Nở Rộ

Tóc Kỷ Nam cũng đã dài qua tai, ra dáng một thiếu nữ dễ thương. Khi tới chỗ Cố Yên và Tần Tang, Kỷ Nam mặc chiếc áo phông rộng, quần sooc, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn, đi giày thể thao, nhìn như một nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi.
Cố Yên và Tang Tang vừa nhìn thấy Kỷ Nam liền chạy tới véo má cô trêu chọc: “Kỷ Tứ, mệnh cô thật tốt đấy, nữ giả nam mấy năm nay mà nhìn vẫn mượt mà quá đi mất!”
“Thôi, các cô đừng ăn nói lôi thôi nữa, mua xong rồi thì đi đi.” Kỷ Nam vứt cho nhân viên thu ngân chiếc thẻ ngân hàng, hôm nay Kỷ Nam vốn có hẹn với Lý Nham đi ăn thịt ngướng còn Cố Yên và Tang Tang đi mua sắm nhưng lại quên không mang theo tiền, nên mới nghĩ ngay tới việc cầu cứu Kỷ Nam.
“Bộ này của cô!” Tần Tang đưa cho Kỷ Nam chiếc váy màu đen.
“Làm gì thế? Này! Hai cô đúng thật là…” Kỷ Nam cầm lấy, rồi bị Cố Yên đẩy vào phòng thay đồ.
Một lát sau, cả ba bước ra khỏi cửa hàng.
Tần Tang mặc chiếc váy màu trắng, để lộ tấm lưng trần không tỳ vết, dáng người uyển chuyển, mềm mại càng tôn thêm nét đẹp thanh tao. Cố Yên mặc chiếc váy màu xanh nước biển với nhiều lớp xếp ly, mái tóc xoăn xõa xuống vai, nhìn rất quyến rũ. Kỷ Nam mặc chiếc váy đen bó sát kèm theo chiếc thắt lưng để lộ cặp chân dài trắng muốt.
“Tang Tang, nếu chúng ta nói cho Lý Nham biết người mà anh ấy hẹn hò không phải là Kỷ Nam tiểu thư mà là Kỷ Nam thiếu gia thì không biết cằm anh ấy có rơi xuống đất không nhỉ?” Cố Yên ghé sát tai Kỷ Nam thì thầm.
Tần Tang còn chưa kịp trả lời thì Kỷ Nam đã chuẩn bị ra tay trấn áp hai cô nàng đỏng đảnh, cũng may hôm nay “Kỷ thiếu gia” mặc váy nên không giở quyền cước ra được, nếu không hai “tiểu hồ ly” kia chắc chắn không thể lành lặn về tới nhà được.
“Tần Tang, chiếc váy tôi đang mặc có lớp lót không đấy?” Kỷ Nam thấp giọng hỏi.
Tần Tang nhìn bốn phía rồi mới trả lời với vẻ thần bí: “Làm gì có!” Cố Yên cũng nhỏ giọng thì thào: “Không nghững thế, quần nhóc của cô còn gần như trong suốt cơ.”
Và sau đấy là một hồi náo loạn bởi “Kỷ thiếu gia” nổi cơn tam bành và hậu quả đã là cả ba đều bị lôi về đồn cảnh sát vì người đi đường tưởng có trận đánh ghen, làm nhục người giữa đường nên đã nhanh tay gọi điện cho cảnh sát.
Và một chuỗi oan nghiệt chờ đợi ba cô gái xinh đẹp.
Chương 16
Lý Nham vừa viết tờ khai vừa hỏi:
“Họ tên?”
“Cố Yên.”
Tần Tang.”
“…Kỷ Nam.”
“Vì sao các cô lại cố tình gây rối nơi công cộng?” Lý Nham hỏi.
“Bởi vì có hai tiểu hồ ly tranh thủ sàm sỡ “bồ” của anh chứ sao nữa!” Cố Yên khẽ cười rồi nói với Lý Nham.
Kỷ Nam xấu hổ nức nở lên một tiếng, chỉ đùa nhau một chút mà cũng ra nông nỗi này sao?
Lý Nham buông bút, tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy đen với cặp giò trắng muốt, giờ đang hết sức bối rối vì xấu hổ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng ngượng ngùng càng tôn lên nét đáng yêu, chỉ bằng đó đã khiến cho Lý Nham thấy miệng lưỡi khô nứt.
Tần Tang biết ý, huých Cố Yên một cái: “Cố Yên, hai chúng ta có nên ra ngoài trước không nhỉ?”
Cố Yên nhìn về phía Lý Nham, ý hỏi anh có đồng ý không và ngay lập tức nhận được một cái gật đầu, cô vật vã kéo Tần Tang bước ra ngoài để dành không gian riêng cho hai người.
Hai người vừa đi vừa cười đùa đến nỗi huých phải một người đàn ông cũng đang vội vã bước về phía họ.
“Xin lỗi hai cô!”
“Diệc Thành.” Cố Yên kêu lên khi thấy người mình vừa va phải chính là Phương Diệc Thành.
“Em không sao chứ?” Phương Diệc Thành lo lắng hỏi. Anh vượt qua ba cái đèn đỏ để lao tới đây ngay sau khi nhận điện thoại của Lý Nham thông báo Cố Yên bị đưa tới đồn cánh sát vì gây rối trật tự công cộng.
“Em không sao, bọn em chỉ đùa nhau chút thôi! À…mà anh không phải vào trong đâu, Lý Nham và Kỷ Nam đang ở trong ấy… thẩm vấn.”
Lúc này, Cố Yên mới để ý là Phương Diệc Thành ăn mặc không chỉnh tề, quần áo và đầu tóc xộc xệch, thậm chí hai chân còn xỏ dép lê.
“Mà sao anh lại…”
Cố Yên chưa hỏi xong thì Phương Diệc Thành đã cắt ngang: “Lý Nham gọi anh, nói em xảy ra chuyện nên anh vội chạy tới đây…Lúc ấy đang ngủ nên…” Anh vừa nói vừa xoa xoa huyệt thái dương, chứng tỏ lúc này anh không được thoải mái cho lắm.
Tần Tang chăm chú nhìn biểu hiện của hai người. Ái chà, anh chàng này không tệ chút nào, phong độ, đẹp trai, mọi người trong đồn cảnh sát đều rất cung kính, xem ra thân phận không đơn giản chút nào. Kiểu này, đại boss họ Lương gặp đối thủ khó nhằn rồi đây!
Cố Yên nói chuyện với anh, cảm thấy có điều gì đó là lạ, mặt anh đỏ gay gắt, đôi mắt mệt mỏi, tay nóng bừng bừng.
“Diệc Thành, anh đang sốt à?” Nói rồi cô giơ tay sờ trán anh, nóng đến phát sợ.
“Ừ, anh hơi sốt thôi!” Cố Yên hỏi, anh mới nhớ ra mình đang bị sốt, cả người mệt mỏi như không còn chút sức lực nào.

“Để anh đưa em về nhé?” Phương Diệc Thành lấy lại tinh thần, hỏi.
“Đằng nào anh cũng phải lái xe về.” Tang Tang sốt ruột nhìn về phía phòng thẩm vấn: “Anh đưa Cố Yên về trước đi, em ngồi đây đợi Kỷ Nam.”
“Để em lái xe cho.” Cố Yên lấy chiếc chìa khóa xe trong tay anh, giờ anh đang sốt cao, không nên lái xe.
Phương Diệc Thành gượng cười, không nói gì, thực ra anh cũng không còn sức để nói.
May mà Cố Yên kịp hỏi địa chỉ nơi anh ở. Xe chạy về đến nhà, anh đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
“Diệc Thành! Diệc Thành!” Cố Yên lay lay người anh: “Diệc Thành, anh thấy trong người thế nào? Em đưa anh đến bệnh viện nhé!”
“ Không cần đâu!” Vừa nói, anh vừa cầm lấy tay cô, “Anh không sao đâu!” Trước đây, mỗi lúc anh bị thương, có lúc thương khá nặng, Cố Yên khóc, nói anh hãy đến bệnh viện khám, anh thường nắm tay cô, khẽ cười: “Không sao đâu em!” Anh vẫn luôn nói thế.
Cố Yên thấy mắt hơi cay cay. Thấy anh nói vậy, cô cũng không ép anh nữa.
“Diệc Thành, trong nhà anh có thuốc hạ sốt không?”
Phương Diệc Thành cố mở hai mắt, gật đầu một cách khó nhọc.
Cố Yên xuống xe, rồi mở cửa dìu anh bước xuống.
Khó khăn lắm cô mới dìu được anh lên lầu. Có lẽ do đang sốt lại gặp gió nên anh càng sốt cao hơn. Cho anh uống hai viên hạ sốt xong, cũng không thấy hạ, cô liền đi lấy đá lạnh chườm cho anh. Mãi cho đến nửa đêm, thân nhiệt anh mới hạ xuống. Cô định đợi anh hạ sốt sẽ về nhà, nhưng để anh một mình, cô thật không yên tâm, nếu lại sốt cao thì làm thế nào?
Quá khứ tươi đẹp lại ùa về trong cô…
“Phương Diệc Thành!” Cố Yên vui sướng vẫy vẫy tay về phía anh, cô hét to đến nỗi cách một con đường cũng có thể nghe thấy.
Nghe thấy cô gọi, anh ngay lập tức tắt điếu thuốc đang hút, rồi nhai viên kẹo cao su. Đám đàn em của Phương Diệc Thành nhìn thấy Cố Yên cũng vui mừng chào: “Chào nhị tiểu thư!”
Cố Yên vui vẻ gật đầu rồi chạy lại véo Phương Diệc Thành một cái: “Anh - hư – quá !” Cô không thích anh hút thuốc, tuy khói thuốc làm đàn ông càng trở nên hấp dẫn nhưng cô vẫn không thích.
“Ái… ái! Nhẹ chút…nhẹ chút!” Phương Diệc Thành đau quá, nhăn nhó kêu lên. “Cố Yên, em định giết chồng sắp cưới sao?”
Cố Yên thu tay lại, “hừm” một tiếng: “Phương Diệc Thành nếu anh còn hút thuốc nữa, em sẽ không lấy anh đâu đấy!”
Bọn đệ tử của anh thấy vậy thì cười khoái trí, đường đường như là một đại ca oai phong lẫm liệt như thế mà khi gặp nhị tiểu thư lại hiền như chú mèo con.
“Tiểu Yên, đừng làm xấu mặt anh có được không?” Phương Diệc Thành ngượng nghịu nói nhỏ vào tai cô.
“Này, này, không cho phép mấy người cười!” Cố Yên nghiêm mặt nói: “Không được phép cười, còn cười nữa là tôi ném xuống biển làm mồi cho cá đấy! Phải giữ thể diện cho chồng sắp cưới của bản cô nương đây nghe chưa?”
Đám đệ tử im lặng vài giây rồi lại cười ồ lên.
Phương Diệc Thành ngượng ngùng lấy hai tay che mặt.
“Diệc Thành, khi nào thì anh mới thưa chuyện với ba em?” Cố Yên lúc đó mới mười tám tuổi, tóc chớm vai, ngồi dựa vào anh hỏi nhỏ.
“Anh đã nói rồi”, Phương Diệc Thành quay lại ôm cô. “Nhưng chú nói, ông ấy không nỡ để một thuộc hạ đắc lực như anh ra đi.”
“Thế anh không đi nữa sao?” Cố Yên sốt ruột hỏi. Lúc đó hai người đã ngầm tính toán với nhau, Phương Diệc Thành sẽ rời khỏi Cố gia tìm một công việc ổn định, chờ Cố Yên tốt nghiệp, rồi họ sẽ làm đám cưới.
“Anh không đi thì làm sao có thể lo cho em một cuộc sống ổn định được?” Phương Diệc Thành hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: “Tiểu Yên, chỉ cần anh rời khỏi đây, đi tìm một công việc tốt thì em sẽ lấy anh chứ?”
“Vâng.” Cố Yên vui vẻ gật đầu. Dù sao lúc đó vẫn còn trẻ nên suy nghĩ rất đơn giản.
Bảy năm nay, Phương Diệc Thành luôn mơ thấy giấc mơ ngọt ngào ấy.
Tiểu Yên, em còn nhớ không, em từng nói là sẽ lấy anh…
Lại một lần nữa, trái tim anh đau nhói, đau đến nỗi khiến anh bừng tỉnh trong cơn mê. Anh mở to đôi mắt, toàn thân đau nhức, họng đau như có lửa đốt, rồi anh lại nhắm mắt thở dài trong đau khổ.
“Anh tỉnh rồi à? Anh có cần gì không?” Bên cạnh, một giọng nữ vang lên.
“Tiểu Yên?” Phương Diệc Thành giật mình, anh vừa gặp cô trong giấc mơ, giờ cô lại xuất hiện ngay trước mặt anh, khiến anh bối rối trong chốc lát.
“Anh đừng sợ, em không làm bậy khi anh say rượu đâu.” Thấy anh tỉnh lại, cô rất vui nên trêu anh.
Lúc này, anh đã hạ sốt nên cũng có thể nói đùa lại cô: “Sao em lại bỏ qua một cơ hội tốt như thế chứ?”
Cố Yên cười cười: “Anh đừng có tưởng bở như thế chứ? Tỉnh lại là tốt rồi, nhà anh có gạo không? Em nấu cho anh bát cháo nhé?”

“Có, ở thùng dưới bếp.”
Phương Diệc Thành tắm rửa xong rồi ngồi đợi ở sofa, hai tay ngoan ngoãn để trên đùi.
Cố Yên thấy bộ dạng đó liền bật cười: “Phương Diệc Thành, anh sốt quá cao hay sao mà cứ ngẩn ra thế hả? Nói cho em biết, mười bảy trừ bảy bằng mấy?”
Phương Diệc Thành giả bộ ngồi nhẩm nhẩm tính tính khiến Cố Yên càng thấy buồn cười.
“Thôi được rồi, đi lấy bát và đũa đến đây, em tìm mãi mà không thấy.”
Phương Diệc Thành bật dậy, xuống bếp tìm kiếm: “Không có đũa, có thìa được không?” Diệc Thành hỏi.
“Đến đũa cũng không có? Thế thường này anh không ăn mì tôm à?” Cố Yên thắc mắc.
Phương Diệc Thành lại tìm một lần nữa.
“Là cái hộp này phải không anh?” Cố Yên giơ tay với lấy chiếc hộp ở trên nóc tủ bếp, cô nghĩ đũa được để trong cái hộp đó.
“Cẩn thận!” Phương Diệc Thành nhắc nhở cô.
Thật không may, khi Cố Yên với tay lấy chiếc hộp, nó lại rơi xuống đập vào cửa tủ bếp, rồi rơi vào nồi cháo.
“A!” Cố Yên kêu lên, tay trái của cô vô tình chạm vào nồi cháo khiến cả một màng da đỏ lên.
Phương Diệc Thành vội đưa cô vào phòng tắm xối nước, nhìn thấy cô nhăn nhó, anh cũng cảm thấy xót xa. “Anh biết là anh không có phúc được ăn cháo em nấu mà.”
Cố Yên đau muốn rơi nước mắt, nhưng nghe anh nói rất tếu nên cũng phải bật cười.
“Ngâm nước một lát cho đỡ rát rồi anh đưa em đi bệnh viện xem có làm sao không.”
“Vâng, tiện thể anh cũng đi khám luôn đi, em thấy anh vẫn còn sốt cao lắm.”
Nhắc tới bệnh viện anh lại thở dài: “Chờ chút, anh ra mua thuốc bôi vào vết bỏng cho em.”
Anh làm sao quên được, thực ra cô cũng giống anh đều không thích tới bệnh viện.
Mặc dù đang sốt cao nhưng anh vẫn muốn đi làm. Cố Yên chỉ biết nói anh là một công dân gương mẫu sốt cao như vậy mà vẫn hăng say làm việc.
Phương Diệc Thành vừa mặc áo khoác vừa dặn dò cô phải chú ý vết thương ở tay, nhưng anh vẫn không yên tâm: “Chiều nay anh phải đến bệnh viện, khi đó anh về sẽ đón em đi cùng luôn, để bác sĩ khám cho em anh mới yên tâm, chứ để lại sẹo thì xấu lắm đấy.”
“Anh đến bệnh viện làm gì?”
“Cha anh nằm viện, bệnh cũ lại tái phát.” Lời nói này nhẹ nhàng nhưng nét mặt anh vẫn lộ rõ nỗi buồn, xem ra bệnh tình của ông không nhẹ chút nào.
Chương 17
Ra khỏi nhà, cô nhất quyết không để anh đưa về, mà tự bắt xe đi siêu thị rồi mới về, mua được bịch lớn bịch nhỏ cô mới nhớ ra tay trái mình bị bỏng không thể xách đồ. Khó khăn lắm cô mới xách được chúng về tới chung cư, đang muốn đặt đồ xuống để nghỉ một lát, bỗng tay nhẹ bẫng, một người nào đó đã nhanh tay xách đồ của cô.
Suýt nữa cô va vào người đó, mũi chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ngẩng lên, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Lương Phi Phàm.
“Anh nói tuần sau mới về mà?” Cô vui mừng ôm lấy cổ anh.
Chiều qua, trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của anh nói là đi công tác gấp, khoảng năm ngày thì về.
Lương Phi Phàm không trả lời, mặc cô vẫn ôm lấy mình, người anh có vẻ hơi cứng nhắc, một tay xách đồ, tay kia cũng không ôm lấy cô. Cô ngước lên nhìn, sắc mặt anh lúc này rất khó coi.
“Anh sao thế? Công việc không thuận lợi à?” Cô quan tâm hỏi.
Anh lãnh đạm nhìn cô, một ánh nhìn khó đoán.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Không có gì, anh hơi mệt, về thôi.” Nói xong, anh xách đồ đi về phía trước.
Cô vừa mở cửa vào nhà, đang cúi xuống cởi giày thì anh đã ôm cô từ phía sau.
“Phi Phàm, giờ là buổi sáng!” Cô đẩy anh ra.
Lương Phi Phàm dường như không nghe thấy cô nói, anh vẫn ôm chặt lấy người cô, một tay lần mò xuống phía dưới kéo lệch chiếc quần tam giác, anh tiến sâu vào người cô từ phía sau. Do chưa chuẩn bị tâm lý, cộng với sự mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy đau rát. Xong việc, anh lại bế cô đặt lên giường.

“Anh sao thế?” Nằm trên ngực anh, cô nũng nịu hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ em thôi.” Anh bình thản trả lời.
“Nhớ đến nỗi không thèm làm việc nữa, chạy về với em à?”
Mắt anh nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên trần nhà, không nói.
Anh rất muốn nói với cô rằng, máy bay riêng của anh còn chưa kịp hạ cánh, Dung Nham đã gọi thẳng vào điện thoại trên máy bay nói: “Đại ca, Yên tỷ đi quán bar.”
“Biết rồi.” Anh biết chiều nay Yên Nhi có hẹn với Tần Tang.
“Còn có cả Kỷ Tứ và Tang Tang nữa.”
“Ừ.”
“Sau đó…xảy ra chút sự cố. A Hổ không liên lạc được với anh nên đến tìm em. Em nghĩ có Kỷ Tứ ở đấy chắc sẽ không có vấn đề gì, nên kêu A Hổ đừng ra mặt làm chị dâu mất vui, để mắt cẩn thận là được.”
“Rồi sao nữa?” Lương Phi Phàm đặt xấp giấy tờ trên tay xuống. Từ trước đến nay, Dung Nham nói năng rất lưu loát giờ lại ngập ngừng, chắc phải có chuyện gì đây.
“Rồi… không ngờ có người báo cảnh sát…” Đúng thật, Dung Nham càng ngập ngừng hơn.
Lương Phi Phàm nheo mắt, anh linh cảm thấy điều gì không hay xảy ra. “Chờ chút.” Anh đặt điện thoại xuống tay ấn một nút trên bộ đàm: “C, hồi.”
Bộ đàm phát ra một giọng nam lạnh băng: “Yes! Boss.”
“Nói tiếp.” Lương Phi Phàm lại cầm điện thoại lên.
Ở đầu máy bên kia, Dung Nham như dự báo được một trận cuồng phong đang nổi lên, anh nhỏ giọng báo cáo: “Khi em tới đã thấy Phương Diệc Thành đưa Cố Yên đi rồi. Còn Kỷ Tứ lúc đó đang bị Lý Nham thẩm vấn nên cũng không biết được Yên tỷ đi đâu.”
Lương Phi Phàm im lặng một lúc lâu khiến mồ hôi Dung Nham toát ra như tắm, Tiểu Tứ lần này chết chắc với đại ca rồi!
“Biết rồi.” Lương Phi Phàm rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Anh, Tiểu Tứ cũng mới biết chuyện thôi…” Dung Nham vội nói đỡ cho Kỷ Nam, vì lần trước Lương Phi Phàm định hỏi tội Lý Nham, Kỷ Nam khóc lóc thảm thiết đòi treo cổ tự tử thì Lương Phi Phàm mới tha cho Lý Nham, lần này, nếu đại ca nổi cơn lôi đình thì Lý Nham chắc không chạy thoát.
Lương Phi Phàm cúp máy. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, 02:12.
Cố Yên, Cố Yên…Trái tim anh không ngừng gọi tên cô.
Trở về với thực tại, anh ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại chờ nhịp thở bình thường trở lại, anh bế cô vào phòng vệ sinh tắm rửa cho cô.
“Ái…” Khi bế cô vào phòng tắm, trong lúc không để ý anh đã để nước ấm chạm vào vết thương trên tay cô. Cố Yên theo phản xạ kêu lên một tiếng.
“Sao thế?” Lương Phi Phàm vội lấy khăn tắm, nhẹ nhàng lau khô vết thương.
“Lúc nấu cháo không cẩn thận nên bị bỏng.”
Sắc mặt anh sầm lại.
Nấu cháo? Anh tưởng chỉ anh mới có sở trường đấy, hóa ra cô cũng biết, mà lại là nấu cho Phương Diệc Thành ăn.
“Đau không?” Anh cười lạnh.
“Không sao, em bôi thuốc rồi… Phi Phàm, anh sao thế?” Sắc mặt anh bừng bừng, giọng nói cũng sắc lạnh hơn, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Anh không trả lời mà tiếp tục tắm cho cô, sau đó nhẹ nhàng cuốn khăn tắm bế cô vào giường.
Đặt cô lên giường xong, anh lại lấy khăn tắm lau khô người mình.
Cố Yên lúc này cũng đã mệt mỏi, nằm trên giường đếm ngón tay, như nhớ ra điều gì đó, cô nhổm dậy kéo ngăn kéo lấy thuốc: “Phi Phàm, lấy cho em cốc nước.”
Lương Phi Phàm vứt khăn tắm xuống, vào phòng khách lấy nước cho cô.
Nhìn cô nhăn nhó khi uống thuốc, lòng anh đau nhói. Đối với cô, uống thuốc là việc tra tấn nặng nề, nhưng cô thà uống thuốc còn hơn phải mang thai, hay nói đúng hơn là cô không muốn mang thai con của anh.
“Em đói không?” Anh kìm nén cơn tức giận đang như sóng biển dâng trào, cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng hỏi.
Cố Yên cuốn chăn vào người, nằm xuống: “Vâng, em muốn ăn cơm rang.”
“Chờ anh chút nhé!” Lương Phi Phàm xoa đầu cô. “Nằm đây, xong anh sẽ gọi em.”
Cố Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Anh nhẹ nhàng đi vào bếp.
Đang nằm, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng, mấy giây sau cô mới chợt nhận ra tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng bếp.
“Phi Phàm?” Cô mặc vội quần áo chạy xuống bếp.
Lương Phi Phàm lúc này ngồi bệt dưới đất, tay phải ôm tay trái.
“Sao thế?” Cô sà xuống ôm lấy anh.

“Đau quá!” Lương Phi Phàm cúi đầu nói.
“Chỗ nào? Bị bỏng hay bị dao cứa phải?” Cô vội vàng cầm tay anh tìm xem vết thương ở đâu.
Chiếc chảo úp xuống nền nhà, cơm rang văng tung tóe.
“Anh đau chỗ này.” Anh kéo tay cô áp vào tim mình.
Cố Yên càng hoảng hốt, anh bị đau tim sao?
“Anh đừng động đậy, em gọi xe cứu thương!” Cô toan đứng dậy, nhưng lại bị anh kéo lại.
“Không cần đâu.” Anh cầm tay cô áp vào tim mình “Bác sĩ đang ở trước mặt anh đây, nhưng cô ấy không muốn cứu anh.”
“Lương Phi Phàm!” Cố Yên rút tay ra, tức giận đứng phắt dậy. “Anh muốn dọa em chết đấy hả? Rốt cuộc anh bị thương ở chỗ nào?”
“Có, anh rất đau lòng.” Vẻ mặt đau khổ, anh nói.
“Cố Yên, có phải từ trước tới nay, em nghĩ anh là người không có trái tim, phải vậy không?” Anh cúi đầu nói.
Vừa rồi đứng rang cơm, trong đầu anh toàn là hình ảnh ngọt ngào khi cô nấu cháo cho Phương Diệc Thành, Cố Yên chẳng lẽ trong lòng em, anh đê tiện đến thế sao?
Cố Yên, chẳng lẽ trong mắt em, anh là người chỉ biết ghen tuông thôi sao?
Sáng sớm, anh vội vàng đáp máy bay về nhà, nào ngờ, về tới nơi chỉ có căn nhà trống trải.
Anh ngồi trong xe chờ cô cho tới khi trời sáng, điện thoại đổ chuông, là giọng Dung Nham hổn hển gọi tới: “Đại ca, Cố Yên vừa mới từ nhà anh ta đi ra, bọn họ đi cùng nhau.”
Anh rơi vào im lặng, trái tim đau nhói như bị hàng nghìn nhát dao đâm xuống.
“Cố Yên, cả đêm qua em ở với người tình cũ trong nhà anh ta, lẽ nào lại không gọi cho anh lấy một cuộc để giải thích sao?” Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, nói.
Cố Yên sững sờ, hóa ra đây là lý do từ sáng tới giờ anh cư xử một cách lạ lùng với cô. Một lúc sau cô mới phản ứng lại: “Em thấy việc này chẳng có gì to tát, em với anh ta không có gì.” Lúc này Cố Yên mới tỉnh ngộ, làm sao anh có thể yên tâm để cô ở nhà một mình, chắc chắn anh sẽ sai A Hổ theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Thực ra tối qua cũng muốn gọi cho anh, nhưng sẽ phải nói thế nào đây? Lẽ nào nói: “Phi Phàm, em đang ở nhà Phương Diệc Thành.” Việc này cô không sao lên tiếng được.
Lương Phi Phàm cười nhạt.
Anh tin giữa cô và anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Yên, em làm sao có thể nhận lúc anh đi công tác mà ở lại nhà tình cũ cả một đêm được cơ chứ? Em có biết anh sẽ đau đớn thế nào khi biết chuyện không? Hay em định giấu anh chuyện đã qua đêm ở nhà mối tình đầu?
Em coi anh là thằng ngốc hả?
“Thật sự em với anh ta không có gì hết.” Cố Yên thấy anh không nói gì, chắc chắn anh đang rất tức giận.
Chuyện đã đến nước này, cô rất hối hận. Tối qua cô nên gọi điện cho anh, cho dù anh không đồng ý, hai người sẽ to tiếng trong điện thoại, còn hơn nhìn thấy anh đau khổ như lúc này. Thấy anh như vậy, trái tim cô cũng nhói đau.
“Không có gì mà ở với nhau cả một đêm như thế à? Cố Yên, em đừng tưởng anh chiều em thì em muốn làm gì thì làm!” Nghe Cố Yên giải thích, anh bỗng nổi giận đùng đùng.
Không có gì mà mỗi lần anh ta xuất hiện, mặt mày em lại rạng rỡ như đang nghĩ tới những kỷ niệm ngọt ngào ngày đó? Không có gì mà trong lúc nguy cấp, em lại nhớ số điện thoại của anh ta còn hơn nhớ số của anh? Không có gì mà mỗi khi ở bên anh, đầu óc em lại thất thần đi chỗ khác? Nếu trong lòng em, Phương Diệc Thành không là gì cả thì Lương Phi Phàm này cũng chẳng là gì.
Chương 18
Cố Yên biết anh đang rất tức giận nên không dám chọc vào, chỉ nở nụ cười lấy lòng anh.
“Anh ta sốt cao, nên em ở lại nấu cho anh ta bát cháo.” Cố Yên cố gắng giữ giọng bình tĩnh, thầm nghĩ, anh ghen chứng tỏ anh yêu mình, mình không nên giận dữ, hãy bình tĩnh nói cho anh hiểu.
“Em và anh ta quen nhau lâu như vậy, cho dù không còn ở bên nhau nữa thì cũng có thể làm bạn, anh ta sốt cao nhưng vẫn vì chuyện của em mà đến giúp, giờ em giúp lại, cũng là hợp tình hợp lý.” Cố Yên giải thích.
“Anh ta sốt cao, sao không đưa anh ta đến bệnh viện? Em ở đó cả đêm là anh ta hết sốt à? Em là bác sĩ sao?”
Cố Yên thở dài, thôi, tốt nhất nên dừng lại đây, càng giải thích càng trở nên rắc rối.
“Lý do của em hay quá nhỉ? Cố Yên, rốt cuộc là em muốn gì? Em dọn ra ngoài là để tự do hẹn hò với anh ta? Em coi anh là cái gì hả? Là một trong số tình nhân của em? Em đang so sánh xem giữa anh và anh ta, ai tốt hơn để chọn hả?” Lương Phi Phàm gần như phát điên.
“Phi Phàm, anh bình tĩnh lại có được không?” Cố Yên biết, giờ mà cô cũng nổi đóa lên, giữa hai người sẽ xảy ra một trận khẩu chiến ác liệt, nêu cô cố gắng kiềm chế bản thân. “Phi Phàm, anh bình tĩnh đi nào! Em sẵn sàng giải thích cho anh hiểu, chúng mình không nên cãi nhau nữa, được không anh? Anh đang rất tức giận, lời nói ra làm đau lòng người khác, anh có biết không?”
“Vậy anh hỏi em, việc em giấu anh đến qua đêm ở nhà tình nhân cũ, anh có đau lòng không hả?”
“Lương Phi Phàm, sao anh lại nói em như vậy? Lẽ nào anh muốn em là kẻ không nhớ tới tình xưa nghĩ cũ, anh muốn em là kẻ bạc tình như thế hả?” Cuối cùng, Cố Yên cũng tức điên lên.
“Nếu em không gặp lại anh ta nữa thì anh thế nào cũng được.”
“Anh lại cố tình gây sự!”
“Là em sai trước đấy chứ!”
Cố Yên giận dữ đi vào phòng khách, ngồi phịch xuống sofa: “Phi Phàm, cả hai không được bình tĩnh. Hôm khác chúng ta nói chuyện! Em thật không muốn cãi nhau với anh!”
Lương Phi Phàm im lặng một lúc, sau đó anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Anh đi đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, nói rõ từng chữ: “Thôi được, anh sẽ không nói gì thêm nữa. Cố Yên, giờ em hãy thề với anh, em sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa. Anh sẽ bỏ qua mọi chuyện.”
Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến cô có cảm giác quen thuộc. Lẽ nào không đồng ý, anh lại giam lỏng cô? Cảm giác bị chặt đi đôi cánh tự do khiến cô thấy ngột ngạt, khó thở. Cuối cùng cô cũng tức như muốn phát điên, cô nhìn anh với ánh mắt căm hờn, giọng lạnh băng: “Nếu không thì sao nào? Nếu em không thề thì sao, anh sẽ làm gì? Sẽ cưỡng bức em thêm một lần nữa, có phải thế không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận