Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Lúc tan việc, Na Na trông
thấy Đình Đình chạy xe đạp điện từ bãi đỗ xe của đài truyền hình Nguyễm Điện
rời đi, trên khóe miệng mang theo một nụ cười.

Cô mơ hồ nghe nói hoàn cảnh gia đình Triệu Đình Đình không tồi. Trong hồ sơ của
nhân viên đài truyền hình địa chỉ của Triệu Đình Đình ở Lâm Giang Uyển là một
trong những cư xá xa hoa nhất vùng này. Nghe nói lúc bắt đầu bán giá nhà đã hơn
một vạn Đô-​la một mét vuông. Na Na không cho rằng tiền lương thực tập vừa tốt
nghiệp của Đình Đình có thể mua được nhà ở Lâm Gi­ang Uyển. Nếu như không phải
trong nhà có tiền thì chính là bạn trai có tiền.

Có tiền như vậy mà hết lần này tới lần khác muốn tỏ vẻ nghèo kiết cổ hủ, cho ai
xem chứ?

Na Na biết rõ, nếu như cạnh tranh riêng về khả năng chuyên ngành, cô và Đình
Đình không thể phân rõ; so về sắc đẹp có lẽ cô hơn Đình Đình một chút. Nhưng
nói đến may mắn thì trước kia trong trường học Đình Đình cũng rất may mắn.

Ngay khi Na Na cho rằng mình vô hình trong cuộc đấu tranh, không cách nào giành
được thắng lợi thì người đàn ông đã biến cô từ con gái thành phụ nữ lại mang
đến cho cô một phần quà.

Người đó sắp đưa gia đình đi di dân nhưng trải qua những năm tháng sống chung
thì đối với Na Na ít nhiều cũng có chân tình, không nỡ phũ phàng nên trước khi
đi cho Na Na một khoản tiền.

“Na Na, anh biết rõ em có dã tâm cũng có thủ đoạn, chỉ thiếu chút quan hệ.” Người
đàn ông hôn khóe mắt Na Na, “Anh phải đi, từ nay về sau không có cách nào chăm
sóc em nữa, tự em phải quan tâm mình thật tốt. Trong công việc, khả năng chuyên
môn của mình hơn người rất quan trọng, nhưng để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo
cũng rất quan trọng.”

Na Na dựa vào ngực người đàn ông, dịu dàng đáp “Em biết rồi.”

“Em không biết, cô gái ngốc ạ” Người đàn ông điểm chóp mũi của cô một cái,
“Nịnh nọt lãnh đạo nhất định phải có. Cùng là hai nhân viên làm việc xuất sắc,
một người tính tình ngoan cố, vui vẻ hay không đều biểu lộ trên mặt, lãnh đạo
sai liền trực tiếp vạch trần; một người hành xử linh hoạt, co được dãn được,
hiểu được cách làm cho lãnh đạo vui, em nói lãnh đạo thích người nào hơn?”

Na Na ngẩng đầu lên, nhìn những nếp nhăn ở khoé mắt người đàn ông, đột nhiên lệ
tràn ra khoé mắt.

Giữa cô và ông ta không có tình yêu thật sự, nhưng thời gian bốn năm, bọn họ

cảm nhận ấm áp trên người đối phương, dục vọng cùng đạt tới miền cực lạc. Dù
nhiều hay ít ông ta cũng có sự thật tình đối với cô.

“Con gái bôn ba trong xã hội, phong thái phải mềm, đừng đối nghịch với lãnh
đạo, nhìn thấy thì chỉ có vẻ cứng đầu bướng bỉnh...” Người đàn ông sờ đầu của
cô một cái, “Đi lên đây anh giới thiệu vài người bạn cho em quen, có lẽ về sau
có thể giúp đỡ cho công việc của em.”

Na Na nhớ rõ, ông ta chưa từng mang cô tham gia bất luận trường hợp công khai
gì, mấy lần mang cô tham dự đều là tiệc cá nhân đã giới thiệu cô cho bạn bè
trên thương trường.

“Đây là con gái bạn học cũ của tôi, vừa mới làm việc, nhờ chú bác về sau xin
chỉ bảo nhiều hơn.” Người đàn ông cười to bảo cô mời rượu cho những vị khách mà
nhìn thoáng qua cũng biết là người công thành danh toại.

Cô mỉm cười mời rượu nói: “Về sau xin chú chỉ giáo nhiều hơn!” “Về sau xin bác
chỉ giáo nhiều hơn!”

Có người vui vẻ vui lòng nhận, có người không lạnh không nhạt cũng có người mắt
đầy khinh miệt.

Nhưng cô đã không còn là Na Na nghe người khác ở sau lưng nói mẹ “Bán dâm” thì
mặt đỏ bừng lên. Cô nhớ rõ lời ông ta nói, chỉ để ý thả lỏng tư thái mỉm cười.

Sau đó, người đàn ông đưa vợ con đến bờ bên kia đại dương.

Bỏ lại cô giãy dụa một mình trong hồng trần.

Về sau, trong cuộc họp hằng năm của tập đoàn, cô gặp lại một người trong những
“chú bác” kia, khoảng bốn mươi tuổi, hăng hái, ánh mắt sáng ngời có thần, bước
chân nhanh nhẹn như dưới bàn chân sinh gió.

Ông ta lên đài đọc diễn văn hoan nghênh sinh viên tốt nghiệp khoá này gia nhập
đại gia đình của tập đoàn Nghiễm Điện.

Xuống đài, ông ta lần lượt mời rượu từng bạn, đến bàn của nhóm thực tập sinh
bọn họ cười hỏi: “Các bạn đầy lòng hăng hái ở đây, làm việc đã quen chưa? Có
vấn đề gì…, cứ hỏi chúng tôi.”

Vài nam sinh hào khí vạn trượng, cô thì nâng ly mỉm cười, Triệu Đình Đình bên
cạnh mở to hai mắt, đầy vẻ ngạc nhiên giống như chưa từng gặp qua tình cảnh
này.


Na Na trông thấy trong mắt của ông ta có thứ ánh sáng của người đàn ông động
lòng vì phụ nữ mỹ lệ.

Na Na khép mi xuống mỉm cười.

Dáng vẻ giống như cô bây giờ, đứng ở trong thang máy, khép mi xuống mỉm cười.

Đàn ông đều kháng cự không nổi kiểu muốn nói còn xấu hổ cười này.

Na Na lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, trông thấy một đôi giày da nam ở trước cửa
thì bĩu môi một cái, ném chìa khóa kêu “Leng keng” vào tô sứ men xanh trên kệ
rồi thuận tay đặt túi xách bạch kim trên ghế trang trí.

Người đàn ông trong phòng bếp nghe được tiếng động nhô đầu ra, “Na Na, em đã về
rồi à? Chờ một chút có thể ăn cơm.” Rồi lại lùi về phòng bếp.

Na Na lên tiếng, “Không vội đâu Đỗ Huy, đơn giản một chút là được rồi.”

Người đàn ông trong phòng bếp hàm hồ nói “Biết rồi”.

Na Na lắc đầu cười, Đỗ Huy này, ở bên ngoài ăn hương uống ngọt không chịu lại
chạy đến chỗ cô làm trâu làm ngựa, còn tự coi đó làm vui, vui vẻ chịu đựng.

Vào phòng thay đồ mặc ở nhà đi ra đã thấy Đỗ Huy chuẩn bị cơm tối trên bàn.

“Hôm nay sao rảnh tới vậy?” Na Na ngồi bên cạnh Đỗ Huy khoác cánh tay của ông
ta.

“Nhớ em.” Ông ta hôn má Na Na, “Ăn cơm trước đã, thử tay nghề của anh.”

“Chỉ cần anh nấu, em đều thích.” Na Na hôn lại má người đàn ông.

Ông ta không được coi là đẹp nhưng vì sự nhiệt tình hăng hái mà cực kỳ có tinh
thần.

Na Na chưa từng hỏi Đỗ Huy, vợ của anh thì sao? Anh có thể ly hôn với cô ấy
không? Chúng ta có tương lai không?

Na Na biết rõ, người như bọn họ không thích ly hôn, càng không thể hứa hẹn gì
với người ngoài.


Na Na cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời.

Cô chỉ muốn tiết kiệm nhiều tiền để về sau mẹ và mình dưỡng lão, không cần nhìn
sắc mặt người khác.

Mẹ đã ly hôn với ba, nhà cũ phá bỏ và chuyển đi nơi khác. Ba lâu không thấy mặt
đột nhiên xuất hiện với dáng vẻ vô lại, công bố giấy đứng tên nhà là tên ông
nên phí phá dỡ và dời đi nơi khác hẳn phải thuộc về ông. Nếu không ly hôn thì
đó là tài sản trong hôn nhân, sau khi ly hôn thì chính là của một mình ông.

Mẹ chịu khổ chờ đợi, bà đã đi làm, bà không muốn vất vả vì cái nhà trên danh
nghĩa này nữa mà chỉ muốn sớm ký tên, thoát khỏi cuộc hôn nhân này.

Nhưng Na Na không đồng ý. Không có đạo lý ba mười mấy năm qua, ba không trả giá
chút tinh thần và sức lực nào cho cái nhà này, bây giờ lại từ trên núi Nga Mi
xuống hái đào có sẵn.

“Ly hôn thì có thể, cho mẹ mười lăm vạn để đền bù tổn thất và phân chia tài sản
hôn nhân mấy năm nay cho mẹ con chúng tôi.” Na Na lãnh đạm nói với Bảo Kim Lai (cha Na Na) “Tùy ông trộm cắp ăn cướp đi mượn, trước tiên đưa mười
lăm vạn cho mẹ, còn lại thì dù phí phá bỏ và chuyển đi nơi khác có bao nhiêu
cũng không quan hệ với chúng tôi.”

Bảo Kim Lai suy trước nghĩ sau, cảm giác mình cũng không thiệt hại gì, không
biết từ nơi nào kiếm được tiền, đưa mười lăm vạn cho mẹ Na Na.

Viết xong chứng từ ra công chứng, từ nay về sau cầu đi cầu, đường về đường, nam
hôn nữ gả đều không có liên quan.

Mẹ Na Na ly hôn với Bảo Kim Lai xong thì quay về kết hôn với người đàn ông đã
bao năm qua yên lặng chăm sóc bà.

Bảo Kim Lai một mình chiếm hết toàn bộ tám mươi vạn phí phá bỏ và dời đi nơi
khác, sau đó bốc hơi khỏi nhân gi­an không còn tin tức.

Na Na không quan tâm cha đẻ đi đâu, cô hi vọng ông ta ở địa phương nào đó cờ
bạc chơi gái, chết ở bên ngoài vĩnh viễn không trở lại!

Na Na không cảm thấy mình máu lạnh, cô căm hận cha đẻ lòng tham không đáy mà
lại không hề cảm thấy hổ thẹn.

Ăn cơm xong, một bên cho chén bỏ vào máy rửa chén để máy rửa chén làm việc, bên
này Na Na và Đỗ Huy ôm nhau ngồi ở trên sô pha xem TV.

Đỗ Huy xem tin tức một chốc thì chuyển kênh, vừa vặn đến tiết mục mỹ thực của
kênh cuộc sống. Gương mặt hồng hào của Đình Đình xuất hiện ở trên màn hình, Đỗ
Huy vô thức muốn đổi kênh thì Na Na nhẹ nhàng đè mu bàn tay của ông ta xuống.

Đỗ Huy cười liếc Na Na “Em không sợ anh động tâm sao?”

Na Na nhéo thịt trên mu bàn tay ông ta một cái, “Anh dám ~~~”


Ông ta liền cười ha ha, “Uh uh uh, anh không dám.”

Trong màn hình Đình Đình cầm dù đang phỏng vấn người qua đường xem giữa mùa
đông mưa dầm triền miên này ăn cái gì ngon nhất?

Dường như tất cả người qua đường đều nói, lẩu!

Sau đó thông qua đoạn phim ngắn giới thiệu mấy quản lẩu đặc sắc trong thành
phố.

“Tiết mục của bọn họ rất được hoan nghênh, tỉ lệ xem cao nhất lúc bảy giờ.” Na
Na tựa ở trên vai Đỗ Huy.

“Sao, muốn qua đó à?” Đỗ Huy hơi khép mắt hỏi.

Na Na lắc đầu “Không cần! Tuy thu tỉ lệ xem cao nhưng chạy ngoại cảnh quá cực
khổ, dầm mưa dãi nắng, ba bữa cơm không ổn định.”

Đỗ Huy cười khẽ “Nhưng có duyên với quần chúng, phụ nữ cũng thích, chú bác đều
thưởng thức, thành phần tri thức ít nhiều đều là fan trung thành. Trong đài có
nhiều người chủ trì đều là từ người chủ trì ngoại cảnh ngoài đường làm lên.”

Na Na đột nhiên ngẩng đầu lên, “Em thích tiết mục chủ nhật của bọn họ, không
chỉ đơn thuần đứng ở nơi đó báo tin tức, cũng không phải ngồi ở đó nói chuyện
phiếm khô khan. Người chủ trì và khách quý đều làm việc, cũng dễ dàng làm cho
khách quý buông lỏng phòng bị, phỏng vấn được tin tức độc nhất vô nhị.”

Đỗ Huy điểm mũi Na Na “Em nói thẳng muốn đi làm tiết mục vào hai ngày nghỉ của
bọn họ chẳng phải tốt hơn sao.”

Na Na hơi vểnh môi “Người ta không muốn anh khó xử ~~~”

“Được rồi, anh đi làm cho.” Môi Đỗ Huy áp tới “Em cám ơn anh thế nào?”

Na Na đẩy mạnh ông ta ra, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, đi đến trước cửa phòng
ngủ, xoay người lại, ngoắc ngón tay với ông ta “Cám ơn anh thế này...”

Vừa hết câu, quần áo rơi xuống...

Thì ra trong áo sơ mi cash­mere không mặc thứ gì.

Ánh mắt Đỗ Huy bốc cháy, đứng dậy đi đến trước Na Na, ôm ngang Na Na ném lên
trên giường, sau đó nhào tới.

Ông ta trông thấy ánh mắt mỉm cười giảo hoạt của Na Na, nhưng có gì quan trọng
chứ?

Ông ta thích là tốt rồi.

Bọn họ không dùng ngôn ngữ, chỉ liều chết triền miên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận