Thời hạn năm ngày đã hết, Mạc Từ cứ mãi do dự, ôm ý niệm trong đầu nhìn xem Triệu Hồng Tu đang chơi cái trò bịp bợm gì, gửi cho đối phương một tin nhắn “Anh muốn nói chuyện gì?”
Sau vài tiếng đồng hồ tin nhắn gửi đi, Mạc Từ vào buổi trưa nhận được điện thoại của Triệu Hồng Tu, Triệu Hồng Tu nói ra một chuỗi địa chỉ để cho Mạc Từ đến chỗ hẹn.
Bởi vì địa chỉ gặp mặt trùng hợp là một nhà hàng có chút danh tiếng, nên Mạc Từ cùng Đạt tẩu trong nhà nói trước một tiếng, chuẩn bị ở bên ngoài dùng cơm.
Đối mặt ngồi dùng cơm không phải lần đầu tiên, Mạc Từ trước khi đến điều chỉnh tốt tâm tình, bình tĩnh đối mặt với Triệu Hồng Tu, tựa như đang ở chung với kiểu người lạ không tính là người lạ.
Không mặn không nhạt phản bác trêu chọc của Triệu Hồng Ti, thuận lợi lấp đầy bụng, nhấp nháp một trận bữa tiệc lớn Triệu Hồng Tu mời khách.
“Ăn cũng ăn no, nói chuyện cũng nói lâu như vậy, hẳn là tiến vào đề chính đi.”
Mạc Từ bình tĩnh nhìn Triệu Hồng Tu, gõ bàn, không hề cùng Triệu Hồng Tu cãi nhau.
“Đúng vậy, hẳn là tiến vào đề chính.” Triệu Hồng Tu thu lại nụ cười, trên diện mạo tựa như hồ ly giảo hoạt hiển hiện một tia tâm tình, híp lại con mắt hẹp dài không có soi mói như dĩ vãng, tâm tình tới cũng đi cũng nhanh, làm cho người ta bắt không thấu.
“Nếu như tôi nói, tôi có thể đem bí phương Mạc gia các cậu trả cho cậu, không yêu cầu hợp tác như trước, yêu cầu kéo chú Hai của tôi xuống nước, cậu có tin không?”
“Anh muốn tôi lấy cái gì trao đổi?” Mạc Từ dừng một chút, nhìn thoáng qua tay Triệu Hồng Tu đặt ở trên bàn.
“Nói trắng ra, đúng vậy, cậu có thể lấy đi.” Tay Triệu Hồng Tu đặt ở trên bàn chống quai hàm, ánh mắt rơi vào lông mày cau lại trên mặt Mạc Từ.
“Cái gì?” Mạc Từ nhíu mày.
“Trước đây, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một vấn đề,” Triệu Hồng Tu không có trả lời ngay, kéo vòng luẩn quẩn, cùng Mạc Từ bốn mắt nhìn nhau, “Cậu thật sự cùng tên Quý Thừa Phong kia bên nhau?”
“A?” Mạc Từ sững sờ, không rõ Triệu Hồng Tu vì cái gì đột nhiên hỏi cái này.
Liên tưởng đến mấy lần chạm mặt với Triệu Hồng Tu, phần lớn là Đoạn Phong có mặt, Triệu Hồng Tu có thể suy đoán ra quan hệ của cậu và Đoạn Phong, đã ở trong dự đoán tại sao biết rõ mà còn cố hỏi?
Mạc Từ mang theo biểu tình nghi hoặc tiến vào ánh mắt Triệu Hồng Tu.
“Lần đầu tiên nhận thức cậu, là ở khách sạn Mạn Lôi Đặc Sâm, khi đó, cậu như cùng tôi có một loại thâm cừu đại hận đối địch với tôi. Từ lúc bắt đầu kia, tôi đã lưu lý cậu. Sau đó có lần thứ hai, lần thứ ba đối chọi gay gắt…Tôi còn nhớ rõ tôi hỏi qua cậu nguyên nhân, cậu nói tôi không phải kẻ thù của cậu, khi đó bộ dáng cậu giãy dụa, xác thực giống như một chú mèo hoang…”
“Còn nhớ rõ những lời cậu từ chối tôi không, tôi luôn luôn nhớ kỹ, giống như đã đứng ở tại chỗ, mặt trời chiếu rọi vào bóng tối, tôi đi tới nơi nào, cậu cứ theo gót tới nơi đó, vĩnh viễn là di chuyển bóng hình, làm cho người ta không thoát ra được, nhiều năm như vậy, tôi đã đi tìm rất nhiều người, nhưng không có một ai có thể tạo cho tôi cái loại cảm giác này…Tôi quen biết cậu lâu như vậy, so với tên Quý Thừa Phong kia càng sớm hơn trước một bước quen cậu, vì sao từ đầu đến cuối, cậu cũng không cho tôi một cơ hội?”
Triệu Hồng Tu thong thả tự thuật trong âm thanh mang theo vài phần chua xót, dừng ở gương mặt Mạc Từ, muốn từ trên mặt Mạc Từ nhìn ra những điều gì đó khác.
“Anh…” Mạc Từ sắc mặt trở nên cổ quái, muốn nói gì.
“Tôi suy nghĩ, nếu như cậu cho tôi một cơ hội, hoặc là lần đầu tiên gặp mặt không phải gay go như thế, đứng ở bên cạnh cậu, có thể là tôi hay không?”
Triệu Hồng Tu tiếp tục quăng trái boom tấn, làm cho Mạc Từ bất an vặn vẹo cơ thể, trong đầu trống rỗng.
Đây là Triệu Hồng Tu cậu quen biết sao?
“Một loạt hành động nhằm vào Mạc gia, tôi không trực tiếp tham dự, cũng vô pháp can thiệp hành động của chú Hai, đó không phải bản ý của tôi, nếu như cậu cho rằng tôi điều khiển tất cả những chuyện này, tôi sẽ tiếp tục làm đối tượng địch ý của cậu vậy, như thế, cậu sẽ vẫn luôn nhớ kỹ tôi, trở thành một khối bóng ma lâu năm trong lòng cậu.”
Triệu Hồng Tu không có trông mong Mạc Từ đáp lại lời của anh, cố tự nói xong, hai tay đặt ở quai hàm giao nhau, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười như có như không.
“Rất ngạc nhiên, phải không? Tôi cũng rất ngạc nhiên, thật không ngờ hôm nay sẽ cùng cậu nói nhiều như vậy.” Triệu Hồng Tu vuốt ve ngón tay của mình, thản nhiên nói.
“Nếu anh không khoác cái thân da Triệu Hồng Tu này, tôi sẽ lầm cho rằng anh rối loạn thần kinh.” Mạc Từ suy nghĩ một hồi, nói ra cái nhìn của mình.
Một người trong trí nhớ kiếp trước, người cùng cậu có thâm cừu đại hận trước mắt thâm tình chân thành hỏi cậu, cậu vì sao không cho anh ta một cơ hội?
Loại cảm giác này, tựa như lớn miệng nuốt vào một quả trứng gà, á khẩu không trả lời được.
Hơn nữa từ trong tự thuật của Triệu Hồng Tu suy đoán, Triệu Hồng Tu đối với cậu có cảm giác đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đây là loại quỷ dị gì vậy, tuy rằng mấy năm trước đem lời của Triệu Hồng Tu cho rằng là xem như trò cười, nhưng đây là lần thứ hai nghe được, Mạc Từ lại có ý niệm trong đầu lập tức bứt ra.
Không có bỏ qua mỗi một loại biểu tình xuất hiện trên mặt Mạc Từ, Triệu Hồng Tu con mắt ảm đảm, lấy tay chống cằm, phân không rõ loại cảm giác cầu mà không được dây dưa anh bốn năm là chấp niệm nhiều một chút, hay là cảm tình chân chân thật thật nhiều một chút.
Lúc đầu truy cầu Mạc Từ thì làm anh cảm giác được thất bại, không cam lòng với thất bại của mình, vì thế canh cánh trong lòng đến nay.
Đêm qua cái cảnh trong mơ kia chân thật như thế, thế cho nên làm anh nhất thời không khống chế được, nói ra một đống lời không nên nói ra.
Nếu như mộng là thật, toàn bộ địch ý của Mạc Từ đối với anh đã có lý do giải thích.
Cái bản thân xa lạ kia, làm ra cái quyết định tàn nhẫn kia, Triệu Hồng Tu không thể phủ nhận rằng, mình đau lòng.
Trí nhớ lúc còn bé anh đã không nhớ rõ, thân là con trưởng vợ bé trong nhà, cậu so với các anh em khác trong nhà phải nỗ lực nhiều hơn, mỗi một lần tiến bộ đều dựa vào cố gắng của bản thân mà thắng được.
Ngoại trừ ngẫu nhiên tự giễu thân phận lúng ta lúng túng của mình một chút, Triệu Hồng Tu chưa từng có qua loại dục vọng hủy diệt một người mãnh liệt thế này, huống hồ, hơn nữa đối tượng hủy diệt lại là Mạc Từ vẫn luôn nhớ, không thể quên.
So với Mạc Từ chật vật yếu đuối trong mộng cảnh kia, anh càng yêu thích Mạc Từ trước mắt này.
“Vì sao không nói lời nào?” Triệu Hồng Tu nhìn qua Mạc Từ trầm mặc không nói.
“Không có gì để nói, tôi đã biết.” Mạc Từ tránh đi ánh mắt Triệu Hồng Tu, từ trên ghế đứng lên.
“Được, cậu trước đừng đi.” Triệu Hồng Tu sớm có đoán trước, bình tĩnh gật đầu, ngăn cản Mạc Từ rời đi.
“Chỗ tôi có bí phương Mạc gia các cậu…Là tôi trao đổi từ trên tay chú Hai, cậu, không muốn sao?”
“Bí phương…Ở trên tay anh?” Mạc Từ nghe vậy dừng lại, không thể không lần nữa chống lại con mắt Triệu Hồng Tu, chỉ là trong âm thanh nhiều hơn một phần khẩn trương cùng đề phòng.
“Anh muốn cái gì? Là anh vừa rồi…”
“Tôi thay đổi chủ ý…” Triệu Hồng Tu cắt đứt lời của Mạc Từ, “Cậu đã đối với tôi không có cảm giác, điều kiện tốt nhất để trao đổi đã mất đi hiệu lực,” Triệu Hồng Tu dừng một chút, “Chẳng qua, thứ đồng dạng đó, ở trong phạm vi cậu có thể cân nhắc…Tôi muốn cậu theo tôi một buổi tối, tôi sẽ đem bí phương còn nguyên vẹn trả lại cho cậu.”
“Anh!” Mạc Từ hàm răng cắn chặt, “Anh thật là một người không từ thủ đoạn, hèn hạ!”
“Không từ thủ đoạn, hèn hạ? Chỉ sợ ngoài những lời này, cậu có thể cân nhắc một chút, dùng cả đêm để đổi lại bí phương giá trị liên thành của gia tộc, rất có lời, không phải sao?”
Triệu Hồng Tu bất vi sở động, nghe thấy Mạc Từ trước mắt đáp lại, cũng chỉ là nhíu lông mày.
“Tôi hoài nghi anh chính là người tự tay ăn cắp bí phương, một mặt nói là anh từ trên tay người khác lấy ra, một mặt lại đưa yêu cầu hoang đường như vậy…”
“Xem như thế thì sao? Hiện tại bí phương quả thật ở trong tay tôi, cậu nên biết giá trị của bí phương này, không chỉ là dùng tiền để đong đo đâu, nếu Triệu gia chúng tôi đem bí phương gì đó đầu tư sản xuất, sẽ mang đến bao nhiêu cơ nghiệp? Cậu đoán đi?”
Lời của Triệu Hồng Tu không thể nghi ngờ là một cái búa tạ, Mạc Từ không thể quyết đoán như vừa rồi bứt ra rời đi, trong ký ức của cậu, bí phương tổ truyền của Mạc gia giống như là trụ cột của Mạc gia, là động lực tinh thần mạnh mẽ gắn với tồn tại của Mạc gia…
Nhưng mà, phải đáp ứng yêu cầu hoang đường của Triệu Hồng Tu sao?
Dùng loại thủ đoạn hạ lưu này lấy về bí phương Mạc gia…Trải qua cân nhắc, thật sự rất khó đi đến kết luận quyết tâm dùng cơ thể của mình đổi lấy bí phương.
Cậu thấy được, tầm quan trọng của bí phương không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, nhưng mà cả đem cùng Triệu Hồng Tu một chỗ, không thể nghi ngờ của hành vi phản bội Đoạn Phong.
Đoạn Phong tín nhiệm cậu, cậu không muốn hy sinh tình cảm lập nên với Đoạn Phong, cũng làm không được dùng bản thân hy sinh đến trao đổi.
“Tôi sẽ không đáp ứng anh,” Mạc Từ nghĩ xong ngẩng đầu.
“Cho dù dùng bí phương giá trị liên thành để đổi…Mạc gia chúng tôi không có bí phương, tự nhiên cũng có thể sinh tồn!”
Mạc Từ nói như chém đinh chặt sắt, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hồng Tu quay lưng lại, vượt qua cái ghế, không có ở đây làm bất luận dừng lại gì, thẳng đến biến mất ở khóe mắt Triệu Hồng Tu.
Đi vội vàng, Mạc Từ vừa mới rời khỏi nhà hàng, trên bầu trời đã bắt đầu rơi xuống mưa to chi chít mập mù.
Giọt mưa đánh vào người, rất nhanh làm ướt quần áo trên người, Mạc Từ nhiều lần vấp váp, thật vất vả ngồi lên taxi, chính là ướt sũng đi về nhà.
Tiếp nhận khăn lông Đạt tẩu đi tới, Mạc Từ lâu khô sạch nước mưa trên đầu, nhìn thấy Đạt tẩu bộ dáng muốn nói mà dừng, do dự hỏi.
“Đạt tẩu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thiếu gia,” Đạt tẩu nhìn Mạc Từ một cái, yên lặng tiếp nhận khăn mặt, “Đại thiếu gia đã trở lại.”
“Anh hai đã trở về?” Mạc Từ gật đầu.
“Đúng vậy, Đại thiếu gia muốn cậu đến phòng cậu ấy tìm cậu ấy…” Đạt tẩu lo lắng nhìn Mạc Từ một cái, “Đại thiếu gia tâm tình hiện tại không tốt, cậu phải cẩn thận một chút.” Đạt tẩu thiện ý nhắc nhở Mạc Từ một chút, cầm quần áo sạch sẽ chuẩn bị tốt trên tay đưa cho Mạc Từ.
“Tâm tình không tốt…Cháu đã biết.” Mạc Từ nghi hoặc nhăn nhíu mày, đổi xong quần áo, cảm ơn Đạt tẩu, lên lầu gõ vang cửa phòng Mạc Ngôn.
“Tiến vào.” Âm thanh quen thuộc bên trong cửa truyền ra, Mạc Từ mở cửa phòng khép hờ, bước phòng căn phòng của Mạc Ngôn.
Căn phòng của Mạc Ngôn đúng như con người của anh đồng dạng cẩn thận tỉ mỉ, đơn giản đến tận cùng. Ngoại trừ bàn ghế đồ điện tất yếu ra, trong phòng không có dư thừa đồ trang trí nào.
“Anh hai, anh tìm em có việc ạ?” Mạc Từ tìm cái ghế dựa, đối diện Mạc Ngôn ngồi ở trên bàn sách ngồi xuống, lên tiếng hỏi.
Mạc Ngôn vẫn luôn cúi đầu xem văn kiện lên tiếng, lúc này mới đóng tập văn kiện, ngẩng đầu nói chuyện.
“Anh có chuyện muốn hỏi em, em thành thật trả lời.”
“Anh…” Mạc Từ kỳ quái nhìn về Mạc Ngôn, đọc không hiểu cảm xúc phức tạp đáy mắt của anh trai, vẫn gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ.
“Em có người yêu rồi à?” Vấn đề của Mạc Ngôn rất đột ngột. Mạc Từ kinh ngạc há mồm, có chút xấu hổ, “…Có.”
“Em xem, nhìn xem cái này.” Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào Mạc Từ thật lâu, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm Mạc Từ.
Một cái phong thư giấy Kraft được đẩy đến trước mặt Mạc Từ, Mạc Từ nghi hoặc tiếp nhận phong thư, lấy ra đồ bên trong. Một xấp ảnh chụp chụp vô cùng rõ ràng, sau khi ánh mắt dừng lại ở trên ảnh chụp mình cùng Đoạn Phong thân mật bên nhau, nghi hoặc trên mặt Mạc Từ lập tức biến mất, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
“Anh hai…Những cái này…”
“Những bức ảnh này là phần bên trong thư nặc danh, anh không biết là ai gửi tới.” Mạc Ngôn giải thích nói, hai mắt chưa từng chuyển.
“Em, anh hai…”
Trong lúc nhất thời nói không ra lời, chứng kiến hình ảnh thân mật trên tấm ảnh, sợ hãi trong lòng Mạc Từ cuồn cuộn giống như sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước.
Những bức ảnh này trong tay anh trai, anh trai biết rõ quan hệ của cậu và Đoạn Phong…Mạc Từ tâm loạn như ma, tránh đi ánh mắt quá mức sắc bén của anh trai, không dám cùng đối mặt với nó.
“Anh rất kinh ngạc, Mạc Từ.” Âm thanh Mạc Ngôn xuất hiện một tia ba động, “Anh chưa từng quan tâm cuộc sống cá nhân của em, trước khi em đi nước F, anh làm ảnh hưởng tới em cũng không tốt…Anh biết em thay đổi, cố gắng của em anh và cha đều thấy trong mắt, chỉ là…”
Mạc Ngôn dừng lại một chút, ngồi thẳng tắp, “Chỉ là anh thật không ngờ không đi quấy nhiễu cuộc sống của em, sẽ là kết quả như vậy.”
“Không phải…Anh hai, cũng không phải như trong tưởng tượng của anh đâu, em, em…”
Mạc Từ cực lực giải thích, thất vọng trong lời nói của Mạc Ngôn làm cậu nôn nóng bất an.
“Chúng em cũng không phải như trong tưởng tượng của anh, em thừa nhận em yêu anh ấy, không chỉ là kết giao mà thôi, chúng em…Đều là nghiêm túc.”
Mạc Từ miệng kém cỏi ăn nói vụng về giải thích có vẻ nói năng lộn xộn, lông mày vặn xoắn, hai tay nắm thành nắm tay trước ngực khoa tay múa chân, “Chúng em là nghiêm túc, anh hai.”
“Em có nghĩ tới tương lai của hai người?”
Mạc Ngôn nghiêm túc suy tư một hồi, vừa vặn mở miệng đặt câu hỏi.
“Nghĩ tới…Em nghĩ cùng anh ấy bên nhau, vẫn luôn như thế, không phải đơn thuần là nóng đầu, em yêu anh ấy, hơn nữa rất nghiêm túc đối đãi phần tình cảm này.”
Mạc Từ lưỡng lự trong chốc lát, ngăn chặn kinh hoảng trong lòng, cẩn cẩn dực dực quan sát phản ứng của người anh trai.
“Em biết…Anh ta đối với em là nghiêm túc không?” Mạc Ngôn đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Từ.
“Đúng vậy, là như thế, anh hai, em không cùng người nhà nói, là không muốn cùng anh ấy tách ra, xin đừng làm em với anh ấy tách ra,” Mạc Từ cắn chặt răng, mặc dù anh hai áp bách, không dám nói thẳng ra, nhưng giờ phút này thái độ anh trai hơi dịu đi, ý niệm không muốn cùng Đoạn Phong tách ra chiến thắng sợ hãi, Mạc Từ sinh ra một cỗ quyết tâm, may mà thoáng cái nói rõ.
“Anh không muốn can thiệp cuộc sống của em, A Từ,” Mạc Ngôn hai tay khoát lên trên vai Mạc Từ, “Nhưng sinh ra ở Mạc gia, có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, anh có trách nhiệm của anh, em có trách nhiệm của em…”
“Không, anh, chúng em sẽ không tách ra,” Mạc Từ kích động đẩy tay anh trai, “Em hiết hàm nghĩa bên nhau đại biểu cho cái gì, em yêu anh ấy, đơn giản là anh ấy trùng hợp là đàn ông thôi. Em sẽ không buông tay, xảy ra chuyện gì, em tự mình cố gắng!”
“A Từ, em không hiểu lắm ý của anh.” Mạc Ngôn lắc đầu, ánh mắt lạnh băng nhiều hơn một tia lo lắng.
“Em biết, kết cục phần tình cảm này phơi ra ánh sáng, sẽ phải nhận phê bình của người khác…Vậy cũng không sao, em không quan tâm, nếu sẽ ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc, em sẽ sớm rời đi, không để cho các anh khó xử…”
“Hãy nghe anh nói, Mạc Từ!” Âm thanh Mạc Ngôn trở nên rét lạnh, cơ hồ là giọng điệu mệnh lệnh, hai tay cố định bả vai Mạc Từ, đem Mạc Từ lần nữa ngồi lại ghế, “Đây là trách nhiệm, là trách nhiệm không cho phép em trốn tránh…Cho dù anh đồng ý, cha, cha…sẽ không đồng ý.”
“Bệnh của cha, vừa mới ổn lên. Phong thư này bị anh chặn lại, không đưa cho cha xem qua…Anh không muốn để cho chuyện này tiếp tục kích thích ông, em hiểu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...