Đã mười mấy năm nay, An Nại không bị hóc xương cá, lần này bị là nhờ ơn của Sở Hà, cô ho khan vài cái, chiếc xương cá này cũng đáng ghét y hệt Sở Hà, cứ như có thù oán với cô nên nó chắn ngang cổ họng khiến cô hoàn toàn không thể nuốt trôi được cũng không thể nôn ra nổi. Cô khó chịu khóe mắt cũng đỏ lên, sau đó Sở Hà nhanh tay đỡ cằm cô đổ vào miệng cô một bát dấm lớn – là bát dấm dùng để nhúng cá sống, tốc độ của anh rất nhanh, nhanh đến mức cô chỉ mới nhìn thoáng qua anh cầm bát, mà miệng đã tràn ngập vị dấm chua, có chút dấm còn tràn ra khỏi miệng chạy xuống cổ, trong lúc nhất thời cô cũng không phân biệt được vị dấm hải sản chua cay trong miệng hay chút dấm còn sót lại trên cổ cô chỗ nào mới chua hơn đây!
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây, cho đến khi Sở Hà rút tay về, An Nại vẫn cảm nhận được hơi nóng từ ngón tay anh lưu lại trên cằm cô, từng chút từng chút cảm giác nóng rực ấy khuếch tán chạy khắp cơ thể……
Cảnh Thâm ngồi bên cạnh bị một loạt động tác rất trôi chảy của Sở Hà mà sợ ngây người, Cảnh Thâm xoa xoa cằm, bất luận là róc xương cá hay đổ dấm chua, thái độ của Sở Hà đối với An Nại cũng rất thân mật mà tự nhiên, dường như họ đã quen nhau lâu lắm rồi, thậm chí Cảnh Thâm còn có cảm giác người anh em này đang ngầm ra oai với mình.
Nhưng hắn lăn lộn qua lại với Sở Hà bốn năm đại học, cũng chưa từng nghe Sở Hà nhắc tới An Nại lần nào, và hoàn toàn không biết sự tồn tại của An Nại.
Nếu Sở Hà có người yêu, kẻ làm bạn cùng phòng như hắn hoàn toàn không thể mờ tịt thế này được, mặc dù sau đó Sở Hà ra nước ngoài du học, thỉnh thoảng hắn cũng liên lạc với Sở Hà, nhưng không hề nghe anh nhắc tới người yêu nào, hơn nữa khi đó An Nại mới vào học ở Tây đại, không thể có khả năng hai người này đột nhiên yêu nhau xuyên quốc gia thế được.
Hơn nữa Sở Hà còn dẫn theo một đứa bé từ nước ngoài về, đứa bé kia lại rất thích An Nại.
……
Cảnh Thâm suy tư trong chốc lát, liền có chút đắng lòng, chẳng lẽ lần này củ cải trắng anh nhìn trúng lại bị heo cuỗm mất mà không chút động tĩnh gì sao!
Nhìn thấy mẹ mình bị hóc xương cá vì Sở Hà, Đoàn Đoàn chau mày, tay bé bám vào thành ghế làm trụ leo cả hai chân lên ghế đứng thẳng người dậy, dũng cảm tay chỉ thẳng vào Sở Hà xụ mặt nói:“Ba xấu tính!”
Sở Hà thản nhiên thả chiếc bát trong tay xuống, nắm lấy ngón tay bé xíu của Đoàn Đoàn mà ôm bé con đang đứng nghiêng ngả trên ghế tới đây phát một cái lên mông cậu:“Dám tạo phản hả, Sở Đoàn Đoàn.”
An Nại cầm khăn giấy lau chút dấm trên cổ, ánh mắt nhìn qua Đoàn Đoàn đang giãy dụa từ trên người ba nhảy xuống, chạy sang bàn trà bên cạnh tìm một cốc nước, rồi hai tay bưng cốc nước thật cẩn thận đi về phía cô, bé nâng cao cánh tay đem cốc nước đặt trước mắt cô nhỏ giọng nói:“Ma ma [1], uống đi ạ.”
[1] Chính xác là tác giả viết Ma Ma – 麻麻 mà không giống từ mẹ nên em không dám để là mẹ, thôi đành để nguyên văn vẫn.
Lời “Cám ơn” vừa đến bên miệng cô đành nuốt xuống đổi lại thành “Ngoan”, Đoàn Đoàn xấu hổ chắp tay sau lưng chạy về phía ba ba. Cả tối hôm đó hai bên cũng không quyết định dược chuyện hợp tác, cả hai chỉ nói đơn giản vài ý kiến về hướng hợp tác, cả căn phòng trở thành nhà riêng của Cảnh Thâm, hắn tự rót tự uống, rồi kể lại kỷ niệm thời học đại học của hắn và Sở Hà, vừa rung đùi đắc ý lại vừa tiếc nuối:“Uống đi, người anh em sao cậu không uống chén nào thế, tôi nhớ đêm sinh nhật cậu, mình cậu cân hết cả đám trong phòng mà, đến đến đến đây, uống một chén đi.”
“Tôi không uống rượu.” ngón tay Sở Hà miết nhẹ miệng chén rượu, ánh mắt buồn bã nhìn về phía An Nại đang uống rượu nói chuyện phiếm với Giang Noãn bên cạnh, cô vừa uống một cốc liền biểu hiện ngay trên mặt, gương mặt cô đỏ bừng, ngay cả hai vành tai cũng ửng hồng, quyến rũ đến mức anh không thể rời mắt khỏi cô giây nào.
“Cậu nói đùa đấy à, đêm ấy cậu uống hẳn hai chai to, mà tôi biết không chỉ có hai chai đâu.” Cảnh Thâm vỗ bàn,“Cậu đang nghĩ gì hả, có con trai cũng không nói cho tôi biết.” Nếu hắn say thì sẽ nói lung tung một mình tự luyên thuyên một hồi, Sở Hà cũng mặc kệ hắn, anh lột một con tôm bỏ vào bát của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn liền vớt tôm ra khỏi bát trả lại anh.
Sở Hà:“……” Hừ, nhỏ mà thù dai!
Một lúc sau, Cảnh Thâm say bí tỉ mà nằm vật ra bàn, Sở Hà nhìn đồng hồ trên tường, liền đứng lên nói với Giang Noãn vài câu rồi bế Đoàn Đoàn đi về.
An Nại ở trong lại trong phòng cho đến khi tài xế của Cảnh Thâm lái xe đến đón Cảnh Thâm, cô mới gọi điện thoại đặt một người lái xe thuê chờ mình trước cửa nhà hàng, lúc cô đang đi loanh quanh kiếm chỗ đỗ đậu xe ngoài bãi đỗ thì bóng đèn đang sáng đột nhiên vụt tắt, An Nại đứng dựa người tạm vào một cây cột, cúi đầu sờ soạng tìm điện thoại trong ví để bật đèn, bất thình lình có một bàn tay bỗng nhẹ chạm vào vai cô, hơi thở quen thuộc làm cô run lên một cái liền hỏi:“Sở Hà?” Anh ta còn chưa đi sao?
“Ừm” Sở Hà trầm giọng nói:“Anh đưa em về.” Đã hơn mười giờ rồi, anh không an tâm nếu để An Nại về nhà một mình.
Anh nói xong nhưng cũng không thu lại cánh tay đang đặt trên vai An Nại, cô liền cảm thấy có chút khẩn trương, trong bãi đỗ xe tối đen như mực chỉ còn lại hai người bọn họ, cô lùi người về phía sau cả người dán thật chặt tại vào cây cột kia:“Đoàn Đoàn đâu?”
“Ở trong xe……” Hẳn là Sở Hà đang cúi đầu nói chuyện với cô, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi của cô, An Nại cảm thấy trên mũi có chút ngứa, cô gãi gãi mũi nói:“Anh dẫn con về nhà đi, tôi chờ người lái thuê tới.”
Sở Hà cười nguy hiểm, anh cúi người ghé sát vào tai cô nói:“Em chờ người lái thuê, còn tôi chờ em.”
Lúc anh nói hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai cô, thực buồn, An Nại một tay ôm lỗ tai, tay kia đẩy Sở Hà ra xa một chút, sau đó cô nghe được Sở Hà cười nhẹ một cái:“Em xấu hổ à?”
Trong màn đêm, An Nại lắc lắc đầu nhưng chợt nhận ra anh sẽ không nhìn thấy nên liền nói “Không có”, sau khi cô nói xong thì theo bản năng nín thở một cái lấy lại bình tĩnh, nhưng tim cô đập càng lúc càng nhanh, An Nại cảm thấy chắc hẳn là do đêm nay cô uống nhiều, bằng không sao cả đống ký ức cứ như đèn kéo quân theo nhau xuất hiện thế này.
Cô nhớ vào đêm giao thừa năm đầu tiên bước chân vào nhà họ Sở, cô đi theo Sở Dập và Sở Hà về nhà lớn Sở gia ăn bữa cơm mừng năm mới. Khi mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên thì một mình cô ngồi trong góc khuất không chút động đũa, chờ bọn họ đi đón giao thừa cô mới đói bụng, liền lặng lẽ xuống phòng bếp tìm đồ ăn, kết quả không cẩn thận ăn phải một miếng khoai tây tẩm hạt tiêu, cay tới mức cô che miệng lẽ lưỡi thở liên tục. Vừa đúng lúc Sở Hà đi qua cửa phòng bếp đưa cho cô một cốc nước trắng, tuy cô có ngạc nhiên nhưng vẫn cầm lấy cốc uống một ngụm lớn, chất lỏng cuốn theo cảm giác cay rát từ miệng đến yết hầu khiến cả người như muốn bùng cháy, cô đứng ở đó tay quạt quạt vào lưỡi. Sau đó lại uống thêm một ngụm rượu nữa, Sở Hà xoa xoa đầu cô như khích lệ chú cún nhà mình:“Này, tửu lượng của em tốt thật đấy.”
Bởi vì câu khích lệ kia, hôm đó cô rất vui vẻ. Sau đó, Sở Hà đưa cô đi nghịch tuyết đến hơn nửa đêm mới về, anh còn đắp tặng cô một cặp người tuyết thực lớn.
Chắc hẳn tửu lượng của cô đã được luyện thành từ ngày đó, nên nhiều năm qua rất ít khi cô say rượu.
Bóng đèn trên đỉnh đầu cô vừa sáng trở lại, vài giây sau lại vụt tắt lần nữa, hai người bọn họ im lặng trong đêm tối không ai nói nửa lời.
Trước đây An Nại rất sợ bóng tối, có một lần khu nhà họ Sở bị cúp điện, trong nhà chỉ có hai người là cô và Sở Hà, cô mặc váy ngủ trắng hai tay cầm chiếc đèn lồng ông sao màu lam vừa mới mua chiều nay chạy tới thư phòng tìm Sở Hà, khi cô đang rón rén chạy đi tìm anh, Sở Hà đang bận lật tung căn phòng tìm đèn pin, vừa nhìn thấy cô cầm đèn lồng đi vào, anh liền khen cô dễ thương như thiên sứ nhỏ, nhưng chợt nhận ra mình lỡ lời vì mở miệng khen cô nên đành chữa cháy bằng cách nổi khùng ra vẻ giận dỗi:“Phiền muốn chết, ngồi bên cạnh chơi đi, ngày mai anh còn phải thi nữa.”
Cô chạy lại gần anh, dùng ánh sáng yếu ớt của đèn lồng chiếu sáng cho anh, Sở Hà không thể tìm thấy đèn pin nên đành bế cô ngồi lên đùi mình, dùng ánh sáng xanh yếu ớt làm nốt vài vài bài tập cuối cùng.
Còn cô thì im lặng ngồi trong lòng anh nhìn những hàng chữ xinh đẹp dần xuất hiện trên mặt giấy trắng tinh, đó là lần đầu tiên cô thích bóng tối, và cùng là lần đầu tiên tim cô đập thình thịch như vậy.
……
An Nại lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn di động, đã quá thời gian hẹn nhưng người lái thuê vẫn chưa tới.
An Nại xoa xoa đôi mắt, một mình Đoàn Đoàn ngồi trong xe không khóc cũng không làm loạn, cô cảm thấy xấu hổ vì để Đoàn Đoàn chờ lâu như vậy, thôi thì ngồi xe Sở Hà về nhà cũng được, An Nại vừa nói một câu được, bóng đèn vừa sáng kia lại nhấp nháy, quả thực muốn phát điên mà, cứ đúng lúc người ta mở miệng thì lại tạo không khí mờ ám.
Trong bóng tối, cô cảm giác được Sở Hà đang tiến sát lại gần cô, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần……
Bất chợt cô theo phản xạ vươn tay lên cản một chút, nụ hôn của Sở Hà liền dừng lại trong lòng bàn tay cô, anh hôn một cái rất nhẹ rất nhẹ, An Nại hơi cong đầu ngón tay, đôi môi mỏng kia đang nằm trong lòng bàn tay cô……
Sở Hà vì không hôn lén thành công nên rất bực bội, An Nại không bị hôn lén thành công nên rất sung sướng, cô vừa lên xe đang định trêu chọc Đoàn Đoàn, liền phát hiện không phải Đoàn Đoàn dũng cảm không sợ bóng tối, mà bé con đã ngủ rồi. An Nại có chút nhàm chán nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy Sở Hà nói:“Cảnh Thâm thích em sao? Thằng cháu xấu tính này thật lắm trò!”
“……” An Nại im lặng một chút, rồi nghiêm túc mở miệng nói:“Tôi cảm thấy anh ấy không xấu.”
“Kítttt” Xe đột ngột phanh lại, Sở Hà nghiêm mặt hỏi cô:“Em thấy em có xinh không?”
An Nại không nghĩ ngợi liền đáp:“Xinh.”
“Ừm” Sở Hà cúi đầu nở nụ cười nhẹ:“Mắt thẩm mỹ cũng bình thường mà nhỉ.”
Câu này giống như khen mà cũng không phải khen, cô cũng không biết đáp trả lại anh thế nào, chợt nghe thấy Sở Hà hứng thú bừng bừng nói:“Vậy em cảm thấy anh thế nào, có đẹp trai không?”
Không biết có phải do bọn họ nói chuyện ồn ào hay không, mà Đoàn Đoàn đang ngủ cũng tỉnh rồi, bé đột nhiên đáp lời hộ cô:“Ba ba đẹp trai nhất!”
Sở Hà chau mày, vươn cánh tay dài ra ghế sau cốc vào đầu bé con:“Không hỏi con đâu.”
Đoàn Đoàn:“…… Hừ.”
An Nại nhìn thoáng qua khuôn mặt góc cạnh và đôi môi mỏng quyến rũ của Sở Hà trong kính chiếu hậu, cúi đầu không nói gì.
Đến cửa khu chung cư, Sở Hà cũng không dừng lại xe để cô xuống mà lái xe phi thẳng vào bãi đỗ xe của chung cư. An Nại ngồi ở ghế sau nghiêng ngả qua lại, tác dụng của loại rượu này thực chậm, uống rượu xong cũng phải một lúc sau mới có cảm giác say, sau khi cô xuống xe đang định lịch sự tạm biệt Sở Hà, thì thấy Sở Hà khóa xe, rồi nhanh tay bế Đoàn Đoàn vào thang máy cùng cô, bấm số lên tầng nhà cô, sau đó lại rất tự nhiên ra khỏi thang máy, như ngựa quen đường cũ mà tới mở cửa căn phòng đối diện nhà cô.
Đoàn Đoàn nửa tỉnh nửa mê bị Sở Hà ôm vào lòng, nghe thấy tiếng cửa phòng mở thì đột nhiên bé con duỗi hai tay về phía cô đòi ôm:“Mẹ mẹ.”
“Ngủ ngon Đoàn Đoàn” An Nại vẫy vẫy tay với bé, rồi mở cửa nhà mình đi vào phòng ngủ thay quần áo, vươn tay xoa xoa ấn đường cho đỡ mệt rồi chuẩn bị tắm, nhưng vừa động lại có cảm giác đầu óc choáng váng, đang chuẩn bị quần áo đi tắm cô liền nghe thấy tiếng đập cửa.
An Nại ra mở cửa, Sở Hà đứng trước cửa trong tay cầm một ly nước mật ong, anh đã tháo cavart, cúc áo trên cùng cũng được nới lỏng, để lộ vành xương quai xanh cùng cơ ngực quyến rũ, An Nại đem ánh mắt từ trên người anh chuyển sang ly nước mật ong anh đang cầm trên tay, liếm liếm bờ môi nóng rực nói:“Tôi không uống.”
Sở Hà:“……”
An Nại còn rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh:“Tôi sợ anh hạ độc.”
Sở Hà tiến sát lại từng bước:“Em say rồi?”
An Nại từ từ lắc đầu nói:“Không…có.”
Sở Hà đột nhiên tiến sát lại gần cô, ngửi ngửi cổ cô một chút rồi nói chắc nịch:“Em say rồi.” Mỗi lần uống say vẻ mặt An Nại nhìn qua cũng rất tự nhiên, giống như đang rất tỉnh táo, không hề có dấu hiệu say rượu, nhưng tốc độ nói chuyện của cô sẽ chậm lại, hơn nữa mỗi lần An Nại uống say cô sẽ phản ứng rất chậm, cũng ngoan ngoãn đột xuất.
Sở Hà hạ giọng, cúi đầu nói với cô:“Anh nấu canh giải rượu cho em.”
An Nại lắc đầu, cố chấp nói:“Tôi không uống.”
Sở Hà trực tiếp chen người vào nhà rồi đóng cửa lại, kéo ống tay áo lên rồi đi thẳng vào phòng bếp, An Nại chậm chạp đi theo sau lưng anh nói với giọng điệu ủy khuất lên án:“Miếng cá anh gắp cho tôi có xương, nhưng cho Đoàn Đoàn lại không có, chắc chắn anh cố ý.”
“Đúng,” Sở Hà tìm được một cái nồi đổ chút nước rồi bật bếp điện, khi định xoay người tìm nguyên liệu nấu ăn thì thiếu chút nữa va phải An Nại đang đi theo sau anh từ nãy đến giờ,“Anh cố ý đấy.”
An Nại thở dài, nói:“Anh muốn tôi bị hóc xương cá cho đáng đời.”
“Không,” Sở Hà dựa người vào kệ bếp, nhìn thật lâu vào mắt cô mới nói:“Anh cũng muốn em thử cảm giác ghen ấy như thế nào.”
Anh muốn em cũng phải chịu cảm giác ghen ấy……
Cũng chịu cảm giác ghen ấy……
“Anh đáng ghét……” An Nại che miệng hắt xì một cái, giọng mũi thực sự rất nặng,“Tôi đi ngủ.”
Cô nói xong liền xoay người chậm chạp đi về phòng ngủ, vừa vào phòng liền bổ nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, kéo chăn che kín đầu.
Sở Hà bưng canh giải rượu đi vào phòng ngủ, thấy An Nại dùng chăn che kín đầu nằm trên giường, anh đặt chén canh sang một bên, kéo chăn ra đỡ An Nại để cô dựa người vào lòng anh, anh vươn cánh tay dài cầm bát canh giải rượu dỗ cô uống từng chút một, An Nại nằm trong lòng anh ngoan ngoãn uống từng ngụm canh, mi mắt hơi rủ xuống, lông mi dài hơi hơi chớp chớp.
Dáng vẻ cô khi say vừa dịu dàng lại ngoan hiếm thấy.
Sở Hà chờ cô uống xong canh giải rượu rồi đỡ cô nằm xuống kéo chăn giúp cô.
Anh ngồi bên cạnh giường cô thật lâu, chờ đến khi An Nại ngủ say, anh liền cúi người hôn nhẹ lên trán của cô một cái, đang định rời đi thì lại nhớ tới nụ hôn hụt ở bãi đỗ xe lúc nãy, thật không cam lòng nên anh cúi người hôn mạnh lên môi cô mấy cái nữa, hôn cho đến khi môi cô đỏ lên mới cảm thấy hài lòng mà về nhà dỗ con trai ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...