Mỹ Vị Nhân Sinh

Khi chờ đợi trận đấu, có vẻ phá lệ dài đằng đẵng.

Ban ngày sau khi khua chiêng gõ trống kết thúc huấn luyện, ban đêm có vẻ yên tĩnh kéo dài.

Huấn luyện ban này làm cho khẩn trương, ban đêm là tuyệt đối thả lỏng.

Mạc Từ vào ban đêm mỗi ngày đều cùng Đoạn Phong chia xẻ thành công và vui sướng của mình.

Nhưng đó là trước khi Đoạn Phong chưa đi công tác.

Mỗi lần cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi dãy số thiết lập phím tắt kia, lại đột nhiên nhớ tới, lúc này, không thể cùng Đoạn Phong mặt đối mặt tiến hành trao đổi.

Người kia đi công tác nước W…

Mạc Từ cầm lấy điện thoại có chút bực bội nằm ngửa ở trên giường, nhìn qua bầu trời đêm phủ qua bức màn màu đen ngoài cửa sổ.

Đầy sao chấm nhỏ, ánh trăng là cung nguyệt cong cong.

Ánh trăng mang theo vầng sáng nhàn nhạt, mông lung xa mờ mịt.

Ngôi sao như thủy tinh vụn có chút ảm đạm, chỉ có lúc lập lòe một thoáng, mới có thể cảm giác được hiện hữu của chúng nó.

Hiện tại vừa mới đến chín giờ.

Thân là người cuồng công việc, Đoạn Phong tính cách nghiêm cẩn nhất định còn đang trên bàn công tác xử lý công vụ. Mỗi lần đến căn nhà rộng lớn thăm Đoạn Phong, Mạc Từ đều có thể nhìn thấy Đoạn Phong mang kính mắt mở cửa. Đi theo vào phòng khách, trên bàn trà phòng khách đầy văn kiện.

Ở nơi khác, Đoạn Phong hiện tại nhất định là bộ dáng mang kính mắt chăm chú chuyên tâm xem kỹ văn kiện.

Lật người, Mạc Từ nằm lỳ ở trên giường rầu rĩ nghĩ đến, lúc này, điện thoại bên giường cùng với tiếng chuông rung lên.

Mạc Từ vội vàng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, nhấn phím nghe.

“Chào buổi tối, Mạc Từ, cậu còn chưa ngủ à.”

Đó là cuộc gọi đầu tiên gọi tới của Đoạn Phong đi công tác ba ngày.

Như là bất mãn Đoạn Phong đem mình quên mất ba ngày, Mạc Từ không trả lời ngay.

“Sao vậy? Tức giận?” Đoạn Phong bên kia như là cùng Mạc Từ cố tình tự cảm ứng, thoáng cái đánh trúng nguyên nhân Mạc Từ không nói lời nào, âm thanh có chút cao lên.

Mạc Từ bị đoán trúng nội tâm nghĩ gì có chút ý tứ thẹn quá hóa giận, nặng nề hừ một cái, thề thốt phủ nhận, “Tôi tại sao lại tức giận, anh không ở đây không có ai làm người thử món ăn của tôi, là không thuận tiện thôi.”

Người bên kia nghe ra phàn nàn nho nhỏ trong lời nói của Mạc Từ, kìm lòng không được cong cong khóe miệng, “Phải không, vậy cậu tìm những người khác thử món ăn, những người kia không phải rất đau khổ?”

“Không có, bọn họ mới không cảm thấy đau khổ, tôi làm món ăn không khó ăn.” Mạc Từ lần này đáp rất nhanh chóng, sau khi nhanh chóng nói xong, Mạc Từ ý thức được tâm tình mình sóng trào quá rõ ràng, nhíu nhíu mày, không nghĩ bị Đoạn Phong quấn vào chỗ cong.

“Công tác chuẩn bị trận đấu tiến hành thế nào, thuận lợi không?” Đoạn Phong dời đi chủ đề, như vậy Mạc Từ chuẩn bị đánh trở lại Đoạn Phong có một loại cảm giác nắm tay đánh trên bông mềm.

Đoạn Phong âm thanh rất ôn nhu, hàm chứa ân cần.

Mạc Từ thu thập một chút tâm tình buồn bực không thể phản kích, đưa di động đổi lỗ tai, “Hôm nay thu hoạch rất lớn, lão sư Antoine nói tôi có tiến bộ, tiếp tục như vậy vào thi đấu không là vấn đề.”

“Vậy chúc mừng cậu.” Đoạn Phong đang nghe đến phía trước giọng điệu như tranh công cầu khen ngợi, khóe mắt giơ lên, lập tức tán dương.

“Ha ha, tôi sẽ cố gắng.” Phía trước cười ha ha, làm cho Đoạn Phong có một loại xúc động không thể chờ được vọt tới trước mặt Mạc Từ, xoa xoa đầu cậu.


Đơn giản, dễ thỏa mãn, đây là ưu điểm lớn nhất của Mạc Từ.

Ngẫu nhiên toát lên một tia ngây thơ là chỗ đáng yêu của cậu.

Nhìn không thấy người nọ, sẽ nghĩ tới tất cả của người nọ đều rất tốt, nhớ nhung kéo dài, tích lũy tháng ngày, người ở trong đêm dài tĩnh mịch, nhớ tới người đã đọng ở trong lòng, dĩ nhiên đã trở thành thói quen.

Đoạn Phong từ trong văn kiện xếp thành núi nhỏ đứng dậy, đứng ở chỗ cao nhất của khách sạn nhìn ra xa.

Thành phố trang trí đèn nê ông tựa như dòng sông lưu động, chạy về phương xa.

“Anh tại sao không nói chuyện?” Mạc Từ bên kia nói một tràng, không nghe được âm thanh trả lời nhẹ nhàng giống như Đoạn Phong thường ngày, đề cao âm thanh.

“Tôi đang nghe.” Đoạn Phong phục hồi lại tinh thần, vui vẻ ở khóe miệng càng ngày càng sâu.

“Tôi sẽ sớm một chút trở về, nếu cậu có rảnh nhận tiện đón máy bay.”

Người đàn ông mang theo âm thanh từ tính nghe rất hay truyền tới, làm cho Mạc Từ cho rằng Đoạn Phong thất thần muốn làm khó dễ đem lời nói nuốt trở về.

“À. Về thì gửi tin nhắn cho tôi.”

Mạc Từ thoáng thất thần, ma xui quỷ khiến đem lời nói thốt ra.



Mạc Từ không nhận ra cảm giác tê dại quấn quýt trong nội tâm đại biểu cho cái gì.

Bỏ xuống nhóm đồng nghiệp một đám ở trong phòng nghiên cứu món ăn mới, nhận được điện thoại của Đoạn Phong đã lập tức đón xe đến sân bay.

Động tác nhanh chóng gọn gàng, thậm chí trên đường không ngừng thúc giục ông bác lái xe chạy nhanh hơn——

Không thể chờ được?

Câu như thế để hình dung bản thân, tựa hồ cũng đúng, nhưng cậu không muốn thừa nhận.

Đoạn Phong chỉ là đi công tác một tuần lễ.

Một tuần lễ không gặp mặt, cậu làm sao sẽ cảm thấy không thể chờ được?

Mạc Từ căm giận đem suy nghĩ bốc lên ném ra sau đầu, nhưng lòng không như thế vẫn là thúc giục ông bác trên ghế lái.

“Bác lái xe, lái nhanh nữa lên!”

“Chàng trai, lái nhanh nữa, tôi chỉ sợ nhận lấy hóa đơn phạt của cảnh sát.” Ông bác lái xe bất đắc dĩ nhún vai, từ trong kính nhìn phía sau nhìn thấy lo lắng trên đuôi lông mày của Mạc Từ.

“Hey, cậu là chuẩn bị đi gặp người yêu của cậu, chàng trai?”

“Dạ?” Mạc Từ há to miệng, nhanh chóng giải thích nói, “Không phải, không phải…”

“Cậu yên tâm, lúc tôi còn trẻ chính là sát thủ đường phố thi đấu trên đường phố,” Ông chú lái xe hàm hậu nhún nhín mũi, hướng Mạc Từ nói ra lời điên rồ, “Tôi lái xe rất nhanh, các cậu không đợi lâu nữa đâu!”

Không đợi Mạc Từ đỏ mặt lên làm phản ứng tiếp theo, ông bác lái xe mãnh mẽ nhấn ga, taxi màu vàng thoáng cái xuyên qua khe hở phía trước nhường ra, ở trong dòng xe cộ tăng tốc chạy đi, vào lúc mỗi lần sắp cùng với thân xe khác thân mật va chạm thì lại như một loại kỳ tích tránh được chỗ hiểm, ngăn cách một đoạn khoảng cách an toàn.

Tốc độ cực nhanh chạy như bay, tăng tốc rẽ cua, kỹ năng xe của ông bác lái xe thâm tàng bất lậu, ở trên đường quốc lộ thay nhau trình diễn, làm cho trái tim Mạc Từ rơi rớt nhảy vài cái.


“A, chàng trai, đến rồi. Thế nào, chỉ dùng chín trên ba mươi giây!”

Ông bác lái xe nhìn thoáng qua máy đếm thời gian, vỗ vỗ bàn tay, chu môi huýt sao một tiếng, “Xem ra kỹ thuật lái xe của tôi còn chưa luộc nghề.”

“Cám ơn bác, bác lái xe.” Mạc Từ thầm than vài câu, đổ mồ hôi một vòng trên đầu, trả tiền, cước bộ phù phiếm bước về phía cửa sân bay.

Theo dòng người đi vào sân bay, Mạc Từ bốn phía nhìn qunh, Đoạn Phong hẳn là đã xuống máy bay.

Anh ấy đang ở đâu?

Mạc Từ nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm một thân hình cao lớn, người đàn ông chân tay thon dài.

Anh nhất định thắt cravat, mặc âu phục màu tối.

Thói quen ăn mặc của Đoạn Phong làm Mạc Từ thu nhỏ phạm vi, chỉ nhìn người đàn ông cao lớn một đầu tóc đen, mặc âu phục màu tối xung quanh sân bay.

Cửa sân bay người lục tục ra vào, Mạc Từ tìm vài phút, vẫn luôn không có thân ảnh trong trí nhớ đi ra.

Mạc Từ có chút sốt ruột dời ánh mắt, suy đoán nguyên nhân Đoạn Phong không có ở đây.

Về công ty trước? Vậy đem cậu gọi đến sân bay đón máy bay làm gì?

Mạc Từ cho rằng Đoạn Phong không phải một người thích nói đùa, trêu cợt người khác.

Như vậy…Mạc Từ xoay người, nhìn về phía nhà hàng nhỏ của sân bay…

Cửa ra vào của nhà hàng đứng một đôi nam nữ, người đàn ông thân hình cao lớn không phải là Đoạn Phong đã tìm vài phút sao!

Mạc Từ nhãn tình sáng lên, sau khi vừa nhìn đến cô gái nhỏ nhắn dễ thương, mang giày cao gót đối diện bên người Đoạn Phong, sáng ngời trong ánh mắt nhiều hơn hai cụm ngọn lửa nhỏ.

Bước chân bước ra đột nhiên ngừng lại, Mạc Từ mặt âm trầm, con mắt vẫn không chuyển động nhìn chằm chằm vào hai người trò chuyện vui vẻ.

Đoạn Phong luôn luôn bộ mặt bất cẩu ngôn tiếu bộ dạng đối với cô gái thì nhu hòa không ít, chuyên chú nghe cô gái nói chuyện. Cánh tay tự nhiên rủ xuống mặt đất, cơ thể trước sau như một đứng nghiêm, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ đối với cô gái bảo trì chú ý nhất định, làm cho đối phương có hứng thú tiếp tục nói tiếp.

Biểu tình nhàn nhạt, thỉnh thoảng bổ sung một câu, làm cho cô gái đối diện liên tục gật đầu…Hai người tựa như quan hệ tình nhân thân mật, ở bên ngoài nhà hàng nói chủ đề đối phương cảm thấy hứng thú…

Tê ngứa trước khi đến của Mạc Từ đổi thành một loại chua xót căng đầy, cảm giác bế tắc phản cảm.

Tâm tình khác thường không bình thường như thế làm cho Mạc Từ khó có thể xem nhẹ.

Gọi cậu tới để nhìn anh ấy cùng những cô gái khác nói chuyện yêu đương?

Mạc Từ trong lòng tê ngứa, không hiểu cảm xúc cuồn cuộn trong ngực.

Người đàn ông anh tuấn đối diện lại hướng cô gái nhẹ gật đầu, cô gái trang phục mode mặt mày cong cong, nụ cười nở ra ở trên gương mặt trắng nõn, một bộ bộ dáng vui vẻ.

…Đây là biểu hiện cảm tình của bọn họ rất tốt a.

Mạc Từ nắm chặt nắm tay, rất nhanh đem một tia bất mãn trong nội tâm thải ra ngoài cơ thể.

Đoạn Phong tìm bạn gái, vì sao không cùng cậu nói qua.


Cậu nghĩ, tâm tình khác thường giờ phút này của cậu đến từ giấu diếm của Đoạn Phong đối với cậu.

Mạc Từ tâm tư trăm chuyển, một hồi thì nhíu mày, một hồi thì nghiến răng nghiến lợi.

Trong hơn mười giây đó cảm xúc chuyển đổi điều tiết, Mạc Từ cuối cùng vẫn là tiếp cận tiến lên, nhịn xuống chán ghét đối với cô gái bên người Đoạn Phong.

“Anh tại sao lại ở chỗ này?”

“Cậu đến rồi?” Nhìn thấy Mạc Từ chậm rãi đi tới chào hỏi, Đoạn Phong nhíu mày rậm dài, đem đầu chuyển hướng Mạc Từ.

“Ừ, tìm anh thời gian rất lâu.” Một tia ủy khuất trong nội tâm chợt lóe lên, Mạc Từ không đi nhìn bạn gái Đoạn Phong, miễn cường cười vui gật đầu.

“Để cậu tìm lâu như vậy, xin lỗi.” Đoạn Phong trầm giọng xin lỗi làm cho Mạc Từ dễ chịu một chút, “Vừa rồi cùng trợ lý cũng đến đón máy bay, cùng cô ấy nói chuyện một chút chuyện làm ăn.”

Đoạn Phong chú ý tới không tự nhiên của Mạc Từ, vì bỏ đi một phần xấu hổ mất tự nhiên này, Đoạn Phong duỗi thẳng tay, hướng Mạc Từ giới thiệu tiểu thư trợ lý.

“Lizi, trợ lý công ty phân cho tôi.”

“Tiểu thư Lizi, vị này chính là bạn của tôi, Mạc Từ.”

“Xin chào,” Cô gái dùng trang sức trang nhã thân thiện vươn tay, con mắt vừa to vừa đen quay tròn dò xét Mạc Từ.

Biết rõ vừa rồi hiểu lầm quan hệ hai người, Mạc Từ có chút xấu hổ cùng Lizi nắm tay.

“Xin chào.”

Giải trừ xong khúc mắc, cảm giác ghen tuông hiện ra đột nhiên không tồn tại nữa, Mạc Từ đột nhiên cảm thấy thoái mái không ít.

Đoạn Phong hướng nữ trợ lý gật đầu, chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay.

“Boss, tôi về công ty trước, bye bye!” Nữ trợ lý hiểu ý, rất thức thời vẫy vẫy tay, ôm lấy một chồng văn kiện, kéo cái giỏ xinh xắn, đạp giày cao gót đi xa.

Chưa từng cùng nhau xuất hiện nhiều, địch ý do xuất hiện phụ nữ bên người Đoạn Phong mà sinh ra biến mất, Mạc Từ trong lúc nhất thời không biết nói gì để khơi mào chủ đề.

“Cậu làm sao vậy?” Đoạn Phong nhàn nhạt hỏi, bàn tay rộng lớn chụp lên trán Mạc Từ, con mắt màu đen nhìn chằm chằm vào con mắt có chút khác thường của Mạc Từ.

“Không có việc gì.” Bối rối dời ánh mắt, Mạc Từ lấy tay Đoạn Phong ra, ánh mắt chuyển qua Lizi biến mất ở cửa sân bay.

“Đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là trợ lý của tôi, vừa rồi chỉ là nói một việc công tác, tôi đem văn kiện xử lý tốt giao cho cô ấy, để cho cô ấy về trước công ty một chuyến.”

“Tôi không có hiểu lầm.” Mạc Từ lên tiếng, đột nhiên đề cao âm thanh sau khi tiến vào vang trong không khí, Mạc Từ né tránh ánh mắt chuyên chú của Đoạn Phong, vội vàng ngậm miệng, lắc đầu.

“Ha ha.” Cánh tay Đoạn Phong rơi vào trên vai Mạc Từ so với anh thấp hơn một cái đầu, nhẹ nhàng vỗ vài cái, Đoạn Phong cười ra tiếng, Mạc Từ đối với lưu tâm của anh mà làm cậu thụ sủng nhược kinh.

Trong lòng cậu ấy rốt cuộc có bóng dáng của mình.

Một tuần ở ngoài bôn ba mệt nhọc lập tức biến mất, Đoạn Phong toàn thân cao thấp tràn đầy lực lượng, trong ánh mắt chứa bộ dáng ngại ngùng lảng tránh của Mạc Từ.

“Tôi biết cậu không hiểu lầm.” Đoạn Phong gật gật đầu, làm cho Mạc Từ trước đó buông lỏng thoáng cái thần kinh căng cứng.

“Đoạn Phong, tôi như là sinh bệnh.” Mạc Từ bộ dáng cúi đầu làm cho Đoạn Phong hơi sửng sốt.

“Chỗ nào sinh bệnh?”

“Chỗ này.” Mạc Từ thành thật chỉ chỉ ngực.

“Lúc anh không ở đây, trong lòng luôn luôn mất tự nhiên một chút,” Mạc Từ nhíu nhíu mày, “Trước kia lúc anh ở đây một chút cũng không cảm giác được. Sợ là bởi vì nguyên do anh không có đây không có người cùng tôi chia sẻ vui vẻ.”

“Sao? Cậu cùng người khác nói qua chưa?” Đoạn Phong trái tim co rút lại, dẫn dắt Mạc Từ nói tiếp.

“Không có, cảm giác rất kỳ quái. Tôi có chứng trầm cảm rất nhẹ, chẳng qua lúc ở nước F rất ít phác tác, lúc anh không có đây, loại cảm giác bắt buộc mình đi ngủ sớm một chút này cảm thấy lại đã trở lại, anh nói xem, tôi có nên đi gặp bác sĩ tâm lý không?”

“Không cần, ép buộc mình ngủ, mấy ngày nay cậu mất ngủ?” Đoạn Phong có chút lo lắng hỏi.


“Ừ, cảm giác không xong hiện ra.” Đoạn Phong lúc này mới phát hiện trong mắt Mạc Từ tơ máu nhỏ mảnh, có chút đau lòng vươn tay——

“Vừa rồi anh cùng nữ trợ lý động tác cùng một chỗ nói chuyện khiến cho tôi có chút mất hứng.” Mạc Từ rầu rĩ nói, đè sờ lên ngực.

Tựa như cảm giác tức giận của đời trước khi cùng người khác tranh phụ nữ lại thua bởi người khác, tuy rằng Đoạn Phong là bạn tốt của cậu, là anh em của cậu, nhưng trong lòng vẫn là rầu rĩ, làm cho cậu không thoải mái.

Đoạn Phong trong lòng đã tràn đày cảm giác căng tràn, đang muốn điều gì đó nhưng Mạc Từ nói tiếp, là mừng như điên so với vui sướng bất ngờ càng khiến cho người ta choáng váng.

“Anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, được không? Nếu như là quen bạn gái, trước cùng tôi nói một tiếng, để tôi có chuẩn bị.”

Kiếp trước Mạc nhị thiếu lưu luyến sân – hoan, đường tình trường thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ trải qua chông gai.

Cậu không biết loại cảm xúc phức tạp quấn quýt này gọi là gì, vì chưa bao giờ có người cho cậu biết loại cảm giác này.

Nhớ lại cả đời trước xa gần bụi phong lưu, phụ nữ cho tới bây giờ đều là ngã vào tiến lên, cho dù bị người khác đoạt cái bô (cách gọi thân mật cho người yêu), chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, một đám phụ nữ khác tư sắc loại cao cấp hiểu rõ sẽ đón lấy mà bám dính.

Chưa từng có người nói cho cậu biết tình yêu là gì, cậu quan hệ, bạn gái đối với cậu có chỗ mưu đồ cũng không vượt quá một tháng, cậu cũng không cho rằng cho và nhận tiền tài, là tiết mục ngu xuẩn chết đi sống lại trong phim truyền hình, là cảm giác tên là tình yêu.

Mạc Từ còn nhỏ chịu tang mẹ, cha đối với hai người con trai cũng không cho quá nhiều chú ý, anh trai tính tình luôn luôn lạnh nhạt đã vào sau khi cậu càng ngày càng tùy hứng làm bậy, dần dần xa lánh cậu.

Tình thân thiếu thốn, chớ nói chi là tình yêu nhiều tình thân.

Không có người dạy cho cậu, cái gì là yêu.

Đều là từ người khác đi đến trước mặt cậu nói ra cảm giác rất tốt với cậu.

Mà ngay cả Winnie cũng là trước một bước mời Mạc Từ, lại tiến hành quan hệ.

Một phần nguyên nhân thất bại rất lớn của Morrison, là ở chỗ đầu Mạc Từ đối với loại tình cảm gì đó này chậm hiểu, cân nhắc không rõ làm cậu cảm giác bực bội lúc có lúc không, vô thức trốn tránh chỗ trống gì đó trong đầu của bản thân.

Cậu không hiểu yêu, bởi vì người khác đối với cậu có hảo cảm, cậu mới có thể đối với người ta tiến hành chú ý làm rõ tâm tình.

Cùng với Mạc nhị thiếu đời trước nói là say mê trong mùi hương của phụ nữ, là loại tình cảm phong lưu không gò bó. Còn không bằng trực tiếp phủ nhận, Mạc nhị thiếu ở trong lưu luyến là người thô lỗ tình cảm chậm tiêu.

Vì thế Mạc nhị thiếu hai thế làm người, ở trên mặt tình cảm vẫn như cũ lộ ra giấy trắng làm cho người ta kinh ngạc, tâm trí không thành thục, mông lung, quang lõa theo thế gian ghé thăm đi qua.

Cảm xúc quấn quýt phức tạp, trước kia không có, hiện tại có.

Tìm không thấy người bạn nào thâm giao hơn so với Đoạn Phong dốc bầu tâm sự, Mạc Từ do dự nói ra tâm tình khác thường của mình, lông mày vặn thành bánh quai chèo.

Lúc này.

Mừng như điên cực mạnh cuốn sạch Đoạn Phong.

Trong chớp mắt, giống như cuồng phong lướt qua.

Cát đá cuốn lên bầu trời, trái tim cao cao ném lên bầu trời, nặng nề hạ xuống mặt đất.

Mạc Từ anh yêu này, sao lại có thể đáng yêu như thế!

Con mắt màu đen của Đoạn Phong có vẻ trầm tối, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mạc Từ nắm lấy góc áo, không ngừng đổi chân chà chà mặt đất.

Trên gương mặt nóng lên của Mạc Từ trên một vòng đỏ ửng, trong đôi mắt màu sáng mang theo một tia xấu hổ. Ánh mắt thỉnh thoảng trốn tránh, lại thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu, thừa dịp lúc anh chuyển mắt vụng trộm dò xét anh…

Đoạn Phong không nói gì, làm một cái hít sâu, không để ý chỗ này vẫn là cửa nhà hàng người đến người đi, một phen kéo qua Mạc Từ đợi mình giải đáp khai thông.

Giang hai cánh tay, hung hăng ôm lấy Mạc Từ phát ra kinh hô!

“Anh, anh làm gì vậy!”

“Nói cho em biết đáp án.”

Đoạn Phong phảng phất như chỗ không người cúi đầu xuống, tiến đến bên tai người mặt căng đến đỏ bừng, khàn khàn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui