"Sát ma thành vào đã khó! Muốn ra khỏi nơi đây còn khó hơn, ma trận là do tên Sát Huyết Dạ ấy lập, các chàng nghĩ dịch dung thành hắn thì có thể đơn giản rời khỏi đây?"
Lời ta nói đã làm các chàng ấy trầm mặc, thật ra việc họ có thể vào đây dễ dàng là do được giúp đỡ bởi một người được xem là quen biết Thẩm Sư chàng nhưng hình như hắn cũng có yêu cầu khi đã ra tay giúp đỡ.
"Thật ra giao dịch của bọn ta là lấy đầu tên ma chủ đó để đưa nàng ra"
Lời Thác Nghiêm làm ta cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, tên kia đúng là có mưu mô, chứ ai đâu mà giúp người không công như vậy!.
"Nương tử yên tâm, bọn ta sẽ có cách để thoát khỏi đây thôi!"
Tay Thác Nghiêm khẽ chạm vào mặt ta, sự dịu dàng trên gương mặt của chàng cũng làm ta rất an lòng rồi.
"Hắn sẽ dịch dung thay nàng, đêm nay sẽ bồi tên khốn kia"
Tròn mắt ta có chút cả kinh vì không hiểu ý Tấn Triệu.
"Là sao?"
Chàng lại nhếch môi hết nhìn Thác Nghiêm lại vòng tay ôm lấy cánh eo ta khẽ giọng.
"Nàng yên tâm hắn không thất thân đâu mà lo"
Thác Nghiêm mặt có chút không tự nhiên mà đưa tay che miệng khụ nhẹ.
" Được rồi! Ai cần ngươi nói mấy lời không lọt tai như vậy hả?"
Ta biết các chàng có mưu kế nhưng cái gì mà dịch dung thành ta kia chứ? Có thể Thác Nghiêm rất lợi hại về chuyện đó nhưng rõ thân thể ta mảnh mai hơn chàng nhiều, mặc khác ta từng ngủ bên cạnh tên Sát Huyết Dạ ấy! Sự khác biệt lớn vậy, hắn nhất định sẽ nhận ra.
"Thác Nghiêm! Ta nghĩ hắn sẽ nhận ra thôi! Chàng xem, rõ thân thể của ta và chàng có sự khác biệt rất lớn"
"Yên tâm đi nương tử! Hắn sẽ không nhận ra được đâu"
Chàng ấy còn quả quyết như vậy? Sự nghi ngờ của ta lại càng lớn, nhưng vì Thác Nghiêm đã nói vậy nhất định sẽ có cách nên cũng thôi, Khi chợt đảo mắt đến Thúc Lang chàng ấy, vì sự im lặng tự nãy giờ thì sự khó sử của chàng đã hiện lên.
"Thúc Lang! Chàng sao vậy?"
"Nương tử! Ta..."
"Hắn đang cắn rức lương tâm!"
Tấn Triệu đã chen vào, Thúc Lang đúng là cắn rức lương tâm như Tấn Triệu nói thật vì giờ mặt chàng đã ảo não vô cùng.
"Nương tử! Nàng biết ta là đại phu, trách nhiệm của ta là cứu người, nhưng lần này bắt buộc ta phải giết người rồi!"
"Thuốc hắn kê ta sẽ bỏ độc vào đấy! Một loại độc không màu, không mùi, không vị, lần này dù có thần tiên hạ phàm cũng khó cứu được tên Sát Huyết Dạ đó!"
Sự tự tin đã lan tỏa, cả Thác Nghiêm và Tấn Triệu điều có cùng một sự suy nghĩ, còn Thúc Lang hiền lương của ta thì lại không, ta cũng giống chàng, tuy tên Sát Huyết Dạ kia bắt ta về đây nhưng hắn cũng chưa làm gì có hại cho ta cả, nếu lấy mạng hắn thì cũng có hơi tàn nhẫn.
Canh một giữa giờ tuất.
Với thân ảnh thướt tha uyển chuyển, Tác Thác Nghiêm giờ đã dịch dung thành thê tử của mình mà bước vào phòng của Sát Huyết Dạ, trên tay còn cầm lấy bát thuốc mới vừa sắc xong.
"Lại đây!"
Trước mặt Tác Thác Nghiêm hắn là một nam nhân đang hở phần trên, với một cơ thể rắn chắc đầy nam tính còn lười biếng mà dựa vào bồn tắm, hơi nước bốc lên làm tóc hắn cũng ướt cả, nhìn có thể nói là mị hoặc vô cùng, mặc dù trên mặt vẫn còn che một chiếc mặt nạ, bằng chứng đây là ở hai tỳ nữ đang bỏ hương liệu vào nước cho hắn cũng đã đỏ mặt tía tai, đó chỉ là đối với nữ nhân chứ đối với Tác Thác Nghiêm hắn đúng là phản tác dụng vô cùng, nữ nhân trên thiên hạ hắn nhìn càng không muốn nhìn, vậy thì cái giống đực trước mắt giống như hắn đây, là có tác dụng gì kia chứ!.
"Ta nói lại đây!"
Hắn ra lệnh, kèm theo một cái phớt tay như bảo tỳ nữ lui ra, lực trên tay Tác Thác Nghiêm đã tăng lên, Tác Thác Nghiêm hắn thật chỉ muốn phanh thây cái tên này ra làm trăm mảnh.
Mắt đã thấy thứ trên tay Tác Thác Nghiêm đưa đến, hắn chẳng do dự đã đưa tay định bắt lấy, thật ra không phải là bát thuốc kia mà là tay Tác Thác Nghiêm hắn nhưng chưa kịp đã bị một thân ảnh ở đâu đã xuất hiện ngăn lại.
"Chủ nhân! Để thuộc hạ thử trước đã"
Nhanh tay tên ẻo lả đã rút cây trâm trên tóc mình xuống, rút từ bên trong ra một cái kim lớn rồi thuận tay bỏ vào bát thuốc, mặt Tác Thác Nghiêm không đổi, không đầy hai cái chớp mắt, kim đã được rút khỏi bát thuốc, chẳng gì thay đổi, hắn cũng thu kim mà cung kính cúi đầu.
"Chủ nhân bát thuốc không có vấn đề"
Cười lạnh trong tâm, bọn Sát Huyết Dạ bọn hắn tưởng Tác Thác Nghiêm là ai kia chứ, tuy thân phận chỉ là một quân sư nho nhỏ của một nước nhưng mấy ai ngờ hắn đây chỉ là một vỏ bọc ngụy trang mà thôi.
"Được rồi! Đây không có chuyện của ngươi nữa, lui đi, cấm bất cứ ai bén mảng vào"(Sát Huyết Dạ đã lạnh giọng).
"Dạ chủ nhân!"
Khi tên ẻo lả rời đi, giờ căn phòng tắm ấy chỉ còn lại hai người, hai tên này vẫn nhìn nhau không chớp mắt, ánh mắt lạnh lẽo của Sát Huyết Dạ luôn chỉ có một, làm người khác không đoán được là hắn đang nghĩ gì, nhưng nói người khác thôi chứ Tác Thác Nghiêm hắn nhìn người như thần, hắn thừa hiểu cái tên Sát Huyết Dạ này đang nghĩ gì, còn ngược lại Sát Huyết Dạ hắn lại không đoán ra được con người trước mặt kia là đang ẩn chứa cái gì trong cái đầu kia? Hắn cũng có cảm thấy có cái gì đó là lạ mà ngay bản thân hắn cũng không biết là lạ từ đâu.
"Ngươi bị gì vậy? Câm luôn rồi à?"
Câu hỏi của hắn làm Tác Thác Nghiêm khó chịu vô cùng, hắn vừa dứt câu đã cầm ngay bát thuốc kia mà không ngần ngại gì đã uống ngay, mắt nheo lại, sát ý của Tác Thác Nghiêm đã nổi lên vì hàng động đó, khi tay đặt bát rỗng xuống, Sát Huyết Dạ vẫn chưa phát giác sự thay đổi của Tác Thác Nghiêm, hắn vẫn bình thản mà nhã từ.
"Ta kêu ngươi đến đây không phải để ngươi đứng chơ ra đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...