Mỹ Vị Nhân Sinh

Một chiếc xe MPV màu đen chậm rãi chạy qua, gió phía trước lưu chuyển theo đường cong lướt qua, kèm theo là tiếng động cơ nhẹ nhàng tắt lửa, một cái phanh lại, xe hơi dừng ở bên cạnh con đường dân cư thưa thớt.

Lúc này, hai người ngồi trên xe không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt nhìn nhau trao đổi.

Mạc Ngôn trên khuôn mặt không mang theo biểu tình lộ ra một nụ cười cổ vũ, trong ánh mắt đen nhánh như mực lưu động ánh nhìn tín nhiệm, thân tình nhàn nhạt ở trong không gian chật hẹp này vô hạn khuếch trương.

Thật lâu, Mạc Ngôn dời ánh mắt, đem ánh mắt rơi xuống hai bên con đường, sau khi phát hiện hiện trường không có bất luận phóng viên gì, lúc này mới mở miệng nói chuyện.

“A Từ, anh tin tưởng năng lực của em.” Không có ngữ điệu phập phồng bao hàm cảm tình phức tạp, đó là nhận định năng lực của Mạc Từ, là tín nhiệm cùng mong đợi đối với em trai.

“Em đừng nên có áp lực tâm lý, những lời kia, đợi em thi đấu trở về rồi nói sau.” Mạc Ngôn đột nhiên xoay người lại, vỗ vai Mạc Từ, lực đạo không lớn nhưng làm cho Mạc Từ đã xoắn xuýt vài ngày dỡ xuống gánh nặng trong lòng.

“Vâng, em sẽ nỗ lực.” Mạc Từ lúng túng ngập ngừng mở miệng, dưới sự cổ vũ của anh trai thận trọng gật đầu, mở cửa xe, cùng Mạc Ngôn liếc nhau một cái, một mình đi về hướng trường thi đấu.

Không quay đầu lại.

Mạc Từ trên người chỉ đem một ít đồ gia vị nấu ăn không trao đổi, không bị trận đấu hạn chế. Theo con đường, đi vào cửa hông trường thi đấu.

Những lời kia…Có lẽ nên cùng anh trai nói chuyện…Giờ còn chưa phải lúc nói hết.

Vài đêm nằm nghiêng trằn trọc, vài đêm suy nghĩ hỗn loạn, toàn bộ bị Mạc Từ cẩn cẩn dực dực chôn dấu dưới đáy lòng…Chỉ mong có một cơ hội cùng thời cơ để có thể nói ra.

Mạc Từ tinh tế nghĩ đến, buổi chiều hôm đó xung đột, gửi cho anh trai một cái tin nhắn để ý Dư Phái San, nhưng là suốt đêm đó…Mạc Từ cũng không có đợi được anh trai về nhà.

Mà ngay cả cái người đàn bà không biết liêm sỉ kia, cũng từ trong miệng Đạt tẩu biết được đã tạm thời trở về nhà mẹ đẻ.

Thẳng đến tối hôm sau mới thấy người anh đi công tác đã lâu…

Mạc Từ mấy lần muốn hỏi anh trai có nhận được tin nhắn không, lại bị anh trai nhất nhất dùng ánh mắt ra hiệu nên đem lời nói thu hồi vào trong bụng?

Anh …Là không muốn để cho cậu ở trước trận đấu bị bất cứ áp lực gì sao?

Mạc Từ mờ mịt tiếp nhận thẻ số dự thi thì vai đột nhiên bị người vỗ một cái.

“Mạc Từ, cậu tại sao cũng tới?” Sau lưng truyền tới âm thanh làm cho Mạc Từ từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, xoay người sang chỗ khác, Đoạn Phong cặp mày kiếm rậm nhướng lên, lộ ra một biểu tình vui sướng kinh ngạc.

“Đúng vậy, anh làm sao cũng tới.” Mạc Từ cười vui tươi hớn hở, đem suy nghĩ lộn xộn vừa rồi vứt đi, thấy Đoạn Phong đã mấy tháng không gặp nên kinh ngạc. Mạc Từ lặp lại câu hỏi của Đoạn Phong thì nhìn thấy thẻ số hiệu 188 trên thắt lưng Đoạn Phong, khoe khoang giơ lên thẻ số hiệu 181 trong tay.

“Cậu cũng tới tham gia, không biết tôi còn có thể hay không lấy được thứ bậc.” Đoạn Phong trêu làm cho Mạc Từ ngại ngùng cười cười.

Duỗi tay, Mạc Từ dùng động tác đồng dạng chụp vai Đoạn Phong, cười đáp lễ: “Có anh là đối thủ, tôi sẽ cố gắng gấp đôi!”


“Mỏi mắt mong chờ!” Đoạn Phong híp con mắt lại, môi hơi mỏng mím thành một đường cong giơ lên, biểu tình vui mừng khiến cho trên khuôn mặt tuấn lãng nhiều hơn một phần mị lực đặc biệt.

Hai người đều quàng vai, một đường cười cười nói nói cùng nhau đi vào sân thi đấu.

Giải đấu ‘Vui vẻ mỹ thực mỗi ngày’ lần này là do chính quyền nhân dân thành phố C, địa phương đài truyền hình truyền thông, mạng mỹ thực toàn cầu làm đơn vị đứng ra tổ chức.

Thông tin trận đấu từ lúc hai tháng trước đã dán đầy phố lớn ngõ nhỏ thành phố C, hiệp hội nấu ăn, hiệp hội ngành sản xuất ẩm thực nước C ngồi ở trường thi đấu làm giám khảo, tự mình vì tuyển thủ chấm điểm với tiền thưởng kếch xù là một trăm năm mươi ngàn USD, cùng tuyển thủ nước B láng giềng của nước C hội tụ một đường.

Yêu cầu dự thi không phân biệt tuổi tác… Việc thi đấu thanh thế lớn như thế, tất nhiên là hấp dẫn không ít bà nội trợ gia đình có một tay nấu ăn ngon hoặc là đầu bếp sư, đầu bếp nhỏ đang nhậm chức ở nhà hàng quán rượu.

Thông qua trận đấu trao đổi hoạt động nấu ăn, xúc tiến cùng đề cao văn hóa mỹ thực nước C thậm chí là ảnh hưởng đến toàn cầu, hơn nữa là phát triển hòa bình hai nước cung cấp nền tảng giao lưu tốt đẹp, vì hai nước trải qua hợp tác thương mại tạo ra các điều kiện có lợi.

Năm ngày dự thi, hơn một ngàn tuyển thủ cạnh tranh sàng lọc, cá nhân cùng đoàn nhóm thi đấu đồng thời tiến hành. Mở ra các loại giải thưởng, ở trường thi đấu người kín hết chỗ.

Trên biển quảng cáo vẽ một bức tranh Mãn Hán Toàn Tịch*, chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt sắp xếp từ đầu đến đuôi. May mà trường thi đấu có nhân viên chuyên môn phát cho mỗi người bản thuyết minh thi đấu, bằng không Đoạn Phong cùng Mạc Từ hai người không biết phải bắt đầu xem từ đâu.

*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. (Theo Wikipedia)

Hai người nghiên cứu một hồi, dựa theo mũi tên bản thuyết minh tiến vào trường thi đấu cá nhân, giao ra thẻ số, trao đổi lấy thẻ số đặc biệt, dựa vào thứ tự vào bàn.

Bởi vì số thẻ sắp xếp lại cách bởi mười mấy người, tạm thời phân ra từ trên xuống dưới hai sân thi đấu, nên hai người không thể không vung tay tách ra.

Mạc Từ xa xa đi ở phía trước, dưới sự dẫn đường của nhân viên chuyên môn đi vào sân khấu công khai.

Hạng mục thi đấu cá nhân gồm món nóng, món lạnh, món chay và nấu mì.

Tuyển thủ dựa theo hạng mục dự thi, ở trong 40 phút tự do chế biến hai loại, phương pháp nấu ăn, kỹ thuật cắt gọt, mùi vị hình dạng, chất lượng, tác dụng phối hợp khác nhau, nguyên liệu cùng phụ liệu điều phối đặc thù có thể tự chuẩn bị. Mạc Từ nhớ tới vừa rồi Đoạn Phong cùng cậu thảo luận một hồi, không khỏi cong lên khóe miệng, hướng về tuyển thủ ở trong khu vực phía sau nhìn qua, tìm kiếm bóng dáng của Đoạn Phong.

Quét nhìn phía dưới một vòng, Mạc Từ nhìn thấy trong đám người đối diện, Đoạn Phong mặc áo T-shirt màu xanh nhạt ngồi ở trên hàng ghế phía trước.

Đoạn Phong cúi đầu nghiên cứu bản thuyết minh nên không có hướng khu vực thi đấu bên này nhìn, Mạc Từ có chút thất vọng, cổ duỗi ra lại rụt trở về, thu hồi ánh mắt.

Nghĩ đến hai người không thể đồng thời lên sân tỷ thí, một chút thất vọng ở đáy lòng Mạc Từ càng thêm rõ ràng. Biểu tình hậm hực khiến cho Đoạn Phong vừa vặn ngẩng đầu bắt gặp.

Cách ba mươi mét không xa, Đoạn Phong thấy rõ ràng Mạc Từ hơi mang thất vọng. Đôi lông mày không nhạt không đậm xoắn cùng một chỗ, giống như một con sâu róm giày vò hết sức giãy dụa, phối hợp với động tác quệt miệng, nhìn qua như là là cậu bé hàng xóm bị ủy khuất.

Đoạn Phong vì xem thi đấu, cố ý chọn hàng phía trước, may mắn nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên như vậy của Mạc Từ. Ha ha một tiếng bật cười, nhắm trúng người bên cạnh không hiểu sao nhìn anh.

Đoạn Phong không chút để ý, ngoảng đầu tự đánh giá nguyên liệu chuẩn bị của Mạc Từ, lông mày rậm nhăn cùng một chỗ, vuốt cằm suy tư.


Vừa rồi cùng Mạc Từ nói chuyện một phen, cậu hẳn là ghi nhớ đi.

Đoạn Phong miệng cười toe toét, cùng với Mạc Từ nhìn hướng bên này chạm vào nhau, ánh mắt giao nhau.

Đoạn Phong hướng Mạc Từ dựng thẳng lên một ngón tay cái, nhằm bày tỏ cổ vũ, bên miệng tràn ra một cái nụ cười thật tươi thiếu chút nữa đem mặt phá hư. Biểu tình làm cho kỳ quái như thế khiến cho Mạc Từ buồn cười, vội vàng che miệng lại mong sao che được nụ cười muốn rách miệng của mình.

Hai người dùng ánh mắt trao đổi trong chốc lát. Đoạn Phong không ngừng cổ vũ làm cho Mạc Từ an tâm, vẫy tay, không đùa giỡn nữa, sau đó nghe thấy người chủ trì dùng microphone nhắc nhở tuyển thủ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, Mạc Từ đi về hướng bên kia sân.

Trên sân cùng có mười lăm người tuyển thủ, nguyên liệu nấu ăn có thể tự chuẩn bị, cũng có thể do nhân viên công tác trường thi đấu cung cấp.

Dạng tình huống này, hoàn toàn là tự do phát huy.

Trong 40 phút làm sao để bộc lộ tài năng hơn vài trăm người? Cái 40 phút ngắn ngủi này đại biểu cho điều gì?

Mạc Từ ở trong một tháng đặc huấn của người cha ma quỷ đã sớm có lĩnh hội.

Mạc Từ lợi dụng việc lựa chọn trung lập, quét một vòng ban giám khảo ngồi trên sân đánh giá, ba nam hai nữ, nam giám khảo niên kỷ phần lớn là bốn mươi gì đó. Nữ giám khảo ăn mặt chỉnh chu, giơ một cái ô che nắng, niên kỷ khoảng hai ba mươi.

Mạc Từ quan sát những điều này đột nhiên nghĩ tới một câu Đoạn Phong nói qua.

Hiện tại là mùa hè, món ăn hương vị thanh đạm dễ được xem trọng.

Mạc Từ không chút nào do dự, lựa chọn một đạo món ăn đơn giản nhất cũng là tốt nhất, từ khâu chuẩn bị món ăn vô cùng đơn giản đã nói lên hiệu quả rõ ràng sau khi bản thân được đặc huấn.

Đầu bếp không chỉ phải có kiến thức cơ bản vững chắc, kỹ xảo cùng ánh mắt cũng là điều không thể thiếu.

Thi đấu, không chỉ là một loại rèn luyện đối với năng lực của bản thân, mà cũng là một loại phương thức tìm ra thiếu sót của bản thân trong khi thi đấu. Loại không khí khẩn trương hơn hẳn bình thường ở đây làm bản thân phát huy tiềm lực, để tối đa hóa, cố gắng phấn đấu đến mức lớn nhất. Quá trình so với kết quả còn quan trọng hơn, ở trong thi đấu thu hoạch được cái gì, nâng cao bản thân, đó mới là mục đích quan trọng nhất.

Mạc Từ theo thứ tự chọn lựa rau xanh tươi non ở trong rổ, lại chuẩn bị tìm loại thức ăn khác cũng quan trọng không kém để phối hợp. Nhưng là rau xanh trường thi đấu cung cấp không thấy có loại nguyên liệu mình cần, Mạc Từ thoáng cái luống cuống.

Mạc Từ trong lúc bối rối tinh tế tìm lại một lần, thậm chí lôi kéo nhân viên công tác hỏi thăm, nhưng đáp án lấy được đều là không có.

Khuôn mặt Mạc Từ thoáng cái nghẹn đỏ, bắt đầu nắm lấy góc áo chà sát.

Thi đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức, nhưng bản thân còn chưa có chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn bản thân cần nấu. Như vậy, điểm quan trọng vừa rồi nghĩ đến gần như không có khả năng thực hiện!

Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi, Mạc Từ chậm chạp¬¬¬¬¬ không đi lên sân khấu mở. Đoạn Phong một mực chú ý trạng thái của Mạc Từ bỗng nhiên đứng lên, không để ý nhân viên công tác ngăn trở, đi đến sân thi đấu, tay đặt lên vai Mạc Từ.

“Làm sao vậy, Mạc Từ?” Âm thanh trầm ổn của Đoạn Phong như là cho Mạc Từ một mũi thuốc tiêm trợ tim, Mạc Từ giật giật môi, nhìn qua rổ rau xanh cung ứng đã vô dụng, âm thanh mang theo một tia run rẩy: “Đoạn Phong, trong này không có nguyên liệu nấu ăn tôi muốn, làm sao bây giờ!”


Mạc Từ cầm lấy góc áo Đoạn Phong, khẩn trương nói, căm hận không thôi. Sớm biết phải làm một đạo món ăn như vậy, nên từ trong nhà mang theo một phần nguyên liệu nấu ăn tới.

Nhưng bây giờ hối hận, cũng vu sự vô bổ*.

*Vu sự vô bổ [于事无补]: có làm gì thêm nữa cũng không mang lại ích lợi gì.

Trên trường thi đấu không có vật này, món ăn làm được ắt phải suy giảm đi nhiều!

“Cậu cần chính là nguyên liệu nấu ăn gì?” Đoạn Phong cau lông mày, vỗ vai Mạc Từ, để cho Mạc Từ trấn định lại, “Cậu trước nói xem, xem tôi có đem theo không.”

“Nấm hương, anh có không?” Mạc Từ đại não hỏng bét, thậm chí đã làm tốt vứt bỏ điểm quan trọng này, bắt đầu suy nghĩ món ăn mới.

“Cậu nói sớm!” Đoạn Phong sững sốt, tiện thể vỗ mạnh vai Mạc Từ, lại chạy đến trên ghế ngồi tuyển thủ mang đến ba lô to bản thân mang đến, từ bên trong ào ào a đổ ra một đống nguyên liệu nấu ăn, làm cho Mạc Từ ở một bên nhìn trợn mắt há mồm.

“Nguyên lai anh mang theo cái ba lô to này, là có chuẩn bị mà đến…” Mạc Từ ậm ừ vài tiếng, nhớ lại trước khi vào bục, bản thân còn cười nhạo qua Đoạn Phong mang theo một túi lớn vướng víu, đỏ mặt lên.

“Tôi là có chuẩn bị mà đến, bằng không làm sao đánh bại cậu! Đây, cái này cho cậu.” Đoạn Phong đứng dậy, cực kỳ anh tuấn vừa sờ cái mũi, vừa chọn lựa bới ra nấm hương đưa cho Mạc Từ.

“Cám ơn!” Mạc Từ luống cuống tay chân bưng lấy một đống nấm hương tươi mới, cảm kích nói.

“Tôi không phải là bạn sao, còn dùng lời cám ơn, cậu xem thường tôi a!” Đoạn Phong lộ ra tám cái răng trắng, cười đến thoải mái. Không quên cổ vũ Mạc Từ một cái, vươn tay ra vỗ lưng Mạc Từ.

“Ha ha.” Mạc Từ ngửa mặt lên, hướng về Đoạn Phong giúp cậu giải vây cười ngây ngô, đem bối rối vừa rồi quên đi sạch sẽ.

“Không nên sốt ruột, không nên bị chính mình đánh bại.” Đoạn Phong thu thập xong ba lô lộn xộn, hướng Mạc Từ vẫy tay, mang theo nụ cười lại quay về ghế ngồi tuyển thủ.

Mạc Từ làm một cái động tác ra hiệu, dưới sự lớn tiếng thúc giục của nhân viên công tác đi về hướng sân khấu công khai.

Quá trình thi đấu 40 phút vừa mới bắt đầu, máy tính thời gian thi đấu treo ở trước mặt tuyển thủ, nhắc nhở tuyển thủ thời gian đã qua.

Mạc Từ quét sạch lo lắng, đem cải thìa lặt hết rồi cho vào trong nước rửa sạch.

Trong lòng đã có dự tính cầm lấy dao thái bắt đầu xử lý rau, để cải thìa một bên. Cầm lấy nấm hương tươi, đem nấm hương đặt vào trong dĩa ở một bên, một nửa cắt ra đặt ở trên thớt.

Bởi vì Đoạn Phong cho cậu chính là nấm hương tươi, vì thế mà miễn đi quá trình ngâm nở 30 phút.

Đem nguyên liệu nấu ăn đã cắt tốt, Mạc Từ bắt đầu nấu nướng.

Đem dầu chế vào chảo, sau khi chảo nóng thì thả gừng thái sợi vào, tiếp theo là xào rau, rắc một chút muối, bột ngọt, thêm nửa muỗng nước lạnh xào kín hai phút đồng hồ. Mạc Từ nhanh chóng lấy ra lọ tương nhỏ mang theo người đổ vào trong chảo.

Mở nắp ra, Mạc Từ cấp tốc đổ vào miếng nấm hương đang đợi nấu.

Liên tục đảo xào, cổ tay Mạc Từ dùng lực, lửa bốc lên rồi lửa lại hạ xuống, làm cho nhiệt độ của chảo sắt lưu động ở một mức độ nhất định.

Vì để cho nước tương bí chế hoàn toàn ngon miệng, Mạc Từ đặc biệt đổ một chút rượu gia vị, đem hơi nước dư trong chảo hoàn toàn bốc hơi, lại đổ tương vào, thêm nước. Lặp lại vài lần thao tác, Mạc Từ tắt đi bếp gas, dùng xẻng chảo múc ra Nấm hương cải thìa1, cẩn cẩn dực dực trang trí lên dĩa.


Đều đặn đem nấm hương cải thìa trong chảo trang trí lên năm cái dĩa nhỏ. Nấm hương đặt ở mặt trên cải thìa, cải thìa màu xanh biếc làm nổi bật nấm hương màu đen, sắc thái nóng lạnh đối lập, lộ vẻ thanh nhàn sinh động, làm cho người ở phía trước nhìn qua mắt sáng ngời.

Mạc Từ đại công cáo thành trên trán một vòng mồ hôi, thừa dịp khoảng trống tuyển thủ còn đang nấu ăn, thoải mái mà hướng Đoạn Phong ở bên sân ngoài đối diện quăng một nụ cười. Khép tay thành chữ V, lại nhắc nhở Đoạn Phong nhanh chóng dọn dẹp tốt sân khấu công khai.

Lúc này hai bên sân khấu mở mới phát ra đèn màu sáng lóa, để cho nhân viên công tác đem món ăn đã bày xếp lên giám khảo.

Thời gian Mạc Từ làm mặc dù ngắn, nhưng không phải là người đầu tiên kéo sáng đèn màu. Vài cái tuyển thủ khí định thần nhàn chắp tay sau mông, đứng ở một bên sân khấu mở, cùng đợi thời gian trôi qua.

Tích tích tích…

Từ trong máy tính thời gian phát ra tiếng kêu bén nhọn, tất cả tuyển thủ trong trận đấu đồng thời dừng lại động tác. Tất cả món ăn được nhân viên công tác cẩn thận dán nhãn cùng tên món ăn mang lên cho ban giám khảo.

Những tuyển thủ không đúng thời gian hoàn thành trực tiếp bị đào thải, trên sân chỉ có mười ba vị tuyển thủ hoàn thành món ăn.

Ban giám khảo chờ đợi đã lâu bất động thanh sắc quét qua một lần dĩa đựng trước mặt, âm thầm nêu lên so sánh.

Đỏ vàng xanh ba loại màu sắc món ăn đốt sáng lên con mắt của một đám giám khảo.

Gà miếng hoa sen2, Tôm viên may mắn3, Tôm băm nổi mỡ, Cá khúc bọc giòn4, Cá bóc nướng khô, Nấm hương cải thìa…Không có chỗ nào mà không phải là món ăn nóng.

Gà miếng hoa sen, dùng lòng trắng trứng gà là nguyên liệu chính, phối với ngó sen tươi, chiên trộn thành hình miếng, phủ lên nước cốt củ sen, món ăn màu trắng sữa, giống như ‘Gà miếng’, bên ngoài quét lên một lớp mỡ, sắc thái đẹp thanh lệ, bên trong non mềm, mùi vị tươi mới. Lên sân sớm nhất là một đạo món ăn tao nhã sang trọng, làm cho các giám khảo muốn đại động ăn. Cầm đũa trúc, vài cái bỏ vào trong miệng.

Tôm viên may mắn màu sáng vàng rượm. Bên ngoài thơm giòn bên trong thơm ngon, ngọt chua vừa miệng, hình dạng tròn như quả cầu nhỏ. Làm cho hai vị giám khảo nữ giới mở to con mắt, dùng muỗng nhỏ múc một cái cho vào trong miệng.

Tôm băm nổi nỡ lơ lửng trên một tầng mỡ, giống như tôm nhỏ bơi lội, hết sức linh động, làm các giám khảo môi răng dính liền lưu luyến.

Cá khúc bọc giòn màu sắng vàng ánh, lớp ngoài giòn thơm, thịt cá tươi ngon.

Cá bóc nướng khô, mềm, hình dáng đẹp mùi thơm mê người.

Nấm hương cải thìa…Nhìn thấy món ăn rất khiêm tốn này thì cả một đám giảm khảo không hẹn mà cùng nhau để đũa xuống, hai mặt nhìn nhau.

Đối chiếu qua, Nấm hương cải thìa là món ăn chay duy nhất trên sân.

Rau cải thìa tươi thơm dùng màu xanh biếc dồn ép hấp dẫn ánh mắt của người khác, màu đen của nấm hương miếng rời rạc ở trong khuôn mẫu của rau cải thìa, tạo thành một bức tranh mỹ cảm hài hòa. Nấm hương cải thìa so với món chính lúc trước, thua kém không ít.

Ban giám khảo đánh giá đến món này thì đầu tiên là buông đũa không ăn, rồi sau đó cúi đầu thầm thì. Một hồi động tác khác thường làm cho người chủ trì cầm microphone trên sân mang theo nghi hoặc với ban giám khảo, nên đi qua phỏng vấn Mạc Từ.

__________

1. Nấm hương cải thìa

2. Gà miếng hoa sen

3. Tôm viên may mắn

4. Cá khúc bọc giòn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui