Nở Rộ


Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Times New Roman","serif";}
Chương 8
Về đến nhà, Cố Yên liên tục kêu đói.
“Gần đây em ăn nhiều nhỉ?” Lương Phi Phàm ôm cô vào lòng, hỏi.
Cố Yên Lườm anh một cái: “Chẳng phải anh làm em mệt sao?”
Lương Phi Phàm yêu đến chết cái điệu bộ nũng nịu của cô, anh lại…
Cố Yên mệt mỏi đẩy anh ra, anh thật không muốn làm cô tổn thương trong lúc này.
“Phi Phàm!”
“Sao em?”
“Em không biết là anh ta cũng hẹn các anh. Em… Hôm nay em mới gặp lại anh ta, anh ta nói cùng nhau ăn bữa cơm gặp mặt, em… cũng muốn nói rõ với anh ấy, em… em không biết anh ấy cũng hẹn cả các anh nữa.”
Cố Yên bối rối giải thích. Lương Phi Phàm thấy thái độ lúng túng của cô, lòng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Lúc đó nhìn thấy em và anh ta đi vào, anh cũng cảm thấy hơi bực mình…” Lương Phi Phàm bình tĩnh nói. “Nói đúng hơn… là anh sợ. Ngày đó, anh gặp em muộn hơn anh ta một năm, anh đã dùng bảy năm nay để bù đắp lại… Yên Nhi, anh nói cho em biết những lời từ đáy lòng anh, em cũng phải nói cho anh những điều em đang suy nghĩ, được không? Rốt cuộc em đang nghĩ gì?”
Lương Phi Phàm thấy cô đang thật sự mềm lòng, nên quyết định nói chuyện với cô.
Cố Yên dựa vào vai anh, im lặng không nói.
“Theo anh bao nhiêu năm nay, em biết anh rất thương em… Mặc dù… em không thể hứa trước với anh điều gì nhưng, anh rất quan trọng đối với em.”
Lương Phi Phàm ôm chặt cô vào lòng, dường như ngay lúc này đây, anh muốn thân thể của anh và của cô hòa vào làm một.
Xem thái độ của cô tối nay, anh cũng có thể đoán được phần nào lời cô nói, chỉ là anh thật không ngờ cô lại nói… anh là một người rất quan trọng đối với cô.
Cô bé của anh, em biết không, vì câu nói này, phải mất bao nhiêu cái bảy năm nữa, anh cũng bằng lòng chờ!
Anh ôm cô chặt tới nỗi cô có chút không thoải mái: “Phi Phàm… không phải anh đang khóc đấy chứ?”
“Phi Phàm?”
“Phi Phàm, anh làm em đau đấy!”
Anh nới rộng vòng tay, nhưng vẫn ôm cô âu yếm, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Cố Yên như đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay êm ái của anh. Anh cúi xuống, ghé sát tai cô thì thầm.
“Vâng?”
“Yên Nhi, em lấy anh nhé?”
“Ừm… Ah?” Cố Yên ngủ thiếp đi.
Lúc này, anh đang rất nghiêm túc.
Mấy năm anh, lúc nào anh cũng muốn đề cập với cô về vấn đề này, chỉ là… nhìn thấy dáng vẻ vô tư lự của cô, anh lại không dám nói. Cho đến giờ, hai người vẫn chưa nói tới chuyện kết hôn.
Nhưng trong lòng anh cũng hiểu… cô… e rằng không muốn kết hôn với anh.
“Phi Phàm!” Cố Yên đứng lên, lưng quay lại phía anh, nói: “Chúng ta cứ như thế này… chẳng phải là rất tốt sao?”

Lòng anh buốt lạnh, cũng phải thôi, là anh đang sốt ruột.
“Anh biết rồi, em đi tắm đi, anh đi hâm lại đồ ăn cho em”. Anh dịu dàng nói, rồi quay người đi xuống bếp.
Người cũ lâu ngày không gặp, một khi gặp lại, quá khứ tươi đẹp lại hiện về gần gũi, thân thương.
Người mà Cố Yên cảm thấy thân thiết ngày nào cũng đến. Anh ấy ngồi trong xe, dường như không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của cô, anh chỉ đứng từ xa quan sát. Có lúc, không kìm lòng được, cô nhìn về phía anh, anh lại tươi cười bước xuống xe, nói chuyện với cô vài câu.
Lương Phi Phàm biết chuyện, anh hy vọng cô sẽ không đi làm nữa, vì chuyện này, hai người họ lại giận nhau.
Buổi chiều, Cố Yên đứng bên cửa sổ trên lầu nhìn xuống, theo thói quen, cô lại nhìn về phía gốc cây cổ thụ.
Hôm nay, Phương Diệc Thành không tới.
Không hiểu sao, cô lại thấy trong lòng bồn chồn, hình như cô đang mong chờ anh ấy tới?
Cô vội vàng bắt taxi đến Lương thị, nỗi lo lắng trong lòng đang dâng lên.
Cánh cửa bật mở, Lương Phi Phàm nhíu mày nhìn ra, sự lạnh lùng trong đôi mắt biến mất, thay vào đó là sự vui mừng.
Ôm cô vào lòng, hôn lên má cô, anh vui mừng nói: “Sao hôm nay lại có thời gian tới thăm anh thế?”
“Bản quan đi thị sát dân tình.” Vừa nói cô vừa véo má anh, cười ranh mãnh.
Anh cũng cười: “Ồ! Là kiểm tra đột xuất hả?”
“Anh giấu bảy mươi hai phi tần ở đâu rồi? Kêu ra đây để bản quan gặp mặt!”
“Quỷ con!” Anh ôm cô chặt hơn. “Nhớ anh rồi à?”
Thư ký Lâm rụt rè gõ cửa, mang đồ ăn đã được hâm nóng tới, nhìn gương mặt tười cười của ông chủ, cô thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng phải thay bộ ấm chén mới trong phòng. Mấy giám đốc chỉ được nghỉ mấy tiếng một ngày, còn lại luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng đối phó với tính khí thất thường của ngài tổng. Chỉ có mỗi việc vào hỏi ngài tổng bữa trưa ăn gì mà lần nào cô cũng bị quát cho nước mắt giàn giụa.
Những ngày tháng khổ cực đã qua rồi…
Trên đường tới công ty, đi qua tiệm cơm, nhân tiện cô mua vài hộp bánh chẻo và thịt xiên chua cay nướng, định làm quà cho cô thư ký, ai ngờ, Lương Phi Phàm lại ăn gần hết.
“Anh chưa ăn trưa à?” Cố Yên ngạc nhiên hỏi, giờ đã là buổi chiều. Cô ngồi xuống cạnh anh, lấy miếng bánh chẻo bỏ vào miệng cho anh. Lương Phi Phàm há miệng ngậm luôn bánh chẻo lẫn ngón tay cô, động tác rất gợi tình khiến mặt cô lại đỏ ửng. Cô đánh vào vai anh một cái rồi lau ngón tay lên áo anh.
“Ăn một mình, anh không thấy ngon.”
Nghe giọng anh oán trách như đứa trẻ con, cô không khỏi buồn cười: “Thế lần sau muốn ăn hai mình thì nhớ mời em nhé, nhưng phải nhớ hẹn em trước đấy!”
Lương Phi Phàm đã ăn hết chỗ đồ ăn, anh mở chai rượu vang, chậm rãi uống từng ngụm: “Anh tưởng… lịch hẹn của em kín rồi!”
Cố Yên biết trong lời nói của anh có ý châm chọc, cô không thèm để ý vì không muốn lại to tiếng ở đây.
Thấy Cố Yên không phản ứng gì, anh lại càng tức điên lên: “Thế nào? Hôm nay đến để cảm ơn anh đã không ngăn cản em và người ấy đến với nhau à?”
Cố Yên cũng bị anh làm cho tức điên lên: “Anh cho là thế thì là như thế đấy!”
Giọng cô như thách thức, làm thổi bùng ngọn lửa nóng giận đang cháy hừng hực trong anh. Anh đứng đậy, bế xốc cô đặt xuống sofa, chỉ một thoáng sau, quần áo của cô đã rơi vương vãi dưới chân ghế, tiếp theo đó, chỉ còn tiếng rên rỉ như van xin anh hãy nhẹ nhành hơn…
Tại nhà Phương Diệc Thành.
Phương Diệc Thành dừng bước chân: “Cha, sao cha còn chưa đi nghỉ?”
“Cha đang đợi con.” Lão tướng quân tuổi đã cao nhưng lưng vẫn còn thẳng, chỉ có điều tóc đã điểm bạc, mắt đã không còn tinh nhanh như trước.
Phương Diệc Thành người đầy hơi men nhưng giọng vẫn rất rõ ràng: “Cha còn ngăn cản con sao? Bảy năm trước cha đã hứa với con là làm đến chức cục trưởng rồi sẽ cho con về tìm cô ấy. Nay con đã thực hiện được rồi. Cha, giờ… con muốn thực hiện ước mơ của con.” Khi nhắc tới ước mơ của mình, đôi mắt anh rực sáng, nét mặt đầy kiên quyết.
Lão tướng quân khẽ thở dài. Đây là người con trai mà ông hài lòng nhất, vì muốn con trai trở thành người nối nghiệp mà mười năm trước ông giao cho con nhiệm vụ gia nhập Cố gia với tư cách gián điệp nằm vùng, dù lúc đó Phương Diệc Thành đang học tại FBI - Mỹ, ai ngờ con trai út của ông lại không qua được ải nữ nhân thường tình.

“Phương Diệc Thành, cha hiểu được nỗi khổ tâm của con, mấy năm nay con không chịu kết hôn, cha cũng không làm khó dễ con. Nhưng con người có số, con và cô tiểu thư nhà họ Cố không thể đến được với nhau, con người sống thì phải luôn nhìn về phía trước, không nên cứ sống mãi trong hoài niệm.” Đã bao năm ông xông pha chiến trường, quen nói thẳng vào vấn đề mà không hề quanh co.
“Nếu chặng đường tiếp theo mà không có cô ấy, chi bằng con cứ ở nguyên chỗ này còn hơn.” Anh thấp giọng nói.
“Gần đây con luôn hành động theo ý mình, mục đích của con là gì? Để chịu thất bại sao?” Mấy ngày nay Diệc Thành kết thân được với hai người anh có thế lực, từ chính trường cho tới thương trường, quyết đấu một phen với Lương Phi Phàm.
“Cha không phải lo lắng cho hai anh con, các anh ấy chỉ đứng đằng sau thôi, mọi việc con làm con chịu, với lại con đã tính toán từ rất lâu rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Anh cười chua xót. “Còn mục đích của con thì rất đơn giản, con chỉ muốn Lương Phi Phàm gặp càng nhiều phiền toái càng tốt.”
Lão tướng quân tặc lưỡi, ông không thể tưởng tượng nổi, người con trai tài giỏi mà ông đặt hết hy vọng lại trở nên khó bảo như thế…
Cố Yên liếc mắt nhìn thấy chiếc xe Benz đang đậu dưới gốc cây. Cô bước tới, gõ cửa xe nhưng anh ấy vẫn không tỉnh.
Thực ra cô biết anh ấy từ trước tới nay rất ít khi ngủ say. Ngày đó, phòng anh ở dưới phòng cô, nửa đêm cô tỉnh dậy đóng cửa sổ cho khỏi lạnh, anh đều nhắn tin cho cô, hỏi: “Tiểu Yên, em không ngủ được à?”
Khi cô đang quay người bước đi thì anh ấy lại tỉnh dậy. Nhìn thấy cô, anh giật mình, vội vàng mở cửa xe bước xuống.
“Xin lỗi em, tối qua anh không ngủ, nên giờ ngủ hơi say.” Anh vội vàng giải thích như một đứa trẻ.
“Không có gì, không phải em đang đợi anh đâu!” Cô vừa cười vừa trả lời một cách khách khí và xa lạ.
Phương Diệc Thành gõ nhẹ lên mũi cô: “Tiểu a đầu! Thôi được, là anh đang đợi em.”
Động tác vừa nhanh vừa quen thuộc khiến cô không kịp phản ứng, chỉ cười: “Anh đợi em có chuyện gì thế?”
“Chẳng phải em đã nói sẽ làm hướng dẫn viên cho anh sao, giờ anh được nghỉ, em dẫn anh đi thăm quan một vài nơi nhé!” Anh cúi đầu nói rất nghiêm túc.
“Nhưng em còn phải đi làm mà!”
“Thế anh mời em đi ăn để đền bù tổn thất lương tháng của em được không?”
Nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trái tim cô lại đau nhói.
“Em đến cổng công ty, anh lái xe tới, nhanh lên nhé!” Anh nói nhỏ vào tai cô.
Cố Yên bất giác mỉm cười.
Phương Diệc Thành phóng nhanh xe tới, cua một góc rất đẹp mắt rồi dừng lại ngay trước cổng công ty của Cố Yên.
“Nhanh lên xe!” Phương Diệc Thành nhoài người mở cửa xe để cô bước lên.
Khi xe vòng qua chỗ rẽ, qua gương chiếu hậu, Cố Yên nhìn thấy bọn A Hổ, người mà Lương Phi Phàm ngầm sai tới để theo dõi nhất cử nhất động của cô, bóng hắn đang chạy theo xa dần.
“Vui không?”
“Vui”. Cô vừa nói vừa nhìn anh đang chuyên tâm lái xe, nét mặt hiện lên sự tinh nghịch.
Sự hưởng ứng của cô không làm Phương Diệc Thành ngạc nhiên, vì cô không phải là cô gái thích bị trói buộc. Lương Phi Phàm làm sao có thể ép buộc được cô đây?
“Chúng ta đi đâu thế?”
“Đến trường bắn.”
Đấu mười vòng thì Phương Diệc Thành thắng đến tám.
“Trình độ kém rồi đấy, học trò!” Phương Diệc Thành là một xạ thủ giỏi, năm đó anh dạy cô rất nhiều, sau đó, trình độ của hai người ngang sức ngang tài.
“Sư phụ, thầy làm nghề này để kiếm sống, số em may mà không sống bằng nghề này, cho nên trình độ kém cũng là điều đương nhiên thôi.”

Cố Yên nâng ly rượu chúc mừng anh. Người làm quan to có khác, thích đến trường bắn nào ở ngoại ô cũng được, hơn nữa, đồ ăn mang lên đều là dành cho khách VIP.
“Này!” Phương Diệc Thành và Cố Yên chúc rượu nhau. “Hình như em đang muốn nhắc nhở anh là Lương Phi Phàm đối với em rất tốt?”
“Không phải là nhắc nhở, mà thực tế là như vậy, ai cũng nhận ra điều đó.”
“Em còn yêu anh không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Cố Yên suýt nghẹn.
“Tiểu Yên, em còn yêu anh không?” Phương Diệc Thành nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
“Em không trả lời anh.” Phương Diệc Thành buồn bã nói.
“Anh hỏi bất ngờ như thế, thử hỏi làm sao em trả lời được đây?” Cố Yên khẽ nói.
“Em vẫn còn yêu anh. Mười năm qua, không ngày nào em hết yêu anh.” Phương Diệc Thành nhìn vào mắt cô khiến hai má cô đỏ bừng. Anh lại từ từ nói: “Nhưng em trách anh, trách anh là cảnh sát mật, trách anh đã hủy hoại sự nghiệp của cha em, trách anh hại chết dì Nguyễn, có phải không?”
Tiếng nhạc du dương, réo rắt hòa vào trong tim. Cùng với ánh sáng mờ dịu, quá khứ đã dần chìm vào quên lãng, vậy mà hôm nay anh lại đưa chúng ra ngoài ánh sáng, được cái nắng gắt của mặt trời rọi sáng đến từng chi tiết. Lúc này, tâm trạng cô rối bời, cô không biết phải nói thế nào mới phải.
“Anh nhắc tới chuyện này làm gì…” Cố Yên đau khổ quay mặt đi, nói.
“Anh ta như ngọn núi đứng chắn giữa hai chúng ta. Tiểu Yên, em với anh từng là những người bạn tốt nhất, từng là đôi tình nhân đẹp nhất, sau khi chuyện đó xảy ra, chúng ta đã không còn ở bên nhau nữa. Mặc dù anh không phải là người trực tiếp chỉ ra tội của cha em, nhưng em phải biết, cha em đã phạm pháp, anh chỉ thực hiện theo pháp luật thôi, anh không sai, đó là trách nhiệm anh phải làm. Còn dì Nguyễn mất vì bệnh tim, không có em và anh thì dì ấy cũng không sống được bao lâu nữa.”
Cố Yên đứng dậy bỏ đi, Phương Diệc Thành chạy theo kéo cô lại: “Em còn trốn tránh sự thật bao lâu nữa đây?”
“Sao em phải ngồi đây nghe anh nói những lời này? Phương Diệc Thành, anh nghĩ em chưa đủ đau lòng sao? Phải xới lại chuyện cũ một lần nữa để em cảm thấy đau khổ phải không? Em thích trốn tránh bao lâu thì kệ em, chỉ cần anh đừng xuất hiện ở trước mặt em thì cả đời này, em sẽ quên đi quá khứ đó. Ở bên cạnh Lương Phi Phàm, em thấy hạnh phúc, anh hãy đi ra khỏi cuộc đời em! Đi ngay!” Cố Yên gào thét trong đau khổ.
“Em… em có dám nói, khi ở bên anh ta em không một lần nhớ tới anh không?” Phương Diệc Thành kiên định nói.
Cố Yên nói trong nước mắt: “Nhớ, nhưng anh có biết sau nỗi nhớ đó là gì không? Thời khắc mà dì Nguyễn ngã dưới chân em, thời khắc mà cha cầm súng đuổi em ra khỏi nhà, thời khắc em ngã xuống giường của Lương Phi Phàm, em đã thề rằng cả đời này chúng ta sẽ không đi chung một con đường!”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Một lúc sau…
Phương Diệc Thành buông tay ra, rồi kéo cô ngồi xuống ghế: “Thế chúng ta có thể làm bạn không?” Anh cũng ngồi với cô. “Nếu không thể quay lại với nhau, chúng ta làm bạn có được không?”
Cố Yên im lặng.
“Cố Yên, không phải em định cả đời này không nhìn mặt mối tình đầu của em đấy chứ?”
Cố Yên vẫn im lặng, cô thật không hiểu vì sao anh bỗng dưng lại xuất hiện trong đời cô với những lời nói khiến cô vô cùng bất ngờ như thế.
“Em… Việc này sau hãy nói đi!” Nói xong cô uống cạn ly rượu, lạnh lùng trả lời. “Xem tâm trạng em thế nào đã.”
Chương 9
Lúc về đến thành phố đang là giờ tan tầm, vậy mà xe cộ trên đường lại rất ít, cứ một đoạn lại có một nhóm người chặn xe để kiểm tra, nhưng họ không phải cảnh sát.
Nhìn thấy xe của Phương Diệc Thành, một nhóm người đi tới, dẫn đầu là Tần Tống. Phương Diệc Thành hạ kính xe xuống: “Thiếu gia, đang bận sao?”
Tần Tống như ngồi trên đống lửa vì đại ca của anh ta sau khi nghe cuộc điện thoại của A Hổ đã cho người bao vây thành phố C. Trong đám thuộc hạ chỉ có số ít là biết dung nhan của Cố Yên, nên anh ta và đại ca phải đích thân đi tìm. Nhìn thấy Phương Diệc Thành, anh ta như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống, nhưng may mà vẫn kìm nén được cơn tức giận: “Phương Cục trưởng, ngài thật có phúc đấy!”
Nói đoạn, anh ta quay sang Cố Yên: “Chị dâu!”, anh ta nói như gằn ra từng chữ. “Đại ca tìm chị vất vả lắm đấy.”
Chưa nói xong thì một chiếc Land Rover lao vút tới, chỉ cách Phương Diệc Thành chưa tới một mét mới phanh gấp lại.
Sát khí đằng đằng.
Hơi men của ly rượu lúc nãy giờ mới phát tác, Cố Yên ngà ngà say, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra gương mặt lạnh lùng đang đanh lại vì tức giận của Lương Phi Phàm qua lớp kính xe. Thôi thế là hết, cô thầm than.
Phương Diệc Thành thấy anh ta bước xuống xe và lôi Cố Yên đi thì định đi tới ngăn lại, nhưng bọn Tần Tống đã đứng chắn, ngầm ý: “Tránh xa người yêu của đại ca tao ra” nên anh chỉ có thể đứng nhìn.
Lương Phi Phàm mở cửa, dìu cô lên xe, thấy hơi thở cô nồng mùi cồn, anh ngầm rủa, hừ, thế mà cứ luôn miệng kêu không biết uống rượu, vậy mà mới gặp lại tình cũ đã say thế này đây?
Cố Yên ngả vào lòng Lương Phi Phàm, đầu óc quay cuồng, lúc này cô không biết phải nói gì cho phải. Qua lớp cửa kính, cô nói với ra một câu: “Phương Diệc Thành, chào anh!”
Phương Diệc Thành cười nhạt. Bỗng Cố Yên cảm thấy vòng tay Lương Phi Phàm ôm chặt tới nỗi toàn thân khó chịu. Cô nhăn nhó: “Anh muốn bóp chết em phải không?”
Anh tìm cô suốt một buổi chiều, tất cả đám thuộc hạ đều được sai đi tìm kiếm, cứ nghĩ tới cảnh cô đang cùng tình cũ ở một nơi không ai biết, lòng anh quặn thắt như bị hàng nghìn nhát dao cứa vào. Giờ tìm được cô, ôm cô vào lòng, cô lại ngọt ngào chào tạm biệt tình cũ, khiến anh hận đến nỗi muốn rút súng ra tặng cho đối phương vài viên kẹo sắt.

“Phương Cục trưởng ôn lại chuyện cũ đã xong chưa?” Lương Phi Phàm hỏi bằng giọng châm chọc.
Tần Tống biết ý lùi ra chỗ khác. Phương Diệc Thành bước xuống xe, đứng trước mặt anh: “Lương Tổng, tôi không đơn thuần muốn ôn lại chuyện cũ, mà tôi muốn nối lại tình xưa với Cố Yên, chỉ tiếc là cô ấy từ chối, anh nói xem tôi có đau lòng không nào?” Giọng đau khổ kèm theo nụ cười chua chát, đôi mắt trách móc nhìn về phía người yêu cũ.
Cố Yên khẽ cắn môi, người đàn ông với những lời lẽ cay đắng kia lại là người năm đó hết mực yêu thương, chiều chuộng cô sao?
“Thế… Phương Cục trưởng đã hết hy vọng rồi chứ? Mà tôi cũng xin nhắc nhở Phương Cục trưởng là nếu lần sau còn mang cô gái của tôi đi, tôi không dám đảm bảo là bọn thuộc hạ của tôi sẽ không tìm đến tư gia của Phương Tướng quân đâu nhé!”
Sắc mặt Phương Diệc Thành sầm lại khi Lương Phi Phàm nhắc tới cha anh, chắc muốn lấy cha anh ra để uy hiếp anh đấy? Thỏa thuận ngầm đã được ký kết, thuận theo Lương Phi Phàm để đổi lấy sự bình yên của gia đình.
Thấy sắc mặt Phương Diệc Thành thay đổi, Lương Phi Phàm đắc chí nhếch mép cười, rồi đóng cửa xe phóng đi.
Trên đường về, anh cố kìm nén lửa giận. Hơi men giờ đã ngấm sâu trong cơ thể Cố Yên: “Phi Phàm, chiếc áo trắng hôm nay anh mặc thật là đẹp!” Vừa nói cô vừa vuốt lên những chiếc khuy áo với dáng vẻ mơn trớn.
Cả buổi lùng sục tìm cô, giờ anh cũng đã mệt, anh kêu mấy người giúp việc rửa mặt, thay đồ cho cô, nhưng cô cứ bám lấy cổ anh, miệng vẫn nở nụ cười ngây ngô, vô tội.
“Đừng nghịch nữa!” Lương Phi Phàm dìu cô nằm xuống sofa, đang định quay người đi vào nhà tắm thì cô lại kéo chiếc cà vạt xuống, khiến mặt anh áp sát vào bờ môi cô. Thân hình mềm mại của cô cọ sát vào người anh khiến toàn thân anh rạo rực, phần dưới bắt đầu có phản ứng. Anh ngầm trách mình quá mềm lòng, chỉ cần ôm thân hình mềm mại, nóng bỏng của cô là bao giận hờn trong anh lại tan biến hết, hai thân thể đang quấn lấy nhau, bỗng như sực nhớ ra điều gì, anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Nói đi, anh là ai hả?”
Cố Yên cười ha ha: “Chẳng phải anh nói em say rồi sao, vậy mà người say lại là anh đấy, Phi Phàm, anh say tới nỗi không nhớ nổi tên mình rồi.”
Lương Phi Phàm “hừ” một tiếng, may mà cô gọi đúng tên anh, dám kêu sai, xem anh có bóp chết cô ngay không nào!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, gạt cánh tay anh đang đặt trên ngực mình ra, mới nhúc nhích thôi, phần dưới đã đau ê ẩm.
“Bé con, dậy rồi à?” Lương Phi Phàm cũng tỉnh giấc, và theo thói quen, anh lại ôm lấy cô, phần dưới của anh lại chạm vào người cô khiến mặt cô đỏ ửng. Cô gạt anh ra để đi rửa mặt. Nhớ lại tối qua đã yêu cô đến mấy lần nên anh tạm kìm nén ham muốn lại.
Như thường lệ, anh lại đích thân xuống bếp ninh cháo cho cô.
Cô ngoan ngoãn ăn thìa cháo từ tay anh đút, cháo rất vừa ăn, không nguội cũng không nóng, giống như tất cả mọi thứ khác, đều do anh sắp xếp hoàn hảo, điều này làm cô nhớ tới lời nói của Phương Diệc Thành: “Em thấy cuộc sống như thế mà gọi là hạnh phúc sao? Em giống như một con chim trong lồng son, ngày ngày được chủ nhân chăm mớm, hắn cho em cái gì em cũng đón nhận… Tiểu Yên, ngày đó em mơ về một tương lai lý tưởng là như vậy sao? Là sống như tầm gửi trên thân của người đàn ông khác sao?”
Không phải thế! Cuộc sống em từng mong muốn là kết hôn với người thanh niên có nụ cười rạng rỡ, sáng đi làm, chiều về như bao người phụ nữ khác, rồi cùng chồng tích cóp tiền mua nhà, mua xe, sinh những đứa con đáng yêu, khi cuộc sống và sự nghiệp ổn định, sẽ cùng người ấy an hưởng tuổi già… Cố Yên thầm trả lời câu hỏi của Phương Diệc Thành.
Thấy cô hơi trầm tư, Lương Phi Phàm hỏi: “Em nghĩ gì thế?”
“Em muốn đi tìm việc.”
“Sao vậy, làm chỗ Kỷ Tứ chán lắm à?” Anh uống ngụm cà phê, rồi lơ đãng hỏi.
Buổi sáng, khi thay quần áo, nhớ lại tối qua cô khen anh mặc chiếc áo trắng rất đẹp, khiến anh nở nụ cười ấm áp. Hôm nay, anh lại chọn chiếc màu trắng.
“Không phải… Ý em là… em muốn tự đi tìm việc làm.” Thấy anh im lặng, cô cũng hơi chột dạ, rất lâu, rất lâu sau cô mới dám nói tiếp: “Phi Phàm, em… em muốn sống tự lập, em không muốn suốt ngày phải dựa vào anh, em muốn tìm một công việc có thể tự nuôi sống mình, giống như một người bình thường vậy, chứ không giống như bây giờ.”
“Bây giờ thì sao?” Lương Phi Phàm buông dao nĩa, lạnh lùng hỏi. “Giờ em đang sôngs cùng anh, thế nào, ý em là tìm một công việc rồi sau đó chuyển ra ngoài ở, có phải thế không hả?”
Cố Yên cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn anh, gật đầu.
Lương Phi Phàm nhìn cô một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao báo hiệu một trận cuồng phong sắp ập tới.
“Tiên sinh, ngài có điện thoại…”
“Cút ra ngoài!” Giọng nói đanh như thép, lạnh như băng khiến những người giúp việc trong nhà hoảng hồn chạy ra ngoài.
“Muốn tự lập? Muốn tìm việc? Muốn chuyển ra ngoài sống? Em còn muốn gì nữa?” Lương Phi Phàm đứng phắt dậy, quắc mắt lên, giọng đã lạnh dưới âm độ.
Cố Yên nhìn anh vẻ khó hiểu, chỉ vậy thôi, cô còn muốn gì nữa đâu.
“Có phải em muốn dọn ra ngoài để tiện gặp cái thằng Phương Diệc Thành kia không hả? Muốn trở lại cái thời hai người mười bảy, mười tám tuổi chứ gì? Muốn nối lại tình xưa chứ gì?” Bàn tay anh đã nắm chặt hai góc bàn, hai mắt anh nhìn cô như muốn nuốt sống, gân xanh nổi đầy trán, cơn giận dữ dường như đã lên tới đỉnh điểm.
“Không phải!” Cố Yên đứng dậy, trừng mắt nhìn anh. “Em không muốn trở thành một người vô dụng, cả ngày ăn không ngồi rồi. Phi Phàm, em cũng muốn có cuộc sống riêng của mình, không muốn cả đời này chỉ sống như một cây tầm gửi trong thế giới của anh!”
“Ha ha!” Lương Phi Phàm cười nhạo báng. “Sai rồi! Cố Yên, từ trước tới nay em luôn sống trong thế giới của em! Em chẳng quan tâm đến ai, em coi mọi người là con rối xung quanh em, em còn dám nói em đang sống trong thế giới của người khác. Anh nói cho em biết, bao lâu nay, thế giới của em chỉ có riêng mình em mà thôi!”
“Lương Phi Phàm!” Cố Yên cũng phát hỏa. “Nếu có thế giới của em chỉ có một mình em thì việc em muốn tìm việc, muốn tự lập đã không cần sự đồng ý của anh!”
“Hóa ra là em đang muốn hỏi xem anh có đồng ý hay không hả? Được! Anh không đồng ý!” Lương Phi Phàm cười nhạt.
“Anh!” Cố Yên bị anh làm cho tức điên lên, lời trong cổ họng nghẹn lại, tức quá cô hất tung bàn ăn rồi vùng vằng đi ra ngoài.
Lương Phi Phàm kéo cô lại: “Từ giờ trở đi, nếu không có sự cho phép của anh, em không được đi đâu hết!” Nói xong, anh giận dữ đẩy cô ngồi phịch xuống sofa, rồi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận