Trụ Tử và Ngân Kiều dưỡng thương, ta chỉ có thể tự mình ra ngoài đưa rượu.
Thường xuyên đi lại, ta nghe được không ít tin tức.
Vợ mới của Trịnh Vĩnh Ý bị hành hạ đến c h ế t đi sống lại, may mắn thoát c h ế t được thì treo cổ tự tử.
Tiêu Nhung lại được thăng quan, Tát Nguyên Nương mang thai.
Thanh Quyên vẫn còn sợ hãi, nói may mắn ngày hôm đó ta bị gãy chân, tránh được Trịnh Vĩnh Ý, nếu thật sự thuận theo Hoa Dương công chúa, người rơi vào hố lửa chính là ta.
Hôm nay, ta đang chuyển rượu lên xe, có một chiếc xe ngựa đi ngang qua cửa hàng, rèm xe bị gió thổi tung lên, ta vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của người trong xe.
Ta nhanh chóng cúi đầu xuống.
Xe ngựa lại dừng lại không xa, Tiêu Nhung và Tát Nguyên Nương xuống xe.
"Khu vực này không tệ." Tát Nguyên Nương sóng vai đứng với Tiêu Nhung, vô cùng xứng đôi, nhưng Tiêu Nhung gầy đi không ít, người cũng không còn tràn đầy sức sống như trước đây.
Tiêu Nhung không nói gì.
Tát Nguyên Nương lại mỉm cười nói với hắn: "Bây giờ chàng có thể yên tâm rồi, nàng ấy sống rất tốt."
Tiêu Nhung chỉ liếc nhìn ta một cái, nói bên ngoài lạnh, bảo Tát Nguyên Nương quay vào xe.
"Được." Tát Nguyên Nương bảo bà tử đưa cho ta năm trăm lượng ngân phiếu, "Tỷ tỷ cầm lấy, sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm chúng ta."
Bà tử đưa ngân phiếu nhưng không cầm chắc, làm rơi xuống đất.
"Có lòng rồi." Ta nhặt ngân phiếu lên, "Nhưng mà, hiện tại chúng ta vẫn có thể kiếm sống, không cần phải làm phiền hai vị."
Tát Nguyên Nương dường như rất hài lòng, cười đoan trang thùy mị, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c rời đi.
Đợi bọn họ đi xa, Thanh Quyên mắng chửi một trận.
"Quyên góp số tiền đó cho Từ An Đường đi." Ta nói.
Một ngày sau khi gặp vợ chồng Tiêu Nhung, trong tiệm có một vị khách không mời mà đến.
Trịnh Vĩnh Ý ngồi trước quầy, cười híp mắt bảo ta rót rượu cho hắn ta: "Hôm đó nếu nàng không bị thương ở chân, chúng ta đã thành phu thê rồi."
Ta vô cùng chán ghét hắn ta, nhưng lại không thể không nhịn, dù sao cũng là mở cửa buôn bán, những người có quyền có thế như bọn họ, tùy tiện dùng chút thủ đoạn là có thể gây khó dễ cho ta.
Ở kinh thành, không có chỗ dựa thì rất khó khăn.
"Dân nữ dung mạo tầm thường, tài hèn sức mọn, không với tới được."
Tuy nhiên, từ hôm đó trở đi, Trịnh Vĩnh Ý mỗi ngày đều đến tửu trang quấn lấy ta, hành vi cũng vô cùng lỗ mãng khinh bạc.
"Nhất định là Tát Nguyên Nương làm.
Nàng ta biết chuyện Hoa Dương công chúa muốn giới thiệu Trịnh Vĩnh Ý cho tỷ, bây giờ cố ý để hắn ta đến quấn lấy tỷ."
"Hôm qua ta còn nhìn thấy bà tử nhà nàng ta đứng đối diện xem náo nhiệt."
Lần này Trịnh Vĩnh Ý đến, ta đang tính sổ sách, hắn ta đột nhiên nắm lấy tay ta, kéo qua hôn một cái.
"Nàng gả cho ta đi, ta nhất định sẽ đối xử với nàng tốt hơn Tiêu đại nhân."
Ta nhịn rất vất vả, mới không đập bàn tính vào mặt hắn ta.
Mà là mỉm cười rót rượu cho hắn ta, vô tình hỏi: "Tam thiếu gia, đồng có thể làm gì?"
Hắn ta vốn đang cười híp mắt, nhưng nghe ta hỏi như vậy, lập tức thu lại nụ cười: "Đồng gì? Ngươi nhìn thấy ở đâu?"
"Hôm đó ta đi đưa rượu, ở hồ Thừa Ảnh nhìn thấy trên một chiếc thuyền có rất nhiều đồng." Ta vừa lau bàn vừa lẩm bẩm, "Thuyền suýt chút nữa thì bị đè chìm."
Trịnh Vĩnh Ý đảo mắt, hôm nay chỉ ở lại một khắc đồng hồ liền vội vàng rời đi.
Hai ngày sau, Trịnh Vĩnh Ý bị Vũ Lâm Vệ bắt.
Ta không rõ hắn ta bị bắt, có phải là có liên quan đến thuyền đồng kia hay không, nhưng ta biết, thuyền đồng kia có liên quan đến Tiêu Nhung.
Có liên quan đến Tiêu Nhung thì có liên quan đến Tát Thủ phụ, có liên quan đến Tát Thủ phụ, vậy thì là đồ của Nhị hoàng tử.
Chỉ là không biết, tại sao Vũ Lâm Vệ lại nhúng tay vào.
Chẳng lẽ Nhị hoàng tử đang lén lút đúc tiền?
Nhưng hắn ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì, chiêu binh mãi mã sao?
Trong lòng ta bỗng dưng có chút bất an.
Hai ngày sau, ta đang ở hậu viện thử rượu mới, một đoàn người hùng hổ đi vào.
Chuyện mấy ngày trước ta lo lắng rốt cuộc cũng đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...