Nở Rộ

Lương Phi Phàm quay đầu lại nhìn thấy Cố Yên đang đứng đằng sau anh không tời mười mét. Cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng, mái tóc dài óng mượt xõa sau lưng, miệng nở nụ cười tươi như hoa hướng dương. Trông thấy cô, dường như mọi giận dữ đều tan biến, anh ôm cô, hai tay cô choàng qua cổ anh, môi chạm môi tận hưởng giây phút ngọt ngào.
“Anh à, mình đi đi. Chị Minh Châu vẫn chưa ngủ đâu, tranh thủ lúc chị ấy đi tắm, em vội chuồn ra đấy đấy!”
Lương Phi Phàm véo vào cái mũi xinh xinh của cô, “Anh có cảm giác như hai ta đang yêu đương vụng trộm ấy nhỉ?”
“Không phải yêu đương vụng trộm, mà là cùng nhau bỏ trốn.” Cố Yên ôm eo anh, ngước mắt nhìn anh cười.
Lương Phi Phàm bế cô vào trong xe, thắt dây an toàn xong, anh lái xe về nhà mình.
Người làm nhà họ Lương thấy Cố tiểu thư đến thì đều chạy ra chào hỏi nhiệt tình. Lương Phi Phàm kéo tay cô lên lầu, anh không quên quay lại dặn bọn họ: “Tối nay, tôi không gọi thì đừng có lên đây.”
Cố Yên nhéo trộm anh một cái, ăn nói kiểu gì thế không biết, không thấy ngại sao?
Chương 31
Sáng sớm hôm sau, Lương Phi Phàm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô gái nhỏ bé vẫn say giấc trong vòng tay anh, đầu cô rúc vào trong ngực anh, nơi trái tim anh đang đập rộn ràng sau một đêm ân ái mặn nồng. Chiếu chăn mỏng đắp hờ để lộ ra bờ ngực trắng nõn với bao dấu vết của cuộc mây mưa tối qua. Anh với tay lấy chiếc điện thoại, thì ra cô đặt chuông báo thức để sáng nay dậy sớm chuồn về nhà, tránh bị chị gái ghê ghớm bắt gặp. Lương Phi Phàm kề điện thoại vào sát tai cô: “Yên Nhi, em đã muốn dậy chưa?”
Cố Yên nửa tỉnh nửa mê, khi có người gọi, cô khua khua tay theo phản xạ, trở mình rúc vào người anh ngủ tiếp.
“Anh gọi em rồi đấy nhé, em không dậy thì đừng có trách anh đấy!” Lương Phi Phàm xoa tấm lưng trần của cô, thì thầm bên tai, phải nói trước, nếu không ai mà hứng được cơn giận của Cố tiểu thư cơ chứ!
Nhưng rất tiếc, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn lại có lúc tính toán sai lầm. Mặc dù đã lên tiếng gọi cô dậy, mặc dù cô không muốn dậy, nhưng món nợ này cô vẫn lôi anh ra tính sổ.
“Sao anh không gọi em dậy! Gọi một lần không được thì phải gọi nhiều lần chứ! Giờ về biết ăn nói thế nào với chị Minh Châu đây!” Vừa nói cô vừa véo vào người anh đau điếng.
“Ai mà biết được gọi em dậy rồi có bị mắng hay không hả? Là em đặt chuông điện thoại làm anh tỉnh dậy trước đấy chứ!”
Anh càng cố thanh minh, cô lại càng cấu anh đau hơn, bữa điểm tấm sáng lại là một trận mưa nhéo.
Dù sao cũng đã muộn rồi, Lương Phi Phàm đành đưa cô về trình diện bà chị gái ghê gớm rồi đi thẳng đến Lương thị. Hai người bước vào đến cửa, thấy Cố Minh Châu đang ngồi ăn sáng, cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói khi nhìn thấy em rể tương lai đang ôm eo cô em gái bước vào.
“Chào buổi sáng!”
“Chị.” Cố Yên lè lưỡi, rồi chạy tót lên lầu.
Lương Phi Phàm khẽ mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô đến khi khuất hẳn làm Cố Minh Châu nổi da gà: “Chú yên tâm, sau vụ thầu này, tôi sẽ cho Cố Yên từ chức.” Cố Minh Châu vừa cười vừa nói.
“Em cũng nghĩ chị nên làm thế!” Lương Phi Phàm ngồi xuống trước mặt Cố Minh Châu. “Em muốn đến chỗ bác Cố để xin phép về chuyện hôn lễ. Tháng sau cha mẹ em về nước, em sẽ dẫn họ tới đây để hai bên gia đình nói chuyện.”
Cố Minh Châu đặt chiếc bát đang cầm trên tay xuống, nhìn lên cánh cửa phòng đang đóng kín của Cố Yên: “Khi cha mẹ chú chưa về nước thì chú chưa nên đến gặp cha tôi vội. Nếu cảm thấy sốt ruột thì để khi nào có thời gian tôi sẽ dẫn chú tới.”
Lương Phi Phàm nhíu mày rồi cũng gật đầu. Hai người im lặng một lát, rồi anh nở nụ cười hiền hậu: “Thế còn sính lễ thì sao? Em nghĩ chắc bác Cố không yêu cầu gì đâu, Minh Châu, chị có yêu cầu gì thì cứ nói, em sẽ thành tâm thành ý thực hiện.” Nghe cách anh gọi tên chị Minh Châu cũng đủ thấy anh rất hiểu ý của bà chị lanh lợi này. Cố Minh Châu cũng cười cười trả lời: “Chú yên tâm, tôi sẽ không làm khó dễ cho chú đâu.”
Hai người họ đang nói chuyện thì Cố Yên xách túi đi xuống lầu: “Mình đi thôi chị!”
Cố Minh Châu phết bơ lên lát bánh mỳ: “Chị không đi đâu, vụ thầu bé thế này mà chị phải đích thân ra trận, người ta sẽ cười cho. Thôi, mình em đi là được rồi.”

Cố Minh Châu không đến, không thể đến. Nói thẳng ra là, cô muốn cho nhà họ Dung biết cô thắng một cách oanh liệt thế nào, chỉ cần dựa vào chiến lược thông minh của mình, cô có thể dễ dàng hạ gục đối phương.
Dung Nham lại toát mồ hôi hột khi phải ngồi vào ghế chủ tọa, nhất là khi phải công bố kết quả bỏ phiến kín: “Bốn – ba, Diệu Lâm thắng vòng đấu này.”
Dung Nham vừa dứt lời thì phòng họp vang lên tiếng vỗ tay của Diệu Lâm. Cố Yên cau mày, lạnh lùng quan sát. Dung Nham thở dốc, tim đập thình thịch, cứ như vừa mới chạy maraton về, tranh thủ lúc mọi người không để ý, anh ta rón rén đến chỗ Cố Yên giải thích. “Chị cũng biết rồi đấy, thương trường là chiến trường nên thắng thua là chuyện thường tình mà.”
Cố Yên gật gật đầu rồi đứng lên bắt tay anh ta: “Dung Tổng, tôi hiểu. Mới chỉ là vòng đầu tiên nên chưa quyết định được ai thắng ai thua, chú đừng lo.”
Cái bắt tay rất chắc cộng với thái độ trả lời đầy tự tin của Cố Yên khiến Dung Nham không khỏi lo lắng, bởi chỉ có trời mới biết Cố nhị tiểu thư đến lúc đó sẽ giở trò gì?
Cố Yên làm ra vẻ như không để ý đến chuyện thắng thua, nhưng kỳ thực cô đang cố giấu tâm trạng thất vọng. Cố Minh Châu từng dạy cô phép xã giao khi đối diện với đối phương là phải làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nói là chỉ thua vòng đầu, nhưng sẽ là khó khăn của những vòng tiếp theo, vụ thầu thua thì đã thua rồi nhưng cũng không nên mất luôn cả thể diện. Nụ cười của cô càng tươi hơn khi trả lời Dung Nham khiến anh ta một lần nữa lại toát mồ hôi hột.
Vừa bước ra khỏi phòng họp thì Lương Phi Phàm đã gọi cho cô: “Em lên đây với anh chút nhé!”
Như đang giận cá chém thớt, cô trả lời nhát gừng: “Không lên! Tâm trạng không vui.” Đối với Lương Phi Phàm, từ trước tới nay, cô không hề giấu giếm cảm xúc thật của mình.
Lương Phi Phàm cười hà hà trong điện thoại: “Thế mà người nào hôm qua còn nói là phải chơi cho thật công bằng, giờ thua lại tỏ thái độ kìa, thật xấu quá đi!”
“Ai nói sẽ chơi công bằng?! Rõ ràng có người thiên vị.” Cô thừa biết Dung Nham có ý thiên vị Diệu Lâm, có điều chị Minh Châu trước sau gì cũng là người họ Dung, nên cô cũng không dám làm căng.
“Ồ, nếu thế thì xin Cố nhị tiểu thư đưa ra bằng chứng, nếu quả đúng như vậy thì tôi sẽ đòi lại công bằng cho Vi Bác.” Lương Phi Phàm cất giọng hào phóng, nói.
“Chứng cứ hả... ờ... ờ...” Cố Yên ậm ừ.
Jesscica chỉ mới nhìn vào bản thảo thiết kế trong máy tính xách tay của Cố Yên thôi đã nghiêng người chao đảo: “Cái này... ở đâu ra thế?”
Cố Yên học theo điệu bộ của Cố Minh Châu, khoanh hai tay trước ngực, lườm anh ta một cái, rồi “hừm” một tiếng: “Ở đâu ra á? Đương nhiên là tôi làm rồi, chẳng lẽ là cậu?”
Lâm Viễn trợn tròn hai mắt: “Thật là thần kỳ!”
Cả Jesscica lẫn Lâm Viễn đều trố mắt nhìn nhau: “Xin cho tôi một phút bình yên, trời đất này điên đảo hết rồi!”
Jesscica nước mắt giàn giụa, chạy đến bên cửa sổ làm động tác như muốn nhảy xuống: “Đừng cản tôi! Đừng ai đến cản tôi! Trên đời này còn tồn tại một kiến trúc sư thiên tài đến vậy thì tôi còn sống làm gì nữa!”
Hai người họ vất vả lắm mới hoàn thành được bản thiết kế cho vụ đấu thầu lần thứ hai này, vậy mà Cố Yên chỉ vài nét phác họa đã khắc phục được những điểm yếu của họ và còn thể hiện được những gì tinh túy nhất trong bản thiết kế mới.
Cố Yên lấy khuỷu tay huých Jesscica một cái: “Các cậu nói xem, với bản thiết kế lần này chúng ta có thắng được không?” Dù sao cô cũng mới ở trình độ nhập môn, không nhận ra được những nét tinh xảo trong thiết kế của Lương Phi Phàm, không biết nó cao siêu đến mức nào.
Jesscica và Lâm Viễn nhìn nhau, rồi cả hai cùng giơ tay lên: “Với bản thiết kế này mà không thắng được thì tôi xin cáo lão về quê! Mà nói thật nhé, với trình độ của vị kiến trúc sư này thì cả Vi Bác lẫn Diệu Lâm còn phải chạy dài mới theo kịp. Cố Yên, rốt cuộc là do ai thiết kế? Tôi xin cô đấy, nói cho chúng tôi biết tên người ấy đi! Chỉ cần cô tiết lộ họ của người ấy là gì thôi cũng được!” Jesscica và Lâm Viễn đương nhên biết tác giả của nó không phải là Cố Yên.
Cố Yên hất tóc ra đằng sau, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, người thiết kế ra nó chính là Cố Yên tôi đây.” Nói xong, cô cười một cách tinh nghịch rồi quay người bước vào phòng làm việc của Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẻ mặt cũng dãn ra: “Không tệ chút nào.”
Cố Yên ngạc nhiên: “Chỉ là không tệ thôi sao?” Thế mà bọn Jesscica xem xong đều khen ngợi hết lời.
“Việc nhỏ thế này, chị đã giao cho em làm rồi thì em cứ toàn quyền quyết định, đừng có lúc lại vào làm phiền chị.” Vừa nói, Cố Minh Châu vừa cúi đầu đọc bài báo mà hai tay cứ run run. Lúc này Cố Yên mới vỡ lẽ, chẳng phải chị run lên khi nhìn thấy tác phẩm của “thiên tài” hay sao?

Tại vòng đấu thứ hai, kết quả bốn – ba, chiến thắng thuộc về Vi Bác. Kết quả đó khiến cô cảm thấy rất xứng đáng, còn Dung Nham miễn cưỡng nói chúc mừng. Cuộc đấu giá kết thúc, cô chạy thẳng lên phòng Lương Phi Phàm. Anh vừa cười vừa giơ hai tay như muốn đầu hàng cô: “Cố tiểu thư không cho phép Lương Phi Phàm tôi đây nhứng tay vào, thì tại hạ nào dám làm gì!”
Cố Yên véo má anh nũng nịu: “Anh muốn cũng không dám đâu.”
Lương Phi Phàm vuốt bờ vai cô: “Yên Nhi, em lấy bản thiết kể của anh ra để giành chiến thắng thì khác nào anh đem gói thầu này tặng cho Vi Bác cơ chứ? Ý anh là việc gì phải khổ sở thế? Anh đảm bảo người nhà họ Dung không thể biết được việc anh ra mặt giúp em.”
“Có khác chứ, em muốn thắng một trận oanh liệt, khi công thành danh toại rồi em sẽ quy ẩn giang hồ, như thế chẳng phải sẽ rất hay sao!” Ánh mắt cô như bừng sáng với ý nghĩ hoang đường đó, Lương Phi Phàm thấy vẻ đáng yêu, ngây thơ của cô, không kìm được lòng, anh liên tiếp tặng cô những nụ hôn say đắm.
Thực ra nếu Cố Yên thắng, Dung Nham sẽ rất khó xử với ông nội, còn thua thì sao, hừm hừm... lẽ nào đến bản thiết kế của Lương Phi Phàm mà không được công nhận ư?
Hai người họ đang nhắc tới Dung Nham thì cùng lúc đó, tại phòng họp, Dung Nham liên tục hắt hơi một cách khó hiểu.
Đến vòng đấu thứ ba, bản thiết kế của Vi Bác được đưa ra, cả phòng họp im phăng phắc, sắc mặt Dung Nham thay đổi theo ánh đèn lase.
“Trước khi công bố kết quả, chúng tôi cần mở một cuộc họp hội ý gấp.” Trước khi công bố kết quả, Dung Nham dẫn một đoàn thanh tra sang phòng khác họp kín, để lại một Diệu Lâm thấp thỏm và một Vi Bác bình tĩnh.
“Mọi người có ý kiến gì không?” Dung Nham sắc mặt nặng trĩu, giọng trầm xuống hỏi đoàn thanh tra.
Đoàn thanh tra xì xào bàn tán một lúc, rồi trưởng đoàn do dự cất lời: “Dung Tổng, chúng tôi đều cảm thấy... bản thiết kế của Vi Bác không được bình thường.”
Dung Nham gật gật đầu: “Nói tiếp đi, không bình thường ở chỗ nào?”
“Hình như... hình như cách đồ họa và kết cấu hơi... hơi giống phong cách của Lương Tổng.” Trưởng đoàn thanh tra lắp bắp nói, dù gì thì họ cũng đã sát cánh với Lương Phi Phàm không ít công trình, nên họ hiểu được phần nào đặc điểm thiết kế của anh.
Mặt Dung Nham xám lại, anh châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên che khuất tâm trạng anh.
Thực ra thì Dung Nham đã nhận ra điều đó trước bọn họ. Ở vòng đấu thứ hai, anh ta đã thấy vẻ khác thường trong bản thiết kế của Vi Bác, những nét tinh tế đó về cơ bản không phải là phong cách của Vi Bác.
Đến vòng đấu thứ ba, anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra được đó chính là thiết kế của Lương Phi Phàm. Dung Nham học sau Lương Phi Phàm một khóa, năm đó, không biết bao nhiêu lần anh đứng bên tủ kính trưng bày trong trường để chiêm ngưỡng tác phẩm của Lương Phi Phàm, ba năm liên tiếp, bên cạnh tác phẩm đoạt giải quán quân đều chỉ ghi tên một người, đó chính là Lương Phi Phàm.
Dung Nham khó chịu dập tắt điếu thuốc: “Đi thôi.”
Đoàn thanh tra đều biết rõ việc Vi Bác chiến thắng đồng nghĩa với việc cướp đi bát cơm của đối phương, nhưng họ vẫn phải bầu cho Vi Bác.
Kết quả bảy – không, đoàn Vi Bác ai nấy mừng như trảy hội, còn đoàn Diệu Lâm ai nấy mặt đờ ra như bị trúng gió.
Cố Yên và Jesscica cười cười nói nói bước ra khỏi phòng họp thì gặp Lương Phi Phàm. Trong khi những người kia kính cẩn cúi chào ngày tổng thì Cố yên sà vào lòng anh, cười tươi như hoa: “Hôm nay vui quá đi mất!”
Lương Phi Phàm thấy người tình vui vẻ, mặt anh cũng rạng ngời hạnh phúc, cô ấy vui thì tốt rồi: “Còn Dung Nham đâu? Sao anh không thấy cậu ta ra, có phải đã bị em làm cho tức chết rồi không?
Cố Yên cười thầm, mặt Dung Nham đen lại như xấp giấy đang cầm trên tay, thấy vậy, cô không nỡ chọc ghẹo anh ta.
“Tối nay em mở tiệc chúc mừng, anh phải đến đấy!” Cô vòng tay khoác lên cổ anh, nói như ra lệnh.
Lương Phi Phàm cười tươi, hôn lên môi cô. “Đương nhiên anh sẽ tới. Cố tiểu thư đã đích thân mời thì Lương Phi Phàm tôi đương nhiên phải tới rồi.”

Mọi người làm ra vẻ như mù trước bộ phim tình cảm mà chỉ có hai nhân vật đang diễn đó là Cố Yên và Lương Tổng, nhưng khác với mọi ngày, số người đi qua đi lại ở hành lang này đông hơn vì họ muốn tận mắt chiêm ngưỡng ngài tổng với nụ cười xán lạn.
Quả nhiên, tiệc chúc mừng rất long trọng, Cố Minh Châu cùng đoàn Vi Bác đều đứng lên nâng ly về phía Cố Yên: “Với tư cách là tổng giám đốc của Vi Bác, chị rất khâm phục trận đánh oanh liệt này của em, còn với tư cách là chị gái, chị rất tự hào vì có đứa em gái như em.”
Mắt Cố Yên long lanh vui sướng, cụng hết ly này đến ly khác.
Khi nghe thấy chị Minh Châu xướng tên mình với tư cách là bạn trai – chồng sắp cưới của Cố Yên, Lương Phi Phàm cười tươi như hoa, gật đầu tỏ ý chào mọi người. Rất nhiều nhân viên của Vi Bác nhân cơ hội này mượn ly rượu đến để bắt thân với Lương Tổng, và tất nhiên anh không thể cứ lôi thái độ kiêu ngạo, hống hách của một vị tổng giám đốc ra dọa mọi người rồi, mà cũng hòa cùng mọi người cụng hết ly này đến ly khác.
Tiệc tan, Cố Minh Châu thấy bước chân Lương Phi Phàm có vẻ bay bổng, mặt Cố Yên đỏ ửng, cô liền nói với tài xế lái xe đưa họ về, còn mình lái xe của Cố Yên về trước: “Em đưa Lương Phi Phàm về, tối nay chị muốn ngủ sớm, em về thì đừng có vào làm phiền chị.” Cố Minh Châu dặn dò Cố Yên còn Cố Yên thì nũng nịu cầm tay chị.
“Được rồi! Được rồi! Đừng làm phiền chị nữa. Đừng có ham chơi quá đấy, tối mai còn phải dự tiệc cùng Lương Phi Phàm, coi như là mở tiệc chia tay em rời Vi Bác, mặc đẹp vào đấy.” Nói xong, cô đẩy Cố Yên vào lòng Lương Phi Phàm, lời nói cũng cố tình để anh nghe thấy.
Lương Phi Phàm vòng tay qua ôm eo Cố Yên, rồi gật đầu cười chào Minh Châu.
Chương 32
Hôm sau, Lương Phi Phàm lái xe đưa cô tới cổng nhà hàng: "Anh không vào à?" Cố Yên hỏi.
"Không, anh không nên tham gia bữa tiệc như thế này, sẽ không có lợi cho Vi Bác em à."
Cố Yên gật đầu, kéo váy, mở cửa bước xuống xe. Cửa xe vừa mở thì Lương Phi Phàm lại kéo tay cô: "Anh sẽ đón em, đừng có về trước đấy nhé!" Giọng anh có vẻ nghiêm túc, nhưng lại ẩn chứa một sự quan tâm sâu sắc.
Trong đầu Cố Yên lúc này đang mải nghĩ xem lát nữa sẽ trả lời mấy tay phóng viên kia thế nào, nên làm gì còn tâm trạng nghĩ xem lời nói của anh hàm chứa điều gì, cô vội vàng bước xuống xe rồi đi vào trong nhà hàng.
Bữa tiệc do Lương thị tổ chức nên đương nhiên rất long trọng. Người phụ trách mảng PR của Lương thị - Trần Doãn Chi có mặt từ rất sớm để đón khách, còn Dung nhị công tử làm nhiệm vụ dẫn chương trình.
Vừa vào đến cửa, Cố Yên đã thấy Trần Doãn Chi đang đứng tiếp khách, một thời gian không gặp, cô ta có vẻ gầy đi nhiều, nụ cười trên gương mặt cũng không còn rạng rỡ như trước nữa. Cố Yên nhìn cô ta rồi gật đầu thay cho lời chào.
Cố Minh Châu tối nay mặc một chiếc đầm màu đỏ đô rất sang trọng. Thấy Cố Yên đến muộn, Cố Minh Châu không chau mày nhăn nhó mà còn khen ngợi: "Đẹp lắm!" Cô nhìn chăm chú chiếc kẹp tóc trên đầu Cố Yên với vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Thấy vậy, Cố Yên liền kéo tay chị, cười: "Tối về em sẽ tặng chị."
Cố Minh Châu lườm em gái một cái: "Về được hãy nói!"
Mặt Cố Yên đỏ ửng, cúi đầu không nói gì.
Thực ra, đây chỉ đơn thuần là một bữa tiệc dành cho giới thương nhân, Cố Yên không thạo việc tiếp khách, hơn nữa cô cũng sắp đi lấy chồng rồi, nên Minh Châu cũng không yêu cầu cô phải đến tiếp mấy người kia.
"Cố Yên!" Dung Nham cầm ly rượu đến chào. Cố Yên cũng nhấp môi một ngụm, nhớ lại bộ mặt đen xì của anh ta ngày hôm đó, cô lại cười thầm. Cố Minh Châu đứng cạnh cười nhạt, Dung Nham chủ động chúc cô một ly: "Chị dâu đáng kính!" Lời anh ta nói mười phần thì đến bảy phần là mỉa mai.
Cố Minh Châu cũng uống một ngụm rượu vang, cười cười tỏ ý chấp nhận cách xưng hô của anh ta.
“Đại ca, ở đây!” Dung Nham bỗng giơ tay lên vẫy. Cố Minh Châu đưa mắt theo hướng tay anh ta, bỗng cô giật mình, thì ra là Dung Lỗi.
“Xin chúc mừng!” Nét mặt Dung Lỗi không thể hiện thái độ gì, cầm ly rượu mà Dung Nham đưa đến, anh chúc mừng Cố Minh Châu và Cố Yên.
Họ nói chuyện một lát, Dung Nham thấy Cố Minh Châu và Dung Lỗi biến mất trong đám đông, nhếch miệng lên cười.
“Chị Yên, mình đi một vòng chúc mọi người nhé? Dù sao chị cũng sắp từ chức rồi.” Dung Nham đề nghị, Cố Yên gật đầu.
Dung Nham đưa ly ra chúc, Cố Yên theo sau chỉ cần nhấp môi. Được một vòng, đến chỗ Trần Doãn Chi, Cố Yên thấy ngại cho lần thất lễ trước đó, nên chủ động cụng ly với cô ta: “Buổi tiệc hôm nay diễn ra rất thuận lợi, cô đã vất vả cả ngày rồi, tôi chúc cô một ly.”
“Không có gì! Không có gì!” Trần Doãn Chi cười khách khí.
“Doãn Chi…” Dung Nham cầm ly rượu đang chạm đến môi Trần Doãn Chi. “Để tôi uống thay cô.” Trần Doãn Chi hơi ngạc nhiên, nét mặt mệt mỏi gật đầu.
Cố Yên xen vào: “Dung Tổng thật đúng là một đại trượng phu.”

Cố Yên và Dung Nham chạm ly, một hơi hết sạch: “Có gì đâu, đây là chuyện đàn ông nên làm mà!”
Ba người họ vui vẻ nói chuyện, chốc chốc lại có người đến chúc rượu Trần Doãn Chi, nhưng Dung Nham đều ngăn lại.
“Cô Trần thật không nể mặt tôi chút nào!” Vị giám đốc của công ty Tân Thành trách.
Trần Doãn Chi lắc đầu cười gượng. Phía kia, Dung Nham sau khi tiễn chủ tịch Tân Thành đi, anh quay lại thân mật hỏi Trần Doãn Chi: “Cô vẫn khỏe chứ?”
Mắt cô ta hiện lên nỗi căm hận, gằn từng chữ: “Khỏe ư? Làm sao mà khỏe được.”
Dung Nham chau mày nhìn xuống chân cô ta một lát rồi lại nói: “Cô đi giày cao gót thế này, ngộ nhỡ trẹo chân thì sao? Chẳng phải tình trạng thai nhi vẫn chưa ổn định sao? Cô phải biết tự chăm sóc bản thân chứ?” Dường như anh biết mình vừa lỡ lời nên im bặt, rồi liếc ánh mắt lo âu nhìn Cố Yên.
Cố Yên vốn không nghĩ ngợi gì, nhưng nhìn ánh mắt buồn chán của Trần Doãn Chi chứa đựng biết bao điều, cô nói: “Cô Trần có thai rồi sao? Xin chúc mừng nhé!”
Trần Doãn Chi cười nhạt: “Cảm ơn cô!”
“Công tử nhà ai mà có phúc vậy? Khi nào thì cho chúng tôi ăn kẹo mừng đây?” Cố Yên cười hỏi.
Sắc mặt của Trần Doãn Chi bỗng chùng xuống: “Còn lâu lắm, có điều cô dâu không phải là tôi.” Nói xong cô cười rồi cúi đầu đi mất, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi sự yếu ớt, đến nỗi khiến người ta mủi lòng.
Thấy Trần Doãn Chi có vẻ mệt mỏi, Dung Nham lo lắng nên đã gọi một nhân viên tới đưa cô ta về nhà.
“Cô ấy… nói như vậy là có ý gì?” Cố Yên níu tay áo Dung Nham, giọng có chút bất an.
“Doãn Chi… cô ấy cũng không nghĩ ngợi gì đâu, chỉ là cô ấy thật ngốc, người đàn ông đó rõ ràng chỉ muốn qua đường thôi, ấy thế mà cô ấy lại không nhận ra điều đó.” Dung Nham thở dài, đưa mắt nhìn Cố Yên đang tái mặt đi, trò đùa ác ý của Dung Nham coi như đã đạt được một nửa mục đích.
“Dung Nham, nói thật với tôi đi.” Cố Yên nghiêm nghị nói.
Dung Nham trầm tư một lúc, giọng thương xót, nói: “Chị Yên, chị đừng suy nghĩ nhiều, con của Doãn Chi, cô ấy có thể tự giải quyết được.”
“Đứa con trong bụng cô ấy là của ai vậy?” Cố Yên sốt ruột hỏi, nếu là cô gái khác thì không nói làm gì, nhưng người kiêu ngạo như Trần Doãn Chi thì không thể nào lấy chuyện này ra để lừa bịp người khác được. Hơn nữa, cô ta ngày nào cũng kè kè bên cạnh Lương Phi Phàm như thế thì thử hỏi, cô làm sao không thắc mắc cho được.
“Chị cứ coi như là của một mình Doãn Chi thôi.” Dung Nham làm ra vẻ khó xử.
“Tại sao lại phải “cứ coi như”? Tôi hỏi lại lần nữa, cái thai trong bụng cô ta là của ai?” Cố Yên lớn tiếng khiến mọi người chú ý.
Dung Nham cười trừ với những người xung quanh, rồi gằn giọng: “Chị Yên, đứa bé thì cũng đã có rồi, hơn nữa, Doãn Chi không hề có ý lấy đứa con ra để ép buộc. Thực ra cô ấy cũng như chị, chẳng qua cũng chỉ vì yêu một người đàn ông. Đại ca nói nhất định sẽ thu xếp chuyện này, anh ấy đã nói chuyện với Doãn Chi, cô ấy cũng đã đồng ý, nên chị cứ yên tâm.” Vừa nói anh vừa vỗ vai cô an ủi, nhân lúc cô còn đang chết lặng, Dung Nham lặng lẽ lẩn vào trong đám đông rồi chuồn thẳng.
Cố Yên như bị sét đánh ngang tai, đứng bần thần một lúc rồi ném ly rượu xuống sàn.
Giờ đây trái tim cô tan nát, phải làm thế nào để một người phụ nữ có được hạnh phúc đây? Người lanh lợi như Tần Tang đã phải chịu hết những đau khổ của tình yêu, còn chị gái thông minh, sắc sảo của cô bao năm nay vẫn đau khổ níu giữ một người mà ai cũng biết sẽ chẳng bao giờ yêu chị, Tiểu Ly ngây thơ, mơ mộng nhưng gặp phải Trần Ngộ Bạch rồi cũng không còn hồn nhiên, vô tư nữa…
Còn cô thì sao… người cô yêu là người đối xử với cô tốt nhất trên đời, ai cũng nói vậy, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, lần đó chẳng phải anh đã làm cô đau khổ đến rơi nước mắt sao?
“Sao em ra đây vậy?” Thấy Cố Yên đẩy cửa bước ra, Dung Nham đã ra hiệu cho Cố Minh Châu.
Cố Yên lấy tay bấm vào đùi để kiềm chế cảm xúc: “Bên trong ngột ngạt quá, em ra đây cho thoáng thôi mà.”
“Lát nữa nhớ vào nhé!” Cố Minh Châu vỗ nhẹ lên mà em. “Có tiết mục đặc biệt dành riêng cho em đấy.”
Cố Yên không buồn nghe, cô chỉ gật đầu, rồi bước đi.
Bảo vệ thấy cô đi ra ngoài liền tới hỏi có cần gọi xe giúp không, Cố Yên im lặng lắc đầu, chiếc giày cao gót chốc lại giẫm phải chân váy khiến cô bực bội. Gió đêm thổi tới, hơi lạnh phả lên khuôn mặt, chiếc váy trong tay cô như tấm buồm căng gió, vài người đi xe đạp qua khá xa vẫn quay lại nhìn cô gái xinh đẹp nhưng kỳ quặc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui