Mỹ Vị Nhân Sinh

“Anh đến đón em.” Đôi mắt trầm tĩnh màu đen lấp lánh, khóe miệng Đoạn Phong giơ lên thành một đường cong, bắt lấy Mạc Từ chuẩn bị né khỏi anh, âm thầm ảo não.

“Em còn đang tức giận?”

Đoạn Phong không hỏi thì còn được, vừa hỏi cái này, khiến cho Mạc Từ lại nhớ đến ngày ấy trong văn phòng Đoạn Phong chọc ra cái chuyện tình, lập tức một mảnh khô nóng.

Tỉnh táo thong dong ở trong tiết mục vừa rồi, ở trước mặt người đàn ông này đã tự động sụp đổ, một chút suy nghĩ cặn kẽ khó hiểu bị phát giác, trên mặt đỏ hồng, Mạc Từ tránh đi hai mắt sáng ngời hữu thần của Đoạn Phong, giãy khỏi cánh tay Đoạn Phong cố định cơ thể của cậu.

“Mệt rồi đi, anh mời em đi ăn cơm.”

Đoạn Phong đối với Mạc Từ tính cách không tự nhiên rõ như lòng bàn tay, biết rõ Mạc Từ lúc này, là tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân ghen tuông, trong con ngươi màu đen tràn đầy bóng hình Mạc Từ, Đoạn Phong có chút nghiêng người, đem Mạc Từ đẩy đến trên vách tường bên cạnh của thông đạo, một tia mừng thầm từ trong nội tâm nhanh chóng hiện ra, dùng ***g ngực ngăn giãy dụa của Mạc Từ.

Hô hấp giao triền với nhau, Mạc Từ giãy dụa càng ngày càng yếu.

Đoạn Phong không hề đề cập đến chuyện kia, chỉ cần không nói, không làm cậu trước mặt khó xử, cậu vẫn có thể tha thứ cho Đoạn Phong.

Chỉ là Đoạn Phong hết lần này đến lần khác vạch trần vết thương của cậu, biểu tình vừa rồi rõ ràng là cười trộm. Có lẽ đó không tính là cái gì, nhưng ngày đó sau khi ra khỏi cửa, Đoạn Phong lại không giống như bình thường gọi điện tới, đối với cậu nói ngủ ngon! Đoạn Phong là có ý làm cho mình khó xử! So thử ai hướng đối phương cúi đầu trước?

Mạc Từ cái cổ cứng ngắc, hô hấp đan xen với Đoạn Phong, hô hấp nóng rực của đối phương phả vào bên gáy, khiến cho một hồi tê dại quái lạ.

“Anh thả em ra.”

Mạc Từ không giãy dụa, thấp giọng nói ra.

“Không thả, gần đây xử lý rất nhiều chuyện của công ty, anh bớt thời gian đến đài truyền hình chỉ là để gặp em một lần.”

Người đàn ông lắc đầu, cúi đầu xuống, nhanh chóng ở trên môi Mạc Từ hôn một cái.

Thân mật chạm vào làm vô cùng thuần thục, Mạc Từ trừng to mắt, nhìn thấy Đoạn Phong nghiêm túc giương mắt, bộ dáng nhìn không chớp mắt, giật mình khẽ nhếch môi.

“Anh…”

Rõ ràng là động tác không đàng hoàng, Đoạn Phong thật không ngờ là làm rất bình tĩnh, sau khi rời khỏi môi, nếu không phải còn có xúc giác rất nhỏ, Mạc Từ có thể cho rằng bản thân thấy ảo giác.

“Làm sao, còn muốn cái nữa?”

Đoạn Phong lúc bộ dáng gương mặt dịu dàng xuống, anh tuấn lạ thường, ngũ quan khắc sâu ở dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn thông đạo, tản ra hào quang nhu hòa, một đôi mắt mỉm cười nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, tỏ ra gợi cảm không rõ.

Mạc Từ trong lúc nhất thời đại não trống rỗng, làm cho Đoạn Phong đoạt tiên cơ bắt lấy Mạc Từ thất thần, túm cổ tay Mạc Từ, đi ra cửa thông đạo.

“Anh không phải Đoạn Phong!” Mạc Từ phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đã cùng Đoạn Phong đi vào thang máy chuyên dụng, trừng Đoạn Phong một cái, hung hăng nói.

“Anh không phải? Vậy, anh đây là ai?” Đoạn Phong thấp giọng hỏi, nhấn nút thang máy.

“Anh là cái đồ Hũ Nút, em vì sao lại nghĩ rằng anh rất ổn trọng, anh vừa rồi…”

Mạc Từ không muốn bị Đoạn Phong tiếp tục trêu ghẹo, đem câu nói kế tiếp nuốt về, lui về phía sau vài bước, tránh đi cánh tay ôm lấy, con mắt chiếu rọi Đoạn Phong.

Dựa vào thói quen nhiều ngày ở chung bồi dưỡng nên, Mạc Từ có thể kết luận Đoạn Phong trong lòng đang bất động thanh sắc tính toán cái gì, lúc này, vẫn là cách xa một chút mới tốt.

“Anh vừa rồi rất tốt mà,” Đoạn Phong nhìn chằm chằm Mạc Từ cẩn cẩn dực dực, ánh mắt rơi vào trên cánh môi nhạt của Mạc Từ, giơ lên khóe miệng, “Em không thích như thế?”

Lời vô tâm nói không suy nghĩ, mà nay cả chính Đoạn Phong cũng ngây ngẩn cả người.

“Anh, anh!” Mạc Từ tức giận đến nói không ra câu, trên mặt một mảnh đỏ tươi, bởi vì tức giận, trong ánh mắt mang theo vài phần ánh nước, biểu tình Mạc Từ sinh động lên.

Lúc này, Đoạn Phong vẫn luôn giả vờ bình tĩnh cũng nhịn không nổi nữa, dựa sát vào Mạc Từ, mãnh liệt một trận, thẳng đến Mạc Từ thiếu khí, mới buông Mạc Từ nổi giận ra.

Thang máy xuống tầng cuối cùng, Mạc Từ căm giận chùi môi, đi đến góc thang máy, tránh đi Đoạn Phong tính cách đại biến, sợ đối phương lần nữa nhào lên, gặm cắn môi của cậu.

Thang máy xuống tầng cuối cùng, Mạc Từ vượt lên trước một bước, bước ra thang máy. Một đường chạy chậm, Mạc Từ bận tâm Đoạn Phong sẽ đuổi theo phía sau nên thỉnh thoảng quay đầu lại, hướng phía sau nhìn lại.

Đại sảnh đài truyền hình Bồ Đào người đến người đi, Mạc Từ trong đám người qua lại không ngừng, không cẩn thận một cái đụng vào người đi đường phía trước.

Mạc Từ động tác ngừng lại, vội vàng xoay người tranh thủ, “Xin lỗi, vừa mới…”

“Cậu là Mạc Từ?!”

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Mạc Từ ngẩng đầu, gương mặt lộ ra vẻ anh tuấn nhã nhặn tiến chạm vào tầm mắt, Mạc Từ kinh ngạc đánh giá người đàn ông bị mình đụng vào.

“Mạc Từ, đã lâu không gặp.”


Người nọ một thân âu phục Armani màu xám, chân tay thon dài, mắt kính gác ở sống mũi làm cho người ta có một loại ấn tượng khôn khéo già giặn, gật đầu mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ rõ tác phong nhanh nhẹn.

“Lương Vũ Duy!” Mạc Từ gọi lên tên của đối phương, đánh giá vị bạn tốt cùng trường ngày xưa, hình ảnh dứng lại vào mấy năm trước, nhà hàng của lão sư Antoine ——

Lương Vũ Duy bị người tạt một thân rượu, vô cùng chật vật, khi đó, hai người chỉ là vội vã đánh một tiếng chào hỏi, lại nói tiếp, Lương Vũ Duy ăn cơm không trả tiền còn thiếu mình một cái nhân tình.

Mạc Từ bên môi mang cười, cùng Lương Vũ Duy bắt đầu chào hỏi.

“Cậu tại sao đến đài truyền hình này? Ông chủ lớn Lương?” Mạc Từ biết được tình trạng của Lương Vũ Duy, lập tức trêu chọc.

“Chờ người, không, là đón người.” Lương Vũ Duy đẩy mắt kính trên sống mũi, một bên quan sát Mạc Từ thay đổi rất nhiều.

“Đón ai? Hả? Bạn gái à?” Mạc Từ nhả ra một nụ cười xấu xa, hướng bả vai Lương Vu Duy một quyền.

“Vốn cho là cậu thành thục không ít, nhưng cậu vẫn là Mạc Từ lúc trước, một chút cũng không thay đổi.” Lương Vũ Duy trúng một quyền của Mạc Từ, Mạc Từ ngoài ý muốn nói trúng tâm sự, khóe miệng cong lên, dùng lời nói ác độc trước sau như một đáp trả Mạc Từ.

“Vẫn là tên nhóc ngốc hồ hồ trước đây, ai…”

Con mắt sáng lên, Lương Vũ Duy đã ngừng âm thanh, hướng người đi tới đối diện gật đầu, chờ người đi đến trước mặt hai người, vươn cánh tay, giới thiệu cho Mạc Từ.

“Vị này chính là Chúc Hoàn Nhĩ, bạn của tớ.”

Cánh tay duỗi tới người trước mặt, Lương Vũ Duy hướng Chúc Hoàn Nhĩ giới thiệu Mạc Từ, “Mạc Từ, bạn học trước kia của anh, là bạn tốt.”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người được Lương Vũ Duy giới thiệu đồng thời phát ra tiêng, “Bọn em quen biết!”

“Quen biết?” Kính mắt gác ở sống mũi của Lương Vũ Duy khúc xạ ra ánh sáng trắng, nghi hoặc nhìn hai người gật đầu với nhau, ý đồ ở trên biểu cảm của hai người nhìn ra chút đầu mối.

Hai người đều là một bộ dáng quen biết, thân thiện vươn tay phải ra, nắm vào nhau.

“Bọn tớ vừa rồi ở trong tiết mục Mỹ thực trực tuyến gặp mặt.” Mạc Từ nhìn thoáng qua Chúc Hoàn Nhĩ đem toàn thân bao kín, trên khuôn mặt trẻ tuổi đeo một cái kính râm màu đen, che hơn phân nửa gò má hai bên, chỉ còn lại cái cằm cương quyết lộ ra ở bên ngoài.

Chúc Hoàn Nhĩ lúc mới vừa đi tới, Mạc Từ còn chưa biết người Lương Vũ Duy chờ là vị Tiểu Thiên Vương danh tiếng như mặt trời ban trưa này, đợi cho Lương Vũ Duy vì hai người giới thiệu, Mạc Từ mới kịp phản ứng. Hai người ở trong tiết mục phối hợp hết sức ăn ý, ngoại trừ sắp xếp chủ yếu của tổ tiết mục đài truyền hình, hai người lúc ở dưới sân khấu từng có mấy lần ngắn gọn nói chuyện với nhau, Chúc Hoàn Nhĩ hướng mình thỉnh giáo vài cái vấn đề về nấu ăn, hai người xem như là quen biết.

Mạc Từ cười giải thích, kẹp ở giữa hai người, ba người sóng vai bước đi.

“Mạc Từ.” Mạc Từ nói đến cao hứng, sau lưng truyền đến một tiếng kêu to, vô thức quay đầu lại, Mạc Từ nhìn thấy Đoạn Phong mặt không biểu tình hướng cậu phất phất tay.

“Sao vậy?” Mạc Từ đối với Đoạn Phong biểu tình không vui tỏ vẻ khó hiểu, nhíu mày, Đoạn Phong không thể làm gì hơn là đi qua, nhìn rõ ràng hai người bên cạnh Mạc Từ, hơi dừng lại, hướng Lương Vũ Duy bên cạnh Mạc Từ duỗi tay phải ra, “Lương tiên sinh, xin chào.”

“Quý tổng, hạnh ngộ!” Lương Vũ Duy duỗi tay phải ra, ngoài ý muốn nhìn Mạc Từ một cái, “Cậu quen Quý tổng?”

“Cái gì vậy, các anh quen nhau?” Mạc Từ không trả lời Lương Vũ Duy, hướng Đoạn Phong liếc qua, “Anh và Lương Vũ Duy quen biết sao?”

“Hợp tác trên làm ăn, Lương tiên sinh và anh là quen biết trên trận làm ăn, Mạc Từ, hai người làm sao đi cùng nhau vậy?”

Đoạn Phong hướng Chúc Hoàn Nhĩ đeo kính râm nhìn qua, Chúc Hoàn Nhĩ nhìn thấy Boss nhà mình hướng Đoạn Phong gật đầu, “Quý tổng khỏe.”

Mạc Từ mở hai tay ra, cùng Đoạn Phong bốn mắt nhìn nhau, “Lương Vũ Duy là bạn học của em, Chúc Hoàn Nhĩ là bạn của Lương Vũ Duy, các anh đã gặp qua.”

“Gặp qua?” Đoạn Phong nhíu nhíu mày, lục tìm trí nhớ.

“Đúng vậy, ở nước F, nhà hàng của lão sư Antoine, Lương Vũ Duy ăn cơm không trả tiền, cuối cùng vẫn là em thanh toán.”

Mạc Từ xoay người, hướng Lương Vũ Duy cười cười, làm một cái ra hiệu, tránh đi chuyện sẽ làm Lương Vũ Duy khó xử, không tiếp tục đề tài này.

“Được, tôi mời khách, xem như bồi tội, Quý tổng, cùng đi chứ?”

Lương Vũ Duy vừa cười vừa nói, mời Đoạn Phong.

Đoạn Phong gật đầu, đi đến trước mặt Mạc Từ, bốn người tụ cùng một chỗ, định xong địa điểm dùng bữa, cùng tự đi ô tô chạy nhanh hướng nhà hàng.

Mạc Từ ngồi ở ghế phụ Đoạn Phong, hỏi Đoạn Phong chăm chú lái xe, “Tại sao Chúc Hoàn Nhĩ phải chào gọi anh là Quý tổng vậy?”

“Anh hỏi em, anh hiện tại là làm việc ở công ty gì?”

Đoạn Phong hỏi lại Mạc Từ, đối với Mạc Từ chậm hiểu có chút đau đầu.

“Giải trí Tinh Hỏa.”

“Công ty giải trí Tinh Hỏa đang làm gì?”


“Bồi dưỡng nghệ sĩ.”

“A, Chúc Hoàn Nhĩ là nghệ sĩ kí kết của Tinh Hỏa, em hiểu rồi!” Mạc Từ suy nghĩ cẩn thận thét lên, tựa hồ quên tia nén giận của mình và Đoạn Phong chạm mặt trước đó.

Mạc Từ đơn giản thẳng thắn, nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa, một số việc nhỏ chung quy quên rất nhanh, cũng không mang thù.

Bên môi Đoạn Phong giơ lên một nụ cười.



Nhà hàng bốn người chọn là một nhà hàng kiểu Trung Quốc.

Phong cảnh nhà hàng rất khác biệt, súp đặc tươi1 trắng mịn đặc chế của nhà hàng này, rất thích hợp ăn vào mùa này.

Lương Vũ Duy sau nửa tiếng đã định chỗ ngồi, phục vụ nhà hàng đem nhóm bọn họ bố trí ở một cái bàn lớn, dựa theo trình tự gọi mói, bê lên món súp đặc, món chính.

Mạc Từ cùng Đoạn Phong đều là thạo nghề trong phương diện này, vào lúc phục vụ rời đi, thì đã mô tả phương pháp nấu và gia vị phối hợp trong súp.

“Nghe nói súp đặc của nhà hàng này rất có tiếng, Mạc Từ, Quý tổng, hai người chính tay lành nghề, vài ba câu nói ra bí mật của người ta. Nếu phục vụ còn ở đây, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, ha ha.”

Lương Vũ Duy là thương nhân khôn khéo, tài ăn nói rất tốt, ở trên bàn cơm nói dẫn đề tài làm cho ba người khác đều có cơ hội chen vào mấy câu.

Chúc Hoàn Nhĩ không biết nói gì, vào phần đặc sắc nhất của chủ đề đều sẽ thỉnh giáo hai người Mạc Từ và Đoạn Phong, được hiểu rõ không ít điều, bốn người ở phòng ngăn gần cửa sổ trò chuyện với nhau, bầu không khí tăng vọt.

“Phục vụ, thật không có chỗ ngồi à, hiện tại hẹn trước được không?”

“Xin lỗi, hai vị tiểu thư, nhà hàng chúng tôi cần hẹn trước, hiện tại không có dư chỗ ngồi.”

“Ở đây rõ ràng có phòng trống, chẳng lẽ phải giữ lại mãi như thế?”

“Xin lỗi, hai vị tiểu thư, những chỗ trống đó đều được sớm đặt trước, nhà hàng trước mắt không có dư chỗ ngồi.”

“Chị Gia Gia, bỏ đi, chúng ta đến nơi khác đi.”

Phòng kế bên truyền ra âm thanh cắt đứt cuộc nói chuyện của bốn người, Mạc Từ cảm thấy âm thanh bên ngoài rất là quen thuộc, nghi hoặc ngẩng đầu, hướng ngoài nhà hàng nhìn qua.

Hai cô gái một cao một thấp đang cùng phục vụ tranh chấp.

Mạc Từ nhìn thấy hai người bên ngoài, thoáng kinh ngạc sau đó đi tới.

“Mộng Mộng, các em tại sao lại ở đây?”

Hai người đúng là Dao Mộng và Tống Gia Gia Mạc Từ quen, Mạc Từ không hỏi hai người tại sao cùng nhau, đối với phục vụ nói, “Tôi quen các cô ấy, bàn bên kia của chúng tôi còn chỗ trống, đợt lát nữa lại chọn vài món ăn.”

Nhân viên phục vụ nhìn thấy mấy người quen nhau, cũng không nói nhiều lời nữa, Dao Mộng và Tống Gia Gia ngồi xuồng bàn.

“Đoàn đại ca!” Dao Mộng đầu tiên phát hiện Mạc Từ ngồi cùng một chỗ với Đoạn Phong, ngọt ngào kêu một tiếng.

Nhìn thấy bên cạnh Đoạn Phong có người, ý thức được hoàn cảnh không đúng, Dao Mộng lập tức đổi giọng, gọi Đoạn Phong Quý tổng.

Cô gái nhỏ nhu mềm cùng ánh mắt lóe sáng, hai lúm đồng tiền thật to hiển trên khuôn mặt hình cầu, hiển nhiên đem Mạc Từ và Đoạn Phong hai người thành cứu tinh. Thoải mái kéo ghế ra, trước hết để cho Tống Gia Gia mang theo bao túi ngồi xuống, Tống Gia Gia nhìn thấy Lương Vũ Duy, đầu tiên là cùng Lương Vũ Duy đánh vào tiếng chào hỏi, sau đó cùng ông chủ Đoạn Phong của công ty hỏi thăm.

“Em tại sao lại tới đây, là đi shopping à, Mộng Mộng?”

Mạc Từ đánh giá thoáng qua toàn bộ mấy cái túi giấy lớn nhỏ sau lưng Dao Mộng, vừa cười vừa nói.

“Vâng, em cùng chị Gia Gia đi dạo phố, he he, may mắn đụng phải mấy anh, bằng không đợi đến lấp đầy bụng, em cùng chị Gia Gia đều đói muốn chết đi.”

Dạo Mộng hấp hấp cái mũi, mở trừng hai mắt, “Thơm quá đi…”

“Nhìn bộ dáng thèm thuồng của em kìa…” Mạc Từ nói ra, ánh mắt chuyển qua trên người Tống Gia Gia vẫn luôn không nói gì, “Gia Gia, cô cùng Mộng Mộng tại sao đi cùng nhau vậy?”

“Anh Mạc thật là ngốc, em là trợ lý của chị Gia Gia mà!” Dao Mộng vượt lên trước đáp, tức giận phồng má, dùng dư quang khóe mắt quan sát mấy người còn lại trên bàn, lúc nhìn đến Chúc Hoàn Nhĩ sau khi tháo xuống kính râm, yên lặng dùng cơm, đã phát ra một tiếng thét lên ngắn ngủi.

“Chúc Hoàn Nhĩ?!”

“Mộng Mộng!” Tống Gia Gia che miệng Dao Mộng, oán trách nhìn Dao Mộng một cái, đối với mầy người không hiểu vì sao xin lỗi, “Xin lỗi, Quý tổng, đứa nhỏ Mộng Mộng này quá không có lễ phép.”


“Không sao, em ấy có lẽ là nhìn thấy Chúc Hoàn Nhĩ mới hét lên,” Đoạn Phong khoát khoát tay, thấy hai vị dùng cơm đối diện thấy nhưng không hề trách tiếp tục dùng bữa, nhẹ nhàng gật đầu.

“Chị Gia Gia thả em ra, em muốn Chúc Hoàn Nhĩn ký tên, đừng cản em,” Dao Mộng con mắt tròn xoe chuyển động, quơ móng vuốt, phát tiếng tru lên, “Em lần đầu tiên cách anh ấy gần như vậy đó, chỉ cần ký một cái tên, em chỉ muốn một cái tên đã cảm thấy mỹ mãn!”

“Mộng Mộng…” Tống Gia Gia thả Dao Mộng ra, cô gái nhỏ linh hoạt lủi đi, không biết từ đâu ở chỗ này tìm ra giất bút, tiến đến trước mặt Chúc Hoàn Nhĩ, vẻ mặt chờ mong cùng hưng phấn, “Hoàn Nhĩ, có thể cho em một chữ ký không.”

Chúc Hoàn Nhĩ vừa vặn để đũa xuống, nhìn thấy con mắt lóe sáng lóe sáng cùng nắm tay nhỏ nắm lại, bật cười, cho cô gái nhỏ ký tên.

Nụ cười đẹp đẽ rực rỡ làm cho cô gái nhỏ lâm vào trạng thái choáng váng, thế cho nên đến thời gian dùng cơm cuối cùng, đều là đối với đồ ăn, một cái thái độ cười khúc khích, cái cằm hành động máy móc nhấm nuốt.

Cứ như vậy ‘Chọc hư’ mỹ thực, Mạc Từ hô to tiếc quá, thầm mắng cô bé lãng phí.

“Gia Gia, cô có thời gian cùng Mộng Mộng đi dạo phố sao?”

Mạc Từ tìm ra một chủ đề ổn thỏa, cùng Tống Gia Gia vẫn luôn không mở miệng nói chuyện với nhau.

“Ừ, tôi bình thường làm sao bận rộn được,” Tống Gia Gia lơ đãng nhìn một chút Đoạn Phong, thấy đối phương còn đang cùng mấy người Chúc Hoàn Nhĩ nói chuyện với nhau, phóng thấp âm thanh, “Tôi chỉ là nghệ nhân hạng hai của công ty, bình thường không có thông báo gì thì ở trong nhà, Mộng Mộng đi theo cũng thanh nhàn, chúng tôi chỉ là tranh thủ thời gian đi dạo phố.”

Con mắt sáng ngời lộ ra một nụ cười giảo hoạt, tính cách của Tống Gia Gia vẫn là phóng khoáng giống như cũ, rõ ràng là lời chua xót, cô lại nói không có một tia oán trách, cùng với khóe miệng rủ xuống và lông mày anh khí thanh tú đẹp đẽ, khiến cho người ta có một loại ấn tượng tự nhiên hào phóng, giống như công việc thanh nhàn là bản ý của cô.

“Hạng hai? Cô đã ở Tinh Hỏa làm việc mấy năm?”

Mạc Từ hỏi.

“Không dài, hai năm.” Tống Gia Gia nháy nháy nhãn tình, trả lời.

“Vẫn luôn như thế phải không? Cô, cô…Tôi có lẽ có thể giúp cô…”

Mạc Từ do dự một hồi, nhíu mày nói ra.

“Như thế này rất tốt, không cần đâu, lúc trước tôi cùng Tinh Hỏa ký kết, sẽ không nghĩ là đỏ sậm, ký kết chỉ là một loại mánh khóe mưu sinh mà thôi. Nói trắng ra là, tôi chỉ là nhìn trúng loại không cần ngồi văn phòng mà có thể chạy làm việc ở khắp nơi, hiện tại đã đi được rất khá.”

Tống Gia Gia nhìn ra được do dự đáy mắt của Mạc Từ, cười từ chối.

“Nhưng mà…” Mạc Từ không ngờ rằng Tống Gia Gia sẽ từ cự tuyệt trắng ra như thế, còn muốn nói thêm cái gì, cái cô gái này luôn tự nhiên hào phóng, rộng rãi thẳng thắn tiếp nhận lời của cậu, “Đừng nghĩ những chuyện không có kia, rời không được cái vòng rối ren này, tôi không nghĩ gặp phải một số ghềnh nước đục, nên mới từ chối. Tôi hiểu ý của cậu, nhưng quy tắc ngầm gì đó, nhân ngôn đáng sợ, vẫn là thôi đi. Huống hồ hôm nay đi ra dạo phố, đã xem như là bỏ bê công việc, Quý tổng sẽ trừ tiền lương của tôi.”

“Gia Gia…” Tìm không thấy lý do thuyết phục Tống Gia Gia, Mạc Từ chần chừ, “Chúng ta là bạn học một thời, cô còn tặng qua cho tôi cơm, chút rắc rối đó, tôi có thể giúp đỡ.”

“Chúng ta là bạn bè nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Tôi tặng qua cậu cơm, cậu muốn giúp tôi là muốn xong phần nhân tình này à.”

“Đúng, tôi nghĩ như vậy, nhưng mà cô…”

“Tôi hiện tại không cần nhân tình này, xác định cho cậu thiếu nợ, đợi tới lúc tôi muốn cậu hãy trả lại.”

Tống Gia Gia nói thẳng lời nhanh, mấy câu khiến cho Mạc Từ không có ý tứ phản bác, Mạc Từ bị ấm ức, mắt liếc thấy Tống Gia Gia ngậm miệng cười trộm.

“Nữ mười tám thay đổi lớn, càng thay đổi càng lợi hại, Gia Gia, tôi xem thường cô rồi!”

“Đó là đương nhiên!” Hai má Tống Gia Gia hiện lên một nụ cười xán lạn, mà ngay cả đôi mắt sáng ngời cũng chứa ý cười.

Hai người ngồi vô cùng gần, Đoạn Phong vừa rồi cùng Lương Vũ Duy nói chuyện sau đó trùng hợp nhìn thấy bộ dáng hai người đều tự cười to, không chút nào tị hiềm nhìn thẳng mắt đối phương, Tống Gia Gia con mắt sáng ngời dừng ở trên người Mạc Từ, loại ánh mắt ôn nhu lưu lại làm cho trong tiềm thức Đoạn Phong sinh ra một cổ địch ý.

Anh hiểu hàm nghĩa loại ánh mắt này của Tống Gia Gia.

Ba phần thưởng thức, bảy phần ái mộ, đối với người trong quan hệ vô cùng mẫn cảm như Đoạn Phong mà nói, loại ánh mắt này cũng không xa lạ, không lâu mấy, anh cũng nhận qua ánh mắt cùng loại.

Đáy mắt Đoạn Phong chìm tối vài phần, ngón tay đặt ở dưới bàn cơm khép lại, chậm rãi nắm thành nắm tay, đặt ở trên đầu gối.

Kế hoạch bất động thanh sắc, Đoạn Phong chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, vào lúc Tống Gia Gia khuôn mặt mất tự nhiên thì vứt qua một bên, nghiêng người hỏi, “Nói chuyện gì vui vẻ vậy?”

“Không có gì, chỉ là một số chuyện thú vị lúc bọn em đi học thôi.”

Mạc Từ thần kinh thô không chút nào cảm thấy được Tống Gia Gia là đối với cậu thiện cảm, vừa cười vừa nói.

“Hai người là bạn học?”

Một đám cùng một công ty, nhưng công ty mỗi ngày ra ra vào vào rất nhiều người, còn có người mới kí kết không ngừng tiến vào, Tống Gia Gia đối với nhận thức của Đoạn Phong mà nói là vụn vặt, chỉ biết cô là nghệ nhân kí kết của công ty.

Phát hiện thiện cảm của Tống Gia Gia đối với Mạc Từ, Đoạn Phong ngầm hạ quyết định, lúc trở lại văn phòng, nhất định phải xem thật kỹ tư liệu của cô gái này.

“Đúng vậy, em, Lương Vũ Duy và Tống Gia Gia, bọn em đều cùng một lớp, hôm nay hiếm khi gặp nhau.”

Mạc Từ thân thiện nói, hướng Đoạn Phong giới thiệu Tống Gia Gia, “Cô ấy cũng là nghệ nhân của công ty anh, hiện tại biết em cùng Gia Gia là bạn học, hiểu nên quan tâm cô ấy một chút đi, sao hả?”

“Vừa tiện, ừ, anh sẽ quan tâm thật tốt bạn học của em.” Đoạn Phong trầm giọng nói, vào lúc Mạc Tờ nói ra hai chữ ‘Quan tâm’, đột nhiên có một cách nghĩ mới.

Một nhóm sáu người, phải nói ra Dao Mộng sinh động nhất, một mực líu ríu nói đủ thứ, rất nhanh cùng Chúc Hoàn Nhĩ Tiểu Thiên Vương danh tiếng nói chuyện say sưa.

Sau khi tạm biệt, Dao Mộng lưu luyến không rời bị Tống Gia Gia lôi đi, dùng sức lắc tay, “Hoàn Nhĩ, anh Mạc gặp lại sau nha…”


“Mộng Mộng thật có năng lực nháo động.” Mạc Từ cùng Đoạn Phong hai người tạm biệt với Lương Vũ Duy, ngồi ở trên xe Đoạn Phong, Mạc Từ cong cong khóe miệng.

“Ừ, là em đem em ấy nuông chiều thành hư rồi.”

Đoạn Phong đột nhiên nói.

“Nói bậy, rõ ràng là anh đem em ấy làm hư, lúc trước là anh quen Mộng Mộng trước, lần này cũng là anh tìm được Mộng Mộng trước, đừng có đổ lên đầu em!”

Mạc Từ tức giận nói, lập tức phản bác lời nói không căn cứ của Đoạn Phong.

“Được, là anh.” Đoạn Phong gõ gõ cái trán trơn bóng của Mạc Từ, ở trên môi khẽ nhếch của Mạc Từ nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn, bồi tội nói.

“Anh làm gì! Lái xe, nhanh lái xe đi!” Động tác Mạc Từ vĩnh viễn so với Đoạn Phong chậm hơn một bước, đợi cho hồi phục tinh thần lại, tức giận hất tay qua, nhìn đèn đường qua cửa sổ xe, ra vẻ nghiêm túc, bất đắc dĩ gò má hiện lên một tia đỏ ửng bộc lộ nội tâm của cậu.

“Hôn em đó, lái xe sao? Em nghĩ trên xe…”

Đoạn Phong để sát vào Mạc Từ, đối với lỗ tai Mạc Từ nói ra.

“Em không nói, anh biết rõ em không phải ý tứ này!” Mạc Từ che lỗ tai ngứa lại, hướng cửa xe thối lui.

“Em chính là ý tứ này.” Người đàn ông lúc nói lời kéo theo một phần ghen tị, “Vừa rồi cười rất vui vẻ mà, em chưa từng đối với anh cười qua như vậy.”

“Gia Gia là bạn học của em, là cô gái rất tốt, anh từ nay về sau phải quan tâm nhiều cô ấy một chút,” Mạc Từ không chút nào phát giác Đoạn Phong cách mặt cậu càng ngày càng gần, nghĩ nghĩ nói ra.

“Quan tâm có thể, em cũng phải cười như vừa rồi một cái.” Đoạn Phong gật đầu, nói ra điều kiện.

“Cười?” Mạc Từ lắc đầu, “Em hiện tại không cười nổi,” Ngón tay Mạc Từ giữ chặt khóe miệng, “Như vậy được chưa? Đoạn Phong…”

Bóng tối bao trùm lên, lời nói còn lại của Mạc Từ bị người đàn ông tới gần nuốt đi.

Chân đạp đất xuống xe, Mạc Từ vào lúc mở cửa xe, hung hăng trợn mắt nhìn người ở ghế lái một cái, sờ lên khóe miệng ẩm ướt, hai ba bước rời đi.

Về đến nhà, cùng Đạt tẩu cho một tiếng không cần lại chuẩn bị bữa ăn khuya, Mạc Từ sau khi ở phòng tắm tắm rửa, nằm ở trên giường lớn, lấy tay che khuất con mắt, bên miệng Mạc Từ treo một mạt ý cười nhàn nhạt, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ. Điện thoại sạc điện đặt ở bên giường vang lên một trận điên cuồng, làm cho Mạc Từ chuẩn bị đi ngủ từ trên giường xoay người lại, cầm điện thoại lên.

“A lô, xin chào, tôi là Mạc Từ.”

Nhận nghe điện thoại, bên kia thật lâu không có lên tiếng, Mạc Từ nhìn nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ, đang muốn cúp, bên kia lại truyền ra âm thanh.

“Mạc Từ, có một việc, tôi muốn cùng cậu đối mặt nói chuyện.”

“Triệu Hồng Tu?” Mạc Từ vào lúc người bên kia lên tiếng lập tức nghe ra chủ nhân của âm thanh, phát ra một tiếng chất vấn kinh nghi.

“Đúng, là tôi. Thật hiếm thấy, cậu sẽ nói ra tên của tôi trước tiên.”

Giọng điệu trước sau như một, mở đầu nói chuyện cực kỳ quen thuộc của Triệu thị, Mạc Từ không chắc chắn ý đồ gọi điện thoại lúc này của Triệu Hồng Tu, đợi đối phương mở miệng.

“Cậu là chờ tôi mở miệng?” Triệu Hồng Tu đầu kia một câu, “Bình thường đều là cậu lập tức hỏi tôi nguyên nhân gọi điện, hôm nay an tĩnh như vậy, tôi đoán là cậu chờ tôi mở miệng.”

“Đúng, chuyện gì.” Mạc Từ lại trong quá trình cùng Triệu Hồng Tu giao phong, vô số lần ở hạ phong, nhưng lại không thể không thừa nhận, Triệu Hồng Tu trên bản lĩnh phỏng đoán nhân tâm, vĩnh viễn so với cậu cao minh hơn. Đối với Triệu Hồng Tu kẻ địch ‘Đào ngũ’ này, Mạc Từ lý giải còn vượt hơn người khác.

Trong một loạt sự kiện khủng hoảng của Mạc thị, Mạc Từ nhanh chúng trưởng thành, lúc cư xử với Triệu Hồng Tu thì cũng sẽ đổi thành một loại phương thức tự hỏi.

Tỷ như, vào lúc không chắc chắn ý đồ của đối phương, đầu tiên là đem lời nói của người khác nghe cho hết, rồi lại phân tích.

“Không thể nói trực tiếp sao, rất quan trọng à?” Mạc Từ ổn định tâm trạng.

“Trọng điện thoại nói không rõ, cũng không an toàn, chuyện này, đối với Mạc gia các cậu mà nói, vô cùng cùng quan trọng, tôi nghĩ cậu không nên từ chối.”

Triệu Hồng Tu chậm rãi nói ra.

“Chỉ sợ đối với anh mà nói, cũng rất quan trọng, anh phải thẳng thắn thành khẩn hơn một chút, che che giấu giấu, sẽ làm tôi không muốn đến chỗ hẹn.”

Mạc Từ nhíu nhíu mày.

“Bị cậu nhìn ra…” Triệu Hồng Tu phát ra một tiếng cười nặng nề.

“Trong tay của tôi nắm giữ tin tức, rơi vào trong tay tôi không có bao nhiêu tác dụng, chỉ là đối với Mạc thị các cậu mà nói, ý nghĩ phi phàm, nếu nói như cậu muốn biết, thì tại năm ngày sau gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ cùng cậu ở chỗ đã hẹn gặp mặt nói chuyện.”

Triệu Hồng Tu không nói lời dư thừa, cúp điện thoại trước.

Ngữ điệu không gợn sóng không quan tâm, mang theo giọng điệu nồng đậm trước sau như một.

Mạc Từ ngồi ở trên giường, buông điện thoại đã biến thành đen, từ đầu đến cuối sơ lược suy nghĩ một chút, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Không tiếng động nằm ở trên giường lớn mềm mại, Mạc Từ gối đầu lên gối, ngọt ngào lúc Đoạn Phong đưa cậu trở về không còn sót lại chút gì. Trong lòng Mạc Từ mơ hồ bất an, cũng không chịu thừa nhận Triệu Hồng Tu là đầu sỏ gây nên ảnh hưởng tâm tình của cậu.

Gương mặt Đoạn Phong hiện lên trước mắt, phác họa lên đường nét khiến cho bất an trong lòng hơi thối lui, Mạc Từ nhắm mắt lại, ở trong suy nghĩ bay lượn bồng bềnh thiếp đi

_______

1. Súp đặc tươi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui