Cố Yên nhắc đến việc trọng đại của mình mà có vẻ như vui buồn lẫn lộn. Lương Phi Phàm thương cô bận rộn, bảo rằng làm gì có chuyện cô dâu phải lo những thứ này, cứ để bọn họ lo là được rồi. Nhưng cô thích như thế, tâm trạng khi sắp đi lấy chồng khiến người ta cảm thấy bận rộn, giống như tất cả những thứ tốt đẹp cần phải tích tụ từng chút một để rồi dần hình thành một khối, đánh dấu từng bước chân đến bến bờ hạnh phúc. Dù rằng, những ý kiến cô đưa ra thường khiến Dung Nham và mọi người thở dài ngao ngán. Trời đã sinh Cố Yên sao còn sinh mấy người bọn họ để phải chịu khổ sở cơ chứ!
Cố Yên nghĩ rằng anh chỉ hỏi qua vậy thôi nên cô chỉ than thở vậy. Phương Diệc Thành bỗng nhiên cười thành tiếng, có lẽ anh đã ở quan trường lâu rồi nên quen cách nói chuyện có bước ngoặt, nhưng đây lại là Cố Yên… Xem ra hai người họ càng ngày càng cách xa nhau.
“Chú Cố không đồng ý chuyện kết hôn của hai người đúng không?” Phương Diệc Thành không cười nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Cố Yên cau mày, “vâng” một tiếng: “Mấy hôm nay em muốn đến gặp cha để nói chuyện nhưng sức khỏe ông không tốt, có nhiều chuyện ông nhìn nhận rất bi quan và suy nghĩ quá nhiều.”
“Chỉ thế thôi sao?” Phương Diệc Thành không tỏ vẻ bất ngờ, anh nhìn thẳng vào mắt Cố Yên, kín đáo thăm dò. Tâm trạng cô bị kích động liền đổi giọng gay gắt, quẳng cái muỗng sứ trong tay vào bát, giọng nói lanh lảnh khiến người nghe phát sợ: “Chẳng lẽ còn thế nào nữa? Rốt cuộc thì anh muốn nói gì? Cứ úp úp mở mở thấy ghét!”
Phương Diệc Thành bị cô công kích, thở dài một tiếng, anh đã quá quen với việc Cố Yên cứ nói được vài câu là xù lông lên rồi: “Em biết lý do chú Cố phản đối đám cưới của em không? Ý anh là suy nghĩ thật trong lòng ông ấy.”
“Chẳng phải là đem em ra trao đổi với Phi Phàm để cha được cứu ra hay sao? Không cần phải giấu em, nếu lúc đó có nói cho em biết thì em cũng tình nguyện làm vậy để cứu cha. Tình huống lúc bấy giờ, lẽ nào chị ấy còn có cách khác sao? Hơn nữa, anh dựa vào đâu mà trách chị ấy chứ? Lẽ nào anh cho rằng, bảy năm qua, nếu không có Lương Phi Phàm thì em vẫn đợi anh sao?” Cố Yên ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, hếch chiếc cằm nhỏ lên cao.
Cô cứ tưởng lần trước cô đã nói đủ rõ ràng với anh rồi, cứ tưởng rằng lần nay anh hẹn gặp cô là thành tâm chúc phúc cho cô. Anh làm cô tức chết đi được, anh vẫn còn muốn ngáng chân, sao anh không nghĩ xem, tất cả những chuyện này chẳng phải do chính anh ta gây ra hay sao?
Phương Diệc Thành ngồi im nhìn cô hồi lâu rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ với ánh mắt sâu lắng: “Anh làm sao dám nghĩ như thế… Nói như vậy có nghĩa em đã biết chuyện này rồi à? Và em cũng không trách chị ấy. Em không trách chị ấy… Ha ha, Cố Yên, quy chuẩn tha thứ của em thật là… khác người.” Thì ra sự tha thứ không phân biệt trắng đen, không có trái phải để tranh cãi, tội ác tày trời hay là một chuyện vặt vãnh đều chỉ dựa vào trái tim cô.
“Nếu như em đã biết rồi thì anh cũng chẳng còn gì để nói. Ý chú Cố là muốn anh đến làm thuyết khách.” Anh xoay xoay cái ly trong tay, cười nhạt: “Nhưng anh làm gì có bản lĩnh thuyết phục được em chứ? Em luôn cứng đầu như vậy.” Anh lại nhìn cô bất lực. “Anh hẹn em ra đây, trước tiên là muốn biết rốt cuộc em đã biết rõ sự việc hay chưa. Ngoài ra, anh cũng muốn trực tiếp gặp em để nói lời chúc mừng, cuối cùng thì em cũng tìm được hạnh phúc thực sự cho mình.”
Lúc này Cố Yên đã vơi cơn giận nên cảm giác cũng đỡ hơn, nghe anh nói thản nhiên như vậy, cô bĩu môi không nói.
“Coi như anh vẫn còn tỉnh táo, đến nước này rồi, chẳng thể thay đổi được gì đâu. Chỉ có điều, Cố Yên, tình trạng của chú Cố không được lạc quan lắm đâu, loại thuốc mới đang sử dụng rất tốt, nhưng giờ là thời điểm tốt nhất để phẫu thuật.” Anh nói rất tha thiết.
“Anh cũng đã khuyên ông, nhưng cũng giống như em nói, sự cố chấp cuả chú Cố đúng là khiến cho một người cố chấp như cha anh phải phục sát đất. Cố Yên, anh không có ác ý gì đâu, anh chỉ muốn nói hôn sự của em và Lương Phi Phàm không thể chỉ hoãn lại một thời gian sao?” Anh bình thản nói. “Nếu em đi gặp chú Cố để nói chuyện, cứ coi như chú ấy đồng ý thì cũng sẽ bị chấn động về tâm lý, điều này không tốt cho tình trạng sức khỏe hiện nay của chú ấy. Hơn nữa, cũng chưa chắc đã mất bao lâu, tại sao lại không nhanh tay loại bỏ phiền phức chứ, thực ra anh cũng biết những điều này không nên do anh nói ra. Chẳng qua là hiện giờ chú Cố và Cố Minh Châu cứ như nước với lửa, anh chỉ là nghĩ cho bệnh tình của chú Cố mà thôi!”
Cố Yên chép miệng, lặng im nghe anh nói, đặt tay trái lên vai phải một cách vô thức: “Em hiểu!” Tai cô đã bắt đầu mềm ra, Phương Diệc Thành nói một hồi và lại còn nói rất có căn cứ khiến cô dao động khá nhiều. Đành rằng đám cưới thì vẫn sẽ tổ chức, nhưng chậm một chút cũng có gì to tát đâu nhỉ? Chỉ e Lương Phi Phàm sẽ lại không vui. Nghĩ đến vẻ khó chịu của Lương Phi Phàm, Cố Yên lại nhoẻn miệng.
Phương Diệc Thành gật đầu, hai người im lặng hồi lâu.
“Vừa rồi em… ở… Diệc Thành, anh đừng giận em nhé, mấy hôm nay em thấy cha và chị Minh Châu cãi nhau mà đầu óc em cứ quay cuồng, tâm trạng rất buồn bực.” Cố Yên nghiêng đầu khuấy bát sò tuyết đang dần mở ra, nhẹ nhàng xin lỗi anh.
Phương Diệc Thành lấy một chiếc ly rót trà cho Cố Yên: “Cái con bé ngốc này, anh làm sao có thể tính toán với em mấy chuyện này chứ? Có lúc nào nói chuyện mà em không ngang ngược như vậy đâu!” Anh đẩy ly trà về phía Cố Yên, cô nhận lấy rồi nhấp một ngụm, mím môi cười, thực ra Phương Diệc Thành rất giống một người anh.
Hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc, Phương Diệc Thành thấy không còn sớm nữa, anh cũng có việc nên phải đi. Trong đầu Cố Yên có chút bấn loạn, cô nói muốn ngồi lại thêm lát nữa.
“Có chuyện gì cứ tìm anh nhé!” Anh với tay lấy chiếc áo khoác vắt lên cánh tay, nở nụ cười ấm áp.
Cố Yên mỉm cười gật đầu.
Anh đi chậm rãi ra ngoài, tay đã đẩy lên cửa lại quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Tại sao từ trước tới giờ em không hỏi anh, bảy năm qua anh ở đâu, tại sao không quay lại tìm em?”
Cố Yên nghiêng người dựa vào ghế, không chút ngạc nhiên: “Ồ! Vậy thì, bảy năm qua anh ở đâu? Làm những gì? Tại sao không nhắn nhủ gì cho em?”
Phương Diệc Thành đứng cách cô không quá hai mét nhưng nụ cười giống như đang ở một nơi cách xa cô cả hàng vạn năm ánh sáng, cảm giác xa cách đến nỗi đời này khó mà vượt qua được: “Năm thứ nhất, anh liên tục trốn khỏi nhà, liên tục đi tìm em, rồi liên tục bị bắt trở lại. Đang từ vị trí đầy vinh quang của người có công lao đặc biệt trở thành trò cười của nhà họ Phương. Từ năm thứ hai đến năm thứ năm, anh đi miền Nam, không từ một thủ đoạn nào để leo lên dù có phải lợi dụng mạng lưới quan hệ mà trước kia anh khinh thường nhất. Bởi vì cha anh nói, đàn ông muốn có thứ mà bây giờ mình không có được thì chỉ có một con đường duy nhất là quyền lực. Cũng giống như vô số lần trước kia, anh rất tin tưởng ông ấy, Đến năm thứ năm, cuối cùng anh cũng có thể được coi là có máu mặt, anh vừa sợ lại vừa mong muốn trở về. Lúc đó anh biết em đã ở bên Lương Phi Phàm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Mắt anh rực sáng như đốm lửa khi hồi tưởng lại quá khứ. “Hôm đó cũng là sinh nhật em. Em và anh ta đốt lửa trên đỉnh núi, anh ở dưới chân núi nhìn lên suốt đêm. Khi trời sáng, em dựa vào lưng anh ta đi xuống núi, chẳng cần phải ở trong mơ, nụ cười của em vẫn đẹp nhường nào, anh chẳng biết phải bước tới như thế nào, còn mặt mũi nào để đối diện với em… Cũng giống như năm đó, anh lại lạc lõng trong niềm tin vững chắc của hai chúng ta thưở nhỏ, ngày hôm sau anh trở về phương Nam. Hai năm còn lại, anh toàn tâm toàn ý suy nghĩ, làm thế nào để đối diện với em lần nữa?”
Anh cười thật dịu dàng, cũng giống như buổi chiều của mười năm về trước, chàng trai mặc áo đen tuấn tú đưa những ngón tay thon dài ra ôm lấy cô, cười dịu dàng gọi tên cô, dũng cảm tiến tới chiếm lấy trái tim cô.
“Anh cứ nghĩ em sẽ đợi anh, cũng giống như anh đợi em, cho nên anh lại xuất hiện trước mặt em.” Anh khẽ cười và kể lại với giọng nói hơi run.
Bảy năm trời đằng đẵng hóa ra chỉ cần vài câu nói đã hết. Trong vở kịch đã hạ màn này, anh đã sai vì cho rằng thời gian chẳng qua cũng chỉ qua đi thôi, nhưng anh lại bỏ quên không tính đến thứ quan trọng nhất – trái tim cô.
Cố Yên khẽ cười rồi cúi đầu uống trà. Phương Diệc Thành cũng mỉm cười rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Hóa ra đây chính là cảnh giới của sự mở lòng.
Chương 38
Giờ ăn tối, không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, mấy lần Cố Yên mượn cớ đi lấy thêm cơm, thêm canh để trốn xuống bếp hít thở không khí.
Ngược lại, Cố Bác Vân và Cố Minh Châu đều rất nhẹ nhõm, hai người vừa ăn cơm vừa ung dung trò chuyện, dáng vẻ rất tự đắc, có điều, trong lòng hai người vẫn đang chiến đấu với nhau rất ngoan cường.
Cuối cùng thì Cố Yên cũng bứt rứt không chịu được nữa, cô đặt bát cơm xuống, vừa thành khẩn vừa mềm mỏng nói: “Cha, con và Phi Phàm quyết định tổ chức đám cưới ngày Mười lăm tháng sau.”
“Ừ.” Cố Bác Vân buông một lời rồi tiếp tục gắp thức ăn.
Cố Yên đã chuẩn bị hết những lời để phản bác lại sự phản đối của cha nhưng xem ra lần này là công cốc, cứ ấp úng mãi nói không nên lời.
“Vậy… cha sẽ đến chứ?”
“Ngay cả chuyện đại sự suốt đời, con còn không thèm hỏi ý kiến ta thì người cha như ta cần gì phải đến nữa. Chị con đến là được rồi.” Cố Bác Vân vững chãi như núi, không vội vàng cũng không chậm chạp, trong chốc lát đã nắm được thóp của Cố Yên.
Cố Yên cuống quýt: “Không phải đâu cha, đương nhiên con vẫn nghe lời cha.”
“Vậy cha bảo con không được lấy Lương Phi Phàm nữa!” Cố Bác Vân đặt mạnh bát cơm trong tay xuống bàn, gằn giọng nói.
Cố Yên thấy cha bị kích động lại càng buồn hơn, nước mắt chảy dài, cô nói: “Cha, những chuyện trước đây con đều biết cả, Lương Phi Phàm đã cứu cha, đã đem con đi. Nhưng như thế có quan trọng gì đâu? Anh ấy đối xử với con rất tốt, con không thể rời xa anh ấy được. Chẳng phải cha đã từng nói muốn con được sống thoải mái hơn sao? Con ở bên anh ấy rất hạnh phúc, tại sao cha lại không vui vẻ chấp nhận chúng con chứ?”
Cố Bác Vân thấy Cố Minh Châu lặng lẽ ngồi ăn không nói câu nào, ông lấy làm lạ, hai ngày nay con bé không đả động gì, thì ra cô đã đi trước ông một bước, nói chuyện này với Cố Yên, không hổ danh là con gái của Cố Bác Vân, quả nhiên “địch không động ta cũng không động, địch có động, ta động trước”, thật đúng là “hậu sinh khả úy”.
Cố Bác Vân bỏ đũa xuống, nói: “Cha chấp nhận chàng rể này thế nào đây? Vì nó đã cấu kết với chị cả con tính toán với cha ư? Vì nó đục nước béo cò ư? Vì ta hồ đồ giao con gái ta cho nó hại ư? Vì nó có quyền, có thế, giàu có hơn người ư?”
“Vì lúc đó cha nóng tính quá, nên Lương Phi Phàm mới phải trả giá đắt như vậy!” Cố Minh Châu đưa một miếng cơm vào miệng, chậm rãi nhai, bĩu môi nhìn Cố Yên một cái, cười nhạt. “Đánh đuổi kẻ địch cũng khó lường hết được hậu họa.”
Cố Bác Vân “hừ” một tiếng, chưa sẵn sàng để đấu tiếp với Cố Minh Châu.
Cố Yên nắm lấy tay cha, nhẹ nhàng siết chặt rồi lại buông ra, nói: “Vì con muốn lấy anh ấy, con yêu anh ấy.”
Cố Bác Vân lại “hừ” một tiếng: “Là vì cơ thể già yếu, bệnh tật của ta phải nhờ nó cứu phải không? Là vì có người muốn mượn cớ để đẩy con đi phải không?”
Cố Minh Châu liếc mắt, giọng trầm xuống: “Tiểu Yên, sao em lại thật thà như thế? Cha đã mấy chục tuổi rồi, còn lo gì chuyện sống chết nữa đâu? Em hà tất phải như thế?”
Cuối cùng Cố Minh Châu cũng ăn cơm xong, bỏ bát đũa xuống, lấy khăn lau miệng, nói: “Chính xác, lần này khác với bảy năm trước, việc có tiến hành phẫu thuật hay không vẫn còn chưa chắn chắn cơ mà, lần giao dịch này chính xác là không tính.”
Cố Bác Vân giận tái mặt, nói: “Con cho rằng cha cũng giống như con, nỡ đem hạnh phúc của Cố Yên ra để giao dịch ư?”
Cố Minh Châu mồm mép quả thực rất lanh lợi: “Đương nhiên là khác nhau rồi! Khả năng của cha lớn hơn con nhiều. Nhưng mà, đối với con, cha đã quá già để làm đối tác của con, bảy năm dù sao cũng qua rồi, bây giờ bới móc ra thì có nghĩa lý gì chứ?”
Cố Bác Vân đập đũa đánh “cạch” một tiếng, cơ mặt ông bị kích động khẽ giật giật: “Cha biết cha đã sai trong nhiều năm qua, cho nên lần này cha tuyệt đối không thỏa hiệp nữa! Con đừng có mơ đem chuyện hôn nhân của Cố Yên ra trao đổi nữa!”
Cố Minh Châu cuối cùng cũng nổi giận, đối đầu với cha, nói: “Con chắc chắn sẽ trao đổi! Lần phẫu thuật này cha không làm cũng phải làm! Đừng để con phải ra tay đánh cha ngất xỉu để đưa vào phòng giải phẫu! Cha cho rằng mời bác sĩ đẳng cấp thế giới như vậy dễ lắm sao? Cha cứ tức giận rồi gây chuyện thì bệnh tình sẽ giảm chắc? Cha có biết vì bệnh tình của cha mà Lương Phi Phàm đã tốn bao nhiêu tâm huyết không? Cha lại còn không công nhận tình cảm của anh ta đối với Cố Yên bao năm qua sao? Con xin cha hãy suy nghĩ thấu tình đạt lý một chút, không phải cha bị bệnh thì cả thế giới này sẽ xoay quanh cha đâu.”
Cố Yên đứng cản giữa hai người, cau mày lo lắng, nói: “Chị, đừng nói nữa!”
“Cha, thật sự không phải giao dịch đâu, con và Lương Phi Phàm đã ở bên nhau bảy năm rồi, con đã động lòng, yêu anh ấy rồi. Cha đừng kích động như thế, từ từ nghe con giải thích được không?”
Cố Bác Vân đẩy Cố Yên ra, chỉ thẳng tay vào mặt Cố Minh Châu, run rẩy: “Cha nói cho con biết, năm đó nếu ta biết con thỏa hiệp với Lương Phi Phàm thì ta thà bị bắn chết còn hơn!”
“Thật đáng tiếc, bây giờ cha có chết thì cái “thà” của cha cũng chẳng thể biến thành sự thật được. Sao thế? Cha đã sống thêm bảy năm rồi, đã đủ lú lẫn rồi nên bây giờ thấy ngày tháng của mình sắp kết thúc nên muốn chối bỏ, muốn trốn tránh sao?” Cố Minh Châu lạnh lùng đứng dậy, cô vẫn không chịu xuống nước.
Bốp!
Cái tát rất mạnh khiến Cố Minh Châu ngã ra ghế, Cố Bác Vân đứng đó tức run người, còn Cố Yên bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi không dám động đậy.
Đây là lần đầu tiên Cố Bác Vân đánh con gái, ngay cả cái lần của bảy năm về trước, ông nổi giận lôi đình, lấy súng chĩa vào đầu Cố Yên nhưng cũng không làm gì cô.
Cố Yên ngây người, cuối cùng cô cũng hiểu, tính tình của cha bị bệnh tật giày vò đến mức thay đổi rồi.
Cố Minh Châu vẫn ngồi đó, xoa mặt, mái tóc dài che khuất khuôn mặt nên không rõ biểu cảm của cô ra sao.
Một lát sau, Cố Minh Châu từ từ đứng dậy, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉnh lại quần áo, đầu tóc, lạnh lùng nhìn cha, giọng nhẹ nhàng nhưng trong trẻo: “Người ta thường nói con người khi sắp chết thì hay nói những điều tốt đẹp, xin cha đừng để đến khi mất rồi mà vẫn còn ngáng đường người khác. Chuyện năm đó, nếu có gì không hài lòng hay hối hận thì cha hãy trút hết lên đầu con đi, đừng đem Lương Phi Phàm ra nói nữa. Cố Yên không còn là trẻ con nữa, không ai có thể lừa gạt được nó đâu. Chuyện hôn nhân của em ấy đã được định đoạt rồi, cha hãy tiếp nhận đi."
Chương 39
Một nhóm bác sĩ mệt mỏi từ phòng cấp cứu đi ra, người đang xoa xoa cái mũi vừa to vừa đỏ, nói tiếng Trung tốt nhất nhóm là bác sĩ Roal, ông than thở với Cố Yên: “Chẳng phải đã nói trước rồi sao, đừng có làm ông ấy bị kích động! Sao lại làm ông ấy ngất đi thế này? Tỷ lệ độc tố trong bạch cầu lại tăng, kiểu này tôi không xong rồi, ông chủ Lương nhất định sẽ gõ vào đầu tôi.”
Bác sĩ Roal đang có một công việc ổn định và một gia đình yên ấm, hạnh phúc ở bên Mỹ, nếu không vì sợ Lương Phi Phàm, ông sẽ không phải vượt nghìn dặm xa xôi mang loại thuốc mới này đến đây để cứu một ông lão sắp chết.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Cố Yên vẫn còn hoảng, chị Minh Châu vừa đi khỏi thì cha đã ngất rồi, cô kêu lên sợ hãi. Cha giống như ngọn núi cao đổ ập xuống ngay trước mặt cô, lúc đó, trong lòng Cố Yên tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Bác sĩ Roal gãi tai, ngập ngừng, viện trưởng đứng bên cạnh thấy vậy liền giải thích thay ông: “Phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Thuốc đang sử dụng hiện nay là sản phẩm nghiên cứu mới nhất chưa được kiểm nghiệm lâm sàng lần thứ tư, chúng tôi không chắc chắn là tính kháng độc của thuốc kháng sinh có phù hợp với khả năng chịu đựng theo tiêu chuẩn của cơ thể con người hay không, nhưng giai đoạn hiện nay, lượng thuốc ngày càng lớn, nếu đã đến giới hạn, một khi cơ thể đã có tính kháng thuốc thì tế bào ung thư sẽ phản công lại mạnh hơn, như thế, việc tiến hành phẫu thuật sẽ gặp trở ngại. Lúc đó, dù ông Lương có phá nát bệnh viện của chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Giám đốc bệnh viện và bác sĩ Roal thể hiện rõ sự sợ hãi đối với người đe dọa họ còn hơn cả đối với căn bệnh ung thư mà họ đang bó tay.
Cố Yên đau đầu nghe họ than vãn, một lát sau mới thấy đỡ hơn. Qua cửa kính của phòng cấp cứu, Cố Yên nhìn thấy cha nằm trên giường bệnh. Ông nằm đó như khúc gỗ, thân thể bị bệnh tật giày vò đến héo mòn, không còn là Cố Bác Vân đội trời đạp đất của ngày xưa nữa. Cảm giác cái chết đang đến mỗi lúc một gần, những người chưa từng ở vào tình cảnh như ông thì chưa hiểu được. Thân phận làm con, đến lúc này e rằng đều phải mềm lòng, dù ông có cố chấp, có bất chấp đạo lý cỡ nào cũng trở nên hợp tình hợp lý vào lúc này.
Tối hôm đó, Cố Minh Châu không về nhà. Cố Yên gọi cho chị bao nhiêu lần cũng không có người nhấc máy, mãi đến khuya Dung Lỗi mới gọi điện đến, nói là đang ở cùng Cố Minh Châu, bảo Cố Yên cứ yên tâm. Cố Yên thở phào nhẹ nhõm, một mình ở lại bệnh viện chăm cha.
Lương Phi Phàm biết chuyện Cố Bác Vân bị hôn mê. Sáng hôm sau, tìm Cố Yên mãi không được, anh lo lắng cả buổi. Đến tối về nhà, người quản gia nói Yên tiểu thư đã trở về, đang dọn dẹp đồ đạc trên phòng, trong lòng Lương Phi Phàm lại càng nặng nề hơn, vội vàng lên gác tìm Cố Yên.
Cố Yên nghe tiếng bước chân của Lương Phi Phàm, liền ra đón anh: “Sao anh về sớm thế? Chẳng phải anh nói tối nay phải đi tiếp khác sao?”
Lương Phi Phàm ôm eo Cố Yên, kéo cô vào lòng vỗ về: “Tự nhiên nhớ em quá nên anh quay về.”
“Lương Phi Phàm, nếu cứ tiếp tục như thế này, cơ nghiệp nhà họ Lương sụp đổ thì làm thế nào? Em thì chỉ biết hưởng phú quý thôi, nếu anh mà trắng tay là em sẽ bỏ anh đấy.” Cố Yên vẫn nằm trong lòng Phi Phàm, ngẩng lên cười ngọt ngào.
Bao nhiêu tâm sự trong lòng Lương Phi Phàm đều bị nụ cười của Cố Yên làm cho tan biến hết, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn hơn, tay cũng tư từ luồn xuống phía dưới, cởi bỏ hết nội y của cô. Cố Yên thở dốc: “Em còn phải quay lại bệnh viện đấy…”
Cố Yên vừa nói vừa đẩy Lương Phi Phàm ra, nhưng anh đã đặt lên môi cô những nụ hôn nồng nàn. Anh không để ý đến sự phản kháng của Cố Yên, ngược lại, cô càng giãy giụa anh càng nổi hứng, thở hổn hển đè cô xuống. Cố Yên thở không ra hơi, dùng hai tay đấm mạnh vào lưng anh: “Ông xã…”
Lương Phi Phàm rất thích nghe tiếng cầu xin nhẹ nhàng của Cố Yên, nên lại càng không buông tay. Cố Yên thay đổi chiến thuật, dựng ngược cặp lông mày lá liễu, túm cổ anh vặn một vòng: “Tránh ra đi!” Lương Phi Phàm đau điếng người, nửa như báo thù nửa như muốn ra oai, cứ thế đè Cố Yên ra hôn tiếp.
Cuối cùng thì Phi Phàm cũng thỏa mãn, xong xuôi anh bế Cố Yên vào phòng để tắm rửa.
Cố Yên vuốt ve anh một cách yếu ớt, Lương Phi Phàm một tay cầm vòi hoa sen, một tay ôm Cố Yên, bọt xà phòng trơn ướt, hai người quấn lấy nhau như hai con cá. Mái tóc đen ướt đẫm vắt ra sau lưng Cố Yên, rũ thẳng xuống, Lương Phi Phàm đổ dầu gội đầu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài mềm mại của Cố Yên, tay vẫn sờ soạng khắp phần lưng của Cố Yên, tắm được một lúc thì lại bắt đầu thấy nóng lên, anh ôm chặt cơ thể đầy bọt xà phòng của Cố Yên, hai người lại quấn riết lấy nhau như ngọn lửa bùng cháy.
Hai người thay quần áo xong đi xuống lầu, cơm tối đã được dọn sẵn.
Ban ngày Lương Phi Phàm bảo đầu bếp trong nhà làm đồ ăn nhanh đem vào bệnh viện, nhưng mùi của thuốc khử trùng khiến Cố Yên chẳng thiết ăn uống, cô ăn qua loa vài miếng rồi đặt sang một bên. Tối nay đều là những món mà thường ngày cô vẫn thích, nhưng vẫn chẳng thể nuốt trôi. Lần này về nhà, ngoài việc lấy mấy bộ quần áo để thay, cô còn định bàn chuyện hoãn đám cưới với Phi Phàm.
“Ăn cơm đi chứ? Sao còn ngây người ra thế…” Lương Phi Phàm đưa tay vân vê chiếc cằm gần đây đã gầy đi của cô, anh ân cần múc thêm cho cô một bát canh.
Cố Yên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, hay là bây giờ nói chuyện với anh luôn, nhân lúc tâm trạng anh đang vui: “Phi Phàm…”
“Sao em?” Anh mỉm cười nghi ngại, nhắc nhở cách xưng hô của cô. Cố Yên không nhịn được cười, buông thìa canh trong tay ra, đưa tay ngoắc vào ngón tay anh, lắc lư cái đầu như một đứa trẻ: “Ông xã, em muốn bàn với anh một chuyện được không?”
Cố Yên vừa mới được Phi Phàm yêu một cách nồng nàn, mặt đỏ ửng, giờ nũng nịu nói với anh, yểu điệu gọi anh là “ông xã”, Lương Phi Phàm làm ra vẻ đắc ý, chiều chuộng, giờ cô muốn cái gì cũng được, miễn là không phải đòi lấy mặt trăng xuống!
“Em muốn… hôn lễ của chúng mình… có thể lùi lại một thời gian được không?” Nhân lúc ánh mắt anh vẫn đang dịu dàng như mặt nước mùa thu, Cố Yên dũng cảm hỏi.
Lúc này Lương Phi Phàm như bị dội một gáo nước lạnh, vô cùng bất ngờ.
Cố Yên nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của anh thì biết là không hay, tuy đã sớm biết anh nhất định sẽ không vui nhưng việc anh ngẩn ngơ như người mất hồn như vậy cũng khiến cô hơi do dự. Cô không muốn thấy anh đau khổ như vậy, chỉ vì cô không còn cách nào khác, lời giám đốc bệnh viện nói với cô hôm qua làm cô sợ.
“Anh tốn bao nhiêu tâm huyết để mời bác sĩ và tìm mua thuốc, hiện nay bệnh tình của cha khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, việc phẫu thuật thật sự không thể kéo dài thêm được nữa. Chị và cha đều rất nóng tính, hôm qua đã to tiếng với nhau, cha lại còn đánh chị… Lần đầu tiên cha đánh chị ấy… Chắc chắn chị ấy rất đau lòng. Em là người đứng giữa, em thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, Phi Phàm, anh ủng hộ em một lần đi được không?” Cô nói nghe thật đáng thương, gần như đang tha thiết cầu xin, giống như chú cún con vẫy đuôi về phía anh, cô cũng biết làm vậy thật thiệt thòi cho anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...