Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Trước khi Đình Đình tan
việc cô cố tình chạy
đến phòng hóa trang nhờ thợ trang điểm Asa chỉnh lại khuôn mặt và kiểu tóc cho cô một chút.

Asa nghe xong mắt mở lớn vô cùng nhiều chuyện lấy cùi chỏ huých cánh tay Đình Đình, “Sao, đi hẹn hò phải không?”

Đình Đình nhìn mình trong
gương rồi cười với Asa “Không tính là hẹn hò, chỉ ăn một bữa cơm thôi.”

Asa nháy mắt rất quyến rũ “Không phải bạn bè thì
là người yêu phải không?Trời, người
nào mà có thể làm rung động trái
tim của tiểu Đình chúng ta chứ?”

Đình Đình đập khẽ vào tay Asa một cái “Tôi xin anh làm tự nhiên chút, đừng quá đậm nhé.”

“Ha ha biết rồi, biết rồi.”
Asa cười đến run rẩy cả người “Muốn có vẻ tươi mát tự nhiên, lại không
quá long trọng...”

Đình Đình bị hắn cười đến phát giận, ngậm miệng nghiêm mặt lại như cái bánh bao.

Asa thấy vậy liền im “Được được được, tôi không
cười nữa,” nhưng vai vẫn run run.

Vẻ mặt Đình Đình hậm hực, Asa, tôi không
nên nhờ anh.

Asa xoã tóc Đình Đình xuống, cầm lược chải thẳng sau đó dùng lược răngthưa chải đến vị trí xương chẩm, lấy dây thun màu đen buộc
thành một chùm, lại đổi lược răng thưa chải một ít lên cao, tạo thành một cái đuôi ngựa, sau đó đem cuốn
phần tóc đuôi ngựa lên một vòng ngược lại, giấu lọn tóc vào trong dây thun rồi dùng vài cái kẹp màu đen cố định, cuối cùng phun một
chút keobóng.

Sau khi hoàn thành tất cả động tác, Asa dùng ngón trỏ ấn hai bên huyệt Thái
Dương của Đình Đình, để mặt Đình
Đình lộ ra, “Xong rồi! Tôi vẫn cảm
thấycô làm kiểu tóc này nhất định
rất phù hợp, quả nhiên, tôi quả
nhiên là thiên tài, nhìn thấu bản chất của Tiểu Đình a a a ~~~ kiểu tóc múa ba
lê gọn gàng ưu nhã này thích hợp với cô nhất
a a a ~~~”

Asa đang trong trong thái say mê cực độ, không thể tự kìm
chế chính mình.

Đình Đình nhìn mình trong
gương, chỉ thấy mái tóc dài của mình búi gọn đến
không sót một cọng, tất cả bó lại sau đầu thành một búi tóc tròn, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt to trong sáng, mũi thẳng và cằm đầy đặn, lộ ra hết vẻ trong sáng của cô.

“Nói thật nhé tiểu Đình, cô hoàn toàn có thể đi theo con
đường diễn xuất.” Asa đắm chìm trong
thế giới của mình, “Con đường làm diễn
viên nổi tiếng không có gì không
tốt, nhưng tính tình của cô cứng rắn, không cần phải
đem mình đặt ở một vị trí nhất định...”

Đình Đình cười đứng dậy, vỗ gương mặt tuấn mỹ của Asa vẫn đang thao thao bất

tuyệt, “Cám ơn anh, Asa.”

Asa ngừng lại, hai tay giống như đuổi gà liên tục phất phất ra ngoài, “Đi đi đi
hẹn hò đi!”

Đình Đình cười ha ha, nhấc túi lên vẫy tay tạm biệt với Asa.

Asa đứng ở trong phòng hóa trang nhìn theo bóng lưng Đình Đình, vuốt gương mặt của mình mỉm cười. Nếu là một
cô gái khác, sẽ chạy tới nói, Asathân mến trang điểm giùm tôi, sau đó đương nhiên hưởng thụ sự đãi ngộ
của ngôi sao, trước khi đi sẽ cho gã một cái ôm kiểu Tây Âu rồi nói cám
ơn anhAsa.

Nhưng cô gái dần dần đi khỏi tầm
mắt này của gã chưa bao giờ vô
tư gọi gã một tiếng “Thân mến”, nhưng gã vẫn rõ ràng cảm nhận được lòng biết ơn
của cô.

Ánh mắt Asa lóe lên, a, quên nói với Đình Đình là khi kết hôn phải để cho gã trang điểm a ~~~

Khi Đình Đình đến nhà hàng Quảng Đông, Triêu Dương đã đến trước cô một bước. Hắn đang
gọi điện thoại, trước mặt có một ly trà lúa mạch còn bốc lên hơi nóng. Trông
thấy Đình Đình đến gần, hắn vẫy tay
với cô rồi tiếp tục nói điện thoại.

Đình Đình nhân cơ hội ổn định tâm
lý cho mình: Triệu Đình Đình, mi kéo người xa lạ bên đường phỏng vấn cũng không
có vấn đề gì thì đối với hắn nhất định cũng không thành vấn đề! Bình tĩnh! Bình
tĩnh!

Đợi cho Đình Đình đi đến bên cạnh bàn thì Triêu Dương cũng
kết thúc cuộc nói chuyện đứng dậy kéo ghế ra giúp Đình Đình.

“Cám ơn.” Đình Đình ngồi xuống, thả túi, cởi áo khoác lông để lộ ra áo len màu nâu bên trong.

Triêu Dương đẩy kính mắt, trong mắt thoáng lên một tia thưởng thức.

Thì ra Đình Đình luôn mặc áo sơ mi quần dài, lại có dáng
người thon thả với tỉ lệ hoàn mỹ như vậy, đáng tiếc xưa nay đều bị che phủ
trong quần áo rộng thùng thình.

Một người phục vụ đi tới hỏi: “Thưa ông có thể gọi món ăn
chưa?”

Triêu Dương cười nhìn Đình Đình “Hôm nay do cô
ấy mời khách, tất cả docô ấy làm chủ.”

Người phục vụ liền chuyển thực đơn đến trước mặt Đình Đình, Đình Đình nhận thực đơn mở
ra “Gần đây các anh có món ăn đặc sắc nào mới ra không?”

Phục vụ lắc đầu nói không có, Đình Đình cười một cái gọi món phá lấu, hoa Mã
Lan xào đậu hũ khô, bào ngư sốt chân ngỗng, khổ qua xào hoa bách hợp, canh cải
trắng, lại thêm một hoa giao chưng cùng một phần cơm dứa, sau đó ngẩng đầu hỏi
Triêu Dương “Còn muốn gì không?”

Triêu Dương cười nói với người phục vụ, “Nghe nói đồ ngọt ở chỗ các anhrất nổi tiếng, cho chúng tôi thêm bánh pút-​đing xoài.”

Đình Đình trả lại thực

đơn cho người phục vụ. Người phục vụ
xin bọn họ chờ rồi lui ra.

Triêu Dương vươn tay nhấc ấm trà lên, rót một ly trà lúa mạch cho Đình Đình,
“Từ cơ quan chạy tới có mệt không? Uống chút trà lúa mạch để giải nhiệt.”

Đình Đình nhận ly trà, hùng hục một hơi uống hơn phân nửa ly, trông thấy dáng
vẻ cười mà không dám cười của Triêu Dương, Đình Đình đặt cái ly xuống, làm mặt
giận “Khi làm tiết mục uống quá nhiều nước mặt sẽ giống như bị phù cho nên hết
tiết mục mới được uống nước...”

Triêu Dương hơi xót xa, làm người chủ trì thật sự rất vất vả, “Nhất định cô rất
thích công việc này.”

Người thường chỉ nhìn thấy bề ngoài gọn gàng xinh đẹp của người chủ trì nhưng
không trông thấy được những vất vả và trả giá sau lưng họ.

Đình Đình gật mạnh đầu, “Học bốn năm khoá người chủ trì, khoá cơ sở, khóa văn
hóa, bài chuyên ngành, tiếng Anh thông thường... Trả giá quá nhiều, chỉ dùng mồ
hôi và nước mắt. Nếu như không thể đạt được thành tựu ở đây sẽ cảm thấy uổng
phí bốn năm đó.”

Triêu Dương rất muốn ngồi vào bên cạnh Đình Đình, sờ đầu của cô, nói, em đã làm
rất tốt nhưng vẫn nhịn được.

Lúc này thức ăn nóng lạnh lục tục đưa lên, Đình Đình cười híp mắt mời Triêu
Dương đánh giá.

“Nếm thử xem có thể so với tài nấu ăn của anh không?”

Triêu Dương bật cười “Tài nấu ăn của tôi chẳng qua là chút thức ăn trong nhà,
sao có thể so với đầu bếp của người ta? Chỉ có món phá lấu Triều Châu này thôi
thì tôi đã tuyệt đối làm không được.”

“Uh, tôi thích nhất món phá lấu ở đây.” Đình Đình đồng ý. “Một năm trước chúng
tôi làm tiết mục đã tới nhà hàng này, thức ăn vẫn đảm bảo tiêu chuẩn trước sau
như một, giá cả cũng hợp lý.”

“Nhất định trong danh sách của cô còn có rất nhiều nhà hàng như vậy, có thời
gian chúng ta đi hưởng qua từng chỗ.” Triêu Dương bình thản trực tiếp biến “Tôi
và cô” thành “Chúng ta”.

“Tốt!” Đình Đình không bắt bẻ sự thay đổi trong cách xưng hô của Triêu Dương,
sảng khoái đáp ứng.

Hai người vui vẻ ăn cơm, chẳng những ăn sạch các món ăn, canh và cơm dứa, còn
chưa thỏa mãn ăn hết hai bánh pút-​đing xoài.

“Nếu như không phải sợ béo phì, tôi còn có thể ăn thêm một phần cơm dứa và một
bánh pút-đing xoài nữa.” Đình Đình cười ha hả xoa bụng.

“Tôi biết một nhà hàng món ngọt có các món rất đặc biệt, lần sau dẫn cô đi ăn.”
Triêu Dương cười khẽ.


Đình Đình tính tiền rồi đi ra với Triêu Dương, Triêu Dương săn sóc không nói
thêm gì.

Kỳ thật để con gái tính tiền thật sự không phải phong cách của Triêu Dương,
chẳng qua nếu như hắn kiên trì trả tiền chỉ sợ Đình Đình sẽ canh cánh trong
lòng với chuyện xảy ra đêm hôm đó mặc dù Triêu Dương cũng cho rằng Đình Đình
không có điểm nào thất lễ.

Hai người sóng vai tản bộ đến xem phim ở rạp chiếu phim.

Đình Đình đã lâu chưa đến rạp chiếu phim rồi, trông thấy trong đại sảnh rạp
chiếu phim toàn người là người không khỏi đổ mồ hôi cười.

“Không thể tưởng tượng lại có nhiều người như vậy.”

“Tôi nghe đồng nghiệp nói Chủ nhật còn đông hơn.” Triêu Dương cũng lâu không
vào rạp chiếu phim nên cũng có cảm giác bất ngờ giống Đình Đình.

Đình Đình chỉ một ngón tay về phía hàng người dài hơn hai dặm ngoài cửa bán vé
nghi hoặc “Lúc này phải xếp hàng tới bao giờ chứ?”

Triêu Dương liếc mắt nhìn bên ngoài phòng vé của rạp chiếu phim, không khỏi
cười “Bọn họ muốn xem phim không gi­an ba chiều, một vé khó mua, chúng ta xem
phim nhỏ, không tranh giành với bọn họ.”

Đình Đình gật đầu như bằm tỏi.

Xem phim vốn là hưởng thụ, nhưng nếu muốn cô tốn công tốn sức xếp hàng vài giờ
chỉ vì mua vé xem phim, cô thà rằng về nhà xem phim VCD.

Hai người đến siêu thị nhỏ mua nước trái cây và mứt hoa quả, nhìn thời gi­an
không sai biệt lắm thì đi vào phòng nhỏ ít người xem phim.

Triêu Dương đưa mã số kiểm tra của vé xem phim trên điện thoại di động cho
người soát vé xác nhận, người soát vé phất tay cho đi.

Ngọn đèn trong phòng chiếu phim đã tối xuống, người dẫn khách nhẹ nhàng dẫn bọn
họ tới chỗ ngồi.

Đình Đình và Triêu Dương nhìn thấy ghế lô kiểu tình nhân thì cùng nhìn nhau tức
cười. Lúc này phía sau có một chàng trai khoảng mười bảy mười tám tuổi thúc
giục, “Nhường chỗ một chút, nhường chỗ một chút.”

Hai người đành phải ngồi ở ghế ngồi tình nhân để nhường đường cho một đôi tình
nhân trẻ phía sau.

Triêu Dương nghĩ thầm, tiểu Kiều, cô quá tự quyết rồi, tôi nên trừ tiền lương
hay thêm tiền lương cho cô đây?

Trong lòng Đình Đình thì như nai con đi loạn, đây có coi là một ám hiệu của
Triêu Dương không?

Lúc hai người đều có tâm tư thì phòng chiếu phim tối om om, trên màn ảnh có
logo công ty phim phát ra cùng một tiếng sư tử rống.

Một bộ phim tình yêu lãng mạn, kể chuyện ông chủ kiêm đầu bếp của nhà hàng ba
sao Mễ Kỳ Lâm bị bệnh nặng. Con gái sắc sảo của ông chủ không thể không rời bỏ
công việc nhiều người mơ ước ở thành phố lớn trở lại thành nhỏ để vừa chăm sóc
cha, vừa thay cha quản lý nhà hàng.

Thế nhưng mấy cô gái ở thành phố lớn cạnh tranh với nhau dễ như trở bàn tay lại
khó có thể thích ứng với những người nhiệt tình và công việc nhà hàng ở thành
nhỏ. Nhân viên không thích cô gái khôn ngoan lạnh lùng, khách nhân tuy cảm thấy
thức ăn tinh xảo nhưng nó không có tình cảm.


Cô gái cảm giác mình bị bài xích, tận lực khuyên cha bán đi nhà hàng kinh doanh
cả đời cùng cô đến sống ở thành phố lớn.

Người cha không chịu. Đó là tâm huyết cả đời của ông, ông không muốn cứ như vậy
trao lại cho người ta, ông hi vọng con gái có thể kế thừa sự nghiệp của cha.

Hai cha con điều cố chấp giữ ý kiến của mình, không ai nhường ai.

Đầu bếp và phục vụ nhà hàng cùng xin nghỉ với lý do bị bệnh. Tận mắt thấy nhà
hàng từng ngày khó có thể duy trì nữa thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông
xa lạ anh tuấn nhiệt tình nhận vai trò đầu bếp của nhà hàng.

Cô gái như bắt lấy được một cây cứu mạng bèn nhận người đàn ông anh tuấn vào
làm.

Người đàn ông nấu được món ngon, tính tình khôi hài, tuy có xung khắc với cô
gái về quản lý và kinh doanh nhà hàng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đền
sự hấp dẫn giữa hai người.

Chuyện xưa diễn ra tại thành phố nhỏ ánh nắng tươi sáng, cuộc sống thoải mái
nhàn nhã, vườn nho, hồ nước tĩnh mịch, đồng ruộng rừng cây, phong cảnh đẹp hợp
lòng người, nam nữ diễn viên thanh tú, khó khăn, tranh cãi, sau đó yêu nhau,
hôn môi, liều chết triền miên.

Một trong những đặc sắc của phim châu Âu là luôn luôn có cảnh nóng cũng không
khiến người xem cảm thấy dung tục.

Chỉ là —— Đình Đình đỏ mặt tới tận mang tai, len lén liếc nhìn mặt Triêu Dương
rồi lại vụng trộm nhìn lên màn ảnh.

Triều Dương bình tĩnh tự nhiên, nếu như để cô thấy bộ dạng ngạc nhiên giật mình
như chưa thấy qua thì thật mất thể diện.

Đình Đình cảm giác trán mình đổ mồ hôi đành phải nhân cơ hội cúi đầu uống nước
trái cây, cố tự trấn tĩnh.

Cuối cùng cảnh làm tình năm phút đồng hồ chấm dứt, Đình Đình âm thầm thở dài ra
một hơi, ngước mắt, lại trông thấy Triêu Dương cười như không cười, đưa qua
bình nước trái cây chưa mở ra của hắn.

Đình Đình nhận bình nước trái cây mang theo một chút hơi ấm bàn tay của Triêu
Dương, thầm nghĩ: Triệu Đình Đình, mi đào cái động đất mà chui vào!

Phim đến đoạn nam nữ diễn viên hiểu lầm khắc khẩu giải khai tâm kết, tiêu tan
hiềm khích lúc trước đi đến kết thúc, tuấn nam mỹ nữ kết làm vợ chồng trong nhà
hàng của người cha, từ nay về sau cô gái ở lại thành nhỏ, cùng chồng là người
đàn ông anh tuấn kinh doanh nhà hàng do cha để lại.

Mà người cha thì sau khi con gái kết hôn kế thừa sự nghiệp của ông đã vĩnh biệt
cõi đời.

Xem đến đoạn cuối cùng, cô gái mang theo một bình rượu nho đến trước mộ cha
nói: con yêu cha, cha, con rất hạnh phúc.

Đình Đình lệ nóng hoen mi.

Thương thay cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, chẳng qua chỉ hi vọng con
gái hạnh phúc.

Phim chấm dứt, nhạc kết thúc vang lên thì đèn trong phòng chiếu phim cũng bật
sáng lên.

Đình Đình không chú ý đến các cặp tình nhân chung quanh đang ôm nhau, hôn đến
không dứt được, chỉ nhìn Triêu Dương anh tuấn ưu nhã bên cạnh, lấy hết dũng khí
khẽ nói: “Triêu Dương, em thích anh, chúng ta kết gi­ao đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận