nữa. Có lẽ trời sinh cô đã là đứa bé không được người ta yêu thương, dù cô có thận trọng lấy lòng Từ Tư Khởi đến đâu cũng không được bà liếc mắt nhìn một cái. Sau khi Từ Tư Khởi sinh Từ Y Y lại càng không thèm quan tâm đến cô, có đôi khi cô đứng bên cạnh nhìn Từ Tư Khởi ôm Từ Y Y gọi cô ta là cục cưng, trong lòng cũng thực hy vọng Từ Tư Khởi có thể ôm cô một lần. Cô cũng không biết vì sao sau khi mất đi ba, cô cũng mất cả mẹ.
Có một lần Từ Tư Khởi và Sở Dập đưa Từ Y Y đến công viên trò chơi, cô và Sở Hà bị bỏ lại ở nhà, từ xa An Nại nhìn Sở Dập nhấc Từ Y Y ngồi trên vai mình, Từ Y Y cười rất vui vẻ, cô ta có mẹ cũng có cả ba.
Nhưng An Nại chẳng có ai cả, cô cúi đầu chớp chớp mắt cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, sau đó cô không nhịn được mà đi tìm Sở Hà, nhỏ giọng hỏi anh có thể để cô ôm anh một cái không. Sở Hà vứt cây bút máy qua bên cạnh, miệng nói cô thực phiền phức, nhưng anh vẫn dang tay ôm cô, thậm chí còn trêu đùa tung bổng cô lên không một cái rồi hai tay vững vàng đón lấy cô.
Ngày đó, Sở Hà là tín ngưỡng của cô.
Anh chỉ lớn hơn cô vài tuổi nhưng sống rất độc lập, anh sẽ không vì hạnh phúc gia đình gì đó mà lấy lòng bất cứ kẻ nào. Anh sống rất tùy ý lại thoải mái, cô rất muốn sống như Sở Hà.
Rất nhiều ký ức dần dần đều đã phai nhạt, nhưng cô vẫn nhớ quãng thời gian cô ở nhà họ Sở như đi giày trượt trên một lớp băng mỏng, khi ấy Sở Hà là người đối xử tốt duy nhất với cô. Anh sẽ đạp xe đưa cô đi học hàng ngày, cuối tuần còn đưa cô đi học Taekwondo, cũng sẽ cùng cô đến cung thiếu nhi học thư pháp. Khi cô một mình lén lút đứng trong góc hâm mộ nhìn Từ Tư Khởi đưa Từ Y Y đi chơi, Sở Hà thường nói với cô không sao cả, bọn họ không thích cô, cô cũng không cần thích bọn họ.
Sở Hà không phải chàng thiếu niên dịu dàng ấm áp, anh chưa bao giờ biết mở miệng nói những lời nhẹ nhàng an ủi cô, nhưng anh lại là người dạy cô những điều quan trọng nhất trong cuộc sống này.
Là Sở Hà dạy cô ở nhà họ Sở ẩn mình sống cuộc sống thật vui vẻ, là Sở Hà khiến quãng thời gian thơ ấu và thanh xuân của cô luôn tràn ngập sức sống.
Ngón tay thon dài của Sở Hà cách một lớp khăn xoa xoa đầu cô, đầu ngón tay anh thật ấm áp.
An Nại cúi đầu, nhìn bóng dáng cô và Sở Hà phản chiếu trên bàn trà, cô vươn tay nhẹ nhàng khắc họa cái bóng của Sở Hà.
“Sau này Từ Y Y sẽ ở nhà em?” Sở Hà đột nhiên hỏi cô, giọng nói trầm thấp.
An Nại lắc lắc đầu, đây là nhà của ba cô, một giây một khắc cô cũng không muốn Từ Y Y ở lại đó nên liền nói thẳng:“Không.”
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Hà vừa mở cửa, cửa phòng đối diện cũng liền mở.
Dường như Từ Y Y đang đợi ai đó, cô ta xụ mặt đứng ngoài cửa, không ngờ người vừa mở cửa là anh,toàn thân liền cảm thấy lúng túng, cúi đầu một lúc lâu mới yếu ớt gọi “Anh hai……”
Sở Hà cười lạnh một tiếng:“Tôi không phải anh cô.”
Mắt Từ Y Y có chút hồng, cô nhỏ giọng nói:“Chị em……”
“Cô ấy cũng không phải chị cô.” Sở Hà nói xong liền đi thẳng ra thang máy, anh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Từ Y Y thêm giây nào nữa, anh vốn chán ghét Từ Y Y ngay cả khi cô ta vẫn còn là Sở Y Y.
Sáng sớm, An Nại vừa tỉnh giấc còn chưa kịp mở mắt liền cảm nhận được có thứ gì đó thật mềm mại, cô cẩn thận mở hé mắt nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trước mắt, Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên bé nhào tới hôn chụt lên má cô một cái. Nụ hôn của bé con mang theo hương vị bình yên, ấm áp giống như nắng mai buổi sớm.An Nại mở to mắt ngoắc ngoắc tay gọi Tiểu Đoàn Đoàn đang muốn trốn, Đoàn Đoàn khoanh chân ngồi lại bên cạnh cô, cúi đầu không nói lời nào. An Nại chống một tay xuống giường, nhoài người sang hôn một cái lên trán Tiểu Đoàn Tử.
Khuôn mặt Đoàn Đoàn lập tức đỏ bừng lên trông thật dễ thương, cu cậu xấu hổ chạy lạch bạch ra ngoài.
Hiếm có ngày cuối tuần rảnh rỗi, An Nại vừa xoay người xuống giường liền cảm giác được cơn đau nhức trên mông, cô chậm chạp lê từng bước tới phòng bếp, Đoàn Đoàn ngồi trong ghế dành cho trẻ em, một tay cầm thìa một tay cầm dĩa mặt mày hớn hở chờ cơm, An Nại đi quanh phòng bếp xem một vòng, nhìn Sở Hà đang hết sức chăm chú làm tôm viên, từng viên tôm tròn vàng rượm óng ánh, xếp thật ngay ngắn trong chiếc đĩa sứ màu trắng, bên cạnh là đĩa socola và hoa quả tráng miệng.
Trình độ nấu nướng của An Nại chỉ đạt đến mức có thể ăn được, mà vài năm không gặp, trình độ vào bếp của Sở Hà hiển nhiên đã cao hơn cô vài bậc, đương nhiên, ngoại trừ chén nước ép mấy hôm trước đối với Đoàn Đoàn là mỹ vị nhưng đối với cô là bóng ma.
Lúc ăn trưa, An Nại cũng không dám ngồi xuống, thật sự là vì cô không thể ngồi nổi, cô tựa người vào một góc phòng tiện tay gắp vài viên tôm. Sở Hà không cần giúp con trai ăn, anh liền lấy một cây tăm đâm một miếng trái cây đút cho cô:“Thử một miếng không?” Anh đè một tay lên tường, tay kia đưa miếng chocolate ô mai đến cạnh miệng cô.
An Nại lắc đầu:“Không cần.”
Cô vừa mở miệng, Sở Hà liền nhanh tay đưa miếng chocolate ô mai vào miệng cô, sau đó…khi An Nại còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị đưa vào tư thế kabe-don[3] ngay trước mặt Đoàn Đoàn!
[3] Tư thế Kabe – don nó như này đây ạ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...