Sở dĩ nói là quân tử xem thế cờ không nhắc nước, câu này nói không sai tí nào.
Từ khi Hoa Tử Tiêu vào cửa, nháo ầm ĩ nhất là Thiếu Khanh, tròng mắt đầy mập mờ là Nhan Cơ, chỉ có Tất An vẫn hờ hững thản nhiên. Cứ tưởng hắn không hứng thú với chuyện xấu của người khác, ai ngờ một buổi sáng sớm, ta ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng đi ra, hắn lại thần thần bí bí nói một câu: "Nương tử, xuân đến thì hoa lựu phải nở, cuối thu lúa chín thì phải gặt, nàng nói có phải không."
Ta nghĩ trong bốn vị phu quân, hiểu rõ nhất hẳn là Thiếu Khanh và Hồ ly lẳng lơ, trong đầu có mỗi một sợi gân, mỗi người một khúc ruột thẳng đuột. Khó hiểu nhất là Hoa mỹ nhân và Vô Thường gia, mỗi câu chỉ nói một nửa, nói một câu uốn lưỡi một trăm tám mươi lần.
Ta nhìn hắn một cái, buộc lòng khô miệng đáp: "Tất An, chúng ta người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ."
"Mắt thấy mùa xuân sắp tới, chúng ta làm quỷ dù không chắc đợi được gì, nhưng đã gieo một mầm.." Tất An đã sớm áo mũ chỉnh tề, lại cầm cây đại tang trên tay giậm một cái, " Sợ là hoa này cũng không dễ mà nở được."
Ta lại tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, đến khi hắn tạm biệt, chuẩn bị rẽ xuống cầu thang, mới thình lình sét bổ ngang đầu thông suốt, không phải hắn nói về ta và Hoa Tử Tiêu chứ?!
"Chậm đã chậm đã." Ta vòng qua trước mặt cản đường hắn, "Chúng ta vẫn nên nói rõ chút. Sao chàng lại đoán ra nhiều thế được?"
"Với người từng thành thân, chuyện này còn sai được sao."
Nhìn Tất An bình thản ung dung, ta nhịn không được văn vẹo cổ: "Chuyện này cũng không phải nói xong là xong, chàng coi như cái gì cũng không biết đi."
Tất An cười nói: "Đợi lâu sinh loạn, chuyện vợ chồng vẫn nên tận hưởng lạc thú trước mắt, bằng không sau này nhạt dần, nàng và Hoa công tử chỉ sợ cũng thành giống như ta và nàng thôi, như vậy nàng bằng lòng không?"
Lời này đúng là thêm dầu vào lửa, làm ta không biết nên mở lời về chuyện của ta và Hoa Tử Tiêu, hay chuyện của ta và hắn. Ta lại vặn vẹo cổ, cố sức phóng khoáng vỗ vai hắn: "Tất An, giữa chúng ta đã bao giờ nhạt, người ta tin tưởng nhất trong nhà này chỉ có chàng đó."
"Vậy nàng có đối xử với ta tốt nhất không?"
"Tất nhiên rồi."
Tạ Tất An như có điều suy nghĩ gật nhẹ đầu, đôi mắt hẹp dài đối diện mắt ta: "Hoa công tử đối xử với nàng như thế nào, ta sẽ đối xử với nàng như vậy, được không?"
Ta ngẩn ra, tay vỗ vai hắn cũng ngừng lại, chẳng biết đặt ở đâu: "Tục, tục ngữ nói, một khách không cần hai chủ tiếp, loại chuyện phiền toái này, một lần là đủ rồi, chàng nói có đúng không?!!"
"Cũng không thể nói thế được." Tất An ý cười càng đậm, cầm cây đại tang kéo gần lại trong ngực, cúi đầu khẽ nói bên tai ta: "U đô có mấy tên quỷ nhàn rỗi đặt cho nàng một cái tên, không biết nương tử có nghe qua chưa."
Ta đương nhiên nghe qua.
Từ lần trước đám hồ bằng cẩu hữu kia đến nhà làm khách, danh hào "Đông Phương thiên kỵ" đã vang danh tứ hải.
Từ này là để khen ta có số mệnh hoa đào, hưởng hết tề nhân chi phúc, nhà có vô số lang quân. Tuy họ Đông Phương tên Thiên Kỵ nghe có chút không ăn khớp, nhưng nghe thế nào cũng quá mập mờ. Mà Hoa Tử Tiêu vừa vào cửa nhà ta mấy ngày này, "Đông Phương thiên kỵ" trực tiếp đổi thành "Đông Phương tứ kỵ" luôn, thế này nghe minh bạch hơn ít nhiều không?
"Truyện trà dư tửu hậu, đừng để tâm, đừng để tâm."
Ta lờ mờ lùi lại một bước, vừa vặn đối diện khuôn mặt Tạ Tất An trong gang tấc. Sống mũi hắn cao thẳng, thực sự tuấn tú, giọng nói tuy nhẹ, lại làm người ta tê cứng: "Nếu bên ngoài đã đồn thế, nương tử để cái tên này hữu danh vô thực, chẳng phải là thiệt thòi sao?"
Ta giật mình suýt ngã dập mông.
" Tất An, chàng không nhanh đi làm đi, mặt trời phía Đông lên cao rồi đấy, chuyện này để sau chúng ta lại bàn, để sau đi..."
Vội vã đẩy Tất An đi, ai ngờ quay đầu lại thấy Thiếu Khanh phụng phịu. Hàng mi thanh tú nhíu lại một đoàn, rất không vui nhìn ta: "Sáng sớm đã cùng Bạch lắm mồm chim chuột, ta khó chịu."
Ta vừa vỗ về hắn, vừa kéo hắn xuống lầu: "Cái này, cũng chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi, Thiếu Khanh, chàng cũng nhanh đi Chuyển Luân điện đi."
"Đừng hòng đuổi ta." Thiếu Khanh làm ta cả bầu trời cảm xúc: "Cho ta hôn một cái ta mới đi."
"Đừng làm rộn, ở đây còn có ngựa xe đi lại, chàng còn là.."
Nói còn chưa dứt lời, hắn đã hôn một cái rõ mạnh trên mặt ta, rồi xoay người chuồn mất.
Ta còn chưa kịp phát hỏa, chỉ thể lau mặt chuẩn bị đi làm, nhưng vừa quay đầu, thế nào lại gặp Nhan Cơ và Hoa Tử Tiêu đối diện đi tới.
Ta day day trán, không đợi bọn hắn nói trước cướp lời: "Chuyện không giống như hai người thấy đâu."
Nhan Cơ liếc sang phòng của Tất An sau người ta.
"Hôm qua lật thẻ bài của tiểu vương gia hửm? Ta còn tưởng chỉ có ta là lãnh cung vạn năm, hóa ra.." Nhan cơ vẻ mặt ưu thương ôm tay, vừa ưu thương liếc sang Hoa Tử Tiêu: "Không ngờ, không ngờ Hoa công tử mới đến đã thất sủng."
Hồ ly này đúng là chỉ sợ thiên hạ chưa loạn! Nhìn sang Hoa Tử Tiêu, hắn không phản ứng gì, nhưng ta lại bất mãn: "Hồ ly lẳng lơ, ngươi thích chơi gì thì chơi, đừng ở đây lắc lư!"
"Ấy, nương tử, cô hung dữ quá đấy." Nhan Cơ làm bộ sợ hãi, lại bắt chước giọng Hoa Tử Tiêu: "Mạo phạm Đông Phương cô nương, tại hạ có lỗi."
Ta dở mếu dở cười: "Nói xong chưa."
"Hãy còn. Tại hạ có chuyện muốn thỉnh cầu, trước mắt chuẩn bị một chút, phiền Đông Phương cô nương chờ cho." Nhan Cơ hào hoa phong nhã nói xong, lại một bộ đong đưa quay về phòng.
Hắn vừa đi, ta lập tức đến cạnh Hoa Tử Tiêu: "Chuyện ấy, không phải như hai người thấy."
Hoa Tử Tiêu cười nhàn nhạt: "Nàng vừa mới nói qua."
Vốn là muốn nói "Ta chỉ muốn giải thích với một mình chàng", hắn lại mở lời: "Nương tử, ba vị đều là phu quân hữu danh hữu thực của nàng. Nàng và bọn hắn có cái gì, cũng là chuyện đương nhiên, không cần giải thích với ta."
Như tạt vào mặt ta chậu nước lạnh. Ý trong lời hắn nói, không khác lắm hắn căn bản sẽ chẳng để ý.
Hóa ra Nhan Cơ đến tìm ta, là muốn ta làm bóng đèn nhìn hắn và tiểu tình nhân trên dương gian ôm ấp. Vốn ta muốn đi cùng với Hoa Tử Tiêu, nhưng nhìn dáng vẻ thiếu nhiệt độ của hắn, trong lòng có chút ủy khuất. Ta cùng Nhan Cơ đến dương gian.
Dương gian đang độ đầu xuân, đúng là một màn cảnh đẹp nhân gian.
Xuân hàn se lạnh, gió thổi liễu rung, Hồng lâu san sát, hoa lê diễm lệ, hoa đào phiêu phiêu, làm rạo rực cả kinh thành. Thẩm công tử một thân bạch y, hoa đào tháng ba cũng đem vẽ lên quạt. Hắn cầm quạt hoa đào, đứng dưới cơn mưa hoa đợi cố nhân tương phùng.
Tiếng bước chân Nhan Cơ tới gần, hắn bỗng quay đầu lại.
"Nhan lang, đã lâu không gặp." Sau khi hắn khỏi bệnh, đứng đầu trong danh sách khoa cử, tất khác với phong thái khi xưa: "Gần đây có tốt không?"
Nhan Cơ cởi áo lông, biến lại tóc đen, yêu khí đã hóa thành công tử kinh thành trang nhã. Hắn lễ độ khách sáo đáp lại mấy câu, rồi nói luôn vào điểm chính: "Phụ mẫu ta muốn năm nay ta cưới thê tử."
Thẩm công tử nao nao: "Huynh trả lời như thế nào?"
"Ta đem chuyện giữa chúng ta nói cho họ biết." Đối mặt với ánh nhìn khẩn thiết của Thẩm công tử, Nhan Cơ dứt khoát nhắm mắt: "Bọn họ cũng không phải người không nhìn rõ, nhưng dù sao đồng tính luyến ái còn phải nhìn ánh mắt người ngoài."
Thẩm công tử thận trọng hỏi: "Vậy nên..?"
"Vậy nên bọn họ cho chúng ta một đề khó. Nếu huynh thi đỗ trạng nguyên, ba năm, ta ở đây chờ huynh."
Thẩm công tử cả kinh: "Sao bọn họ lại hà khắc như vậy? Ta tất nhiên muốn thi đỗ trạng nguyên, nhưng được hay không là theo Thánh thượng, không theo ta."
" Ta đã thương lượng với họ, còn cãi vã, mẹ ta tức quá sinh bệnh suýt tạ thế.. vậy nên, đây là giới hạn cuối cùng rồi."
Nghe đến đấy ta nhịn không nổi phỉ nhổ Hồ ly lẳng lơ, mẹ nó con hồ ly ngàn năm, không chỉ hình dạng giống thú vật, nhân hình còn ẻo lả hơn cả em gái Thẩm công tử. Đem mấy lời nói không biết ngượng xạo ra thành như vậy, Hồ ly lẳng lơ đúng là bản lĩnh.
Thẩm công tử là người đọc sách, cũng tường tận lý lẽ, trầm mặc một hồi lại mở miệng: "Ba năm này, chúng ta có thể lén hẹn gặp nhau không?"
"Không thể, Cả nhà ta đều chuyển đi nơi khác, ta bị quản thúc, không thể trở lại kinh thành."
" Nhan lang, một lần từ biệt này là ba năm." Thẩm công tử lại im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng mặt nhìn hắn chắp tay: "Vạn dặm xa xôi cách trở, xin quân đừng quên đoạn tình này. Sau ba năm, hẹn gặp dưới gốc đào kinh thành."
*** *** ***
Nói từ biệt với Thẩm công tử xong, Nhan Cơ ẩn thân, hóa nguyên hình rồi trở lại bên cạnh ra: "Xong rồi, trở về thôi."
Ta tò mò hỏi: "Ngươi để hắn chờ ba năm làm gì? Ta không hiểu."
Nhan Cơ thờ ơ: "Người thuờng ta chơi đùa chỉ có chết, Thẩm công tử này may mắn, bản thiếu gia đại từ đại bi, lần này lưu cho hắn một mạng."
Ta chợt nhớ ra một chuyện: Bất luận là người với yêu, hay người với quỷ, đều không thể cùng một chỗ lâu dài. Yêu phải hút tinh khí, quỷ phải nhuốm âm khí, trừ khi chạm vào đối phương cái nào, bằng không con người sớm muộn cũng bị đùa chết. Đây là một trong những lý do quỷ địa phủ không thể lộ diện.
"Vậy tại sao ngươi lại để hắn chờ, không gặp hắn nữa là được mà?"
Nhan Cơ vui vẻ khoát khoát tay: "Đời người, nhân tình so với thu quang còn mỏng hơn, chỉ cần hắn đề tên bảng vàng, dù chỉ là một thám hoa, chẳng đến một năm lăn lộn quan trường cũng ôm núi vàng núi bạc kiều thê trong ngực, chưa đến ba năm, quên ta cũng chỉ là ngày một ngày hai. Còn nếu hắn không đỗ Trạng nguyên, tự nhiên cũng buông tha ta."
Chuyện này cũng không sai. Tùng xanh chưa phai sắc, Hồ ly lại động tâm. May rằng Yêu tuy nặng tình, nhưng không yếu ớt như con người, quay lại địa phủ hắn vẫn vui vẻ bay nhảy.
Chỉ là nhìn một màn hắn diễn kịch, lại một hồi hậu viện Đình Vân các, nhìn Hoa Tử Tiêu đang đọc sách trong lương đình phía xa xa, trong lòng ta đầy tư vị, rõ ràng là tình cảnh chỉ thể nhìn không thể chạm, Nhan Cơ cũng đã đau dài không bằng đau ngắn buông tha, Hoa Tử Tiêu vừa vặn, đã từng trải qua mối nhân duyên tuyệt vọng, nhưng vẫn không ngại chết nhảy vào.
Trong chuyện thị phi này, ta tuyệt đối đứng về phía Hồ ly lẳng lơ.
Nhân sinh vô thường, mưu tính cũng chỉ vì hạnh phúc. Vô Thường gia nói quả đúng, vì sao gọi là Đông Phương tứ kỵ? Ta bị người hắt cả chậu bẩn lớn như vậy, dù chưa có tự thử nghiệm, cũng phải hưởng thỏa ở phương diện tinh thần.
Nghĩ Tào Tháo Tào Tháo đến, Tất An đã đổi thường y, đang cầm một đống sổ sách, gọi hạ nhân đem rất nhiều hoa vào sân viện. Ta lập tức đi sang hóng nhiệt:"Tất An, những hoa này là chàng mua sao?"
"Tiểu vương gia mua. Hôm nay hắn có việc gấp, nhờ Nhan Cơ giúp, Nhan Cơ lại lên trên chơi, ta đành phải làm." Hắn một bên sai hạ nhân mang hoa trồng xuống đất, một bên lơ đãng quét mắt sang ta: "Tiểu vương gia nói nàng thích mạn đà la. Đúng là người nào thích hoa nấy."
Ta hơi ngẩn người. Hắn lại nói: "Nở ra thì diễm lệ, nhưng tính lại tương khắc."
"Muốn chàng khen ta một lời tốt, đúng là so với lên trời còn khó hơn."
Tất An không nhìn thẳng ta nói: "Hoa này xem như chọn đúng. Mạn đà la sống rất dễ ở địa phủ, ít héo tàn."
"Rất hợp ý ta."
Ta đứng lại bên hắn ngắm hoa, tận lực không để bản thân nhìn sang người ở lương đình trước mặt, nhưng trong lòng lại chán ghét, mong đợi hắn ngẩng đầu lên nhìn ta.
Tạ Tất An nhìn thoáng qua Hoa Tử Tiêu xa xa, lại nhìn ta, bỗng giống như hiểu ý đi tới, tay khoác nhẹ lên vai ta, tay khác lại nghịch nghịch cánh hoa: "Nương tử, nàng xem khóm hoa này nở có đẹp không?"
Vai ta run lên như bị sét đánh: " Rất, rất đẹp.."
Lúc này, Hoa Tử Tiêu lật trang sách, vừa ngẩng đầu nhìn sang, dừng một khắc lại cúi đầu nhìn sách của hắn. Khóe mắt Tạ Tất An dần lộ ra tiếu ý, ngắt một bông hoa, động tác thong thả mà thân mật cài lên vành tai ta: "Ta cài cho nàng."
Nhưng Hoa Tử Tiêu căn bản không nâng mắt nhìn chúng ta lần nữa, chỉ chuyên chú đọc sách. Ta có chút nhụt chí đẩy tay Tất An, nhẹ giọng nói: "Không cần diễn. Hắn sẽ không để ý."
"Quỷ ngàn năm quả nhiên khó đối phó." Tất An hắng giọng, cao giọng nói, "Nương tử, tối ta chờ nàng trong phòng."
Hoa Tử Tiêu vẫn không ngẩng đầu.
Tất An vỗ vỗ vai ta: "Tối nàng đến phòng ta, ta ngủ trên mặt đất."
Đêm này ta thực sự ngu ngơ làm theo lời hắn, tắm rửa xong đi sang phòng hắn. Tất An đã dọn sẵn chăn đệm dưới đất từ lâu, ký xong hết đám sổ sách chuẩn bị nằm xuống. Ta lui đến trên giường, có chút không yên lòng: "Ngày mai ta muốn lên dương gian xem Sách nhi, nên hắn nghĩ gì cũng không quan trọng."
"Đúng là giấu đầu hở đuôi." Tất An khóe miệng cười cười lạnh, nằm xuống.
Nhìn bóng lưng dài rộng và tóc dài xõa bên gối, ta không nhịn được cười nói: "Tất An, ta nghĩ chàng đúng là người thông minh nhất ta từng gặp, chuyện gì cũng không gạt được ánh mắt chàng."
Tất An ừm một tiếng, cũng không đáp lại. Nhớ đến hắn có nói hắn đã từng thành thân, vậy nên mới nhìn thấu hết mọi chuyện. Ta lại nói: "Chàng và tiền thê tại sao lại phân khai?"
Một khắc ấy, ta thấy bóng lưng hắn cứng lại, nhưng rất nhanh buông lỏng: "Chuyện vừa dài vừa chán, nàng sẽ không thấy hứng thú đâu."
*** *** ***
Sáng sớm hôm sau, ta và Tất An cùng nhau ra khỏi phòng. Thiếu Khanh là một con ong mật nhỏ, sớm hôm đã chăm chỉ vo ve đi làm công vụ. Ngồi trong phòng khách dùng cơm chỉ có Nhan Cơ và Hoa Tử Tiêu. Nhan Cơ vốn đang nhai bánh bao, nhìn thấy chúng ta đi đến, thiếu chút nữa nghẹn bánh bao trong cổ họng.
"Khụ, khụ khụ...khụ khụ khụ.." Nhan Cơ cố vỗ ngực, tay run run chỉ sang chúng ta, "Đông Phương Mị, ngươi, ngươi, dáng vẻ tốt nhì, mấy hôm nay ngươi cũng có gan thật đấy, đầu tiên là đem Hoa Công Tử về làm.., rồi lại đến Tiểu vương gia, giờ còn sang cả Vô Thường gia.."
Hoa Tử Tiêu nhìn chúng ta cười nhạt, tiếp tục uống cháo. Nhan Cơ dứng phắt dậy, che ngực lui về sau: "Ngươi, cấm ngươi có ý đồ với ta, ta không để nữ nhân chạm vào đâu!"
Hắn chồm lên, đem bánh bao nhét vào mồm, chạy biến khỏi nhà.
Tạ Tất An hắng giọng, cầm tay ta tự nhiên: "Ta xuống phòng bếp một chút."
Ta ngồi xuống bên cạnh Hoa Tử Tiêu, tay cầm chén đũa gượng gạo. Nhưng còn chưa múc cháo, Hoa Tử Tiêu đã đặt bát và thìa xuống, nhìn ta cười nói: "Nương tử, hai người ăn trước, ta còn việc phải ra ngoài."
Hắn lau miệng, cất chén đũa, cầm bạc rồi đứng dậy. Nhìn hắn đứng lên, ta như nghe thấy tiếng tim đập trầm xuống. Đến khi hắn ra khỏi cửa, trong đầu ta chỉ còn trống rỗng, dù là tiếng chim hót, gió lượn, nước chảy đều bỏ ngoài tai.. Trên thế gian này còn có kẻ ngu hơn ta sao?
Người ta căn bản chẳng quan tâm, ta còn như một đứa đầu gỗ xông đến, gọi với theo: "Tử Tiêu, chàng đợt đã."
Ý Sinh đang đứng cạnh xe ngựa chờ.
Quỷ đổ về hồn nhai giai nhân người khoác gấm thêu, bước nhẹ như mây, đèn hoa như mộng. Trong đám người chen chúc, Hoa Tử Tiêu quay đầu nhìn ta, trong mắt nhưng không có cảnh phố phường nhộn nhịp, chỉ bình thản như nước, không một gợn sóng: "Sao vậy?"
Kỳ thực, rất muốn xông đến mắng té tát hắn một trận, chỉ trích hắn không quan tâm ta và người khác có chuyện gì. Có lẽ sẽ khóc thật lớn trước mặt hắn, để hắn quên đi thê tử vô tâm kia mà đến bên ta. Nhưng trong đầu ta vẫn còn thanh tỉnh, hiểu rõ dù ta có làm chuyện gì, thái độ hắn cũng sẽ chẳng thay đổi là bao.
Ta nghĩ thật lâu, vẫn là cười nhẹ nói: "Hôm nay ta không có việc gì, nhưng Nhan Cơ có chuyện phải về yêu giới, Thiếu Khanh ra khỏi nhà, Tất An cũng bận đến khá muộn. Nếu chàng không bận nhiều việc, về sớm một chút. Ta ở nhà nấu cơm chờ chàng."
"Ừ. "
Hoa Tử Tiêu thuận miệng đáp, rồi cùng Ý Sinh lên xe ngựa.
Ta tự biết mình không thạo chuyện bếp núc, nhưng vẫn nhờ Tất An giúp chỉ điểm, bị hắn chanh chua ác độc định đem ta ném xuống mười tám tầng địa ngục. Cuối cùng cũng có thành quả, ta để hắn đi làm việc, còn mình thì bận bịu.
Cứ thế, từ hửng sáng đến khi trời tối đen, nến đã tắt, ta vẫn thủy chung không chờ được người muốn chờ.
Sau đó Tất An trở về, vừa vào cửa đã hít thấy mùi hương: "Ta nhất định là đang nằm mơ. Nương tử, mùi thơm này.. Thức ăn này đúng là nàng làm sao?"
Ta không đáp, chỉ tiếp tục ngồi ở chỗ cũ.
Tất An đi đến: "Tối như vậy, sao nàng không châm đèn?"
Nghe thấy hắn định châm đèn, ta vội vã nói: "Đừng, đừng châm đèn."
Thế nhưng đã, hắn châm đèn sáng lên, liếc mắt nhìn thấy ta ngồi bên góc tường, trong mắt không giấu nổi kinh ngạc. Ta vội vàng xoay đầu, lấy tay che mắt. Tất An đi thẳng tới trước mặt ta ngồi xuống, ngang ngạnh giằng tay ta, nhìn ta chòng chọc rồi thở dài: "Hôm nay Phạm huynh câu về mấy hồn quỷ treo cổ, mắt sưng vù lệ đầy mặt, chạy mất một kẻ, ta tìm bắt một ngày một đêm không thấy, hóa ra là chạy đến đây trốn."
Ta ngay cả khóc cũng không khóc không nổi nữa.
*** *** ***
Mai là ngày ta định kỳ đi xem Sách nhi.
Y phục xong xuôi ra khỏi phòng, từ trên lầu lại thấy một cửa sổ đang mở. Song cửa đỏ thẫm, rèm hoa trên nền xanh. Đỏ thẫm và xanh ngọc phối với nhau thật khác biệt, một làn gió khẽ đưa, người phía sau rèm ngồi trước thư án cúi đầu lật danh thiếp, dáng vẻ như ẩn như hiện tựa như thần tiên hạ phàm. Nhưng một thoáng nhìn hắn này, ta hận không thể thêm dũng khí mà đi xuống, đem toàn bộ ấm ức trong bụng tối qua xả trên người hắn. Hôm qua cũng may Tất An tương đối tỉnh táo, châm đèn khuyên ta mau đi ăn lấp dạ, bằng không sáng này oán khí của ta chắc chắn đủ đánh gục hết phân nửa nữ quỷ U đô.
Từ khi Hồ ly lẳng lơ và thư sinh ca ca trắng trẻo nhà hắn định lời thề hẹn, chân cũng không đặt đến nhân gian nửa bước, vì vậy lần này vào kinh thành chỉ có một mình ta.
Đau đớn thay, cái người ta gọi là nhà dột gặp đêm mưa, chính là khi ta thấy tình cảnh của Sách nhi. Hơn nữa, mưa này không chỉ là mưa thường, mà là bão tố: Trong phủ Thừa tướng, Sách nhi ốm vật trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng như giấy, thiên kim Thừa tướng - Uyển nhi nắm tay nó khóc, vài ba gia nô đứng bên hầu hạ, một quỷ tốt câu hồn đứng bên giường đợi.
"Sai gia, xin hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ta vội vã đi tới hỏi.
"Nha, tiểu quỷ này đại nạn đã đến, ta đến câu hồn nó." Hắn vừa nói, một bên cầm xích sắt tiến lại gần, hướng về phía hồn phách đã hơi nổi lên của Sách nhi.
"Đợi đã." Ta đứng chắn trước hắn, "Chuyện này có nhầm lẫn gì không, lần trước ta và phán quan lật sổ sinh tử, nó thọ đến tám mươi tuổi, tại sao bây giờ lại.."
Câu hồn quỷ khoát tay, dáng vẻ mất kiên nhẫn: "Sổ sinh đâu phải lúc nào cũng đúng, tùy thời là sửa, tùy thời là đổi được. Tiểu quỷ này cả nhà đã sớm chết hết, ngươi lưu nó lại nhân gian cũng tội, không bằng để nó sớm đoàn tụ với người thân."
Dừng lại vài giây, hồn Sách nhi đã bị câu ra hơn nửa, câu hồn quỷ cũng đã rục rịch. Ta vội kéo tay hắn: "Sai gia, hồn này không thể câu."
Câu hồn quỷ nhìn thoáng qua tay ta, lại đảo mắt nhìn mặt ta: "Đông Phương đại nhân, ngài đang gây khó dễ cho ta sao? Ta cũng chỉ là kẻ hầu lệnh, sau giờ này mà không câu được, sai thời khắc, ta xuống phía dưới sẽ chết rất thảm."
Hắn định vùng thoát khỏi tay ta, nhưng ta dùng sức bóp làm hắn không thể nhúc nhích. Câu hồn quỷ vốn là kẻ kỳ tài trong đám quỷ, lực đạo mạnh vô cùng, thoắt cái đã giãy khỏi ta, rồi sải chân bước một bước, tròng dây xích vào cổ Sách nhi. Sách nhi khó mà phân biệt nổi còn trong xác hay đã hóa hồn quỷ, còn bị hắn tròng vào cổ như vậy, hai người đều cau mày hắng giọng.
Uyển nhi nắm ngón tay trắng bệch của nó, không ngừng lay: "Đông Phương ca ca, Đông Phương ca ca, huynh sao vậy?"
Ta sợ đến hết hồn, lập tức hóa thành quỷ dạ xoa xông vào giữa bọn hắn, một chưởng nặng nề đẩy bật câu hồn quỷ.
"Sai gia, thứ cho ta mạo phạm."
Hồn Sách nhi trở lại thân thể. Câu hồn quỷ lảo đảo về sau vài bước, không vững ngã xuống đất.
"Đông Phương Mị, ngươi vốn là Đề đốc quỷ môn quan, vì tình riêng mà trái luật, ngươi, ngươi, quay về sẽ có kết cục tốt chờ sẵn! Ngươi chờ xem, ta sẽ báo lại với bên dưới!"
Câu hồn quỷ đứng dậy, hóa thành khói xanh quay về.
Hồn Sách nhi đã trở lại thân thể, nhưng người vẫn mê man bất tỉnh. Ta đi qua đi lại bên đầu giường, căn bản không biết nên quay về tìm người giúp, hay nên ở lại nhìn đệ đệ, để ngăn Câu hồn quỷ khác lên bắt nó.
Mây đen phủ khắp hơn nửa bầu trời đế đô, đen kìn kịt. Cuối cùng cũng có đại phu đến xem bệnh, bắt mạch cho Sách nhi rồi lắc lắc đầu quay đi. Lát sau, Thừa tướng cũng hồi phủ, tự mình hỏi đại phu bệnh tình của nó, đại phu khuyên ông nên chuẩn bị thẳng ma chay. Uyển nhi nghe được tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cũng biết đại khái bọn họ đang nói chuyện điềm xấu, không ngừng ôm chân phụ thân khóc lớn, xin ông chữa khỏi cho Đông Phương ca ca.
Có lẽ đại phu nói không sai, nhưng ta biết, nếu không có quỷ sai câu hồn, người không thể cứ thế chết. Ta kiên định thủ tại một chỗ, gặp người giết người gặp phật giết phật. Vốn đã chuẩn bị sống mái với đám quỷ câu hồn, không ngờ đến quy trình tuần tự cũng không xong, kẻ trở lại đúng là đầu lĩnh của quỷ sai.
Lại một màn khói xanh giăng lên, Hắc Bạch Vô thường hiện ra giữa gian phòng, gian phòng vốn rất rộng bỗng giống như chật chội vô cùng. Ta và bọn hắn đối mặt nhìn nhau chốc lát, Tạ Tất An đả đầu lên tiếng: "Nghe nói kẻ phạm quy trên đây là nương tử, ban đầu ta còn không tin. Nương tử, nàng chơi đùa đủ chưa?"
Thấy Tất An ta có phần bớt căng thẳng, nhưng vẫn không rời bên giường nửa bước: "Đó là đệ đệ ta, trước đó vài ngày tra sổ sinh tử, nó vốn không phải chết sớm."
Phạm Vô Cứu đáp: "Chúng ta vừa tra lại, sổ sinh tử đã bị sửa, ba ngày trước."
Ta giật mình hỏi: "Ai sửa? Vì sao lại sửa?"
"Ai sửa không quan trọng, quan trọng là nếu đã sửa, tức là phía trên đã có an bài. Phiền tẩu tử nhường đường, hồn này nhất định phải câu, nếu không chúng ta đều không gánh được."
Phạm Vô Cứu cầm xích sắt muốn tiến lại gần, ta giang hai tay, cả người chắn trước giường, trên người phát lạnh: "Người không được đến đây, ta sẽ không để ngươi động vào nó." Vừa nhìn sang Tạ Tất An, "Tất An, chàng giúp ta đi."
Tạ Tất An đáp: "Nương tử, ta và Phạm huynh từ trước đến nay hành sự công tư phân minh, việc này không thể thương lượng, nàng phải chấp nhận thôi."
Ta cắn răng nhìn về phía bọn hắn.
Tạ Tất An thấy ta bất động, lại nói: "Tiểu đệ sống làm một cô nhi, ở chốn nhà cao cửa rộng khó tránh bị người ta khi dễ, để hắn xuống âm gian đoàn tụ cùng nàng có gì không tốt."
Ta vẫn nhìn hắn chằm chằm không động đậy.
Chuyện này sao ta có thể chưa nghĩ qua. Nhưng sách nhi từ nhỏ đã ngưỡng mộ Dương Vân, nó từng nói, sau này muốn làm đại tướng quân. Lúc chọn đồ vật đoán tương lai, thằng bé còn cầm một thanh đại mã đao, từ lúc biết đi đã hoạt bát như con hổ con, ở thư đường đọc sách cũng luôn xuất sắc... Nam nhi chí tại bốn phương, một đứa trẻ năng văn năng võ như vậy, sao lại nỡ để nó cứ vậy mà.. Tạ Tất An đại khái niệm tình vợ chồng, đứng yên tại chỗ bất động. Phạm Vô Cứu lại tiến lên một bước.
Ta vội hét lên: "Vô Thường gia, lưu chút nhân tình, sau này còn phải nhìn mặt. Hôm nay ngươi buông tha đệ đệ ta, sau này Đông Phương Mị ta nhất định nước sôi lửa bỏng cũng báo đáp ân cứu mạng."
"Hành sự công bình, thứ cho ta vô năng."
Phạm Vô Cứu không hề dễ đối phó như tiểu quỷ Câu hồn, dây xích đen ngòm quăng lên tròng vào cổ Sách nhi, sinh hồn của Sách nhi bị hắn kéo thẳng ra hơn nửa. Đệ đệ trên giường lập tức thổ một búng máu, mặt nhỏ trắng bệch, giường mây đan nhuốm đỏ.
Ta lập tức nhào đến, cắn lên tay Phạm Vô Cứu.
Phạm Vô Cứu kêu lên đau đớn, thiếu chút nữa buông lỏng tay cầm dây xích. Ta thừa cơ càng ra sức cắn, màu đỏ tươi của máu như màn sương đêm, nhàn nhạt thấm đẫm tay áo đen của hắn. Ta trừng mắt, ngoan độc nhìn hắn, gắng gượng khiến cả người run run, đau nhức đến mức răng suýt buông lỏng.
Cả khuôn mặt Phạm Vô Cứu đau đến nhăn nhíu, nhưng hắn vẫn không buông sợi xiềng xích.
Tạ Tất An phía sau hắn nhưng chỉ nhìn chúng ta kinh ngạc, tựa như tiến thoái lưỡng nan.
Hồn Sách nhi say ngủ đã thoát ra hơn nửa.
Một khi sinh hồn mở mắt, tức là người sẽ chết. Đến lúc đấy, dù Hắc Bạch Vô thường có đem hồn đẩy vào xác, cũng không thay đổi được nữa.
Ta rốt cục không còn lựa chọn nào khác, hiện thân trong làn sương mù giữa hòn giả thạch, thuận tay lôi theo Hắc Vô thường. Uyển nhi, vú em và mấy đứa nha hoàn sợ hãi nhìn chúng ta, không dám nhúc nhích.
"Tẩu tử, ngươi __" Phạm Vô Cứu tay có hơi buông lỏng, nhưng vẫn không thả.
Ta thừa cơ đẩy tay hắn, đâm đầu thúc mạnh vào ngực hắn.
Hắc Vô thường kể từ nhậm chức đến nay, đại khái chưa từng nghĩ tới chính mình nghìn cân chưa khuỵu gối tung hoành ngang dọc khắp cõi âm, một ngày kia ở dương gian lại ngã chỏng chơ vì một cú thúc đầu của Mẫu dạ xoa.
Mắt thấy quỷ tốt bủa tới đỡ Phạm Vô Cứu, ta lau vệt máu trên răng nanh, phát nộ như loài dã thú trừng mắt Tạ Tất An: "Vào đây, chàng cũng vào đây xem."
Tạ Tất An lúc này mới từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, nhìn ta thở dài: "Nương tử, chuyện này không nhỏ. Nàng đừng vội tiếp tục, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Hắn và đám quỷ tốt đưa Phạm Vô Cứu trọng thương về âm gian.
Đang định ẩn thân rời đi, lại nghe phía sau tiếng nam hài trong trẻo: "Tỷ.."
Cả người ta chợt cứng ngắc.
"Tỷ tỷ.. Là tỷ sao?" Nó lại tiếp tục gọi.
Ta xoay người, không dám tin nhìn nó.
Sách nhi nằm ở đầu giường, trên ngực còn có vết máu chưa khô, nhưng hiển nhiên tinh thần so với ban nãy đã khá hơn nhiều. Mặt mũi nó giống ta và mẫu thân, mặt trái xoan, mắt to, ốm bệnh nên nhìn càng thuôn gầy, không còn là cục thịt viên năm nào. Sách nhi trải qua mấy năm, cũng nên trưởng thành... Ta chầm chậm bước lại gần nó, nha hoàn bà vú xung quanh đều khiếp sợ lui về phía sau, chỉ duy có Uyển nhi vẫn ngồi bên cạnh, mở to hai mắt nhìn ta.
Đến khi ta bước đến trước mặt nó, đã biến trở về nhân hình nguyên dạng.
"Sách nhi, tỷ tỷ,,," Ta ngừng lại, vốn muốn nói gì đó, một giọt nước mắt lại rơi xuống gò má nó, "Tỷ tỷ rất nhớ đệ."
Nó cũng bật khóc, tay bất giác nắm chặt tóc dài của ta, nhưng vẫn chỉ khóc mãi, không nói ra một chữ.
"Tỷ tỷ."
Gọi ta không phải Sách nhi, mà là Uyển nhi bên cạnh: " Tỷ là tỷ tỷ của Đông Phương ca ca sao?"
"Đúng vậy."
"Tỷ là.. tiên nhân, hay quỷ vậy?"
Ta nén lệ cười cười: "Ngươi nói xem?"
"Bây giờ tỷ là tiên nhân, nhưng vừa nãy..." Con bé dừng lại, không dám nói tiếp.
"Chuyện đó không quan trọng." Ta xoa đầu Sách nhi, " Sau này ta không còn cơ hội bồi Đông Phương ca ca nữa. Vậy nên, Uyển nhi ngươi có muốn thay ta chiếu có nó, sau này nó cũng bảo vệ tốt ngươi, vậy có được không?"
Uyển nhi cố sức gật đầu: "Vâng!"
"Đừng mà!" Sách nhi khóc lớn giữ tay ta, "Tỷ, tỷ đừng bỏ đệ! Sách nhi sống một mình rất cô độc, muốn ở cạnh tỷ tỷ.. tỷ, đệ xin tỷ, đừng.."
Ta cố nén nước mắt chực trào, chậm rãi cầm tay nó gạt ra, nhỏ giọng: " Đệ phải khỏe mạnh mà sống, trở thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, hiểu không?"
*** *** ***
Mấy ngày nay địa phủ coi như thái bình, Nghiệt chướng đài không một bóng u hồn.
Ánh trăng tỏa khắp nam lâu, rêu phủ trên đá, ao nước lấp lánh hàn quang. Ta làm một u hồn trôi tới trôi lui trên âm tế trì, phiêu đãng đã hai mươi chín ngày, người nhà mới được thấy mặt.
Xa xa đi tới một bóng người máu trắng.
Mặt nước sóng gợn ánh trên khuôn mặt trắng nhợt của Tạ Tất An, nhìn trang phục ấy hẳn mới đi làm công sự xong. Hắn nhìn ta, nói câu đầu tiên lại là: "Lần trước ở phủ Thừa tướng, nàng đúng là dọa sợ ta và Phạm huynh. Ta trước nay chưa từng gặp nữ nhân nào hung dữ đến thế, đúng là danh phù kỳ thực Mẫu dạ xoa."
Ta đoán bộ dạng lúc này tóc tai bù xù cũng chẳng kém là bao, nên chỉ nhìn hắn cười cười, không mở miệng. Tạ Tất An ngẩng đầu nhìn ta, nói: "Diêm Vương gia để người đi xóa sạch trí nhớ của bọn họ, những kẻ thấy nàng và Phạm huynh ngày đó đều không nhớ nổi chuyện đã phát sinh."
"Ừ."
"May cho nàng có một lão cha bản lĩnh, không cần phải xuống địa ngục Vô gian một chuyến, nhưng nàng vẫn phải ở chỗ này đủ hai mươi ngày, sau đó mới được quay lại U đô."
" Ừ."
"Về phần đệ đệ nàng, nàng không cần phải lo lắng nữa. Hoa công tử đã đến nói thẳng với Phong Đô đại đế về chuyện này, bảo toàn mạng cho nó. Hơn nữa, Hoa công tử còn nhờ một tiên nhân bạn cũ báo mộng cho Hoàng đế, để hắn chiếu cố tốt Đông Phương Sách, hiện tại đệ đệ nàng đã được đón vào cung."
Ta cố sức gật đầu: "Ừ."
"Nhưng là, trong vòng mười năm nàng không thể lên dương gian nhìn đệ đệ."
"... Mười năm?"
"Trong vòng mười năm nàng không thể đầu thai, cũng không thể lại nhậm chức ở quan phủ, đây là hình phạt nhẹ nhất."
"... Ừ."
Tạ Tất An nhìn ta chăm chú một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn đi nơi khác: "Một lát nữa Tiểu vương gia và Nhan Cơ sẽ đến thăm nàng, hai mươi ngày nữa ta trở lại đón nàng về."
Để lại những lời ấy hắn liền rời đi.
Thực ra ta còn muốn hỏi những chuyện khác, nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không gọi hắn lại.
Bốn mươi chín ngày đã hết, cuối cùng ta cũng được trở về Đình Vân các.
Thiếu Khanh là người đến thăm ta nhiều nhất, nhưng đến khi ta trở lại, hắn vẫn là người kích động nhất. Ta còn chưa kịp nói chuyện với lão cha, hắn đã nhào tới thưởng cho ta một cái ôm nồng nhiệt, gồm cả nước mắt cảm động chùi lên má ta: "Phu nhân, cuối cùng nàng cũng trở về!"
"May mà con cũng sớm trở về, vi phụ còn kịp đầu thai để đi tìm mẹ con." Lão cha trực tiếp đẩy Thiếu Khanh, vỗ vỗ vai ta. "Sinh tử có mệnh, con tội gì cưỡng cầu. Con ý, quá chiều Sách nhi. Thiếu chút nữa thì tự hại chết mình luôn."
"Cha ngài đúng là cha ruột không đấy?" Ta vẻ mặt khinh bỉ.
Lão cha có chút bị ta nói cứng họng. Nhan Cơ lại ở một bên nghịch nghịch đuôi tóc bạc: "Nương tử đúng là lương tâm nuốt trọn than đen, nhạc phụ nói như vậy, không phải là đang thiên vị ngươi sao."
Lão cha phụng phịu: "Ta không vui vì xú nha đầu này thiếu người ta quá nhiều nhân tình, đừng có lẻo mép!"
Nhan Cơ không sờn lắc lắc cổ: "Nàng còn có thể thiếu nhân tình của ai chắc?"
"Tất nhiên là Hoa công tử rồi, lần này nhờ Hoa công tử hỗ trợ rất nhiều, không nhờ thế thì bây giờ con đã bị vắt thành tóp mỡ rồi!" Lão cha gồng sức quát vào mặt ta, vừa chỉ vào Hoa Tử Tiêu ở góc tường, "Còn không mau đi cảm tạ!"
Từ lúc đặt chân vào phòng ta chưa từng liếc sang Hoa Tử Tiêu. Hắn từ đầu vẫn ngồi trên mặt đá lạnh một bóng lưng trầm mặc đọc thơ. Rồi lại đem thơ trích ra chép lên tập thiếp, chuyên chú như vậy, như thể trong phòng dường như chỉ có mình hắn. Mãi đến khi lão cha nhắc đến, hắn mới lên tiếng ngẩng đầu, nhìn chúng ta nhã nhặn cười: "Phu thê vốn là đồng tâm, chút chuyện nhỏ này cũng nói, quá khách khí rồi."
"Vậy tốt, có chuyện riêng tư gì để mấy người trẻ các ngươi tự bảo nhau, vi phụ sẽ không nhúng tay vào." Cha vỗ vỗ lưng ta, hai cái vỗ xuống làm ta nghĩ thế nào cũng thấy uể oải.
Hoa Tử Tiêu đúng thật là một kẻ lạ thường, sau khi mọi người cùng hắn nói chuyện, hắn cũng không đi bán thiếp hoa nữa, có chăng chúng ta có nói xấu hắn với người ngoài, hắn cũng chỉ mỉm cười nhìn chúng ta. Mãi đến khi lão cha đem ba phu quân khác cằn nhằn đủ kiểu một hồi, rồi lại lôi đi chơi mạt chược, hắn mới sửa soạn xong những thứ trên tay: "Nương tử, bao giờ nàng rảnh qua phòng ta một lát, có thứ ta muốn đưa nàng."
Ta vội xuống trù phòng pha một chung trà, dùng nước mưa đọng trên Vọng Hương đài từ năm ngoái. Rồi lại về phòng nghiền phấn son, thoa lên mặt, lấy trâm cài lên tóc, rồi mới xuống lầu gõ cửa phòng Hoa Tử Tiêu.
"Mời vào."
Nghe tiếng đẩy cửa, Hoa Tử Tiêu buông cây bút xuống tràng án.
"Không có gì, chàng bận rộn, không cần quản ta." Ta đem chung trà đặt bên cạnh hắn.
Hương trà phảng phất, Hoa Tử Tiêu lại nâng bút, hít nhẹ một hơi: "Trà Lục An này rất có ý vị."
Quả nhiên giống hệt lời Tất An nói, quỷ ngàn năm thật khó đối phó, vị nhạt như vậy cũng đoán được ra. Hắn nâng vạt tay áo, đề thơ hoàn chỉnh trên thiếp hoa, rồi đặt sang một bên.
"Thiếp hoa này là một mình chàng làm sao?"
"Ừ." Hoa Tử Tiêu khiêm tốn dịch người, "Nương tử có nhã hứng đề bút không?"
Ta nhìn thiếp hoa trên tràng án, có sắc xanh lá mạ, yên chi, nghiễm hoa, đào hồng, hoa văn có hàn mai, bách diệp hồng, kim linh, lật ngọc, tất cả đều mới lạ.
Sương giăng khắp viện, hoa lê rơi trên tràng án, gió thổi mành hoa. Trong đầu như thoáng vụt qua ý thơ, nhưng nhìn Hoa Tử Tiêu, ta cầm bút, viết xuống lại là câu thơ của Lý Thương Ẩn: "Thu âm bất tán sương phi vãn, lưu đắc khô hà thính vũ thanh."
Dịch thơ: Bóng thu râm mát không tan, sương bay hết,
Chỉ còn lại sen tàn khô nghe tiếng mưa.
Hoa Tử Tiêu đứng sát bên người ta cúi đầu đọc câu thơ, rồi nói: "Nương tử chữ tốt."
"So với Hoa công tử, sợ chẳng khác lấy ngói so với ngọc."
Nghe ta gọi hắn như thế, Hoa Tử Tiêu cũng chẳng phản ứng gì lớn. Ta vì hắn đạm mạc mà sầu não, nhưng đảo mắt lại giận chính mình kém cỏi, rõ ràng muốn giữ khoảng cách, nhưng lại mong chờ hắn phản ứng, thực sự ngay cả bản thân mình cũng thật chán ghét.
Ta hắng giọng: "Ta châm cho Hoa công tử chén trà trước."
Lúc ta xoay người châm trà, hắn từ bên song cửa đi tới bưng một đĩa ngọc hình lá sen, bên trong là cành đào.
"Nương tử, đây là thứ ta muốn đưa nàng. Hôm qua ta xem hoa đào trong viện đều đã nở, biết hôm nay nàng sẽ về nên chiết một ít cho nàng." Hắn nâng cành hoa, ngắt xuống một nụ, "Ta cài cho nàng được không?"
"...Ừ." Đầu ta cúi rất thấp, mắt nảy lên thật khó nhịn.
Hắn gỡ cây trâm của ta xuống đặt lên nghiên mực, thay ta nhẹ nhàng cài lên đóa hoa đào, giúp ta búi tóc, rồi cười: "Thật đẹp."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt trong làn xương xuân như ảo mộng. Ta không nhịn được, cầm một phong thiếp hoa, viết xuống mấy dòng thơ vừa thoáng trong đầu. Quá trình ấy tóc ta tuột xuống, Hoa Tử Tiêu xích lại gần, vén tóc ra ra sau, rồi theo mỗi nét chữ ta viết thì thầm: "Tình nếu tựa sương khói cỏ hoa, hà lại sợ gió mùa xuân qua.. Câu thơ này của nương tử không tệ, ta cũng hiến một câu."
Câu gốc là: Tình nhược tự mặc yên thanh hoa, hựu hà úy khoảnh khắc xuân hoa. Câu này đại khái là: tình là thứ tất phải đến nên xin đừng trốn tránh, Mị Mị đang muốn bày tỏ tình cảm.
Rồi nâng bút, đề xuống trên thiếp hoa: Ai nói tuyết lạnh vô tình, một năm một lòng si cuồng dại.
Thùy đạo hàn tuyết thái vô tình, nhất niên nhất quy tối si tâm.
Đúng là ông nói gà bà nói vịt!
Đúng là tên hỗn chướng không hiểu phong tình, hắn căn bản chả hiểu tí ý tứ của ta!
có Mị Mị ngu thì có:>
Ta nghĩ sao cũng không ra, Hoa Tử Tiêu đặt bút xuống lại nói một câu sát phong cảnh: "Nương tử, lần này ta đã cố hết sức, nhưng Phong Đô đại đế nói nếu nàng không hiện thân còn được, nhưng đã hiện thân, mười năm âm ngục làm sao cũng không thể miễn."
"Vậy à." Hoàn toàn vô lực đáp.
"Mười năm âm gian. Nàng có nghĩ muốn làm gì không?"
"Chưa nghĩ ra. Chức Đề đốc của ta cũng đánh mất, sau này chắc phải nghĩ cách gì, lăn lộn kiếm tiền mười năm này."
"Mười năm dài như vậy, chẳng nhẽ cứ nói lăn lộn là lộn luôn." Hoa Tử Tiêu cười nhẹ, " Chuyện trong nhà có muốn xử lý thỏa đáng không."
"Thiếu Khanh hẳn sẽ sớm đầu thai, Nhan Cơ qua mấy ngày nữa chắc cũng sẽ quay về ổ hồ ly của hắn. Có lẽ trong mười năm này sẽ ở cạnh Tất An dài dài, dù sao hắn cũng có công việc ở quan phủ." Ta nhìn chăm chú thiếp hoa, ngừng một lát lại mở miệng, "Về phần Hoa công tử, vẫn là xin chàng tự quyết."
Hoa Tử Tiêu mở miệng, cũng giống như ta nhìn về phía thiếp hoa, ở bên tai ta cúi đầu: "Ta hãy là thích thơ của nương tử. Tình nếu tựa sương khói cỏ hoa, hà sợ gió mùa xuân qua. Thật không sai."
Lúc này hắn đem thơ đọc ra trần trụi như vậy, giống như bụng dạ đều bị mổ xẻ ra trước mắt. Chóp mũi ta có chút cay cay, chuyển mắt cố không để nước mắt rơi xuống: "Tiếc rằng xuân hoa hữu tình tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa."
Hoa rơi hữu ý mặc theo dòng nước, nước chảy vô tình cuốn hoa trôi. Chỉ tình cảnh người hữu tình, người vô ý
"Xuân hoa tùy lưu thủy.. "Hoa Tử Tiêu đứng rất gần ta nhàn nhạt nhắc lại, "Nhất tùy* là mười năm sao."
"Nhất tùy" hiểu là một lần theo, một lòng theo, bạn Tiêu Tiêu chỉ thích cẳt nghĩa câu thôi
.
Ta cúi gằm đầu, không muốn nghe hắn nói tiếp, không muốn lại thêm một lần bị hắn lạnh lùng đẩy ra. Nhưng lần thứ hai ngẩng đầu, vừa vặn đón mặt hắn cúi đầu, ta thấy hoảng sợ, chưa kịp thối lui, môi đã bị hắn ngậm.
"Chàng.. chàng đây là...: Ta hơi thở hỗn loạn, thực sự kinh động.
"Ta không quản." Hắn dán trên cần cổ ta mơ hồ nói rất khẽ, "Mị Mị, cái gì ta cũng không xen vào.."
Cái hôn như cơn mưa rào ngày hạ xối xả, dày đặc thuận thế đi xuống.. Sau đó, nghiên mực bút giấy trên bàn đều bị quăng xuống, mực bắn trên rèm xanh, rơi xuống vạt váy trên đất. Hắn trút xiêm y ta, rồi ôm ta lên bàn. Cho tới gì ta chưa từng thấy bộ dáng hắn không thể kiềm chế như vậy, mồ hôi thấm hai bên ngực, trên nền thiếp hoa, từng mảng tiên diễm nở khai.
Trên ấy có một phong thiếp đã dán kín, là Hoa Tử Tiêu dán lại tám chữ hắn viết: Một tấm si tâm, mười năm say mộng.